Hợp Đồng Hôn Nhân (Cô Dâu 14 Tuổi)
-
Chương 134
Tôi ở cùng Thiên bốn năm, hắn luôn lo cho tôi đầy đủ nhưng tôi không muốn nợ tiền và ân tình của hắn nên cũng
nhanh chóng kiếm việc làm mà trả cho xong khoản nợ nần. Tôi biết Thiên
yêu tôi, nhưng trái lại tôi không thể yêu hắn. Cho nên không yêu người
ta thì cũng đừng nợ người ta. Thật ra tôi không yêu Thiên được là vì vẫn canh cánh chuyện của Kỳ trong lòng. Nói buông thế thôi nhưng làm thì
khó quá. Mấy năm nay, để quên Kỳ tôi đã phải vùi đầu vào học tập và làm
việc, đó là biện pháp duy nhất và cũng là tốt nhất rồi.
- Đang nghĩ gì?_Thiên bỗng lên tiếng làm tôi giật mình thoát khỏi suy nghĩ vu vơ, kéo tôi về thực tại. Nhìn hắn mỉm cười một cái, tôi đáp- Không có gì!
- Chuyện anh nhắc em suy nghĩ thế nào rồi?
- Xin lỗi, em…
- Đừng nói nữa, anh vẫn chờ em, hãy suy nghĩ cho kĩ, anh cho em một ngày!
Tôi đang định nói thì bị Thiên cướp lời. Thực ra chuyện Thiên nhắc là việc muốn tôi làm bạn gái hắn nhưng tôi cứ lảng tránh nhiều lần. Đến nay cũng được ba năm rồi mà hắn vẫn chưa từ bỏ, hắn đúng thật là có kiên nhẫn, nhưng tôi cũng thấy mệt lắm rồi đấy. Cứ mỗi lần hắn nhắc đến là khiến tôi phiền não không thôi. Có phải chuyện này tôi chưa nghĩ đến đâu, cũng không phải tôi không cho mình và hắn một cơ hội. Ngược lại tôi đã để ra nhiều cơ hội rồi nhưng không sao nhét nổi hắn vào tim.
Tôi cũng cố thử yêu thương hắn nhưng đến nay tình cảm chúng tôi vẫn dừng ở con số 0 tròn trịa. Tôi thực sự chỉ coi hắn như một người bạn thân thiết, một người anh trai thôi. Nhiều lần cũng muốn nói ra lời từ chối tuyệt tình lắm nhưng tôi sợ sẽ lại khiến hắn bị tổn thương. Dù gì song song với sự tổn thương của tôi hắn cũng đau khổ không ít rồi. Có lần hắn hỏi, tôi định nói ra lời từ chối nhưng hắn không cho tôi cơ hội, hắn luôn dùng sự lảng tránh ở bên tôi cả bốn năm nay.
Ngày hôm sau, vẫn là cái cảnh đó, trên sân trường, một cậu thanh niên với vẻ ngoài rất bảnh, đang buông lời tỏ tình đến cô gái nhưng mạnh dạn hơn cậu Dylan kia:
- Tớ yêu cậu, làm bạn gái tớ đi.
- Xin lỗi, tớ không yêu cậu, tớ đã có bạn trai._Tôi buông lời từ chối tuyệt tình. Tôi bực mình với cái lũ vệ tinh này lắm rồi, lúc tôi F.A thì đếch thấy thằng nào, đến khi mình đã là hoa có chủ thì ồ ạt tấn công. Hơn nữa còn bám theo dai như đỉa. Dù nhận lời từ chối tuyệt tình của tôi nhưng cậu ta vẫn cố níu kéo- Tớ thật sự muốn cậu làm bạn gái tớ, tớ rất yêu cậu.
- Cậu yêu tôi?_Tôi giơ ra một nụ cười khinh bỉ.
Đàn ông đều là thế, dễ dàng nói ra lời yêu, sau đó lại tuyệt tình coi lời yêu đó như lời đầu môi chót lưỡi mà rũ bỏ trách nhiệm, tôi khinh! Có lẽ vì mất lòng tin ở tình yêu từ nỗi đau mà Kỳ đã mang lại nên tôi mới có thái độ như vậy. Tôi không phải người kén chọn, với lại cứ cho rằng tôi tình cũ chưa quên với Kỳ đi, tôi thừa nhận điều đó, cho nên tôi cũng không dễ dàng tin vào lời yêu chót lưỡi đầu môi này mà nhắm mắt chọn bừa. Nhìn thẳng vào mặt chàng trai, tôi đưa ra điều kiện:
- Nếu yêu tôi, cậu chứng minh đi?
- Tôi…tôi…_Chàng trai cúi đầu bối rối. Biết ngay mà, lời nói thì dễ đấy nhưng làm mới khó. Yêu sao? Hắn chưa xứng!
- Cậu không làm được thì xin đừng làm phiền tôi._Tôi lạnh lùng cất bước bỏ đi.
- Julia, khoan đã!_Cậu ta chạy theo, vẫn quyết bám lấy tôi. Tôi quay ra, bực quá quát lên- Cậu thật phiền phức.
Ngay sau đó thấy Thiên, như tìm được cứu tinh của đời mình, tôi la lên:
- Alan, em ở đây._Sau đó quay sang cậu bạn- Xin lỗi, bạn trai tôi đến rồi, mong cậu làm ơn đi cho.
Cậu ta vẫn còn chần chừ chưa cất bước, Thiên đứng đằng sau lạnh giọng hỏi:
- Cậu là người luôn đeo bám bạn gái tôi?
- Đúng vậy, là do tôi thích cô ấy._Cậu ta rất mạnh dạn, quay ra đối mặt với Thiên, tự tin nói.
- Nhưng cô ấy là bạn gái tôi, xin lỗi cô ấy không thành bạn gái cậu được._Sau đó kéo tôi, còn thân thiết vòng tay qua vai tôi, nói- Julia, anh đưa em đi.
Tôi được Thiên đưa đi, cuối cùng cũng thoát. Ngồi lên xe, tôi thở hắt ra. Thiên thấy thế ghẹo tôi:
- Tên thứ 100 đeo bám không đơn giản đâu.
- Em biết mà! Thực sự không thở nổi nữa._Tôi ca thán. Không khí đang vui vẻ, bỗng nhiên Thiên lại nhắc đến chuyện làm tôi đau đầu:
- Suy nghĩ thế nào?
- Không phải bình thường anh vẫn là bạn trai của em trong mắt mọi người đó sao?
- Nhưng đó chỉ là hữu danh vô thực, anh muốn thực sự trở thành bạn trai em, chiếm một vị trí nào đó trong lòng em.
- Nhưng em…
- Đến giờ em vẫn còn nhớ đến Kỳ sao, em vẫn còn yêu hắn ta hay sao?_Thiên chen ngang giữa lời tôi.
- Em…_Tôi nghẹn lời. Tôi không thể phủ nhận, tôi vẫn vương vấn tình cảm với Kỳ.
Ngày trước tôi cứ nghĩ rời xa nơi đó, tôi sẽ quên hẳn được nỗi đau mà Kỳ gây ra, cũng quên hẳn được hắn. Nhưng có lẽ tôi sai rồi, một sai lầm cực lớn. Tôi bỏ đi cũng chỉ là trốn tránh sự thật về việc Kỳ bỏ rơi và làm tôi tổn thương thôi. Tuy nhiên, tình cảm tôi đối với Kỳ cũng chỉ còn phần nào. Không biết thực sự chỉ còn phần nào hay không, đến mấy năm nay tôi vẫn chưa thể dung nạp thêm ai cả.
- Nói vậy là đã rõ rồi._Thiên nhìn biểu hiện của tôi, trong giọng chứa thập phần cay đắng. Hắn hỏi tôi:
- Tại sao em vẫn không thể quên được hắn? Rõ ràng hắn đã làm tổn thương em. Anh có cái gì không bằng hắn? Anh thua hắn ở điểm nào? Mấy năm nay người ở cạnh em, chăm sóc và lo lắng cho em là anh, em cũng không bận tâm chút nào sao?
Hắn hỏi, tôi cũng đành bất lực im lặng. Hắn không phải không có gì bằng Kỳ, hắn cũng chẳng thua kém Kỳ ở điểm nào, chẳng qua cái hắn thua là thua trước tình cảm sâu nặng của tôi, hoặc cũng có thể thua là vì hắn là kẻ đến sau. Im lặng một hồi, cuối cùng tôi cũng lên tiếng nhưng chỉ lắp bặp được:
- Em…em…_Tôi quả thực chẳng biết nói gì cho phải vào lúc này.
- Em không cần nói nữa, anh hiểu tất cả mà._Thiên nói bằng giọng mang vẻ mất mát.
- Anh nghe em nói đi._Tôi dùng giọng nghẹn ngào, hít lấy một hơi, tôi tiếp- Chúng ta làm bạn tốt được không?
Quả thực tôi không nỡ làm hắn tổn thương, cũng như bốn năm qua hắn chưa từng làm tôi rơi nước mắt. Hắn luôn dành hết sự quan tâm, yêu thương cho tôi. Mỗi lần tôi đau khổ, hắn luôn cho tôi bờ vai vững chắc để dựa. Khi kì thi vừa đến, hắn luôn là hậu phương cổ vũ cho tôi. Tôi rất cảm kích trước tấm chân tình của hắn. Nhưng đó quả thực không phải tình yêu. Nếu tôi là một cô gái nào đó, không phải kẻ cố chấp này thì có lẽ tôi đã sớm nhận lời yêu của Thiên. Đáng tiếc, tôi lại không phải những cô gái ngoài kia, tôi không dễ dàng nói ra được lời yêu như vậy.
Tôi không thể làm trái lòng mình, tôi không muốn biến hắn thành người thay thế, điều đó quá bất công với tôi và hắn. Tôi không thể ích kỷ lấy hắn làm cái bóng để tạm thời lấp đầy khoảng trống trong lòng. Khoảng trống trong tôi mênh mông như vũ trụ, khó có điều gì lấp đầy được, cho nên tôi không muốn để hắn có hy vọng rồi lại phải thất vọng. Tôi không muốn nợ nần tình cảm của ai cả.
Tôi biết bản thân còn nhiều vướng mắc nên không thể nào yêu Thiên được, cho nên tôi không thể cho hắn hạnh phúc thì cũng nên cắt đứt không dây dưa kẻo sẽ khiến cả hai bị tổn thương. Trong tình yêu thì không có sự miễn cưỡng, tình yêu miễn cưỡng là tình cảm không đẹp. Vì thể để tránh cho hắn đau dai dẳng về sau, cắt đứt càng sớm càng tốt, thà đau sớm, đau một lần rồi thôi còn hơn cả đời không quên được. Nghe câu hỏi của tôi, Thiên quát lên:
- Anh không muốn trở thành kẻ thứ 101! Rốt cuộc trái tim em làm bằng gì, sao mà cứng rắn đến vậy? Anh không chịu nổi khi em vẫn luôn nhung nhớ về hắn. Nếu em biết sự thật về hắn, liệu em còn yêu hắn nữa không?_Nói xong câu đó, tỏ ra bộ dạng bối rối, Thiên định nói rồi thôi- Nhưng tránh cho em đau đớn, em không nên biết thì hơn.
- Biết cái gì?_Tôi tò mò.
- Kỳ, hắn đã…_Thiên ngập ngừng cứ như khiêu khích sự tò mò trong tôi.
- Anh ấy sao rồi? Anh nói đi!_Tôi thúc giục.
Tôi sợ tôi lại phải nhận tin xấu từ Kỳ, tôi sợ hắn lại bị thương. Nhắc đến Kỳ, tôi không nhịn được mà vẫn phải bận tâm đến. Rõ ràng nhiều lần nhắc nhở bản thân mặc kệ hắn nhưng đến cuối cùng tôi không làm được. Ngày trước tôi từng mượn người của Thiên để điều tra thông tin về Kỳ trong bốn năm nhưng không ai tự nguyện giúp tôi nên tôi đành bất lực, như kẻ mù đường chẳng biết xíu tình hình nào về hắn cả.
- Tin này sẽ khiến em tổn thương đấy._Thiên nhắc, bộ dạng bất đắc dĩ.
- Anh đừng mất công khơi gợi sự tò mò của em xong rồi để đấy, mau nói!-Tôi bắt đầu quay ngoắt thái độ, lạnh lùng nhắc Thiên.
- Nhưng… Em phải chuẩn bị tâm lý!_Thiên vẫn úp úp mở mở.
- Em đã sớm chuẩn bị rồi, nói đi!_Tôi chăm chú lắng nghe.
- Em chắc là muốn nghe chứ?
- Chắc! Anh phiền quá, nói nhanh lên!_Tôi thúc giục, tôi không còn chờ được nữa.
- Không được hối hận!
- Anh có định nói không? Em bực mình rồi đó._Tôi hét lên, hắn đúng là dễ khiến người khác bực mình mà.
- Vậy…em nghe đây, Kỳ… đã giết chết ba mẹ em.
- Cái gì?_Tôi la lên, rồi quay lại cười với hắn- Đừng có đùa, chuyện này không vui chút nào đâu.
- Đó là sự thật, ba mẹ em mất được nửa năm nay rồi. Nhưng anh không dám nói, sợ em sẽ kích động._Thiên thở dài. Tôi như hóa đá tại chỗ, tai ù ù đi, không còn nghe được gì nữa. Tin này quá đột ngột, tôi như không tin vào tai mình. Mới đây thôi, họ vẫn là một gia đình của tôi, một gia đình hạnh phúc, vì cớ gì ai lại gieo tin xấu như vậy.
- Không…không phải sự thật đâu._Não tôi như không tiếp nhận nổi thông tin đó, miệng lặp bặp run run. Tôi ngẩng đầu, lao đến kéo tay Thiên- Anh nói cho em biết kẻ nào tung tin đồn nhảm, em phải đến đối chất với hắn.
- Nguyệt, là thật! Anh ở bên đấy đã tham gia đám tang của họ. Anh không thể tin vào sự thật này, anh cho người điều tra nhưng không ngờ hung thủ lại là hắn. Kẻ được hắn thuê đi đã khai ra hắn, cho nên gã đó bị hắn thủ tiêu rồi. Em phải chấp nhận sự thật thôi, hắn không tốt như em tưởng._Thiên đưa tay, giữ lấy vai tôi, tiếp tục nhồi nhét vào đầu tôi ép tôi tiếp nhận sự thật đáng sợ đó.
- Không, em không tin, anh ấy tuyệt đối không làm như vậy đâu._Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
Tôi tuyệt đối không tin, Kỳ có thể làm chuyện khốn nạn ấy với gia đình tôi, hắn dù không nể tình họ từng là bố mẹ vợ thì cũng nên nể tình cha mẹ tôi từng là ân nhân của gia đình hắn chứ. Cũng có thể là Thiên chỉ nói thế để khiến tôi thêm ghét Kỳ hơn, tôi luôn tin tưởng Kỳ sẽ không hại ba mẹ tôi đâu. Thế nhưng, Thiên lại có chứng cứ xác thực, hắn lôi điện thoại ra, mở cái video, đưa cho tôi, nói:
- Đây là ảnh được camera ở gần đó quay lại, anh đã phải thuê hacker giỏi nhất để lấy chứ video này bị hủy lâu rồi.
Tay tôi run run tiếp nhận điện thoại, đập vào mắt tôi là hình ảnh của hai tên chạy về phía cha mẹ tôi, hắn vung dao tới. Hai tên đó tôi nhận ra, là hai kẻ ngày trước từng được đưa vào bang Thiên Điểu và do chính tay tôi huấn luyện mà. Trong bóng tối mờ mờ ảo ảo, bao nhiêu nhát dao chém liên tiếp, máu tuôn ra như suối, tình cảnh hỗn loạn do có thêm nhiều kẻ khác tìm tới. Tôi không dám xem tiếp, tôi sợ mình không chịu nổi, tay bóp chặt điện thoại, tôi đơ người ra. Thiên nói:
- Em thấy chưa? Người giết ba mẹ em…
- AAAAAAAAA….Đừng có nói nữa!_Tôi hét lên như kẻ điên, sau đó lấy tay bịt chặt tai lại, tôi không muốn nghe thêm bất cứ điều gì cả.
-------------------------------------------------------Hết
- Đang nghĩ gì?_Thiên bỗng lên tiếng làm tôi giật mình thoát khỏi suy nghĩ vu vơ, kéo tôi về thực tại. Nhìn hắn mỉm cười một cái, tôi đáp- Không có gì!
- Chuyện anh nhắc em suy nghĩ thế nào rồi?
- Xin lỗi, em…
- Đừng nói nữa, anh vẫn chờ em, hãy suy nghĩ cho kĩ, anh cho em một ngày!
Tôi đang định nói thì bị Thiên cướp lời. Thực ra chuyện Thiên nhắc là việc muốn tôi làm bạn gái hắn nhưng tôi cứ lảng tránh nhiều lần. Đến nay cũng được ba năm rồi mà hắn vẫn chưa từ bỏ, hắn đúng thật là có kiên nhẫn, nhưng tôi cũng thấy mệt lắm rồi đấy. Cứ mỗi lần hắn nhắc đến là khiến tôi phiền não không thôi. Có phải chuyện này tôi chưa nghĩ đến đâu, cũng không phải tôi không cho mình và hắn một cơ hội. Ngược lại tôi đã để ra nhiều cơ hội rồi nhưng không sao nhét nổi hắn vào tim.
Tôi cũng cố thử yêu thương hắn nhưng đến nay tình cảm chúng tôi vẫn dừng ở con số 0 tròn trịa. Tôi thực sự chỉ coi hắn như một người bạn thân thiết, một người anh trai thôi. Nhiều lần cũng muốn nói ra lời từ chối tuyệt tình lắm nhưng tôi sợ sẽ lại khiến hắn bị tổn thương. Dù gì song song với sự tổn thương của tôi hắn cũng đau khổ không ít rồi. Có lần hắn hỏi, tôi định nói ra lời từ chối nhưng hắn không cho tôi cơ hội, hắn luôn dùng sự lảng tránh ở bên tôi cả bốn năm nay.
Ngày hôm sau, vẫn là cái cảnh đó, trên sân trường, một cậu thanh niên với vẻ ngoài rất bảnh, đang buông lời tỏ tình đến cô gái nhưng mạnh dạn hơn cậu Dylan kia:
- Tớ yêu cậu, làm bạn gái tớ đi.
- Xin lỗi, tớ không yêu cậu, tớ đã có bạn trai._Tôi buông lời từ chối tuyệt tình. Tôi bực mình với cái lũ vệ tinh này lắm rồi, lúc tôi F.A thì đếch thấy thằng nào, đến khi mình đã là hoa có chủ thì ồ ạt tấn công. Hơn nữa còn bám theo dai như đỉa. Dù nhận lời từ chối tuyệt tình của tôi nhưng cậu ta vẫn cố níu kéo- Tớ thật sự muốn cậu làm bạn gái tớ, tớ rất yêu cậu.
- Cậu yêu tôi?_Tôi giơ ra một nụ cười khinh bỉ.
Đàn ông đều là thế, dễ dàng nói ra lời yêu, sau đó lại tuyệt tình coi lời yêu đó như lời đầu môi chót lưỡi mà rũ bỏ trách nhiệm, tôi khinh! Có lẽ vì mất lòng tin ở tình yêu từ nỗi đau mà Kỳ đã mang lại nên tôi mới có thái độ như vậy. Tôi không phải người kén chọn, với lại cứ cho rằng tôi tình cũ chưa quên với Kỳ đi, tôi thừa nhận điều đó, cho nên tôi cũng không dễ dàng tin vào lời yêu chót lưỡi đầu môi này mà nhắm mắt chọn bừa. Nhìn thẳng vào mặt chàng trai, tôi đưa ra điều kiện:
- Nếu yêu tôi, cậu chứng minh đi?
- Tôi…tôi…_Chàng trai cúi đầu bối rối. Biết ngay mà, lời nói thì dễ đấy nhưng làm mới khó. Yêu sao? Hắn chưa xứng!
- Cậu không làm được thì xin đừng làm phiền tôi._Tôi lạnh lùng cất bước bỏ đi.
- Julia, khoan đã!_Cậu ta chạy theo, vẫn quyết bám lấy tôi. Tôi quay ra, bực quá quát lên- Cậu thật phiền phức.
Ngay sau đó thấy Thiên, như tìm được cứu tinh của đời mình, tôi la lên:
- Alan, em ở đây._Sau đó quay sang cậu bạn- Xin lỗi, bạn trai tôi đến rồi, mong cậu làm ơn đi cho.
Cậu ta vẫn còn chần chừ chưa cất bước, Thiên đứng đằng sau lạnh giọng hỏi:
- Cậu là người luôn đeo bám bạn gái tôi?
- Đúng vậy, là do tôi thích cô ấy._Cậu ta rất mạnh dạn, quay ra đối mặt với Thiên, tự tin nói.
- Nhưng cô ấy là bạn gái tôi, xin lỗi cô ấy không thành bạn gái cậu được._Sau đó kéo tôi, còn thân thiết vòng tay qua vai tôi, nói- Julia, anh đưa em đi.
Tôi được Thiên đưa đi, cuối cùng cũng thoát. Ngồi lên xe, tôi thở hắt ra. Thiên thấy thế ghẹo tôi:
- Tên thứ 100 đeo bám không đơn giản đâu.
- Em biết mà! Thực sự không thở nổi nữa._Tôi ca thán. Không khí đang vui vẻ, bỗng nhiên Thiên lại nhắc đến chuyện làm tôi đau đầu:
- Suy nghĩ thế nào?
- Không phải bình thường anh vẫn là bạn trai của em trong mắt mọi người đó sao?
- Nhưng đó chỉ là hữu danh vô thực, anh muốn thực sự trở thành bạn trai em, chiếm một vị trí nào đó trong lòng em.
- Nhưng em…
- Đến giờ em vẫn còn nhớ đến Kỳ sao, em vẫn còn yêu hắn ta hay sao?_Thiên chen ngang giữa lời tôi.
- Em…_Tôi nghẹn lời. Tôi không thể phủ nhận, tôi vẫn vương vấn tình cảm với Kỳ.
Ngày trước tôi cứ nghĩ rời xa nơi đó, tôi sẽ quên hẳn được nỗi đau mà Kỳ gây ra, cũng quên hẳn được hắn. Nhưng có lẽ tôi sai rồi, một sai lầm cực lớn. Tôi bỏ đi cũng chỉ là trốn tránh sự thật về việc Kỳ bỏ rơi và làm tôi tổn thương thôi. Tuy nhiên, tình cảm tôi đối với Kỳ cũng chỉ còn phần nào. Không biết thực sự chỉ còn phần nào hay không, đến mấy năm nay tôi vẫn chưa thể dung nạp thêm ai cả.
- Nói vậy là đã rõ rồi._Thiên nhìn biểu hiện của tôi, trong giọng chứa thập phần cay đắng. Hắn hỏi tôi:
- Tại sao em vẫn không thể quên được hắn? Rõ ràng hắn đã làm tổn thương em. Anh có cái gì không bằng hắn? Anh thua hắn ở điểm nào? Mấy năm nay người ở cạnh em, chăm sóc và lo lắng cho em là anh, em cũng không bận tâm chút nào sao?
Hắn hỏi, tôi cũng đành bất lực im lặng. Hắn không phải không có gì bằng Kỳ, hắn cũng chẳng thua kém Kỳ ở điểm nào, chẳng qua cái hắn thua là thua trước tình cảm sâu nặng của tôi, hoặc cũng có thể thua là vì hắn là kẻ đến sau. Im lặng một hồi, cuối cùng tôi cũng lên tiếng nhưng chỉ lắp bặp được:
- Em…em…_Tôi quả thực chẳng biết nói gì cho phải vào lúc này.
- Em không cần nói nữa, anh hiểu tất cả mà._Thiên nói bằng giọng mang vẻ mất mát.
- Anh nghe em nói đi._Tôi dùng giọng nghẹn ngào, hít lấy một hơi, tôi tiếp- Chúng ta làm bạn tốt được không?
Quả thực tôi không nỡ làm hắn tổn thương, cũng như bốn năm qua hắn chưa từng làm tôi rơi nước mắt. Hắn luôn dành hết sự quan tâm, yêu thương cho tôi. Mỗi lần tôi đau khổ, hắn luôn cho tôi bờ vai vững chắc để dựa. Khi kì thi vừa đến, hắn luôn là hậu phương cổ vũ cho tôi. Tôi rất cảm kích trước tấm chân tình của hắn. Nhưng đó quả thực không phải tình yêu. Nếu tôi là một cô gái nào đó, không phải kẻ cố chấp này thì có lẽ tôi đã sớm nhận lời yêu của Thiên. Đáng tiếc, tôi lại không phải những cô gái ngoài kia, tôi không dễ dàng nói ra được lời yêu như vậy.
Tôi không thể làm trái lòng mình, tôi không muốn biến hắn thành người thay thế, điều đó quá bất công với tôi và hắn. Tôi không thể ích kỷ lấy hắn làm cái bóng để tạm thời lấp đầy khoảng trống trong lòng. Khoảng trống trong tôi mênh mông như vũ trụ, khó có điều gì lấp đầy được, cho nên tôi không muốn để hắn có hy vọng rồi lại phải thất vọng. Tôi không muốn nợ nần tình cảm của ai cả.
Tôi biết bản thân còn nhiều vướng mắc nên không thể nào yêu Thiên được, cho nên tôi không thể cho hắn hạnh phúc thì cũng nên cắt đứt không dây dưa kẻo sẽ khiến cả hai bị tổn thương. Trong tình yêu thì không có sự miễn cưỡng, tình yêu miễn cưỡng là tình cảm không đẹp. Vì thể để tránh cho hắn đau dai dẳng về sau, cắt đứt càng sớm càng tốt, thà đau sớm, đau một lần rồi thôi còn hơn cả đời không quên được. Nghe câu hỏi của tôi, Thiên quát lên:
- Anh không muốn trở thành kẻ thứ 101! Rốt cuộc trái tim em làm bằng gì, sao mà cứng rắn đến vậy? Anh không chịu nổi khi em vẫn luôn nhung nhớ về hắn. Nếu em biết sự thật về hắn, liệu em còn yêu hắn nữa không?_Nói xong câu đó, tỏ ra bộ dạng bối rối, Thiên định nói rồi thôi- Nhưng tránh cho em đau đớn, em không nên biết thì hơn.
- Biết cái gì?_Tôi tò mò.
- Kỳ, hắn đã…_Thiên ngập ngừng cứ như khiêu khích sự tò mò trong tôi.
- Anh ấy sao rồi? Anh nói đi!_Tôi thúc giục.
Tôi sợ tôi lại phải nhận tin xấu từ Kỳ, tôi sợ hắn lại bị thương. Nhắc đến Kỳ, tôi không nhịn được mà vẫn phải bận tâm đến. Rõ ràng nhiều lần nhắc nhở bản thân mặc kệ hắn nhưng đến cuối cùng tôi không làm được. Ngày trước tôi từng mượn người của Thiên để điều tra thông tin về Kỳ trong bốn năm nhưng không ai tự nguyện giúp tôi nên tôi đành bất lực, như kẻ mù đường chẳng biết xíu tình hình nào về hắn cả.
- Tin này sẽ khiến em tổn thương đấy._Thiên nhắc, bộ dạng bất đắc dĩ.
- Anh đừng mất công khơi gợi sự tò mò của em xong rồi để đấy, mau nói!-Tôi bắt đầu quay ngoắt thái độ, lạnh lùng nhắc Thiên.
- Nhưng… Em phải chuẩn bị tâm lý!_Thiên vẫn úp úp mở mở.
- Em đã sớm chuẩn bị rồi, nói đi!_Tôi chăm chú lắng nghe.
- Em chắc là muốn nghe chứ?
- Chắc! Anh phiền quá, nói nhanh lên!_Tôi thúc giục, tôi không còn chờ được nữa.
- Không được hối hận!
- Anh có định nói không? Em bực mình rồi đó._Tôi hét lên, hắn đúng là dễ khiến người khác bực mình mà.
- Vậy…em nghe đây, Kỳ… đã giết chết ba mẹ em.
- Cái gì?_Tôi la lên, rồi quay lại cười với hắn- Đừng có đùa, chuyện này không vui chút nào đâu.
- Đó là sự thật, ba mẹ em mất được nửa năm nay rồi. Nhưng anh không dám nói, sợ em sẽ kích động._Thiên thở dài. Tôi như hóa đá tại chỗ, tai ù ù đi, không còn nghe được gì nữa. Tin này quá đột ngột, tôi như không tin vào tai mình. Mới đây thôi, họ vẫn là một gia đình của tôi, một gia đình hạnh phúc, vì cớ gì ai lại gieo tin xấu như vậy.
- Không…không phải sự thật đâu._Não tôi như không tiếp nhận nổi thông tin đó, miệng lặp bặp run run. Tôi ngẩng đầu, lao đến kéo tay Thiên- Anh nói cho em biết kẻ nào tung tin đồn nhảm, em phải đến đối chất với hắn.
- Nguyệt, là thật! Anh ở bên đấy đã tham gia đám tang của họ. Anh không thể tin vào sự thật này, anh cho người điều tra nhưng không ngờ hung thủ lại là hắn. Kẻ được hắn thuê đi đã khai ra hắn, cho nên gã đó bị hắn thủ tiêu rồi. Em phải chấp nhận sự thật thôi, hắn không tốt như em tưởng._Thiên đưa tay, giữ lấy vai tôi, tiếp tục nhồi nhét vào đầu tôi ép tôi tiếp nhận sự thật đáng sợ đó.
- Không, em không tin, anh ấy tuyệt đối không làm như vậy đâu._Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
Tôi tuyệt đối không tin, Kỳ có thể làm chuyện khốn nạn ấy với gia đình tôi, hắn dù không nể tình họ từng là bố mẹ vợ thì cũng nên nể tình cha mẹ tôi từng là ân nhân của gia đình hắn chứ. Cũng có thể là Thiên chỉ nói thế để khiến tôi thêm ghét Kỳ hơn, tôi luôn tin tưởng Kỳ sẽ không hại ba mẹ tôi đâu. Thế nhưng, Thiên lại có chứng cứ xác thực, hắn lôi điện thoại ra, mở cái video, đưa cho tôi, nói:
- Đây là ảnh được camera ở gần đó quay lại, anh đã phải thuê hacker giỏi nhất để lấy chứ video này bị hủy lâu rồi.
Tay tôi run run tiếp nhận điện thoại, đập vào mắt tôi là hình ảnh của hai tên chạy về phía cha mẹ tôi, hắn vung dao tới. Hai tên đó tôi nhận ra, là hai kẻ ngày trước từng được đưa vào bang Thiên Điểu và do chính tay tôi huấn luyện mà. Trong bóng tối mờ mờ ảo ảo, bao nhiêu nhát dao chém liên tiếp, máu tuôn ra như suối, tình cảnh hỗn loạn do có thêm nhiều kẻ khác tìm tới. Tôi không dám xem tiếp, tôi sợ mình không chịu nổi, tay bóp chặt điện thoại, tôi đơ người ra. Thiên nói:
- Em thấy chưa? Người giết ba mẹ em…
- AAAAAAAAA….Đừng có nói nữa!_Tôi hét lên như kẻ điên, sau đó lấy tay bịt chặt tai lại, tôi không muốn nghe thêm bất cứ điều gì cả.
-------------------------------------------------------Hết
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook