Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ
-
Chương 95
Hôm nay Thẩm Từ Văn trở về hành lý còn để trước cửa, hốc mắt Thẩm Khang Dũng đỏ lên đuổi Thẩm Từ Văn ra ngoài, thuận tiện đem vali đặt ở cửa một cước đạp ra ngoài.
“Cút!” Thẩm Khang Dũng tức giận duỗi ngón tay về phía Thẩm Từ Văn, "Mày không phải chê cha mày mất mặt sao? ”
“Mày cũng không suy nghĩ một chút hiện tại ăn mặc của mày, có cái gì không phải là dùng của bố mày, nếu không có tao ở bên ngoài kiếm tiền nuôi gia đình cho đám chúng mày ăn không ngồi rồi, còn có tiền hôm nay mặc cho mày tiêu xài phung phí, mày đúng là một con súc sinh vô pháp!
Lý Hàm Vi hiển nhiên cũng bị hành động của cha con này dọa sợ, "Khang Dũng anh làm cái gì vậy? Từ Văn..."
Thẩm Khang Dũng liếc mắt nhìn Lý Hàm Vi, Lý Hàm Vi vốn còn định nói lý giúp Thẩm Từ Văn trong nháy mắt ngậm miệng lại, trong lúc nhất thời sắc mặt vô cùng khó coi.
Nhìn cảnh tượng vô cùng hoang đường trước mặt, lúc này Lý Hàm Vi hận hai mắt không thể tối sầm lại ngất đi.
Tất cả đây chuyện gì đang xảy ra.
Thẩm Từ Văn ra nước ngoài chơi hơn nửa tháng, sau khi trở về tính tình thay đổi lớn, nói ra câu nào cũng có gai, câu trước so câu sau càng chói tai khó nghe.
Nhưng Lý Hàm Vi biết hiện tại hai cha con đều tức giận đến đỉnh đầu, nhưng Thẩm Từ Văn tuyệt đối không thể đi.
Nếu như đi, có thể gieo hạt giống ngăn cách trong lòng, về sau không chừng ngày nào đó bắt đầu điên cuồng bén rễ nảy mầm, dã man sinh trưởng.
Thẩm Khang Dũng người đàn ông này trong lòng vẫn nhớ thương muốn đem Lộ Viễn Bạch nhận trở về nhà họ Thẩm, mấy năm trước Thẩm Khang Dũng cùng Lộ Vãn Phương ầm ĩ ly hôn, đem Lộ Viễn Bạch nhận trở về giống như là chấp niệm của Thẩm Khang Dũng.
Tuy rằng ngoài mặt Lý Hàm Vi không biểu hiện ra cái gì, nhưng trong lòng không nên nói ra cũng biết có bao nhiêu bất mãn.
Một con người ngu ngốc, nhát gan sợ phiền phức, tài cán cũng không bằng con bà ta, cũng không biết có cái gì tốt mà phải nhớ thương.
Nhưng ý nghĩ này Lý Hàm Vi đến cùng cũng không dám nói ra với Thẩm Khang Dũng, chỉ có thể âm thầm cảnh cáo Thẩm Từ Văn sau khi trở về nhà họ Thẩm nhất định phải càng chịu khó thật ưu tú, để cho Thẩm Khang Dũng phát hiện điểm mạnh, tranh giành được sự yêu thích của cha, bằng không đến lúc đó Lộ Viễn Bạch sẽ có tài sản nhiều con bao nhiêu cũng không biết chừng.
Đây cũng là điều Lý Hàm Vi sợ nhất, bà ta sợ rằng phần lớn tài sản của Thẩm Khang Dũng sẽ để lại cho Lộ Viễn Bạch.
Mấy tấm ảnh kia của Lộ Viễn Bạch bày ở phòng làm việc của Thẩm Khang Dũng hai mươi năm, lúc trước bà ta cố ý nói bóng nói gió hỏi có muốn ném ảnh của Lộ Viễn Bạch đi hay không, mắt không thấy rõ, ai ngờ người đàn ông Thẩm Khang Dũng này lại nổi trận lôi đình với bà ta.
Bộ dáng kia giống như muốn ăn thịt bà ta.
Từ sau lần đó Lý Hàm Vi đã rất thức thời không ở trước mặt Thẩm Khang Dũng nhắc tới Lộ Viễn Bạch, mấy năm nay cũng có thể là do thời gian dài không gặp được Lộ Viễn Bạch, ý niệm muốn đem Lộ Viễn Bạch nhận về trong đầu Thẩm Khang Dũng nhạt đi không ít.
Ngay khi Lý Hàm Vi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ còn xảy ra chuyện hôm nay.
Hôm nay nếu Thẩm Từ Văn đi, ấn tượng xấu sẽ nảy mầm trong lòng Thẩm Khang Dũng.
Trong lòng người đàn ông vốn đã có một đứa con trai lại càng nhớ thương, Từ Văn nó cũng không thể chắp tay nhường cho người ta cơ hội này.
Trong lúc nhất thời Lý Hàm hơi gấp gáp trên trán đầy mồ hôi, nhìn Thẩm Từ Văn bị đuổi ra ngoài cửa vội vàng nói: "Từ Văn con có biết mình sai rồi hay không, hôm nay đều nói cái gì vậy! Nhanh chóng nhận sai với cha con!”
Lý Hàm Vi khẩn trương nhất thời nắm chặt quần áo bên cạnh, nghĩ cách để Thẩm Từ Văn mau nhận sai, tự mình chịu mềm, nói lời nói vừa rồi đều là nói nhảm, bằng không Thẩm Từ Văn lần này đi muốn trở về sẽ rất khó khăn.
Hai mẹ con bọn họ ở trong phòng cho thuê trải qua mười mấy năm, thật vất vả chịu đựng mới được vào cửa lớn nhà họ Thẩm.
Hiện tại nếu Thẩm Từ Văn bị đuổi đi, vậy mười mấy năm trước chịu khổ sẽ không có ý nghĩa gì.
Nhìn Thẩm Từ Văn đứng tại chỗ không chút thay đổi, Lý Hàm Vi hận rèn sắt không thành thép nói: "Mau nói đi Từ Văn! ”
Lý Hàm Vi vội vàng trong lúc nhất thời hận không thể tiến lên bóp Thẩm Từ Văn lập tức, làm cho cậu ta tỉnh táo lại một phen.
Thẩm Khang Dũng, tiền của nhà họ Thẩm, tất cả tài sản của nhà họ Thẩm nhất định đều là của Thẩm Từ Văn mới được, những thứ này đều phải là của con trai bà ta.
Bà ta và Thẩm Khang Dũng vụng trộm, ngay từ đầu đã để ý đến Thẩm Khang Dũng.
Bọn họ lấy danh nghĩa tình yêu vi phạm đạo đức, làm tổn thương một người phụ nữ cùng đứa trẻ khác, nhưng trong lòng Lý Hàm Vi lại một chút áy náy cũng không có.
Là Lộ Vãn Phương không có bản lĩnh giữ không được đàn ông, không trách bà ta.
Hơn nữa thời điểm Thẩm Khang Dũng và bà ta tốt đẹp, Thẩm Khang Dũng còn giải thích ông ta và Lộ Vãn Phương đã không còn tình yêu, cuộc sống bên cạnh Lộ Vãn Phương cực kỳ thống khổ.
Họ là tình yêu đích thực và xứng đáng được ở bên nhau.
Nhưng tuổi tác càng tăng, Lý Hàm Vi phát hiện chỉ có tình yêu là không đủ.
Dựa vào cái gì Thẩm Khang Dũng đã không còn yêu Lộ Vãn Phương, nhưng Lộ Vãn Phương cùng Lộ Viễn Bạch lại có thể sống tốt như vậy, Thẩm phu nhân cùng tiểu thiếu gia nhà họ Thẩm cẩm y ngọc thực (*), mỗi ngày đều cầm tiền hưởng thụ cuộc sống.
(*) Cẩm y ngọc thực: cuộc sống giàu sang
Mà mẹ con họ phải chen chúc trong một căn phòng cho thuê nhỏ.
Rõ ràng thời gian Thẩm Khang Dũng bầu bạn với Lộ Viễn Bạch cũng không nhiều hơn Thẩm Từ Văn bao nhiêu, vì sao vị trí Lộ Viễn Bạch ở trong lòng Thẩm Khang Dũng lại cao hơn Thẩm Từ Văn nhiều như vậy.
Sau khi Thẩm Từ Văn học tiểu học, Lý Hàm Vi không chỉ một lần nói qua không muốn mang theo con trai ở nhà cho thuê nữa, bọn họ cũng muốn vào ở nhà họ Thẩm.
Hơn nữa còn giả vờ rộng lượng nói, không cần Lộ Vãn Phương cùng anh ly hôn, chỉ cần người phụ nữ kia tiếp nhận bọn họ là được.
Nhưng Lý Hàm Vi biết chuyện như vậy đối với một người phụ nữ mà nói đả kích lớn bao nhiêu, bà ta hiện tại cũng chẳng qua là giả bộ người tốt mà thôi.
Ban đầu Thẩm Khang Dũng nghe xong mặt mũi quả thật xuất hiện ý nghĩ động tâm, nhưng sau đó lại không còn nữa.
Có một lần Lý Hàm hơi tức giận, cố ý đón Thẩm Từ Văn xuất hiện trước mặt Lộ Vãn Phương, còn cố ý đến gần nói vài câu.
Người phụ nữ ngốc kia cũng buồn cười, ngay cả giễu cợt của bà ta cũng nghe không ra.
Nhưng ai mà ngờ Thẩm Khang Dũng sau khi biết được chuyện này lại cố ý buổi tối chạy tới phòng trọ cho bà ta một bạt tai, bảo bà ta biết điều an phận một chút.
Khi đó Lý Hàm Vi thậm chí bắt đầu hoài nghi, ban đầu Thẩm Khang Dũng nói ông ta đối với Lộ Vãn Phương đã không còn tình cảm, lời này có phải là giả hay không.
Lý Hàm Vi không cam lòng, trong lòng lửa giận ngập trời, cho nên bà ta đem tất cả cướp lấy.
Lộ Vãn Phương người phụ nữ ngu xuẩn kia làm sao có thể đánh được bà ta, ngay cả đứa con trai xuất đầu lộ diện trong giới giải trí của bà, Lý Hàm Vi cũng hung hăng bôi đen lên mạng.
Hiệu quả vô cùng rõ ràng, Lộ Vãn Phương bởi vì khúc mắc xuất hiện bệnh tật nằm viện, mà Lộ Viễn Bạch cũng bởi vì bạo lực mạng cùng thế giới bên ngoài chèn ép trở nên âm trầm.
Hai mẹ con vốn hạnh phúc không còn tươi cười như trước nữa.
Lý Hàm Vi ghét nhất nụ cười của bọn họ, tựa như nụ cười của Lộ Vãn Phương và Lộ Viễn Bạch có thể đâm vào mắt bà ta.
Vì vậy, bà ta đã phá hủy tất cả mọi thứ của mẹ con họ và cướp nó.
Để cho Lộ Vãn Phương cùng Lộ Viễn Bạch rốt cuộc cười không nổi.
Ngày vào nhà họ Thẩm, Lý Hàm Vi vui sướng nói không nên lời, nhưng sắc mặt Thẩm Khang Dũng lại vô cùng khó coi.
Hiển nhiên Thẩm Khang Dũng không muốn ly hôn với Lộ Vãn Phương, Lý Hàm Vi trong lúc nhất thời cắn răng, nhưng Lộ Vãn Phương và Lộ Viễn Bạch đều bị bà ta đuổi đi, bà ta hiện tại là người thắng hoàn toàn.
Mấy năm sau Thẩm Khang Dũng một mực cùng Lộ Vãn Phương kiện ly hôn, vì để cho Lộ Viễn Bạch trở về nhà họ Thẩm ở, sự nghiệp của Lộ Viễn Bạch không ít lần bị chèn ép.
Lý Hàm Vi cũng lo lắng qua, Lộ Viễn Bạch có thể trở về hay không, dù sao tiểu thiếu gia từ nhỏ được nuông chiều đã khi nào đã nếm qua nhiều khổ sở như vậy.
Lý Hàm Vi sợ Lộ Viễn Bạch rời khỏi nhà họ Thẩm không được mấy ngày liền có thể bởi vì không có tiền tiêu xài, không có chỗ ở không chịu khổ mà trở lại nhà họ Thẩm.
Dù sao trong lòng Thẩm Khang Dũng có đứa con trai này, hơn nữa phân lượng không rõ, cho dù bà ta và Thẩm Từ Văn cộng lại cũng không sánh bằng.
Nhưng không nghĩ tới tiểu tử Lộ Viễn Bạch này còn rất có cốt khí, bảy năm rồi, đừng nói đã trở lại, cho dù là Thẩm Khang Dũng cũng chưa từng gặp qua một lần.
Nhưng Lý Hàm Vi cũng biết trong tài sản của Thẩm Khang Dũng khẳng định có để lại cho Lộ Viễn Bạch, về phần bao nhiêu bà ta cũng không biết, cho nên vẫn đề phòng.
Nhìn Thẩm Từ Văn đứng tại chỗ dầu muối không vào, Lý Hàm Vi sốt ruột nói: "Từ Văn mau nói đi! ”
Ánh mắt Thẩm Từ Văn âm trầm nhìn Lý Hàm Vi, "Nói cái gì vậy? ”
Lý Hàm Vi tức giận đến nhất thời hận không thể đi lên tát Thẩm Từ Văn một cái, đứa nhỏ này cũng không biết gân nào sai, thậm chí ngay cả xin lỗi cũng sẽ không nói, "Nói với cha con là con sai rồi, vừa rồi đều là nói bậy! ”
Ai ngờ sau một khắc liền nghe Thẩm Từ Văn nói: "Tại sao con phải xin lỗi, lời con lúc trước nói chẳng lẽ không đúng sao? ”
“Thẩm Từ Văn!”
Giọng nói sắc bén của người phụ nữ kêu lên: "Con có biết bây giờ con đang nói những gì, Khanh Dũng là cha của con, con nhìn con bây giờ một chút đây là bộ dạng gì, cùng bạn bè xấu đi ra nước ngoài để chơi một chuyến, coi trời bằng vung! ”
Đôi mắt Lý Hàm Vi giống như là có chút khẩn cầu nhìn Thẩm Từ Văn, tuy rằng trong miệng nói những lời chỉ trích, nhưng trong lòng lại mong đợi Thẩm Từ Văn có thể nhanh chóng nhận sai.
Lý Hàm Vi hiện tại thậm chí cảm thấy Thẩm Từ Văn căn bản là không có ý thức nói nhảm.
Thẩm Từ Văn căn bản không biết những lời mình nói sẽ mang đến hậu quả như thế nào, mẹ con bọn họ ẩn nhẫn mười mấy năm cũng không thể uổng phí như vậy!
Lúc này Thẩm Từ Văn trước mắt xanh đen, khuôn mặt thảm bại tràn đầy bệnh hoạn.
Sau đó đem lời nói có thể làm Lý Hàm Vi sụp đổ nói ra, "Tôi không phải nói bậy, tôi nói đều là lời trong lòng, năm tôi mười sáu tuổi liền muốn nói như vậy.
”
Tuổi dậy thì mười sáu tuổi, giấc mơ của mình vào buổi sáng hôm đó, trái tim của mặt trăng trên kia.
Lộ Viễn Bạch...
Tất cả ký ức của cậu ta hai mươi mấy năm qua đều là Lộ Viễn Bạch, từ tiểu học đến trung học, đến bây giờ, Lộ Viễn Bạch giống như vẫn luôn ở bên cạnh, nhưng lại dường như cách cậu ta rất xa.
Tất cả đều bị cậu ta hủy hoại! Thẩm Từ Văn nhìn Lý Hàm Vi và Thẩm Khang Dũng trước mặt.
Tất cả đều bị họ hủy hoại...
Thiếu niên mười tám tuổi kia cho dù là Lộ Viễn Bạch coi như bị mất trí nhớ, cũng rốt cuộc không thể trở về.
Thiếu niên mười tám tuổi ở thời khắc vỡ nát bình đường, cũng theo đó rời đi.
Lộ Viễn Bạch mười tám tuổi rốt cuộc không thể trở về.
Thẩm Từ Văn không chỉ một lần hồi tưởng lại lúc trước tại sao cậu ta lại phải làm như vậy, tại sao cậu ta lại nói với Lộ Viễn Bạch như vậy, rõ ràng đối phương cho tới bây giờ chưa từng thương tổn cậu ta.
Thậm chí còn muốn đưa tay kéo cậu ta ra khỏi vực sâu.
Lộ Viễn Bạch cảnh cáo dặn dò cậu ta không được hút thuốc lá, không được trốn học, không được đánh nhau.
Phải uống sữa tươi ăn cơm đúng giờ như vậy mới có thể phát triển chiều cao, thậm chí còn cố ý chuẩn bị quà tặng cho cậu ta vào ngày sinh nhật khi còn nhỏ.
Nhưng cậu ta đã làm gì.
Cậu ta tàn nhẫn đẩy Lộ Viễn Bạch ra, phương thức thật giống như cầm dao rạch rách tay Lộ Viễn Bạch.
Biết rõ Lộ Viễn Bạch rơi xuống vực sâu vạn trượng, nhưng Thẩm Từ Văn vẫn làm như vậy.
Cậu ta là hung thủ cầm dao, buộc Lộ Viễn Bạch không thể không nhảy xuống.
“Cút!”
Thẩm Khang tức giận giơ tay về phía Thẩm Từ Văn, “Mày là súc sinh cút đi cho tao!” Lý Hàm Vi nóng nảy, "Khang Dũng!”
Thẩm Khang Dũng phẫn nộ nhìn Lý Hàm Vi một cái, “Nếu bà thay nó cầu tình, thì bà cũng cút ra ngoài cho tôi!”
Lý Hàm Vi tuy rằng mặt không nỡ nhìn con trai, nhưng cuối cùng vẫn run rẩy ngậm miệng lại.
Thẩm Từ Văn bị đuổi đi, bà ta cũng không thể đi được nữa.
Thẩm Từ Văn nghe thẩm Khang Dũng nói xong, nhìn hai vợ chồng một cái, sau đó giơ tay cầm lấy vali bị đạp ngã xuống đất xoay người rời đi.
Bóng lưng Thẩm Từ Văn xoay người rời đi vô cùng quyết tuyệt, bóng lưng quật cường kia Thẩm Khang Dũng phảng phất nhìn thấy bóng dáng lúc trước Lộ Viễn Bạch rời đi.
Con mắt Thẩm Khang Dũng gần như muốn rạn nứt, ông ta và con trai quan hệ của họ vĩnh viễn là như vậy.
Vĩnh viễn cũng không rõ dụng tâm lương khổ (*) của ông ta, quan hệ giữa cha con đều vô cùng cứng ngắc.
(*) Dụng tâm lương khổ: muốn tốt cho người khác mà người khác không biết
Một người bảy năm cũng không nguyện ý gặp ông ta một lần, người kia đang cãi nhau với ông ta để rời khỏi nhà.
Thẩm Khang Dũng hốc mắt đỏ lên nhìn bóng lưng Thẩm Từ Văn, giống như là chửi hét, “Cút, mẹ nó mày cút đi, có dũng khí thì đừng trở về nữa!”
Nói xong cũng không nhìn bóng lưng Thẩm Từ Văn rời đi nữa, xoay người hùng hổ đi về phía cửa.
Vừa đi vừa nổi giận đùng đùng nói với quản gia đi theo một bên không dám lên tiếng: "Dừng tất cả thẻ của tiểu tử Thẩm Từ Văn kia, nó không phải ngại lão tử làm cho nó mất mặt sao! Nó không phải ngại thân phận con riêng của lão tử cho nó sao?”
"Dừng tất cả thẻ của nó cho tôi! Tôi mẹ nó muốn cho tiểu tử này biết nếu không có cha nó, nó căn bản là sống không nổi! Không cần gọi cho nó, không nhận sai trước một xu cũng không!”
Lý Hàm Vi cẩn thận đi theo một bên, nghe được người đàn ông nói muốn cắt đứt chi tiêu của Thẩm Từ Văn lập tức hoảng hốt, "Khang Dũng! ”
“Làm gì!” Thẩm Khang Dũng không kiên nhẫn nhìn Lý Hàm Vi, "Bà không nghe thấy tiểu tử kia nói, nói đều là tiếng người? Nó biến thành bộ dáng như hôm nay đều là mẹ nó nuông chiều quen rồi! ”
“Bà cũng không được lặng lẽ đưa tiền cho tiểu tử kia, nếu như để cho tôi biết, ngay lập tức bà và con trai ngoan của bà cùng nhau cút ra khỏi nhà họ Thẩm.”
Nói xong Thẩm Khang Dũng liền nổi giận đùng đùng lên lầu, Lý Hàm Vi đứng ở lầu một hiện tại trong lòng còn không ngừng run rẩy.
Thẩm Từ Văn nửa tháng trước nhất định đã trải qua cái gì, bằng không không có khả năng sau khi trở về tính tình thay đổi quá lớn.
Tay Lý Hàm Vi run rẩy lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
"Giúp tôi điều tra một chút Từ Văn nửa tháng trước đã đi đâu, đã thấy ai."
Thám tử tư ở đầu dây bên kia có chút bất ngờ, "Thẩm phu nhân, bà không có nhầm chứ, Thẩm Từ Văn không phải con trai bà sao? ”
“Tra!” Lý Hàm Vi ngữ khí quả quyết, "Đem hành tung nửa tháng gần đây của nó đều so sánh ra.
”
Sau đó lại dừng lại một chút, "Hiện tại anh cũng phái người đi theo nó, hành tung sau đó cũng đều báo cho tôi.
”
"Được, được..." Lời nói của người đứng đầu bên điện thoại hơi ngừng lại.
Lý Hàm Vi cũng nghe được, "Tiền không phải là vấn đề, cậu chỉ cần đem đầu đuôi gốc ngọn hướng đi của con trai tôi nói cho tôi biết là được.
”
Nói xong nhìn trái nhìn phải, giơ tay đuổi người bên cạnh đi.
Sau đó hạ thấp giọng nói: "Thuận tiện cho nó thêm chút tiền, số tiền này tôi sẽ chuyển cho cậu, cậu chú ý một chút đừng để người khác phát hiện.
”
Mặc dù tổng số dấu hiệu của Lý Hàm Vi đều vô cùng hấp dẫn, nhưng thám tử tư cũng chỉ làm theo lời khách hàng dặn dò.
"Đã rõ, tôi sẽ thay Thẩm phu nhân chiếu cố tốt thiếu gia."
Ngay khi đối phương muốn cúp điện thoại, Lý Hàm Vi đột nhiên mở miệng.
"Chờ một chút!"
Thanh âm bên kia có chút lười biếng nói: "Làm sao vậy Thẩm phu nhân.
”
Lý Hàm Vi mím môi, cắn răng nói: "Gần đây tiểu tình nhân của Khang Dũng ở bên ngoài có đổi hay không? ”
"Đổi, ba tháng trước ở bên ngoài nuôi hai người kia liền đổi, đổi thành hai nữ sinh viên đại học."
Nghe đối phương nói tiểu tình nhân bên ngoài Thẩm Khang Dũng lại đổi Lý Hàm Vi mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Năm đó khi Thẩm Khang Dũng và Lộ Vãn Phương ly hôn, Lý Hàm Vi cho rằng đối phương thật sự yêu bà ta, ai ngờ chưa đầy một năm Thẩm Khang Dũng ở bên ngoài bắt đầu bao dưỡng tiểu tình nhân chơi đùa phụ nữ.
Ban đầu lúc mới biết Lý Hàm Vi rất tức giận, nhưng ngẫm lại kết cục của Lộ Vãn Phương, Lý Hàm Vi lựa chọn ẩn nhẫn.
Tuy rằng trong lòng cực kỳ không cam lòng, nhưng Lý Hàm Vi vẫn nuốt xuống cục tức này, dù sao Thẩm Khang Dũng cũng đã cùng bà ta kết hôn, tiểu tình nhân bên ngoài cho dù có trẻ tuổi xinh đẹp cũng không lay động được địa vị của bà ta.
Nhưng Lý Hàm Vi cũng sẽ chú ý đến chiều hướng của Thẩm Khang Dũng, nếu có tiểu tình nhân nào đó được Thẩm Khang Dũng bao dưỡng trong một thời gian dài, Lý Hàm Vi cũng sẽ cảnh giác.
Dù sao những tiểu tình nhân kia bà ta đều biết, cũng đều dẫn người tới cửa dạy dỗ qua, chính là vì để cho các cô ấy bỏ đi một ít suy nghĩ không đáng có.
Vị trí của Thẩm phu nhân chỉ có thể là của bà.
Cho dù là muốn vụng trộm mang thai cũng đều bị Lý Hàm Vi giết.
Lý Hàm Vi về bản chất cùng thẩm Khang Dũng bên ngoài bao dưỡng tiểu tình nhân cũng là cùng một loại người.
Đều là người khiến người ta ghét bỏ, nhất định phải ôm ấp yêu thương Thẩm Khang Dũng cặn bã này.
Ác nhân tự có ác nhân trị, Lý Hàm Vi cùng Thẩm Khang Dũng bên ngoài những tiểu tình nhân kia có thể nói là tra tấn lẫn nhau, chẳng qua Lý Hàm Vi có thân phận cùng nhi tử, địa vị ổn định hơn một chút.
Lý Hàm Vi hiện tại chỉ cần đảm bảo những tiểu tiện nhân bên ngoài không có người mang thai là được, Lộ Viễn Bạch là một người cứng rắn thề chết không trở về vừa vặn, bà ta để cho Thẩm Khang Dũng bên người chỉ có một người thừa kế là Thẩm Từ Văn.
Sau khi cúp điện thoại, Lý Hàm Vi thở dài, nhưng ánh mắt vẫn có chút sợ hãi nhìn lên lầu.
Buổi tối Lý Hàm Vi đi vào phòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thẩm Khang Dũng sắc mặt khó coi ngồi trên giường.
Căn phòng vốn gọn gàng giờ đang lộn xộn, hiển nhiên là bởi vì tức giận của người đàn ông mà bị phá.
Lý Hàm Vi vừa mới đi vào một bước, liền không cẩn thận đá trúng bình hương liệu bên chân vốn đặt trên bàn trang điểm của bà ta.
Lý Hàm Vi không dễ phát giá nhíu mày, sau đó thăm dò đi vào trong vài bước, "Khang Dũng.
”
Người đàn ông ngồi trên giường mà không nói gì.
Lý Hàm Vi run rẩy đi tới trước giường ngồi xuống.
Vừa định mở miệng nói chuyện, người đàn ông bên cạnh lại giơ tay lên tát Lý Hàm Vi một cái.
"Ba——" một cái tát này thanh âm vô cùng vang dội.
Lý Hàm Vi gần như là trong nháy mắt bị quật xuống đất, bởi vì khí lực thẩm Khang Dũng quá lớn, bên tai một mảnh ong ong, hai má cũng trong nháy mắt sưng phồng lên.
"Đều là con trai ngoan bà dạy ra! Dám nói chuyện với tôi như vậy, thực sự là ngày càng vô pháp vô thiên! ”
Không đợi Lý Hàm Vi từ trên mặt đất bò dậy, Thẩm Khang Dũng liền đưa tay túm tóc Lý Hàm Vi kéo về phía sau, da đầu Lý Hàm Vi đau đớn một trận thật giống như sắp ngã, bị ép ngửa đầu về phía sau.
Một đôi mắt hoảng sợ nhìn Thẩm Khang Dũng.
Nhưng mà bạo lực của người đàn ông lại không vì Lý Hàm Vi sợ hãi mà chấm dứt.
Thuận tiện chính là một trận tay đấm chân đá, trên lầu phòng truyền đến tiếng kêu của Lý Hàm Vi, dưới lầu quản gia cùng tôi tớ không ai dám đi lên.
Dẫu sao, những chuyện như vậy cũng thường xuyên xảy ra.
Lý Hàm Vi ôm hai má sưng lên, sợ hãi nhìn Thẩm Khang Dũng, lời cầu xin trong miệng kèm theo tiếng kêu rên.
Nhưng mà Thẩm Khang Dũng nghe được tiếng kêu thảm thiết của Lý Hàm Vi thật giống như chiếm được khoái cảm vậy, bàn tay rơi vào trên người Lý Hàm Vi vẫn chưa dừng lại.
Lý Hàm Vi cắn răng chịu đựng.
Bà ta và Thẩm Khang Dũng kết hôn năm thứ hai, Thẩm Khang Dũng một lần say rượu về nhà vừa vào cửa liền động thủ với bà ta.
Lúc ấy bà ta trực tiếp bị đánh cho chết lặng, Thẩm Khang Dũng sau khi tỉnh rượu nói không phải cố ý, bà ta liền không coi trọng.
Nhưng sự tha thứ và không thèm để ý của bà ta lại cho Thẩm Khang Dũng dung túng không có điểm dừng, dần dần mỗi lần Thẩm Khang Dũng uống rượu trở về đều đánh bà ta, sau đó lại diễn biến thành tức giận có chuyện gì không vừa lòng đều đánh bà ta.
Không riêng gì bà ta, Thẩm Khang Dũng bên ngoài bao nuôi những tiểu tình nhân Thẩm Khang Dũng cũng sẽ động thủ, thậm chí càng quá đáng hơn, Thẩm Khang Dũng sẽ lấy loại bạo lực áp dụng trên người phụ nữ này làm thú vui.
Chỉ cần kêu càng thảm, phản kháng càng kịch liệt, Thẩm Khang Dũng lại càng có thể cảm nhận được khoái cảm.
Lý Hàm Vi có đôi khi không khỏi suy nghĩ, trước kia Thẩm Khang Dũng ở trước mặt Lộ Vãn Phương vẫn đóng vai người chồng tốt, vậy ông ta có từng động thủ với Lộ Vãn Phương hay không, có đánh Lộ Vãn Phương hay không...
Nhưng những thứ này bà ta cũng không dám hỏi ra miệng, giống như bây giờ bị Thẩm Khang Dũng đánh đập Lý Hàm Vi cũng không dám phản kháng.
Thẩm Khang Dũng trong miệng hùng hùng hổ hổ, sức lực đánh vào người Lý Hàm Vi một chút cũng không giảm.
Trong miệng nói Lý Hàm Vi cùng Thẩm Từ Văn sai, mà ông ta Thẩm Khang Dũng trong sạch thật giống như lỗi gì cũng không có, cái gì sai đều không liên quan đến ông ta.
Ông ta ngoại tình không phải là sai, ông ta không bầu bạn giáo dục con cái không phải là sai, ông ta lề mề không ly hôn Lộ Vãn Phương không phải sai, ông ta gây áp lực Lộ Viễn Bạch không phải sai, hiện tại ngay cả bạo lực gia đình, ông ta cũng cho rằng không phải lỗi của ông ta...
Tất cả sai lầm đều là bởi vì người khác, đây chính là Thẩm Khang Dũng, vì tư lợi mà không có chút liêm sỉ nào.
Không biết trận bạo lực này tiến hành bao lâu, Lý Hàm Vi mới kéo thân thể đầy màu xanh tím đi vào phòng tắm.
Vừa vào phòng tắm giống như điên rồi, đem tiếng nước chảy ra lớn nhất, sau đó thấp giọng mắng Chửi Thẩm Khang Dũng bên ngoài.
Đó là cách duy nhất bà ta trút giận sau khi trải qua bạo lực.
Bà ta đối với Thẩm Khang Dũng đã sớm không còn tình yêu tuổi trẻ, nếu không phải vì con trai, nếu không phải vì tài sản lớn của nhà họ Thẩm, bà ta làm sao chịu khổ ở bên cạnh người đàn ông điên này bị hành hạ.
Thẩm Khang Dũng bạo hành lúc này mới cảm thấy tâm tình được phóng thích, nằm trên giường ngủ.
Sáng sớm hôm sau, liền mang theo thư ký cầm không ít đồ đạc đi Tinh Huy.
Thẩm Khang Dũng nói như thế nào cũng là chủ tịch, rất sĩ diện, tuy rằng hiện tại bởi vì không muốn chấm dứt hợp đồng tự mình đến Tinh Huy đáp lễ, nhưng không muốn mở miệng đi thương lượng.
Toàn bộ để thư ký đi nói chuyện, ông ta chỉ cần gặp Lưu Hoán Minh.
Thư ký có chút bất đắc dĩ nhìn thoáng qua, đứng cách đó không xa bóng lưng Thẩm Khang Dũng.
Sau đó cầm trong tay cầm không ít đồ đi đến quầy lễ tân.
Nhân viên lễ tân nhìn thấy, mở miệng hỏi: "Tiên sinh có chuyện gì không?" ”
Thư ký: "Tôi là nhân viên của Thẩm thị, chủ tịch của chúng tôi muốn gặp Lưu tổng.”
Sau đó còn cố ý nhấn mạnh: "Lưu tổng Lưu Hoán Minh.
”
Nhân viên phục vụ nhìn thoáng qua những thứ trong tay thư ký, trong ánh mắt không khỏi mang theo chút xem thường, sau đó hỏi: "Có hẹn không?" ”
Thư ký nghe xong có chút lúng túng, "Không có.
”
"Thật ngại quá nếu không hẹn trước, không thể gặp Lưu tổng."
Thư ký: "Anh xem có thể châm trước một chút hay không, Thẩm thị chúng tôi lúc trước có hợp tác với Tinh Huy.
”
Nhân viên phục vụ nâng cằm lên, "Nếu các người muốn gặp Lưu tổng thì sang bên kia chờ, chờ khi nào Lưu chúng tôi có thời gian, dĩ nhiên có thể gặp.
”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook