"Cô Thục Nghi, anh Hoàng đang tìm cô trong phòng của anh ấy." Một giọng nói từ hệ thống liên lạc nội bộ cắt ngang Triệu Thục Nghi, người hiện đang bận rộn với công việc giấy tờ của mình.Cô thở dài trước khi trả lời Được rồi. Cô đi về phía văn phòng của sếp với một cuốn sổ trên tay.

Cô gõ cửa trước khi giọng một người đàn ông yêu cầu cô vào."Tôi muốn biết thêm chi tiết về giao dịch của cô với khách hàng từ công ty Genka.

Mọi việc diễn ra như thế nào? Anh ta có ổn với giá cả và sản phẩm không?" Một người đàn ông cao lớn mặc bộ vest xanh nước biển và áo sơ mi trắng, tóc ngắn, nhìn Triệu Thục Nghi với ánh mắt sâu thẳm.Triệu Thục Nghi phớt lờ ánh nhìn.

Làm sao cô có thể đáp lại ánh mắt khi biết rằng sếp của mình đã có bạn gái và bạn gái của anh là một cô gái siêu khó chịu."Ông John Phạm nói rằng ông ấy có thể chấp nhận thời hạn và sản phẩm của chúng ta dường như đúng như những gì ông ấy muốn.

Ông ấy sẽ đặt cọc thanh toán vào chiều nay và ông ấy yêu cầu gửi hàng đến kho của mình vào sáng mai.

Ông ấy cũng cho biết mình có thể muốn lặp lại đơn đặt hàng trong ba đến bốn tháng tới." Đôi mắt cô dán vào cuốn sổ của mình, tìm kiếm thứ tự chi tiết của ông John Phạm."Tốt.

Vậy tối nay cô có đi cùng tôi đến sự kiện không? Tôi đã nhận được lời mời từ bạn của mình.

Vì vậy, tôi nghĩ sẽ có lợi cho công ty chúng ta nếu cô đi cùng.

Cô thật khéo léo khi cư xử với mọi người." Anh cười, và anh trông khá đẹp trai."Tôi xin lỗi, thưa giám đốc, tối nay tôi cần đến thăm mẹ tôi và làm một số việc cho bà.


Tôi hy vọng anh sẽ hiểu cho hoàn cảnh của tôi." Triệu Thục Nghi từ chối một cách lịch sự."Ra vậy...!Vậy thì đành chịu.

Nếu cần gì thì cứ gọi cho tôi được không?""Vâng, thưa giám đốc." Sau đó, cô quay trở lại căn phòng của mình và tiếp tục công việc dở dang.Không lâu sau, cô nhận được một cuộc gọi từ một số không xác định."Xin chào.""Cô có phải là Triệu Thục Nghi?" Một giọng nữ phát ra qua điện thoại."Vâng.

Cho hỏi ai vậy?""Tôi đang gọi từ bệnh viện, tôi muốn thông báo với bạn rằng bà Dương Lệ Linh bị tai nạn xe hơi và hiện bà đang được điều trị tại bệnh viện của chúng tôi." Cô y tá chưa kịp nói hết câu, Triệu Thục Nghi đã lập tức xách túi chạy nhanh đến bệnh viện....Hai mươi phút sau, cô đến phòng cấp cứu.

Cô hỏi y tá ở quầy để biết thông tin chi tiết của bà mình trước khi chạy đến phòng 801.Cô từ từ mở cửa và nhìn thấy một vài bác sĩ đang vây quanh bà cô đang nằm trên giường bệnh.

Tình trạng của bà khá nghiêm trọng dựa trên tất cả các ống từ miệng và mũi của bà.

Tay bà cũng có vài dòng ống thuốc.

Khóe mắt cô bắt đầu rưng rưng sau khi nhìn thấy tình trạng của bà mình."Cô đây là người nhà bệnh nhân?" Một bác sĩ phụ nữ trẻ hỏi Triệu Thục Nghi khi phát hiện cô bước vào phòng."Vâng.

Tôi là cháu gái của bệnh nhân này.""Tôi có thể nói chuyện riêng với cô không?" Triệu Thục Nghi chỉ gật đầu và bước ra khỏi phòng với nữ bác sĩ đó."Để tôi giải thích về tình trạng của bà cô, ừm..

không, tôi sẽ nói thẳng với cô.

Bà ấy bị cục máu đông trong mạch não.

Nếu chúng tôi không tiến hành phẫu thuật bây giờ, nó sẽ nguy hiểm đến tính mạng của bà ấy và kết quả là...!tử vong.

Với tuổi của bà cô, sẽ rất nguy hiểm nếu chúng tôi trì hoãn cuộc phẫu thuật.""Tỷ lệ bà ấy sống sót là bao nhiêu nếu không tiến hành phẫu thuật?""15%." Ngay cả khi nó là 1%, Triệu Thục Nghi sẽ không bao giờ từ bỏ để cố gắng cứu người bà duy nhất của mình."Ba trăm triệu?" Triệu Thục Nghi choáng váng khi nghe chi phí của cuộc phẫu thuật."Làm sao đây...!Thời hạn của bà ấy là bao lâu?" Triệu Thục Nghi hơi run khi hỏi câu này."Tối đa 24 giờ."Làm cách nào mà cô có thể xoay sở kiếm được ba trăm triệu chỉ trong một đêm?"Được rồi.

Cảm ơn bác sĩ.

Tôi sẽ cố gắng tìm số tiền đó.

Tôi muốn cô chờ ở phòng phẫu thuật của bà tôi trước." Triệu Thục Nghi lao ra khỏi bệnh viện sau khi nói chuyện xong với bác sĩ.Cô lấy điện thoại ra và bắt đầu tìm kiếm tất cả các số liên lạc trên điện thoại của mình.


Từng cái tên lướt qua trong danh bạ cho đến khi nó dừng lại ở tên Hoàng Hải Bình.

Cô thở dài trước khi bắt đầu bấm số của anh.Một lát sau, anh bắt máy."Thục Nghi, có chuyện gì không?""Ừm...!vâng, giám đốc, tôi có thể mượn tiền của anh khoảng ba trăm triệu không? Bà tôi bị tai nạn sáng nay và bà ấy cần phải phẫu thuật trong vòng 24 giờ.

Vì vậy, tôi thực sự..."Trước khi cô nói hết câu, Hoàng Hải Bình đã cắt ngang."Được rồi, một giờ nữa chúng ta gặp nhau ở quán cà phê phía trước tòa nhà."...Một giờ sau, Triệu Thục Nghi ngồi bên trong quán cà phê đối diện với tòa nhà nơi cô làm việc.

Nước da của cô khá nhợt nhạt kể từ sáng nay sau khi nói chuyện với bác sĩ.

Tóc của cô cũng đã rối tung lên.

Chợt, một cốc nước đổ xuống đầu cô.Cô giật mình và quay đầu lại phía sau.

Đó là Vũ Thanh Sương - người được xem là bạn gái của Hoàng Hải Bình.

Vũ Thanh Sương mặt đỏ như củ cải có lẽ vì cô tức giận với Triệu Thục Nghi."Đồ đàn bà vô liêm sỉ.

Cô biết anh ấy đã có bạn gái nhưng cô vẫn theo đuổi anh ấy.

Đồ khốn kiếp." Vũ Thanh Sương đã hét lên nỗi lòng của mình trước nhiều người.Bốp.Triệu Thục Nghi vào mặt Vũ Thanh Sương, ngay lúc đó Hoàng Hải Bình cũng bước vào trong quán cà phê.Mặt anh ta tối sầm lại một chút khi nhìn thấy cái tát của Triệu Thục Nghi dành cho bạn gái của mình."Cô…" Vũ Thanh Sương nhìn chằm chằm vào Triệu Thục Nghi trong khi lòng bàn tay đang ôm lấy gò má bỏng rát của mình."Triệu Thục Nghi.

Vũ Thanh Sương.

Dừng lại ngay." Hoàng Hải Bình bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt của Vũ Thanh Sương để vết ửng đỏ trên má của cô."Triệu Thục Nghi, sao cô dám chạm đánh cô ấy? Cô có biết cô ấy là ai không?" Anh hỏi một cách tức giận."Không giống như những gì anh nghĩ đâu." Triệu Thục Nghi cố gắng giải thích."Anh à, cô ta tát em chỉ vì em chê cô ta xấu.


Cô ta còn cố gắng đe dọa em, đó là lý do tại sao em đổ nước vào người cô ta." Vũ Thanh Sương bắt đầu kể lể và khóc như thể cô là nạn nhân.

Trong khi Triệu Thục Nghi muốn mở lời để hóa giải hiểu lầm, thì Hoàng Hải Bình đã nói một cách ngạo mạn."Triệu Thục Nghi, cô bị sa thải.

Tôi tưởng cô là người đàng hoàng, tử tế, ai ngờ cô chỉ muốn lợi dụng tôi? Cô yêu cầu tôi cho cô vay một số tiền, và đây là những gì tôi nhận được? Bây giờ cô còn dám làm bạn gái tôi bị thương? Cô thật không biết xấu hổ, Triệu Thục Nghi." Nói xong, Hoàng Hải Bình cùng cô bạn gái bước ra khỏi quán cà phê.Một số khán giả xem ‘bộ phim’ của họ, và một số người trong số họ thậm chí còn quay video.

Triệu Thục Nghi vẫn đang đứng như trời trồng, lông mày nhíu lại.

Giờ cô thất nghiệp và không có tiền để giúp đỡ bà nội.

Nực cười nhỉ? Đây là loại hình phạt gì vậy? Cô cười không nổi, khóc không xong.Ở góc quán cà phê, có một người đàn ông mặc bộ vest màu đen đang nhìn chằm chằm vào Triệu Thục Nghi với một ý tưởng thú vị trong đầu.

Anh đã xem toàn bộ bộ phim trước đó và lắng nghe rất tốt cuộc trò chuyện của họ.

Anh nhanh chóng hạ quyết tâm và bước ra khỏi chỗ ngồi của mình và ngồi đối diện với cô.“Nếu cô muốn có tiền, tôi có thể giúp cô.” Anh ta nói với một giọng trầm nhưng điềm đạm..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương