Hợp Đồng Hôn Nhân (Cô Dâu 14 Tuổi)
-
Chương 122
Sau khi cúp máy, tôi cứ cảm thấy bất an ngày một nhiều lên, chỉ mong sao hắn không gặp phải chuyện gì nghiêm trọng. Sau 20 phút chờ đợi mòn mỏi, cuối cùng điện thoại tôi cũng rung lên hồi chuông, tôi vội vàng bắt máy:
- Nam, anh có tin gì chưa?
- Bang chủ, cậu ấy…cậu ấy…_Nam cứ ấp a ấp úng mãi không nói được xong một câu khiến tôi phát cáu lên, quát- Anh ấy làm sao, anh mau nói nhanh đi.
- Thật ra anh ấy không sao đâu. Bây giờ anh ấy đang ở bar Vân Thiên. Cô không tin thì đến mà tìm.
- Được!_Tôi đang định cúp máy thì Nam giữ tôi lại, hắn nói cái gì đó tôi nghe không hiểu nhưng có khi liên quan đến chuyện không tốt. Nam nói rằng- Khi cô gặp cậu ấy thì tốt nhất hãy tin cậu ấy bởi cậu ấy sẽ không làm điều gì có lỗi với cô đâu.
Sau khi nói xong, nhanh chóng cúp máy để lại cho tôi cả bầu trời ngơ ngác chả biết gì. Tuy nhiên tôi không bận tâm, tôi phải đến xem tên chồng tệ bạc kia đang làm cái quái gì ở Vân Thiên. Tôi cầm theo điện thoại, chạy ra ngoài thì bất chợt gặp Thiên. Thấy bộ dạng vội vội vàng vàng của tôi, hắn hỏi:
- Muộn thế này còn muốn đi đâu?
- Em đi có chút việc, không cần chờ em đâu._Tôi dặn Thiên xong còn chưa kịp xỏ dép cẩn thận đã phóng vụt ra ngoài. Tôi nhanh chóng bắt một chiếc taxi rồi nói với bác tài xế taxi đưa tôi đến bar Vân Thiên.
Vừa vào trong, không khí náo nhiệt “đinh tai nhức óc” làm tôi đau cả đầu. Mùi bia rượu cùng mùi thuốc lá trộn lẫn trong không khí thật muốn làm người khác ngạt thở. Trên sàn nhảy, các cô gái thân hình bốc lửa đang biểu diễn màn múa thoát y gợi cảm trước con mắt thèm thuồng của mấy cậu ấm choai choai mới lớn. Tôi rẽ qua đám người, tìm đến quầy để hỏi chỗ của Kỳ. Và dùng tốc độ ánh sáng di chuyển đến đó. Bar ồn ào náo nhiệt là vậy nhưng lại có người không thích không khí ồn ào, hắn đang ở một góc khuất, thong thả mà uống rượu. Cái tên này, động tí là lại dính tới bia rượu, thật làm cho người ta phiền lòng. Cái mùi vị vừa đắng vừa cay của nó không biết có làm thức tỉnh con người đang u mê kia hay chỉ làm cho người ta trầm luân thêm. Nhưng tôi thấy rượu là “thuốc tiên” có tác dụng tạm thời xua đi nỗi buồn của con người nên người ta mới lấy nó để giải sầu.
Giờ thì tôi nghĩ lại rồi, rốt cuộc sai vẫn là ở tôi, tôi không nên nông nổi mà bỏ đi như thế. Có lẽ hắn đã biết chuyện tôi bỏ đi nên mới sầu não đến đây thế này. Tôi đang định tiến lên trước để đưa hắn về và nhận lỗi với hắn rồi để ngày mai đến nhà Thiên thu dọn đồ đạc trở về nhà. Nhưng bước chân của tôi chưa kịp tới nơi thì trước mặt tôi xuất hiện con người đáng ra không nên xuất hiện ở đây nhất. Tú Oanh không biết là vô tình hay cố ý mà ở đây vào lúc này, không những vậy còn ra sức quyến rũ hắn. Hôm nay cô ta ăn mặc sexy hơn mọi ngày, váy ngắn đến mức không thể ngắn hơn, cổ áo khoét sâu để lộ ra gò bồng đào căng tròn của người con gái mới lớn. Cô ta cố ý ngồi bên cạnh hắn, ánh mắt ra sức phóng những lửa điện chết ruồi, tay đưa lên mặt hắn vuốt ve. Nhìn cô ta sờ soạng thế thôi cũng đã đủ khiến gai ốc tôi nổi hết lên. Giờ máu nóng trào lên tới não, tôi đang định xông tới cho cái kẻ không biết liêm sỉ kia một cái bạt tai.
Ý định của tôi vừa được chuẩn bị thực hiện thì một hành động bất ngờ sau đó đã ngăn cản tôi. Tú Oanh cúi xuống hôn lên môi Kỳ nhưng lần này hắn không những không tránh mà ngược lại còn kéo cô ta vào lòng, giữ lấy đầu cô ta và dùng cái hôn nóng bỏng vẫn thường dành cho tôi để hôn cô ta. Khi hành động đó của hắn đang thực hiện, mắt tôi trợn tròn ra nhìn, giờ tôi như không tin vào mắt mình nữa, chắc tôi gặp ảo giác rồi. Chỉ là ảo giác này quá thật, thật đến nỗi tôi không tìm được chút điểm nào giả dối. Cổ họng tôi đang nuốt nước bọt bỗng nghẹn ứ lại, tôi như nín thở theo dõi hành động của hai người. Sao lâu thế nhỉ? Tôi đang tự hỏi bọn họ hôn hít cái kiểu quái gì mà đến giờ vẫn còn chưa xong. Tôi đưa tay lên quệt đi thứ gì đó nhớt nháp, ươn ướt nhồn nhột dính trên mặt, đột nhiên phát hiện đó là nước mắt. Sao nước mắt dễ rơi vậy nhỉ, rơi lúc nào tôi cũng chẳng hay. Tôi bịt chặt miệng để mình không phát ra tiếng nấc, nhìn theo bọn họ đến khi nụ hôn dừng hẳn.
Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế? Mới lần trước hắn nói hắn chỉ cần mình tôi thôi mà. Đúng thật là giả dối! Lời hứa của đàn ông là thứ không đáng tin nhất. Tôi nhớ có lần hắn cũng từng nói hắn sẽ không khiến tôi phải đau lòng nữa, không làm cho tôi bị tổn thương, vậy mà hôm nay hắn làm ra cái hành động đó nó đã khiến tim tôi tan nát thành ngàn mảnh vụn. Nó như con dao xoáy sâu vào vết thương lòng của tôi, toạc cả máu. Tôi từng rất tin tưởng hắn rằng hắn sẽ chẳng thể nào lừa dối tôi, phản bội tôi. Vừa nãy tôi còn muốn xông tới để hỏi cho rõ xem chuyện gì vừa xảy ra. Tôi không muốn mình chỉ nhìn sự thật ở một phía, như thế sẽ hàm oan cho hắn. Nhưng giờ thì không cần hỏi nữa, hắn chủ động mà.
Tiếp theo, Tú Oanh đỡ Kỳ dậy rồi đưa vào một phòng nghỉ của Vân Thiên. Lúc này tôi mới thả lỏng cơ thể, thẫn thờ ngồi sụp xuống, che miệng ngăn cho mình phát ra tiếng khóc nhưng tiếng nấc vẫn không cách nào ngăn. Rồi tôi bỗng bật dậy, chạy ra khỏi bar Vân Thiên. Tôi phóng ra ngoài một cách nhanh nhất, tôi không muốn ở cái nơi đó thêm giây phút nào nữa. Giờ tim tôi như bị vạn tiễn xuyên tâm, không cách nào miêu tả hết được. Tôi vừa lao ra thì kít một tiếng, một con xe quen thuộc đỗ trước mặt. Thiên vội vàng bước xuống, lo lắng kéo tôi, hỏi:
- Nguyệt, em không sao chứ?
- Sao anh lại đến đây?
- Tôi đến tìm em, về thôi!_Thiên kéo tôi lên xe. Tôi rất ngoan ngoãn theo hắn lên xe, ngồi trong xe, tôi chỉ lặng im không nói, trong đầu đang tích cực xóa đi hình ảnh vừa nãy.
Ngồi trên xe, không hiểu sao Thiên bỗng kéo đầu tôi tựa vào vai hắn, giữ lấy đầu tôi khiến tôi muốn ngọ nguậy không được, rồi hắn nói:
- Vừa em thấy rồi chứ?_Tôi hiểu Thiên đang hỏi về chuyện gì, tôi chỉ lặng im không nói- Có người nhắn với tôi giờ hắn đang ở cùng…
- Đủ rồi, không cần nhắc nữa._Tôi hét lên ngăn lời Thiên sắp nói.
- Em không muốn tới đó cướp hắn về sao?
- Không cần, việc đó tôi không quản được nên không cần phải cướp._Tôi gỡ tay hắn ra khỏi đầu tôi rồi ngồi hẳn hỏi lại.
- Vì sao em cứ thích mạnh mẽ vậy? Có người sẵn sàng cho em mượn bờ vai mà.
- Chỉ tiếc bờ vai đó tôi không cần. Xin lỗi!_Tôi ngồi xích ra xa hắn một chút. Giờ tôi không có tâm trí nào nghĩ xem bờ vai ai là thích hợp hơn vì tâm trí tôi rối bời quá.
Chờ đến khi về nhà, tôi một mình bỏ lên phòng, Thiên định đi theo, tôi ngăn cản:
- Anh về phòng đi, giờ em chỉ muốn ở một mình.
- Được rồi, đừng đau lòng quá nhé!_Thiên giúp tôi đóng cửa lại rồi rời đi.
Ngồi trên giường, tôi không thể ngăn được nước mắt. Tôi cứ mắng mình yếu đuối, lại đi phí hoài nước mắt cho kẻ đã làm tổn thương tôi nhưng tôi vốn dĩ chẳng thể ngăn nổi trái tim thôi đau đớn vì kẻ đó. Tôi cắn chặt môi, cố ép nước mắt chảy ngược vào tim, đến nỗi môi tôi chảy máu mà dòng lệ vẫn không ngừng tuôn rơi. Tôi từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận đau đớn lan tỏa khắp con tim, mặc kệ nước mắt mặn đắng thi nhau chảy xuống. Tôi ao ước rằng chuyện vừa xảy ra chỉ là một cơn ác mộng không có thật nhưng tiếc rằng đó lại là sự thật. Sự thật thì vẫn là sự thật, không thể thay đổi cho dù có tàn khốc thế nào nó vẫn buộc con người ta phải ngoan cường mà đối mặt. Nghĩ thế tôi liền thẫn thờ mở to đôi mắt ngập nước nhìn trần nhà với tông màu trắng ảm đạm, tự hỏi tại sao hạnh phúc lại ngắn ngủi đến thế.
[Có một người vẫn đang trằn trọc không sao ngủ được. Thiên cảm thấy mình vừa phạm một tội ác tày trời vậy. Nhìn cô đau khổ hắn cứ nghĩ mình sẽ thấy vui vẻ chứ vì cuối cùng hắn cũng trả thù được kẻ làm hắn đau lòng. Nhưng cuối cùng hắn thấy mình sai rồi, một sai lầm đặc biệt lớn. Hắn quên mất mình đang yêu cô nên khi nhìn cô đau khổ hắn còn đau hơn cô gấp trăm ngàn lần. Giọt nước mắt của cô như con dao cứa vào tim hắn, vô cùng khó chịu. Giờ hắn hối hận rồi, hắn muốn đổi lại nụ cười cho người con gái đó nhưng có vẻ quá muộn.
Thiên biết Kỳ đang ở trong bar Vân Thiên nên cố tình hợp tác với Tú Oanh, gọi cô ta đến để diễn màn kịch vừa rồi bởi Thiên biết lời thách thức của Tú Oanh với Nguyệt. Nhưng mọi chuyện không thể thành công nếu như Kỳ không chủ động. Vậy rốt cuộc lỗi cuối cùng thuộc về ai. Hắn luôn đối đầu với Kỳ không phải vì hắn chót trao đi trái tim mình cho người con gái của Kỳ mà còn vì sự ganh ghét trong gia tộc. Từ nhỏ Thiên với Kỳ đã là bạn tốt, vô cùng thân thiết nhưng khi hiểu chuyện, biết được mối thù của hai gia đình, mặc dù ba Kỳ nhiều lần không thèm so đo tính toán với gia tộc hắn nhưng mọi người trong gia đình hắn lại không vừa mắt. Thiên lúc đó luôn đứng về phía Kỳ cho đến khi cả hai gặp được một cô gái phải nói là vô cùng đáng yêu. Và rồi cả hai tranh giành không ai chịu nhường ai, cô gái đó lại chỉ thích Kỳ nên hận thù bắt đầu từ đó mà ra. Hơn nữa cuộc sống của Thiên trong gia đình cũng không được tốt.
Ngay từ nhỏ Thiên đã bị người cha nghiêm khắc dạy dỗ hà khắc khiến cho cậu chẳng có tuổi thơ như một cậu bé bình thường, hơn nữa cậu còn hay bị dì bắt nạt, dọa dẫm, đánh đập. Cả tuổi thơ không có một kí ức nào đẹp cả. Ba hắn vì muốn hắn luyện tập một cách tốt nhất đã ngăn cản không cho hắn tiếp xúc với bất kì ai, kể cả những người ba hắn cho là có khả năng dạy hư hắn. Sau này ông ta bị bệnh nằm liệt giường, quyền quản lí rơi vào tay cậu thì cậu mới có thể có ngày hôm nay. Một cuộc sống không chút dễ chịu nào, vô cùng cô đơn. Hắn mặc được rất nhiều cô gái chạy theo nhưng lại luôn trong trạng thái một mình. Căn bản là hắn nghĩ bọn họ không xứng đáng để đi bên hắn.
Hắn cứ thế mà sống cho đến khi gặp cô – người con gái cho hắn biết rung động thật sự là gì. Ngay từ lần gặp đầu tiên, Nguyệt đã để lại cho hắn một ấn tượng hết sức là kinh ngạc khi liên tiếp chơi hắn mấy vố liền. Lúc ấy hắn chỉ nghĩ phải làm sao để thuần phục cô và trả thù Kỳ bằng cách cướp đi trái tim của cô. Ai ngờ đâu cô gái này lại là một con lừa cứng đầu cứng cổ không chịu nghe lời. Bao nhiêu lần hắn bị cô từ chối một cách phũ phàng. Hắn còn phát hiện người con gái này vô tâm đến mức vô tình, không hiểu Kỳ sống bên cạnh cô thì phải khổ sở thế nào.
Cô nhiều lần xuất hiện trong tâm trí hắn khiến hắn ăn không ngon, ngủ không yên vì phải trốn tránh sự thật rằng mình yêu cô. Ở bên cô, bao nhiêu cảm xúc rối ren lẫn lộn khiến hắn phải khốn đốn. Hắn thực sự muốn dùng cả trái tim và con người mình để yêu cô, dù chỉ một lần thôi nhưng cô gái vô tâm kia nửa chút cũng chẳng cần, coi hắn như virut mà trốn tránh, không chút nào màng đến cảm nhận của hắn. Cô thực sự tàn nhẫn quá mức, hơn nữa còn vô cùng cao ngạo. Các cô gái khác chỉ cần vẫy tay là sẽ ngoan ngoãn vẫy đuôi chạy đến phục vụ hắn vậy mà cô dùng cái tự tôn cao ngất trời của mình để cự tuyệt hạnh phúc mà hắn cho. Thật buồn cười làm sao! Nhưng hắn cũng không tin mình không đánh gục được cô, Kỳ không phải khó khăn lắm mới chỉ dành được cái bản Hợp đồng hôn nhân từ cô đấy ư. Giờ anh bị cô nhìn thấy hành động ở trong quán bar kia thì liệu hạnh phúc còn đến với Kỳ nữa hay không khi trái tim Nguyệt đau đớn tới mức tình cảm rạn nứt?]
Trải qua một đêm đau khổ tự dày vò bản thân, sáng hôm sau tôi lại trở lại làm “cô gái của ngày hôm kia”. Bởi tính cách của tôi luôn theo xu hướng lạc quan dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Tôi tự nhủ mình không thể buồn, mình phải sống cho thật tốt để cho kẻ khốn kiếp nào đó thấy hắn không là gì đối với tôi cả. Nói thật thì cũng là tôi không muốn cho ai biết tôi yếu đuối thôi. Tôi phải lấy lại sức sống của bản thân. Tôi làm VSCN một cách nhanh nhất rồi xuống nhà xem có việc gì làm thì hộ người giúp việc coi như là tôi trả nợ người ta, tôi không muốn bị người khác nói là người thích ngồi mát ăn bát vàng đâu.
Bây giờ vẫn còn sớm, tôi nghĩ mình nên làm đồ ăn sáng cho Thiên để xin lỗi chuyện hôm qua tôi đã lạnh nhạt với hắn như vậy. Nghĩ xem nên làm món gì nhỉ, à đúng rồi, tôi sẽ làm món mà tôi giỏi nhất. Lục trong tủ lạnh đúng đủ nguyên liệu mà tôi cần, tôi mang ra chế biến. Chỉ 15 phút sau hai bát mì thơm phức, bên trong mỗi bát còn có một quả trứng gà luộc tái trông vô cùng đẹp mắt được mang ra trưng bày trước bàn ăn. Tôi vui vẻ phẩy tay trước thành quả của mình, đúng lúc này Thiên cũng đã xuống tới nơi, tôi liền hân hoan kéo hắn đến, ép hắn ngồi xuống, nói:
- Ăn thử xem có ngon không? Lâu rồi tôi không có vào bếp, không biết tay nghề đã xuống cấp chưa?
- Thứ gì vậy, có ăn được không?_Thiên cầm đũa chọt chọt vào tô mì. Tôi liếc xéo hắn- Không ăn được đâu. Hừ, tôi đây có lòng tốt vào bếp nấu cho anh ăn mà anh còn nghi ngờ đồ ăn tôi nấu. Yên tâm đi, bát mì này có chứng chỉ đã được tôi nấu qua vài lần và không bị làm sao cả.
- Thật sao?_Hắn còn chần chừ. Tôi giành lại bát mì về phía mình, nói- Anh không ăn thì tôi ăn, đỡ phí!
- Ấy ấy, tôi nói là không ăn sao? Trả đây!_Thiên kéo bát mì về lại phía mình. Tôi hài lòng nhìn hắn, sau đó cúi xuống xơi bát mì của mình. Tôi đói quá nên cứ xột soạt ăn, hút nấy húp nể chả thèm quan tâm bộ dạng thục nữ của mình. Lúc tôi đang ăn, ngẩng lên nhìn Thiên, thấy hắn cứ xăm xoi nhìn tôi mãi chả chịu động đũa, tôi nhai nốt miếng mì trong miệng, hỏi- Sao anh còn chưa ăn, để lâu mì nhũn ăn không ngon đâu.
- Được rồi, tôi ăn bây giờ._Thiên cầm đũa lên, vẫn xăm xoi sợi mì, thấy tôi nhìn hắn mới gắp một miếng bỏ vào miệng. Nhưng hắn ăn hết mì mà chừa lại mỗi trứng, thế là tôi ép hắn ăn hết cả quả trứng kia.
Sau đó tôi đòi Thiên đưa ra ngoài chơi để giải khuây, hắn cũng đồng ý. Dù sao thì tôi không sợ Kỳ nhìn thấy đâu, hôm qua là hắn sai trước, tôi đây cố tình muốn cho hắn thấy dù hắn không cần tôi vẫn có khối người cần tôi. Tôi thường lảng vảng ở nơi mà Kỳ hay tới nhất bởi tôi nghĩ có khi hắn cũng tới đây nhưng sự thật lại làm tôi thất vọng. Cuối cùng, khi chơi mệt lả, tôi định đòi Thiên cho đi chơi ở đâu đó nữa nhưng hắn chả thấy tăm hơi. Tôi gọi điện thì hắn chỉ ậm ừ gì đó rồi cho người đến đón tôi. Thấy lạ, tôi bỏ luôn cuộc chơi của mình, nhất quyết trở về tìm hắn hỏi cho ra nhẽ. Ai ngờ đâu vừa vào nhà thì tôi đã nghe thấy tiếng bàn tán:
- Này, sáng nay cậu chủ ăn cái món đó à?
- Ừ, do cô gái kia nấu còn ai? Không biết cậu chủ làm sao mà lại chấp nhận ăn cái món đó, chắc bị bỏ bùa rồi mới nghe lời cô ta như vậy.
-Tội nghiệp cậu chủ! Mà cô bé kia đúng thật là chả biết cái gì, cậu chủ của chúng ta bị dị ứng với trứng gà, thế mà còn không biết. Lúc đầu khi cô ta nấu cái món đó, tôi không dám phàn nàn bởi sợ cậu chủ. Khi cô ta bê ra, tôi cứ ngỡ cậu ấy sẽ nổi trận lôi đình như mấy lần trước chứ. Ai dè… Haizz… Cô có nghĩ cậu chủ của chúng ta lần này mắc lưới tình với cô gái đó thật không?_Cô người hầu than vãn rồi thở dài.
Tóm tắt chương sau:
Biết được Thiên bị dị ứng với trứng gà thì Nguyệt sẽ làm gì. Cô sẽ chăm sóc cho Thiên hay bỏ mặc cậu trong lúc nguy khốn nhất. Hành động của Nguyệt sẽ gây ra hạu quả thé nào? Cùng chờ đọc chap sau nhé!
-----------------------------------------------------------------Hết chương 122----------------------------------------------------------
Xin lỗi các bạn độc giả vì sau tết mình hơi bận nên đến hôm nay mới mồng tuổi được các bạn hai cháp.
- Nam, anh có tin gì chưa?
- Bang chủ, cậu ấy…cậu ấy…_Nam cứ ấp a ấp úng mãi không nói được xong một câu khiến tôi phát cáu lên, quát- Anh ấy làm sao, anh mau nói nhanh đi.
- Thật ra anh ấy không sao đâu. Bây giờ anh ấy đang ở bar Vân Thiên. Cô không tin thì đến mà tìm.
- Được!_Tôi đang định cúp máy thì Nam giữ tôi lại, hắn nói cái gì đó tôi nghe không hiểu nhưng có khi liên quan đến chuyện không tốt. Nam nói rằng- Khi cô gặp cậu ấy thì tốt nhất hãy tin cậu ấy bởi cậu ấy sẽ không làm điều gì có lỗi với cô đâu.
Sau khi nói xong, nhanh chóng cúp máy để lại cho tôi cả bầu trời ngơ ngác chả biết gì. Tuy nhiên tôi không bận tâm, tôi phải đến xem tên chồng tệ bạc kia đang làm cái quái gì ở Vân Thiên. Tôi cầm theo điện thoại, chạy ra ngoài thì bất chợt gặp Thiên. Thấy bộ dạng vội vội vàng vàng của tôi, hắn hỏi:
- Muộn thế này còn muốn đi đâu?
- Em đi có chút việc, không cần chờ em đâu._Tôi dặn Thiên xong còn chưa kịp xỏ dép cẩn thận đã phóng vụt ra ngoài. Tôi nhanh chóng bắt một chiếc taxi rồi nói với bác tài xế taxi đưa tôi đến bar Vân Thiên.
Vừa vào trong, không khí náo nhiệt “đinh tai nhức óc” làm tôi đau cả đầu. Mùi bia rượu cùng mùi thuốc lá trộn lẫn trong không khí thật muốn làm người khác ngạt thở. Trên sàn nhảy, các cô gái thân hình bốc lửa đang biểu diễn màn múa thoát y gợi cảm trước con mắt thèm thuồng của mấy cậu ấm choai choai mới lớn. Tôi rẽ qua đám người, tìm đến quầy để hỏi chỗ của Kỳ. Và dùng tốc độ ánh sáng di chuyển đến đó. Bar ồn ào náo nhiệt là vậy nhưng lại có người không thích không khí ồn ào, hắn đang ở một góc khuất, thong thả mà uống rượu. Cái tên này, động tí là lại dính tới bia rượu, thật làm cho người ta phiền lòng. Cái mùi vị vừa đắng vừa cay của nó không biết có làm thức tỉnh con người đang u mê kia hay chỉ làm cho người ta trầm luân thêm. Nhưng tôi thấy rượu là “thuốc tiên” có tác dụng tạm thời xua đi nỗi buồn của con người nên người ta mới lấy nó để giải sầu.
Giờ thì tôi nghĩ lại rồi, rốt cuộc sai vẫn là ở tôi, tôi không nên nông nổi mà bỏ đi như thế. Có lẽ hắn đã biết chuyện tôi bỏ đi nên mới sầu não đến đây thế này. Tôi đang định tiến lên trước để đưa hắn về và nhận lỗi với hắn rồi để ngày mai đến nhà Thiên thu dọn đồ đạc trở về nhà. Nhưng bước chân của tôi chưa kịp tới nơi thì trước mặt tôi xuất hiện con người đáng ra không nên xuất hiện ở đây nhất. Tú Oanh không biết là vô tình hay cố ý mà ở đây vào lúc này, không những vậy còn ra sức quyến rũ hắn. Hôm nay cô ta ăn mặc sexy hơn mọi ngày, váy ngắn đến mức không thể ngắn hơn, cổ áo khoét sâu để lộ ra gò bồng đào căng tròn của người con gái mới lớn. Cô ta cố ý ngồi bên cạnh hắn, ánh mắt ra sức phóng những lửa điện chết ruồi, tay đưa lên mặt hắn vuốt ve. Nhìn cô ta sờ soạng thế thôi cũng đã đủ khiến gai ốc tôi nổi hết lên. Giờ máu nóng trào lên tới não, tôi đang định xông tới cho cái kẻ không biết liêm sỉ kia một cái bạt tai.
Ý định của tôi vừa được chuẩn bị thực hiện thì một hành động bất ngờ sau đó đã ngăn cản tôi. Tú Oanh cúi xuống hôn lên môi Kỳ nhưng lần này hắn không những không tránh mà ngược lại còn kéo cô ta vào lòng, giữ lấy đầu cô ta và dùng cái hôn nóng bỏng vẫn thường dành cho tôi để hôn cô ta. Khi hành động đó của hắn đang thực hiện, mắt tôi trợn tròn ra nhìn, giờ tôi như không tin vào mắt mình nữa, chắc tôi gặp ảo giác rồi. Chỉ là ảo giác này quá thật, thật đến nỗi tôi không tìm được chút điểm nào giả dối. Cổ họng tôi đang nuốt nước bọt bỗng nghẹn ứ lại, tôi như nín thở theo dõi hành động của hai người. Sao lâu thế nhỉ? Tôi đang tự hỏi bọn họ hôn hít cái kiểu quái gì mà đến giờ vẫn còn chưa xong. Tôi đưa tay lên quệt đi thứ gì đó nhớt nháp, ươn ướt nhồn nhột dính trên mặt, đột nhiên phát hiện đó là nước mắt. Sao nước mắt dễ rơi vậy nhỉ, rơi lúc nào tôi cũng chẳng hay. Tôi bịt chặt miệng để mình không phát ra tiếng nấc, nhìn theo bọn họ đến khi nụ hôn dừng hẳn.
Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế? Mới lần trước hắn nói hắn chỉ cần mình tôi thôi mà. Đúng thật là giả dối! Lời hứa của đàn ông là thứ không đáng tin nhất. Tôi nhớ có lần hắn cũng từng nói hắn sẽ không khiến tôi phải đau lòng nữa, không làm cho tôi bị tổn thương, vậy mà hôm nay hắn làm ra cái hành động đó nó đã khiến tim tôi tan nát thành ngàn mảnh vụn. Nó như con dao xoáy sâu vào vết thương lòng của tôi, toạc cả máu. Tôi từng rất tin tưởng hắn rằng hắn sẽ chẳng thể nào lừa dối tôi, phản bội tôi. Vừa nãy tôi còn muốn xông tới để hỏi cho rõ xem chuyện gì vừa xảy ra. Tôi không muốn mình chỉ nhìn sự thật ở một phía, như thế sẽ hàm oan cho hắn. Nhưng giờ thì không cần hỏi nữa, hắn chủ động mà.
Tiếp theo, Tú Oanh đỡ Kỳ dậy rồi đưa vào một phòng nghỉ của Vân Thiên. Lúc này tôi mới thả lỏng cơ thể, thẫn thờ ngồi sụp xuống, che miệng ngăn cho mình phát ra tiếng khóc nhưng tiếng nấc vẫn không cách nào ngăn. Rồi tôi bỗng bật dậy, chạy ra khỏi bar Vân Thiên. Tôi phóng ra ngoài một cách nhanh nhất, tôi không muốn ở cái nơi đó thêm giây phút nào nữa. Giờ tim tôi như bị vạn tiễn xuyên tâm, không cách nào miêu tả hết được. Tôi vừa lao ra thì kít một tiếng, một con xe quen thuộc đỗ trước mặt. Thiên vội vàng bước xuống, lo lắng kéo tôi, hỏi:
- Nguyệt, em không sao chứ?
- Sao anh lại đến đây?
- Tôi đến tìm em, về thôi!_Thiên kéo tôi lên xe. Tôi rất ngoan ngoãn theo hắn lên xe, ngồi trong xe, tôi chỉ lặng im không nói, trong đầu đang tích cực xóa đi hình ảnh vừa nãy.
Ngồi trên xe, không hiểu sao Thiên bỗng kéo đầu tôi tựa vào vai hắn, giữ lấy đầu tôi khiến tôi muốn ngọ nguậy không được, rồi hắn nói:
- Vừa em thấy rồi chứ?_Tôi hiểu Thiên đang hỏi về chuyện gì, tôi chỉ lặng im không nói- Có người nhắn với tôi giờ hắn đang ở cùng…
- Đủ rồi, không cần nhắc nữa._Tôi hét lên ngăn lời Thiên sắp nói.
- Em không muốn tới đó cướp hắn về sao?
- Không cần, việc đó tôi không quản được nên không cần phải cướp._Tôi gỡ tay hắn ra khỏi đầu tôi rồi ngồi hẳn hỏi lại.
- Vì sao em cứ thích mạnh mẽ vậy? Có người sẵn sàng cho em mượn bờ vai mà.
- Chỉ tiếc bờ vai đó tôi không cần. Xin lỗi!_Tôi ngồi xích ra xa hắn một chút. Giờ tôi không có tâm trí nào nghĩ xem bờ vai ai là thích hợp hơn vì tâm trí tôi rối bời quá.
Chờ đến khi về nhà, tôi một mình bỏ lên phòng, Thiên định đi theo, tôi ngăn cản:
- Anh về phòng đi, giờ em chỉ muốn ở một mình.
- Được rồi, đừng đau lòng quá nhé!_Thiên giúp tôi đóng cửa lại rồi rời đi.
Ngồi trên giường, tôi không thể ngăn được nước mắt. Tôi cứ mắng mình yếu đuối, lại đi phí hoài nước mắt cho kẻ đã làm tổn thương tôi nhưng tôi vốn dĩ chẳng thể ngăn nổi trái tim thôi đau đớn vì kẻ đó. Tôi cắn chặt môi, cố ép nước mắt chảy ngược vào tim, đến nỗi môi tôi chảy máu mà dòng lệ vẫn không ngừng tuôn rơi. Tôi từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận đau đớn lan tỏa khắp con tim, mặc kệ nước mắt mặn đắng thi nhau chảy xuống. Tôi ao ước rằng chuyện vừa xảy ra chỉ là một cơn ác mộng không có thật nhưng tiếc rằng đó lại là sự thật. Sự thật thì vẫn là sự thật, không thể thay đổi cho dù có tàn khốc thế nào nó vẫn buộc con người ta phải ngoan cường mà đối mặt. Nghĩ thế tôi liền thẫn thờ mở to đôi mắt ngập nước nhìn trần nhà với tông màu trắng ảm đạm, tự hỏi tại sao hạnh phúc lại ngắn ngủi đến thế.
[Có một người vẫn đang trằn trọc không sao ngủ được. Thiên cảm thấy mình vừa phạm một tội ác tày trời vậy. Nhìn cô đau khổ hắn cứ nghĩ mình sẽ thấy vui vẻ chứ vì cuối cùng hắn cũng trả thù được kẻ làm hắn đau lòng. Nhưng cuối cùng hắn thấy mình sai rồi, một sai lầm đặc biệt lớn. Hắn quên mất mình đang yêu cô nên khi nhìn cô đau khổ hắn còn đau hơn cô gấp trăm ngàn lần. Giọt nước mắt của cô như con dao cứa vào tim hắn, vô cùng khó chịu. Giờ hắn hối hận rồi, hắn muốn đổi lại nụ cười cho người con gái đó nhưng có vẻ quá muộn.
Thiên biết Kỳ đang ở trong bar Vân Thiên nên cố tình hợp tác với Tú Oanh, gọi cô ta đến để diễn màn kịch vừa rồi bởi Thiên biết lời thách thức của Tú Oanh với Nguyệt. Nhưng mọi chuyện không thể thành công nếu như Kỳ không chủ động. Vậy rốt cuộc lỗi cuối cùng thuộc về ai. Hắn luôn đối đầu với Kỳ không phải vì hắn chót trao đi trái tim mình cho người con gái của Kỳ mà còn vì sự ganh ghét trong gia tộc. Từ nhỏ Thiên với Kỳ đã là bạn tốt, vô cùng thân thiết nhưng khi hiểu chuyện, biết được mối thù của hai gia đình, mặc dù ba Kỳ nhiều lần không thèm so đo tính toán với gia tộc hắn nhưng mọi người trong gia đình hắn lại không vừa mắt. Thiên lúc đó luôn đứng về phía Kỳ cho đến khi cả hai gặp được một cô gái phải nói là vô cùng đáng yêu. Và rồi cả hai tranh giành không ai chịu nhường ai, cô gái đó lại chỉ thích Kỳ nên hận thù bắt đầu từ đó mà ra. Hơn nữa cuộc sống của Thiên trong gia đình cũng không được tốt.
Ngay từ nhỏ Thiên đã bị người cha nghiêm khắc dạy dỗ hà khắc khiến cho cậu chẳng có tuổi thơ như một cậu bé bình thường, hơn nữa cậu còn hay bị dì bắt nạt, dọa dẫm, đánh đập. Cả tuổi thơ không có một kí ức nào đẹp cả. Ba hắn vì muốn hắn luyện tập một cách tốt nhất đã ngăn cản không cho hắn tiếp xúc với bất kì ai, kể cả những người ba hắn cho là có khả năng dạy hư hắn. Sau này ông ta bị bệnh nằm liệt giường, quyền quản lí rơi vào tay cậu thì cậu mới có thể có ngày hôm nay. Một cuộc sống không chút dễ chịu nào, vô cùng cô đơn. Hắn mặc được rất nhiều cô gái chạy theo nhưng lại luôn trong trạng thái một mình. Căn bản là hắn nghĩ bọn họ không xứng đáng để đi bên hắn.
Hắn cứ thế mà sống cho đến khi gặp cô – người con gái cho hắn biết rung động thật sự là gì. Ngay từ lần gặp đầu tiên, Nguyệt đã để lại cho hắn một ấn tượng hết sức là kinh ngạc khi liên tiếp chơi hắn mấy vố liền. Lúc ấy hắn chỉ nghĩ phải làm sao để thuần phục cô và trả thù Kỳ bằng cách cướp đi trái tim của cô. Ai ngờ đâu cô gái này lại là một con lừa cứng đầu cứng cổ không chịu nghe lời. Bao nhiêu lần hắn bị cô từ chối một cách phũ phàng. Hắn còn phát hiện người con gái này vô tâm đến mức vô tình, không hiểu Kỳ sống bên cạnh cô thì phải khổ sở thế nào.
Cô nhiều lần xuất hiện trong tâm trí hắn khiến hắn ăn không ngon, ngủ không yên vì phải trốn tránh sự thật rằng mình yêu cô. Ở bên cô, bao nhiêu cảm xúc rối ren lẫn lộn khiến hắn phải khốn đốn. Hắn thực sự muốn dùng cả trái tim và con người mình để yêu cô, dù chỉ một lần thôi nhưng cô gái vô tâm kia nửa chút cũng chẳng cần, coi hắn như virut mà trốn tránh, không chút nào màng đến cảm nhận của hắn. Cô thực sự tàn nhẫn quá mức, hơn nữa còn vô cùng cao ngạo. Các cô gái khác chỉ cần vẫy tay là sẽ ngoan ngoãn vẫy đuôi chạy đến phục vụ hắn vậy mà cô dùng cái tự tôn cao ngất trời của mình để cự tuyệt hạnh phúc mà hắn cho. Thật buồn cười làm sao! Nhưng hắn cũng không tin mình không đánh gục được cô, Kỳ không phải khó khăn lắm mới chỉ dành được cái bản Hợp đồng hôn nhân từ cô đấy ư. Giờ anh bị cô nhìn thấy hành động ở trong quán bar kia thì liệu hạnh phúc còn đến với Kỳ nữa hay không khi trái tim Nguyệt đau đớn tới mức tình cảm rạn nứt?]
Trải qua một đêm đau khổ tự dày vò bản thân, sáng hôm sau tôi lại trở lại làm “cô gái của ngày hôm kia”. Bởi tính cách của tôi luôn theo xu hướng lạc quan dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Tôi tự nhủ mình không thể buồn, mình phải sống cho thật tốt để cho kẻ khốn kiếp nào đó thấy hắn không là gì đối với tôi cả. Nói thật thì cũng là tôi không muốn cho ai biết tôi yếu đuối thôi. Tôi phải lấy lại sức sống của bản thân. Tôi làm VSCN một cách nhanh nhất rồi xuống nhà xem có việc gì làm thì hộ người giúp việc coi như là tôi trả nợ người ta, tôi không muốn bị người khác nói là người thích ngồi mát ăn bát vàng đâu.
Bây giờ vẫn còn sớm, tôi nghĩ mình nên làm đồ ăn sáng cho Thiên để xin lỗi chuyện hôm qua tôi đã lạnh nhạt với hắn như vậy. Nghĩ xem nên làm món gì nhỉ, à đúng rồi, tôi sẽ làm món mà tôi giỏi nhất. Lục trong tủ lạnh đúng đủ nguyên liệu mà tôi cần, tôi mang ra chế biến. Chỉ 15 phút sau hai bát mì thơm phức, bên trong mỗi bát còn có một quả trứng gà luộc tái trông vô cùng đẹp mắt được mang ra trưng bày trước bàn ăn. Tôi vui vẻ phẩy tay trước thành quả của mình, đúng lúc này Thiên cũng đã xuống tới nơi, tôi liền hân hoan kéo hắn đến, ép hắn ngồi xuống, nói:
- Ăn thử xem có ngon không? Lâu rồi tôi không có vào bếp, không biết tay nghề đã xuống cấp chưa?
- Thứ gì vậy, có ăn được không?_Thiên cầm đũa chọt chọt vào tô mì. Tôi liếc xéo hắn- Không ăn được đâu. Hừ, tôi đây có lòng tốt vào bếp nấu cho anh ăn mà anh còn nghi ngờ đồ ăn tôi nấu. Yên tâm đi, bát mì này có chứng chỉ đã được tôi nấu qua vài lần và không bị làm sao cả.
- Thật sao?_Hắn còn chần chừ. Tôi giành lại bát mì về phía mình, nói- Anh không ăn thì tôi ăn, đỡ phí!
- Ấy ấy, tôi nói là không ăn sao? Trả đây!_Thiên kéo bát mì về lại phía mình. Tôi hài lòng nhìn hắn, sau đó cúi xuống xơi bát mì của mình. Tôi đói quá nên cứ xột soạt ăn, hút nấy húp nể chả thèm quan tâm bộ dạng thục nữ của mình. Lúc tôi đang ăn, ngẩng lên nhìn Thiên, thấy hắn cứ xăm xoi nhìn tôi mãi chả chịu động đũa, tôi nhai nốt miếng mì trong miệng, hỏi- Sao anh còn chưa ăn, để lâu mì nhũn ăn không ngon đâu.
- Được rồi, tôi ăn bây giờ._Thiên cầm đũa lên, vẫn xăm xoi sợi mì, thấy tôi nhìn hắn mới gắp một miếng bỏ vào miệng. Nhưng hắn ăn hết mì mà chừa lại mỗi trứng, thế là tôi ép hắn ăn hết cả quả trứng kia.
Sau đó tôi đòi Thiên đưa ra ngoài chơi để giải khuây, hắn cũng đồng ý. Dù sao thì tôi không sợ Kỳ nhìn thấy đâu, hôm qua là hắn sai trước, tôi đây cố tình muốn cho hắn thấy dù hắn không cần tôi vẫn có khối người cần tôi. Tôi thường lảng vảng ở nơi mà Kỳ hay tới nhất bởi tôi nghĩ có khi hắn cũng tới đây nhưng sự thật lại làm tôi thất vọng. Cuối cùng, khi chơi mệt lả, tôi định đòi Thiên cho đi chơi ở đâu đó nữa nhưng hắn chả thấy tăm hơi. Tôi gọi điện thì hắn chỉ ậm ừ gì đó rồi cho người đến đón tôi. Thấy lạ, tôi bỏ luôn cuộc chơi của mình, nhất quyết trở về tìm hắn hỏi cho ra nhẽ. Ai ngờ đâu vừa vào nhà thì tôi đã nghe thấy tiếng bàn tán:
- Này, sáng nay cậu chủ ăn cái món đó à?
- Ừ, do cô gái kia nấu còn ai? Không biết cậu chủ làm sao mà lại chấp nhận ăn cái món đó, chắc bị bỏ bùa rồi mới nghe lời cô ta như vậy.
-Tội nghiệp cậu chủ! Mà cô bé kia đúng thật là chả biết cái gì, cậu chủ của chúng ta bị dị ứng với trứng gà, thế mà còn không biết. Lúc đầu khi cô ta nấu cái món đó, tôi không dám phàn nàn bởi sợ cậu chủ. Khi cô ta bê ra, tôi cứ ngỡ cậu ấy sẽ nổi trận lôi đình như mấy lần trước chứ. Ai dè… Haizz… Cô có nghĩ cậu chủ của chúng ta lần này mắc lưới tình với cô gái đó thật không?_Cô người hầu than vãn rồi thở dài.
Tóm tắt chương sau:
Biết được Thiên bị dị ứng với trứng gà thì Nguyệt sẽ làm gì. Cô sẽ chăm sóc cho Thiên hay bỏ mặc cậu trong lúc nguy khốn nhất. Hành động của Nguyệt sẽ gây ra hạu quả thé nào? Cùng chờ đọc chap sau nhé!
-----------------------------------------------------------------Hết chương 122----------------------------------------------------------
Xin lỗi các bạn độc giả vì sau tết mình hơi bận nên đến hôm nay mới mồng tuổi được các bạn hai cháp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook