Hợp Đồng Lọ Lem Và Hai Chàng Hoàng Tử
-
Chương 43
Anh 1 tay cầm chai rượi vóc cạn tu ừng ực như nước lã, đôi mày kiếm chau lại, vẻ mặt bất cần cùng ánh mắt đau khổ hạ gục hình tượng 1 Ken thần tượng lịch lãm, oai phong… Bóng Min vừa lẫn vào đám đông… 1 thân ảnh âm thầm tiến đến nơi anh ngồi, ko mời mà tự nhiên ngồi xuống bên cạnh… đôi mắt sắc bén nhìn anh mê đắm, khóe môi giơ lên như 1 biểu tượng chiến thắng trước hình ảnh của người trước mắt…
- Ken – Giọng nói nhỏ nhẹ cất lên yêu kiều, gợi cảm… nhưng cũng ko lấy đc từ anh 1 cái nhìn…
Thấy anh đang định vớ lấy chai rượu thứ 3 trên bàn sau khi đã nốc cạn 2 chai trước, bàn tay xinh đẹp nhanh hơn chụp lấy… quả nhiên thu hút đc sự chú ý của anh về phía mình
- Sophina, cô làm cái quái gì thế hả? – Anh nhíu mắt nhìn kẻ dám ngang nhiên tước đoạt chai rượu của anh…khinh khỉnh lên tiếng
Cách đáp trả của anh khiến ả có chút ko cam lòng, nhưng vẫn cố nuốt xuống, ỏng ẹo nhích gần đến anh, 1 bàn tay khẽ đặt lên vai anh, tình tứ nói khẽ vào tai anh như cố ý gây hiểu nhầm…
- Nếu anh muốn uống, em sẽ cùng uống với anh
Trong cơn mê, chính anh cũng phân biệt đâu là nó đâu là những ả diêm dúa, ko chút động lòng, anh đẩy ả ra vô tình, giật phăng chai rượu, ngửa cổ tu 1 hơi ko thèm đếm xỉa đến ả… Thấy mình bị đá 1 phát ra ngoài, lòng tự ái dâng trào 1 tảng lớn như sóng thủy triều vồ vập… ả nghiến răng nghiến lợi tức giận sôi trào
- Anh…anh sao lại như vậy? Con nhỏ kia có quái gì mà phải tự dày vò mình như vậy, ko lẽ em thua con nhỏ xấu xí, ti tiện, ham mê tiền bạc đó sao?
…xoảng…
Chỉ sau khi nghe tiếng ả hét lên lẫn lộn với vô số tạp âm trong quán Bar là tiếng chai nện vào tường khô khốc vang lên… Mọi người dòn hết ánh mắt đổ vào nơi nguyên nhân nguồn cội… chỉ thấy mặt Sophina trắng nhưng tờ giấy, cắt ko còn hột máu phía bức tường sau lưng ả vẫn còn màu đỏ sóng sánh của chãy dài xuống… còn khuôn mặt Ken thì đen xảm 1 mảng, ánh mắt như dao găm sắt bén muốn giết người gườm gườm đâm thẳng vào ả… bàn tay to lớn mạnh mẽ của anh ko chút thương tiếc nắm lấy cái cổ ả xách lên thô bạo… khuôn mặt đang trắng như xác chết chuyển sang xanh ko thua tàu lá chuối…
- Người như cô mà dám đi so sánh với cô ấy sao? Nghe cho rõ đây, nếu tôi còn nghe từ cái miệng dơ bẩn của cô nói về Boo của tôi như thế 1 lần nữa, thì tôi sẽ cho cô biến mất khỏi giới nghệ thuật ko còn tâm hơi… rõ chưa
Anh gằn mạnh mẽ từng lời từng tiếng, ko đợi ả kịp trả lời đã hất 1 cái mạnh ném ả ngã nhào ra đất rồi lửng thửng bỏ đi, bước đc mấy bước, đôi mắt mịt mờ lảo đảo, toàn thân vô lực nặng nề… anh bắt đầu ngã xuống như thân cây đổ… may mắn Min kịp thời quay lại đỡ lấy thân hình to lớn của anh dìu ra xe… thấp thoáng phía sau vẫn ko ngớt tiếng plap máy chụp hình, nơi đâu có anh quả có kẻ rỗi hơi theo rình… Min đặt Ken trong xe, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng miệng mấp mấy mấy tiếng, chỉ nghe đc anh gọi ai đó… “Boo”… Min đưa mắt về phía sau, vẫn bọn đĩa đói ko ngừng chớp cơ hội, ngày mai mặt báo lại nóng hổi những scandans… lại nhìn tên bạn chí cốt đến trong mơ vẫn gọi tên người yêu thương khiến anh chàng thôi ko khỏi lắc đầu kêu khổ…
Chiếc xe của Min lăn bánh mang Ken đi, từ trong quán Bar, Sophina như ngọn đuốc phừng phừng trông theo, miệng ko ngừng **** mắng…
- Đc lắm Ken, anh dám sỉ nhục tôi như vậy, tôi sẽ ko bỏ qua cho anh đâu…
…
Quả đời nói gì có nấy… Mắt nó trầm buồn, bên khóe đo đỏ ngấn 1 giọt lệ nhìn ko rời khỏi mặt báo, trên đó còn nguyên hình ảnh anh đang hung dữ nắm xốc ko thương tiếc Sophina lên… Anh lại uống say gây chuyện nữa rồi… Từ ngày nó quyết định chia tay anh… ko ngày nào là hình ảnh của anh ko có trên mặt báo… Từ những scandans anh có bạn gái mới cho đến anh ẩu đả tại quán Bar… nó theo dõi anh ko sót dù là 1 tin nhỏ nhặt nhất… Tại sao anh lại hủy hoại hình tượng chính mình như vậy?…
Gạt đi khóe mắt đọng sương, nó thở dài 1 cái… Nó còn đang luyến tiếc gì?… Nhưng nó biết… nó cũng đang sai lầm…?
…
…
Ở 1 nơi khác… tâm trạng 1 người cũng ko khá gì hơn khi, bàn tay to lớn nhàu nát mảnh báo, gương mặt tối sầm 1 mảng đen nhánh… Jun tựa người vào ghế, mắt mông lung trải qua cửa sổ đầy gió và nắng ấm, nhưng sao chính lòng anh lại lạnh như thế này… Anh đang làm gì?… Anh đang làm đau cả 3… cả 3 sao?… hóa ra cả anh cũng đau… Anh đau…là tim anh đau khi nhìn nó… 1 cô bé luôn ngập tràn sức sống, nụ cười xinh tươi như thiên thần giờ đây héo rũ như đóa hoa tàn… Anh đau…là lương tâm anh đau… khi trông thấy hắn… có thể coi là địch thủ của anh, nhưng thâm tâm lại có thể xem là bằng hữu… hắn càng ngày càng tệ hại… và… anh đau… là chính anh đau… một kẻ cố chấp… một kẻ trực tiếp bóp nát trái tim người khác…và cả chính mình…
…cốc…cốc…
- Ken – Giọng nói nhỏ nhẹ cất lên yêu kiều, gợi cảm… nhưng cũng ko lấy đc từ anh 1 cái nhìn…
Thấy anh đang định vớ lấy chai rượu thứ 3 trên bàn sau khi đã nốc cạn 2 chai trước, bàn tay xinh đẹp nhanh hơn chụp lấy… quả nhiên thu hút đc sự chú ý của anh về phía mình
- Sophina, cô làm cái quái gì thế hả? – Anh nhíu mắt nhìn kẻ dám ngang nhiên tước đoạt chai rượu của anh…khinh khỉnh lên tiếng
Cách đáp trả của anh khiến ả có chút ko cam lòng, nhưng vẫn cố nuốt xuống, ỏng ẹo nhích gần đến anh, 1 bàn tay khẽ đặt lên vai anh, tình tứ nói khẽ vào tai anh như cố ý gây hiểu nhầm…
- Nếu anh muốn uống, em sẽ cùng uống với anh
Trong cơn mê, chính anh cũng phân biệt đâu là nó đâu là những ả diêm dúa, ko chút động lòng, anh đẩy ả ra vô tình, giật phăng chai rượu, ngửa cổ tu 1 hơi ko thèm đếm xỉa đến ả… Thấy mình bị đá 1 phát ra ngoài, lòng tự ái dâng trào 1 tảng lớn như sóng thủy triều vồ vập… ả nghiến răng nghiến lợi tức giận sôi trào
- Anh…anh sao lại như vậy? Con nhỏ kia có quái gì mà phải tự dày vò mình như vậy, ko lẽ em thua con nhỏ xấu xí, ti tiện, ham mê tiền bạc đó sao?
…xoảng…
Chỉ sau khi nghe tiếng ả hét lên lẫn lộn với vô số tạp âm trong quán Bar là tiếng chai nện vào tường khô khốc vang lên… Mọi người dòn hết ánh mắt đổ vào nơi nguyên nhân nguồn cội… chỉ thấy mặt Sophina trắng nhưng tờ giấy, cắt ko còn hột máu phía bức tường sau lưng ả vẫn còn màu đỏ sóng sánh của chãy dài xuống… còn khuôn mặt Ken thì đen xảm 1 mảng, ánh mắt như dao găm sắt bén muốn giết người gườm gườm đâm thẳng vào ả… bàn tay to lớn mạnh mẽ của anh ko chút thương tiếc nắm lấy cái cổ ả xách lên thô bạo… khuôn mặt đang trắng như xác chết chuyển sang xanh ko thua tàu lá chuối…
- Người như cô mà dám đi so sánh với cô ấy sao? Nghe cho rõ đây, nếu tôi còn nghe từ cái miệng dơ bẩn của cô nói về Boo của tôi như thế 1 lần nữa, thì tôi sẽ cho cô biến mất khỏi giới nghệ thuật ko còn tâm hơi… rõ chưa
Anh gằn mạnh mẽ từng lời từng tiếng, ko đợi ả kịp trả lời đã hất 1 cái mạnh ném ả ngã nhào ra đất rồi lửng thửng bỏ đi, bước đc mấy bước, đôi mắt mịt mờ lảo đảo, toàn thân vô lực nặng nề… anh bắt đầu ngã xuống như thân cây đổ… may mắn Min kịp thời quay lại đỡ lấy thân hình to lớn của anh dìu ra xe… thấp thoáng phía sau vẫn ko ngớt tiếng plap máy chụp hình, nơi đâu có anh quả có kẻ rỗi hơi theo rình… Min đặt Ken trong xe, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng miệng mấp mấy mấy tiếng, chỉ nghe đc anh gọi ai đó… “Boo”… Min đưa mắt về phía sau, vẫn bọn đĩa đói ko ngừng chớp cơ hội, ngày mai mặt báo lại nóng hổi những scandans… lại nhìn tên bạn chí cốt đến trong mơ vẫn gọi tên người yêu thương khiến anh chàng thôi ko khỏi lắc đầu kêu khổ…
Chiếc xe của Min lăn bánh mang Ken đi, từ trong quán Bar, Sophina như ngọn đuốc phừng phừng trông theo, miệng ko ngừng **** mắng…
- Đc lắm Ken, anh dám sỉ nhục tôi như vậy, tôi sẽ ko bỏ qua cho anh đâu…
…
Quả đời nói gì có nấy… Mắt nó trầm buồn, bên khóe đo đỏ ngấn 1 giọt lệ nhìn ko rời khỏi mặt báo, trên đó còn nguyên hình ảnh anh đang hung dữ nắm xốc ko thương tiếc Sophina lên… Anh lại uống say gây chuyện nữa rồi… Từ ngày nó quyết định chia tay anh… ko ngày nào là hình ảnh của anh ko có trên mặt báo… Từ những scandans anh có bạn gái mới cho đến anh ẩu đả tại quán Bar… nó theo dõi anh ko sót dù là 1 tin nhỏ nhặt nhất… Tại sao anh lại hủy hoại hình tượng chính mình như vậy?…
Gạt đi khóe mắt đọng sương, nó thở dài 1 cái… Nó còn đang luyến tiếc gì?… Nhưng nó biết… nó cũng đang sai lầm…?
…
…
Ở 1 nơi khác… tâm trạng 1 người cũng ko khá gì hơn khi, bàn tay to lớn nhàu nát mảnh báo, gương mặt tối sầm 1 mảng đen nhánh… Jun tựa người vào ghế, mắt mông lung trải qua cửa sổ đầy gió và nắng ấm, nhưng sao chính lòng anh lại lạnh như thế này… Anh đang làm gì?… Anh đang làm đau cả 3… cả 3 sao?… hóa ra cả anh cũng đau… Anh đau…là tim anh đau khi nhìn nó… 1 cô bé luôn ngập tràn sức sống, nụ cười xinh tươi như thiên thần giờ đây héo rũ như đóa hoa tàn… Anh đau…là lương tâm anh đau… khi trông thấy hắn… có thể coi là địch thủ của anh, nhưng thâm tâm lại có thể xem là bằng hữu… hắn càng ngày càng tệ hại… và… anh đau… là chính anh đau… một kẻ cố chấp… một kẻ trực tiếp bóp nát trái tim người khác…và cả chính mình…
…cốc…cốc…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook