Hợp Đồng Ký Nhận Chờ Em Lớn
-
3: Ký Hợp Đồng
Kình Hân không biết từ bao giờ đã nằm ngoan trên giường, cô cuộn mình nằm trong chăn, tự nhiên bật dậy nhìn ngó xung quanh.
Không thấy sự hiện diện của Ninh Thương Thần bên cạnh, Kình Hân nhếch nhác áo quần không chỉnh tề, lầm bầm:
“Anh ta đâu rồi nhỉ?”
Kình Hân nhỏ bé lọt thỏm trong lớp chăn, cảnh giác quay đầu bốn phía tìm người, phát hiện người kia đang ngay ngắn ngồi trên ghế sofa.
Bấy giờ Kình Hân không biết mê man thế nào, nhìn anh không rời.
Khuôn mặt anh tú, sống mũi cao thẳng.
Tư thế rất vững đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn ra xa, bộ dạng của một người đàn ông trưởng thành đang mân mê suy nghĩ điều gì không rõ, môi hơi mím để sắp nói thành lời.
Anh ngồi lặng im như khúc gỗ mà bất động, nhất thời khiến Kình Hân cũng lẳng lặng mê mẩn.
Cô tò mò không biết anh nghĩ gì, chân chậm bước xuống sàn, chậm rì tới gần.
“Anh đang làm gì vậy…”
“Hôm qua cô ngủ với tôi à?” Ninh Thương Thần dứt khoát hỏi thẳng.
Kình Hân không chút ngại ngùng mà trả lời ngay:
“A, phải.
Đêm qua anh say quá nên tôi đem anh tới đây, xong tự nhiên anh định đè tôi xuống rồi…”
“Dừng, đừng nói nữa.”
Chưa kịp nói trọn vẹn, Ninh Thương Thần đã vội chặn cái miệng nhỏ của cô lại.
Kí ức của anh quả thật có đoạn này, còn sau đó chuyện gì xảy ra đều không nhớ.
Kình Hân mặc đồ của khách sạn, quần áo của cô ngày hôm qua rõ ràng đã mất tung mất tích.
Tự nhiên thấy cô đã thay đồ, còn nói lời mập mờ như thế, những suy nghĩ từ nãy tới giờ của anh đều được khẳng định.
Sáng dậy thấy bên cạnh có một người phụ nữ, còn ăn mặc không chỉnh tề, nam nữ chung phòng chuyện gì xảy ra được chứ… phải chăng bọn họ đã… rồi!
Nếu không có chuyện gì xảy ra thì sao cô phải thay đồ?
Bất giác tai Ninh Thương Thần đỏ ửng, dường như suy nghĩ ra được một đống chuyện đến cả anh cũng chưa bao giờ dám nghĩ.
Kình Hân nhìn vẻ mặt anh khó hiểu.
Bỗng anh nhìn thẳng vào mắt cô, nói:
“Chúng ta kết hôn đi! Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
“Hả?” Kình Hân nghệt ra, “Kết hôn?”
Không khó hiểu để một người bất ngờ, chẳng có ai kết hôn khi số lần gặp mặt đối phương dưới ba lần như thế.
Nhưng đối với Ninh Thương Thần hiện giờ, chuyện đó là hợp lý.
“Bây giờ tôi đưa cô tới cục dân chính, em có mang chứng minh thư không?”
“Anh muốn đem tôi tới đó kết hôn? Hâm à, anh muốn bị còng vô tù ư? Tôi chưa tròn mười tám tuổi đâu!”
Ninh Thương Thần liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, không tin mà cười cợt.
“Cô đừng có đùa, ít nhất trông cô cũng phải hơn hai mươi tuổi.”
Nói chuyện với phụ nữ cấm kỵ nhất là nhắc đến tuổi tác, Kình Hân cũng không ngoại lệ.
“Anh bất lịch sự lắm đấy.
Tôi trông già lắm sao?”
“Không, ý tôi không phải…”
“Anh muốn chứng minh thư chứ gì? Được, tôi cho anh xem.”
Kình Hân với lấy túi xách của mình, ném thẳng vào mặt anh chứng minh thư.
Thẻ chứng minh rơi xuống đất, anh cúi xuống nhặt.
Ngọc Kình Hân, nữ, mười bảy tuổi.
Quả thật chưa đủ tuổi kết hôn.
Nhưng chắc chắn cô đã đủ tuổi để tiễn thẳng anh vào tù rồi.
Lại đặt trong tình huống anh uống rượu cưỡng ép người ta, nếu đem đơn kiện cũng dễ ăn cơm tù!
“Cô thật sự mười bảy tuổi à?”
“Ừ đấy, cô gái mười bảy tuổi nhìn như hai mươi này thật sự mười bảy tuổi đấy.” Kình Hân nhấn mạnh từng câu từng chữ, “Anh trông thế này, không phải là ba mươi tuổi rồi chứ?”
“...”
Ninh Thương Thần lẳng lặng cầm chứng minh thư trả cho cô không nói lời nào.
“Này, đừng có nói anh ba mươi tuổi thật nhé?”
Anh thở dài gật đầu, bản thân khi đó mới nhận ra mình đã quá tuổi so với cô rồi.
“Ôi… thật? Vậy tôi gọi là chú thì đúng hơn.”
“Không quan trọng, tôi nhất định phải chịu trách nhiệm với em.”
Kình Hân biết anh đang hiểu nhầm chuyện gì đó, cô muốn giải thích, nhưng nghĩ lại, cô có thể lợi dụng điểm này để biết một số chuyện.
“Tôi chỉ muốn hỏi một câu.
Đêm qua tôi có nghe chú nhắc đến một người tên Kình Linh.
Có phải cô ấy là người chú yêu hay không? Ít nhất tôi cũng không muốn đi cướp người yêu của kẻ khác.”
Kình Hân thăm dò, cô muốn xác định lại một lần nữa, người này có thật sự quen Kình Linh hay không.
“Không… cô ấy không phải người tôi yêu.”
Anh cúi đầu không dám nhìn mặt cô.
Thái độ của Ninh Thương Thần rất lạ, giống như vẫn đang che giấu chuyện gì đó.
Kình Hân không cần biết anh đang che giấu chuyện gì, cô chỉ biết rõ, người đàn ông này nhất định có liên quan đến cái chết của Kình Linh.
Và rõ ràng, anh ta có quen biết với cô ấy nên mới có thể đưa ra phản ứng như hiện giờ.
Nếu vậy, cô nhất định phải nắm bắt cơ hội, bởi anh chính là manh mối duy nhất cô có hiện thời.
“Bọn họ” không muốn cô tìm hiểu về cái chết của chị gái, cô càng phải tìm ra sự thật đằng sau.
Cái chết Kình Linh có oan khuất chưa sáng tỏ, Kình Hân không thể cứ để mọi chuyện cứ thế trôi vào quên lãng.
Mục đích của cô khi tới đây, cũng là để tìm hiểu cái chết của chị gái.
“Chú muốn làm thế nào?”
“Đợi tôi vài phút.”
Ninh Thương Thần rút điện thoại ra, gấp rút cho người chuẩn bị hợp đồng đem tới.
Chưa quá nửa tiếng, trợ lý của anh vừa thở vừa cầm bản hợp đồng vừa mới làm, đem đến cho anh.
“Chủ tịch, anh tàn nhẫn quá rồi! Vừa mới sớm ra anh đã hành xác trợ lý đáng thương của mình không chút thương sót như thế...”
Anh đưa bản hợp đồng cho cô, bỏ mặc anh trợ lý Hạ đằng sau lưng thở dốc.
“Xem thử nó đi, không có vấn đề gì chứ?”
Nhìn bản hợp đồng, Kình Hân có đôi chút bất ngờ, cô không nghĩ anh lại đề tên cô là bên A thay vì là B.
Bên A có quyền hơn bên B một bậc, có thể nói cô sẽ là người được cho quyền lợi nhiều hơn, còn anh là bên B, tức người bên dưới phải nhượng bộ, bắt buộc phải nghe theo sự quyết định của bên A.
“Tôi không muốn phục vụ chú được chứ?”
“Được.”
“Tôi có thể ở nhà chú không?”
“Chỉ cần không phải Ninh gia, tất cả biệt thự anh có đều có thể đưa em chìa khóa.”
“Không giới hạn sự tự do của tôi, không được can thiệp vào những chuyện tôi làm.”
“Không thành vấn đề.”
“Chú dễ chịu nhỉ? Không có yêu cầu gì sao?”
“Tôi chỉ có một yêu cầu, em có thể ngủ cùng tôi không?”
“Lời đầu tiên tôi nói là không muốn phục vụ chú.”
“Em đừng nghĩ nhiều, tôi đơn thuần chỉ muốn em nằm cạnh mình thôi, tôi sẽ không động vào em.”
“Tại sao?”
Ninh Thương Thần bị mắc chứng mất ngủ nặng, thường anh sẽ không để ai bên cạnh khi bản thân nghỉ ngơi.
Nhưng đối với Kình Hân lại không giống thế, anh chủ động yêu cầu muốn ngủ chung.
Anh cũng đâu thể nói là vì đêm qua ở bên cô mới có thể ngủ ngon được.
Anh không muốn cô nghĩ nhiều.
“Tôi chỉ có một yêu cầu đó thôi.
Em có thể thấy tôi đã bất lợi thế nào rồi đấy.”
Một điều không thể chối cãi, phúc lợi trong bản hợp đồng được người đem tới rõ ràng không để Kình Hân chịu thiệt.
Nhưng liệu tốt như thế, có thật sự sẽ không có chuyện gì xảy ra? Kình Hân đang cảm thấy bản thân giống như con lừa, đang từng bước bị Ninh Thương Thần trước mặt dắt vào lò mổ một cách tự nguyện.
Mọi thứ đó đều không đáng nhắc đến, mọi chuyện đã đi đến bước này, Kình Hân cũng không muốn quay đầu.
“Những điều khoản tôi đã nói, vui lòng chú hoàn thiện trong hôm nay, sau đó tôi sẽ ký.
Còn bây giờ tôi phải đi gặp bạn.”
“Có gấp lắm không?”
“Tôi để người ta chờ cả đêm rồi, chú nghĩ là có gấp lắm không?”
“Hai mươi phút, em có thể bỏ ra chứ?”
“Để làm gì?”
Ninh Thương Thần đem bản hợp đồng giao lại cho cậu trợ lý phía sau.
“Cho cậu hai mươi phút, ngay lập tức hoàn thành nó giống như những lời cô ấy vừa nói.”
“Chủ tịch à chuyện này sao có thể? Công ty cách đây cũng phải mười cây số, tôi chạy về cũng không đủ…”
“Cậu muốn bị đuổi việc?”
Trợ lý Hạ đau khổ nhận lấy, không cam tâm phóng như bay ra khỏi đó để kịp chạy số liệu.
Đúng hai mươi phút sau, anh ta cũng đem kịp thứ này đến trả cho ngài chủ tịch.
“Tôi… hộc… xong rồi… thưa chủ tịch!”
Bản hợp đồng anh ta cầm còn không vững đưa tới trước mặt anh.
Ninh Thương Thần nhận lấy, sau đó đưa cho Kình Hân.
“Em xem lại đã phù hợp chưa.”
Văn bản gọn gàng, trình bày dễ hiểu, anh trợ lý đang thở kiểu chó đằng kia có vẻ dốc lòng rồi.
Kình Hân không muốn làm khó, liền cầm bút lên chuẩn bị ký.
“Vậy là được rồi, tôi sẽ ký.”
Kình Hân đặt bút ký, ngủi lòng rằng sẽ không hối hận.
Bản hợp đồng được xác nhận, Ninh Thương Thần cầm trên tay xem lại, sau đó tự tay anh hoàn thiện mục còn trống ở hợp đồng.
“Hợp đồng đã được ký nhận, chờ em lớn, tôi sẽ lấy em làm vợ.”
“Được rồi, để xem ông chú họ Ninh sẽ làm gì.
Chỉ sợ chú không đợi được, sẽ thất hứa thôi.”
“Em yên tâm, nếu tôi vi phạm hợp đồng, tôi sẽ dùng cả đời này để đền bù.”
Kình Hân không nghe được mấy lời sến sẩm, phì cười rồi rời đi.
Khi nãy nhìn trên bản hợp đồng, bọn họ đã biết tên nhau rồi.
“Kình Linh, Kình Hân… có lẽ đời này không trùng hợp được nhiều như thế.”
Kình Hân nắm chặt túi sách bước đi, trong lòng cũng đinh ninh: “Ninh Thương Thần, tôi rất mong chờ những chuyện tôi có thể biết từ anh đấy.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook