Hợp Đồng Hôn Nhân, Anh Xé Rồi
-
Chương 34
Hơn 11 giờ tối, Linh Đan vẫn còn ôm gối lăn lộn trên giường vì mất ngủ.
Mọi chuyện tối nay diễn ra hệt như một giấc mộng vậy. Thử tưởng tượng bạn đang thích một người, rồi một ngày phát hiện ra người đó cũng đã thích bạn từ lâu. Cảm giác đó tuyệt vời không thể tả.
Cố gắng mãi vẫn không ngủ được, cô cũng không ép buộc bản thân nữa, bắt đầu lôi món quà của Mạnh Quân ra ngắm nghía. Lúc nãy ở quán nhìn không kĩ, về nhà mới phát hiện trong hộp còn có một đôi hoa tai nhỏ xinh xắn, cùng một bộ với dây chuyền, đều là trang sức dạ hội. Giá tiền chắc hẳn không rẻ. Tất cả làm bằng vàng, sáng bóng, tay chạm vào cảm giác hơi lành lạnh nhưng trong tâm lại ấm áp vô cùng.
Cửa phòng bị gõ vài cái, sau đó trực tiếp đẩy vào. Mạnh Quân tay cầm một ly sữa, bước tới ngồi xuống giường:
-Anh thấy phòng còn sáng đèn, nghĩ em còn chưa ngủ nên mang sữa nóng qua. Uống xong sẽ dễ ngủ hơn.
Từ lúc Mạnh Quân vào đây Linh Đan đã cảm thấy cả người không được tự nhiên, ánh mắt chỉ dừng trên gương mặt anh không quá ba giây liền vội vã dời đi.
Anh đưa ly sữa đến trước mặt cô, giọng đầy cưng chiều:
-Còn ấm. Mau uống đi.
Linh Đan ngay cả nhìn cũng ngại, chỉ đơn giản nhận lấy, nhỏ giọng cám ơn rồi rũ mắt bưng ly uống một hơi lớn, không hề hay biết trên mặt mình đã nổi lên hai rạng mây hồng hồng đáng nghi. Mạnh Quân hơi mỉm cười, khẽ vuốt tóc cô:
-Em đang mắc cỡ sao?
-Anh nói gì? Ai mắc cỡ chứ?-Linh Đan hung dữ trừng mắt liếc anh một cái.
Mạnh Quân nhịn cười gật đầu, sự chú ý chuyển sang sợi dây chuyền đặt trên giường, nói:
-Cái đó... Em có thích không?
-Thích... Em thích lắm. Cảm ơn anh.-Linh Đan cúi gằm mặt, giọng nhỏ như muỗi kêu.
-Để anh đeo thử cho em nhé.
Mạnh Quân leo hẳn lên giường ngồi xếp bằng đối diện với Linh Đan, vén tóc dài của cô ra sau lưng, nâng dây chuyền đeo lên. Động tác tuy vụng về nhưng không kém phần dịu dàng. Linh Đan bị hãm sâu trong sự ấm áp đó, chăm chú nhìn Mạnh Quân đến xuất thần.
-Sao thế? Bị bắt mất hồn rồi à?-âm thanh quen thuộc bỗng gần kề bên tai.
Anh xoa xoa hai má đỏ ửng của cô, chỉnh lại mặt dây chuyền một chút, than nhẹ:
-Đẹp thật. Con nhóc Diễm Phương đó quả có khiếu thẩm mỹ.
Linh Đan cũng cúi đầu nhìn. Dây chuyền kiểu chuỗi bi xoắn đơn giản, với một viên pha lê màu xanh đại dương lớn cỡ đốt ngón tay cái, tựa như giọt nước treo lơ lửng tỏa ra thứ ánh sáng xinh đẹp. Đôi hoa tai đồng dạng đính hai viên đá quý long lanh, không hề cầu kì nhưng lại quyến rũ kiêu sa. Sự đơn giản đó giúp Linh Đan không có vẻ già dặn trước tuổi, mà đồng thời vẫn giữ được nét sang trọng quý phái ở các bữa tiệc thượng lưu.
-Nhớ cất kĩ nhé. Sau này em sẽ cần dùng đó.-Mạnh Quân lên tiếng dặn dò, say mê nhìn khuôn mặt của cô.
Linh Đan ngoan ngoãn gật đầu, ngẫm nghĩ rồi đột nhiên hỏi:
-Anh Quân, mấy thứ này mắc lắm đúng không?
-Không cần lo tới giá tiền. Chỉ cần em thích là được. Lâu lâu tiêu xài hoang phí một chút cũng có sao đâu.
Hoang phí? Có phải ý anh là rất mắc? Linh Đan định gỡ xuống đem cất cẩn thận, bỗng nhận thấy có thứ gì mềm mại ẩm ướt lướt trên má mình, sau đó nhanh chóng dời xuống phía dưới. Đang lúc ngơ ngác, môi liền bị cắn nhẹ một cái. Mạnh Quân cười trầm thấp:
-Bất cứ lúc nào em cũng có thể thất thần như vậy hả?
Linh Đan mặt đỏ như quả cà chua, nhắm mắt nhắm mũi mắng:
-Tại anh cả. Muốn hôn sao không báo trước, để em còn chuẩn bị tinh thần...
Mạnh Quân hơi nhíu mày trầm tư, sau đó vòng tay ôm lấy Linh Đan, cằm tựa trên vai cô, hơi thở nam tính gần bên:
-Có chán ghét anh hôn không?
-Không có.-Linh Đan không cần phải suy nghĩ nhiều, ngượng ngùng lắc đầu. Cô không hề muốn kháng cự nụ hôn của anh, ngược lại hình như còn rất thích, rất mong chờ. Dĩ nhiên điều này cô sẽ không nói ra.
-Vậy thì tốt.
Mạnh Quân chỉ nói một câu như vậy, bá đạo giữ lấy cằm của cô rồi áp môi hôn lên. Lần này không còn là môi chạm môi thông thường nữa. Giống như nụ hôn vào ngày đám cưới của hai người, ướt át và nồng nhiệt. Đầu lưỡi của anh mạnh mẽ chen vào, cuốn lấy lưỡi của cô, càn rỡ dây dưa. Linh Đan nhất thời trầm mê thật sâu, hai tay vô thức ôm cổ Mạnh Quân.
Chuông điện thoại di động rất không thức thời vang lên, phá tan sự ngọt ngào giữa hai người. Mạnh Quân nhẹ nhàng buông cô ra, xoa xoa khóe môi bị anh hôn có chút sưng đỏ kia, đưa ly sữa ý bảo cô uống tiếp rồi mới ấn nút nhận cuộc gọi.
Linh Đan không nhịn được ở bên cạnh trộm ngắm "mỹ nam" của mình. Mỗi khi đụng đến công việc, Mạnh Quân luôn mang một loại thần thái đặc biệt nghiêm túc, cứ như không có chuyện gì có thể ảnh hưởng anh vậy. Thật đẹp trai chết người mà!
Nói chuyện xong, Mạnh Quân thở dài một hơi. Trưởng phòng khi không lại gọi hỏi mấy thứ linh tinh này, làm hỏng hết chuyện của anh. Anh cất di động, vô tình chạm phải ánh mắt say đắm của Linh Đan đang nhìn mình, đáy lòng khẽ rung động. Linh Đan cũng vội vàng dời mắt, không khí phút chốc trở nên vừa mập mờ vừa ám muội đến cực điểm.
-Anh Quân, anh thật sự thích em hả?-Linh Đan quyết định lên tiếng trước, phá vỡ tình huống ngại ngùng hiện tại.
-Ngốc. Giờ em còn hỏi câu này sao? Nếu anh không thích em thì sẽ không vì cuộc gọi của em mà rời khỏi một buổi hẹn quan trọng, sẽ không vì tâm trạng em không tốt mà lo lắng không yên, sẽ không hôn em, sẽ không ôm em ngủ, cũng sẽ không quan tâm đến em nhiều như vậy. Em hiểu chứ?
-Em biết, em vẫn luôn biết anh đối xử rất tốt với em. Chính vì thế từ trước tới giờ em vẫn sợ, sợ anh chỉ coi em là em gái. Buổi chiều thấy anh cầm cái hộp kia, em cũng bị một phen hốt hoảng, cứ tưởng rằng anh muốn đem tặng cho người yêu.-cô ủ rũ nói.
-Thì đúng rồi. Anh vốn định đem tặng cho người anh yêu mà.-Mạnh Quân cười rộ lên, ôn nhu vuốt tóc cô-Bây giờ đã hiểu rõ tâm ý của anh rồi, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Anh chỉ thương có mình em thôi.
-Anh chắc chắn là anh thích em hả?-Linh Đan lại hỏi một câu thật ngớ ngẩn.
-Nhóc con! Anh lớn thế này rồi, chẳng lẽ còn không hiểu rõ tình cảm, không hiểu rõ bản thân muốn gì sao?
-Nhưng em nghe Diễm Phương nói trước đây anh chưa yêu đương bao giờ nha.
Con bé Diễm Phương đáng chết, khi không lại kể cái này làm gì? Mạnh Quân nhướng mày nhìn cô:
-Thì sao?
-Em chỉ lo một ngày nào đó anh phát hiện ra tình cảm anh dành cho em lúc này chỉ là ngộ nhận. Sau đó bỏ rơi em để đến với tình yêu đính thực.-cô nhỏ giọng làu bàu.
Mạnh Quân kéo Linh Đan nằm xuống giường, giang hai tay ôm thật chặt lấy cô, thanh âm dịu dàng vang lên:
-Anh đã dặn bớt xem phim lại rồi kia mà. Cái đầu nhỏ này của em suốt ngày toàn suy nghĩ mấy thứ không đâu.
Linh Đan dịu ngoan như một con mèo nhỏ nghiêng đầu gối trên ngực anh, lắng nghe từng nhịp tim vững vàng trầm ổn, trong ngực tràn đầy hạnh phúc. Hai người giữ nguyên tư thế đó rất lâu, đến khi anh tưởng cô đã ngủ luôn thì đột nhiên nghe thấy cô rầu rĩ:
-Tiêu rồi!
Mạnh Quân vội hỏi:
-Chuyện gì?
Cô đột ngột xoay người, hai mắt hồn nhiên chớp chớp nhìn anh, hại tâm anh một trận ngứa ngáy khó nhịn. Thật muốn đè cô ra hôn cho đã! (--!)
-Anh với em thế này... Vậy cái hợp đồng kia thì sao?
Mạnh Quân ngẩn ra, bỗng hiểu được cô đang nhắc tới cái gì liền hận tới nghiện răng nghiến lợi: Lại là mấy tờ giấy vớ vẩn vô dụng đó...
-Nhắc tới làm gì nữa? Nếu chúng ta đã quyết định bên nhau rồi thì giờ nó cũng không khác giấy vụn là mấy.
-Anh nói thế mà nghe được hả? Trên đó có chữ ký rõ ràng cả, sao có thể là giấy vụn được?
Linh Đan bất mãn lầm bầm, chợt nghĩ lâu rồi cô chưa đụng đến cái bản hợp đồng đó, không biết hiện tại nó lăn lộn ở góc nào rồi. Không biết có mất luôn hay chưa? Linh Đan lập tức ngồi bật dậy, nhào tới hộc tủ loay hoay tìm.
Mạnh Quân thấy cô lục lọi đồ đạc lung tung cũng chỉ thờ ơ ngồi một bên, dáng vẻ trầm tư giống như đang nghĩ ngợi điều gì. Linh Đan tìm mãi vẫn không thấy đâu hết, bực bội quay sang bảo:
-Anh Quân, mau lại giúp em đi. Em không tìm được.
-Tìm gì mới được chứ?-Mạnh Quân giả ngu.
-Cái hợp đồng hôn nhân của chúng ta đó. Chẳng biết ở đâu nữa.
Mạnh Quân làm bộ bóp trán suy nghĩ, sau đó giống như bừng tỉnh ra, cười giả lả:
-À, thứ đó sao? Anh xé mất rồi...
Ầm!!! Sấm sét giữa trời quang! Linh Đan với gương mặt cứng đờ quay lại nhìn anh, không thể tin được lắp bắp hỏi:
-Cái gì? Anh... anh... xé rồi?
Thấy bộ dạng bị đả kích nặng nề của cô, Mạnh Quân chợt có chút chột dạ, nhưng cũng chỉ là chột dạ thôi, chứ không hề hối hận về việc mình đã làm.
-Hôm trước vào đây, thấy bàn học của em bừa bộn quá nên anh tiện tay dọn giùm. Có vài tờ giấy rách nhàu nhĩ để lộn xộn trong ngăn anh liền tiện tay xé rồi vứt đi, nhưng ai ngờ nhìn kĩ lại mới thấy có cái hợp đồng lẫn vào đó...-anh chậm rãi giải thích.
Nét mặt thản nhiên cùng đôi mắt vô tội thật dễ dàng khiến người ta tin tưởng. Nếu là bình thường chắc Linh Đan cũng đã tin rồi. Có điều trong trường hợp này cô rất không đảm bảo.
-Có ma mới tin. Chắc chắn anh cố ý.- cô bĩu môi ngả lưng xuống giường.
-Đúng. Anh cố ý.-anh thoải mái thừa nhận-Còn em, đừng nói với anh vết rách trên tờ giấy chỉ là do em nhất thời không cần thận xé nhầm đấy nhé. Có quỷ mới tin.
Linh Đan nhớ tới lý do vì sao tờ giấy bị rách, đỏ mặt lần nữa. Thì ra anh và cô đều có chung ý nghĩ, đều muốn loại bỏ thứ trói buộc này.
-Nhưng tại sao anh xé nó? Anh làm vậy là không tôn trọng thỏa thuận giữa chúng ta.
-Haizz. Linh Đan ơi Linh Đan... Em nghĩ mấy tờ giấy của em thật sự có giá trị sao? Em nghĩ chỉ cần có tên tuổi, quy định rồi ký tên thì sẽ thành hợp đồng sao? Em quá ngây thơ rồi. Trong phim thì nhìn có vẻ đơn giản, nhưng đời thực đâu dễ vậy.-Mạnh Quân ôm cô trêu chọc.
-Nếu vậy thì phải thế nào mới có giá trị?
-Không chỉ tên tuổi, mà phải có ngày tháng năm sinh, địa chỉ, lý lịch trích ngang, còn phải có người làm chứng, ký tên đóng dấu rõ ràng, cần được chứng thực nữa, mời luật sư nữa, rắc rối lắm. Tờ giấy của em ngoài tác dụng trấn an tinh thần ra thì chẳng có ý nghĩa gì trên mặt pháp luật cả. Trừ khi được anh chấp nhận, nếu không em có muốn ly hôn thì chả ai giúp được đâu, thôi thì cứ ngoan ngoãn ở nhà giúp anh nuôi con đi.
-Ngay từ đầu anh đã biết thì còn kí làm chi?
Linh Đan bực bội càu nhàu, nhưng lại thấy nhẹ nhõm vì đã mất đi một tảng đả lớn. Thì ra vốn không có giá trị gì cả, hại cô lo lắng nhiều như vậy, muốn thích anh cũng không dám thích, cũng không dám nghĩ xa xôi rằng anh sẽ thích cô.
-Bởi anh hiểu lúc đó chúng ta chỉ mới quen biết không bao lâu, nếu bắt em ngay lập tức phải tiếp nhận anh là điều rất khó. Cho nên anh đồng ý kí bản hợp đồng, xem như một bước lùi tạm thời. Chúng ta sẽ có thêm thời gian bình tĩnh tìm hiểu lẫn nhau. Anh vẫn luôn đợi đến lúc em có thể chấp nhận anh.
Là vậy sao? Anh đợi cô hoàn toàn mở lòng với anh, đợi cô hình thành thói quen dựa dẫm vào anh, quen được anh ân cần chăm sóc lo lắng? Rồi từ từ ngã vào lưới tình đã được giăng sẵn?
Thì ra Mạnh Quân đã lo nghĩ thông cảm cho cô nhiều lắm.
-Nhưng dù sao em vẫn cảm thấy anh hơi bị lật lọng. Giấy trắng mực đen mà vẫn có thể lật lọng.
-Chỉ cần giữ được vợ, mang tiếng xấu một chút cũng chả là gì. Em nói đúng không? Nếu không phải em bày trò làm khó anh, anh đâu cần phải lưu lạc vào con đường này.-Mạnh Quân xoa cằm. Dù sao "giấy trắng mực đen" đã xé, bằng chứng xem như bị hủy rồi.- Anh vốn chẳng xem trọng gì cái hợp đồng kia, càng không rỗi hơi quan tâm nó viết gì, anh chỉ vì muốn em an lòng thôi. Hơn nữa, ngoài chuyện đó ra, sau này anh có thất hứa hay lừa gạt em chưa?
Linh Đan lắc đầu, anh đúng là không chỗ nào chê được, cô rưng rưng nhìn anh:
-Anh Quân, anh thật là một người chồng tốt nha.
-Giờ em mới biết hả? Tính báo đáp anh thế nào đây?-Mạnh Quân quyến rũ nháy mắt mấy cái.
-Em sẽ tặng anh một món quà.-Linh Đan ghé tai anh thì thầm.
-Quà gì thế?
Linh Đan cười cười, không biết từ đâu lôi ra cái cặp táp bằng da dùng để đi làm mới toanh đưa cho anh. Cô le lưỡi, ngượng nghịu nói:
-Em thấy cặp của anh cũ rồi nên mua cái mới cho anh. Suýt nữa thì quên tặng luôn.
Ai ngờ Mạnh Quân lại trưng ra vẻ mặt buồn bã:
-Haizz. Anh còn tưởng em sẽ lấy thân báo đáp chứ? Đáng tiếc...
Linh Đan nghe vậy mặt đỏ lên, liếc mắt khinh thường:
-Anh đừng có mơ tưởng...
Mạnh Quân cười cười cất cặp lên bàn, nằm xuống giường, vỗ vỗ chỗ bên cạnh bảo cô nằm xuống:
-Hết giờ chơi rồi. Mau đi ngủ.
-Anh không về phòng sao?-Linh Đan lết tới bên cạnh.
-Tự dưng anh thấy tay chân bủn rủn quá, không đứng dậy nổi. Xem ra phải chịu thiệt ở lại đây một đêm vậy.
Được tiện nghi mà còn làm bộ! Đáng ghét chết được! Linh Đan trong lòng thầm mắng xối xả, nhưng bản thân lại thực hưởng thụ cái ôm ấm áp của người nào đó.
-Anh Quân, em thực thích anh.-mũi cô cọ cọ lồng ngực của anh.
Mạnh Quân không ngờ cô sẽ nói câu này, nhất thời ngây ngẩn. Trái tim giống như được lấp đầy trong hạnh phúc và thỏa mãn. Anh nghĩ muốn nói gì đó, nhưng nghĩ mãi vẫn không biết nên nói gì, miệng hết mở lại đóng, cuối cùng chỉ nhả ra mấy từ:
-Anh biết rồi. Ngủ đi.
Linh Đan nghe vậy thật oán hận ai đó không hiểu phong tình, lôi kéo Mạnh Quân trò chuyện thêm một lúc, rốt cuộc mệt mỏi thiếp đi trong vòng tay của anh.
Mọi chuyện tối nay diễn ra hệt như một giấc mộng vậy. Thử tưởng tượng bạn đang thích một người, rồi một ngày phát hiện ra người đó cũng đã thích bạn từ lâu. Cảm giác đó tuyệt vời không thể tả.
Cố gắng mãi vẫn không ngủ được, cô cũng không ép buộc bản thân nữa, bắt đầu lôi món quà của Mạnh Quân ra ngắm nghía. Lúc nãy ở quán nhìn không kĩ, về nhà mới phát hiện trong hộp còn có một đôi hoa tai nhỏ xinh xắn, cùng một bộ với dây chuyền, đều là trang sức dạ hội. Giá tiền chắc hẳn không rẻ. Tất cả làm bằng vàng, sáng bóng, tay chạm vào cảm giác hơi lành lạnh nhưng trong tâm lại ấm áp vô cùng.
Cửa phòng bị gõ vài cái, sau đó trực tiếp đẩy vào. Mạnh Quân tay cầm một ly sữa, bước tới ngồi xuống giường:
-Anh thấy phòng còn sáng đèn, nghĩ em còn chưa ngủ nên mang sữa nóng qua. Uống xong sẽ dễ ngủ hơn.
Từ lúc Mạnh Quân vào đây Linh Đan đã cảm thấy cả người không được tự nhiên, ánh mắt chỉ dừng trên gương mặt anh không quá ba giây liền vội vã dời đi.
Anh đưa ly sữa đến trước mặt cô, giọng đầy cưng chiều:
-Còn ấm. Mau uống đi.
Linh Đan ngay cả nhìn cũng ngại, chỉ đơn giản nhận lấy, nhỏ giọng cám ơn rồi rũ mắt bưng ly uống một hơi lớn, không hề hay biết trên mặt mình đã nổi lên hai rạng mây hồng hồng đáng nghi. Mạnh Quân hơi mỉm cười, khẽ vuốt tóc cô:
-Em đang mắc cỡ sao?
-Anh nói gì? Ai mắc cỡ chứ?-Linh Đan hung dữ trừng mắt liếc anh một cái.
Mạnh Quân nhịn cười gật đầu, sự chú ý chuyển sang sợi dây chuyền đặt trên giường, nói:
-Cái đó... Em có thích không?
-Thích... Em thích lắm. Cảm ơn anh.-Linh Đan cúi gằm mặt, giọng nhỏ như muỗi kêu.
-Để anh đeo thử cho em nhé.
Mạnh Quân leo hẳn lên giường ngồi xếp bằng đối diện với Linh Đan, vén tóc dài của cô ra sau lưng, nâng dây chuyền đeo lên. Động tác tuy vụng về nhưng không kém phần dịu dàng. Linh Đan bị hãm sâu trong sự ấm áp đó, chăm chú nhìn Mạnh Quân đến xuất thần.
-Sao thế? Bị bắt mất hồn rồi à?-âm thanh quen thuộc bỗng gần kề bên tai.
Anh xoa xoa hai má đỏ ửng của cô, chỉnh lại mặt dây chuyền một chút, than nhẹ:
-Đẹp thật. Con nhóc Diễm Phương đó quả có khiếu thẩm mỹ.
Linh Đan cũng cúi đầu nhìn. Dây chuyền kiểu chuỗi bi xoắn đơn giản, với một viên pha lê màu xanh đại dương lớn cỡ đốt ngón tay cái, tựa như giọt nước treo lơ lửng tỏa ra thứ ánh sáng xinh đẹp. Đôi hoa tai đồng dạng đính hai viên đá quý long lanh, không hề cầu kì nhưng lại quyến rũ kiêu sa. Sự đơn giản đó giúp Linh Đan không có vẻ già dặn trước tuổi, mà đồng thời vẫn giữ được nét sang trọng quý phái ở các bữa tiệc thượng lưu.
-Nhớ cất kĩ nhé. Sau này em sẽ cần dùng đó.-Mạnh Quân lên tiếng dặn dò, say mê nhìn khuôn mặt của cô.
Linh Đan ngoan ngoãn gật đầu, ngẫm nghĩ rồi đột nhiên hỏi:
-Anh Quân, mấy thứ này mắc lắm đúng không?
-Không cần lo tới giá tiền. Chỉ cần em thích là được. Lâu lâu tiêu xài hoang phí một chút cũng có sao đâu.
Hoang phí? Có phải ý anh là rất mắc? Linh Đan định gỡ xuống đem cất cẩn thận, bỗng nhận thấy có thứ gì mềm mại ẩm ướt lướt trên má mình, sau đó nhanh chóng dời xuống phía dưới. Đang lúc ngơ ngác, môi liền bị cắn nhẹ một cái. Mạnh Quân cười trầm thấp:
-Bất cứ lúc nào em cũng có thể thất thần như vậy hả?
Linh Đan mặt đỏ như quả cà chua, nhắm mắt nhắm mũi mắng:
-Tại anh cả. Muốn hôn sao không báo trước, để em còn chuẩn bị tinh thần...
Mạnh Quân hơi nhíu mày trầm tư, sau đó vòng tay ôm lấy Linh Đan, cằm tựa trên vai cô, hơi thở nam tính gần bên:
-Có chán ghét anh hôn không?
-Không có.-Linh Đan không cần phải suy nghĩ nhiều, ngượng ngùng lắc đầu. Cô không hề muốn kháng cự nụ hôn của anh, ngược lại hình như còn rất thích, rất mong chờ. Dĩ nhiên điều này cô sẽ không nói ra.
-Vậy thì tốt.
Mạnh Quân chỉ nói một câu như vậy, bá đạo giữ lấy cằm của cô rồi áp môi hôn lên. Lần này không còn là môi chạm môi thông thường nữa. Giống như nụ hôn vào ngày đám cưới của hai người, ướt át và nồng nhiệt. Đầu lưỡi của anh mạnh mẽ chen vào, cuốn lấy lưỡi của cô, càn rỡ dây dưa. Linh Đan nhất thời trầm mê thật sâu, hai tay vô thức ôm cổ Mạnh Quân.
Chuông điện thoại di động rất không thức thời vang lên, phá tan sự ngọt ngào giữa hai người. Mạnh Quân nhẹ nhàng buông cô ra, xoa xoa khóe môi bị anh hôn có chút sưng đỏ kia, đưa ly sữa ý bảo cô uống tiếp rồi mới ấn nút nhận cuộc gọi.
Linh Đan không nhịn được ở bên cạnh trộm ngắm "mỹ nam" của mình. Mỗi khi đụng đến công việc, Mạnh Quân luôn mang một loại thần thái đặc biệt nghiêm túc, cứ như không có chuyện gì có thể ảnh hưởng anh vậy. Thật đẹp trai chết người mà!
Nói chuyện xong, Mạnh Quân thở dài một hơi. Trưởng phòng khi không lại gọi hỏi mấy thứ linh tinh này, làm hỏng hết chuyện của anh. Anh cất di động, vô tình chạm phải ánh mắt say đắm của Linh Đan đang nhìn mình, đáy lòng khẽ rung động. Linh Đan cũng vội vàng dời mắt, không khí phút chốc trở nên vừa mập mờ vừa ám muội đến cực điểm.
-Anh Quân, anh thật sự thích em hả?-Linh Đan quyết định lên tiếng trước, phá vỡ tình huống ngại ngùng hiện tại.
-Ngốc. Giờ em còn hỏi câu này sao? Nếu anh không thích em thì sẽ không vì cuộc gọi của em mà rời khỏi một buổi hẹn quan trọng, sẽ không vì tâm trạng em không tốt mà lo lắng không yên, sẽ không hôn em, sẽ không ôm em ngủ, cũng sẽ không quan tâm đến em nhiều như vậy. Em hiểu chứ?
-Em biết, em vẫn luôn biết anh đối xử rất tốt với em. Chính vì thế từ trước tới giờ em vẫn sợ, sợ anh chỉ coi em là em gái. Buổi chiều thấy anh cầm cái hộp kia, em cũng bị một phen hốt hoảng, cứ tưởng rằng anh muốn đem tặng cho người yêu.-cô ủ rũ nói.
-Thì đúng rồi. Anh vốn định đem tặng cho người anh yêu mà.-Mạnh Quân cười rộ lên, ôn nhu vuốt tóc cô-Bây giờ đã hiểu rõ tâm ý của anh rồi, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Anh chỉ thương có mình em thôi.
-Anh chắc chắn là anh thích em hả?-Linh Đan lại hỏi một câu thật ngớ ngẩn.
-Nhóc con! Anh lớn thế này rồi, chẳng lẽ còn không hiểu rõ tình cảm, không hiểu rõ bản thân muốn gì sao?
-Nhưng em nghe Diễm Phương nói trước đây anh chưa yêu đương bao giờ nha.
Con bé Diễm Phương đáng chết, khi không lại kể cái này làm gì? Mạnh Quân nhướng mày nhìn cô:
-Thì sao?
-Em chỉ lo một ngày nào đó anh phát hiện ra tình cảm anh dành cho em lúc này chỉ là ngộ nhận. Sau đó bỏ rơi em để đến với tình yêu đính thực.-cô nhỏ giọng làu bàu.
Mạnh Quân kéo Linh Đan nằm xuống giường, giang hai tay ôm thật chặt lấy cô, thanh âm dịu dàng vang lên:
-Anh đã dặn bớt xem phim lại rồi kia mà. Cái đầu nhỏ này của em suốt ngày toàn suy nghĩ mấy thứ không đâu.
Linh Đan dịu ngoan như một con mèo nhỏ nghiêng đầu gối trên ngực anh, lắng nghe từng nhịp tim vững vàng trầm ổn, trong ngực tràn đầy hạnh phúc. Hai người giữ nguyên tư thế đó rất lâu, đến khi anh tưởng cô đã ngủ luôn thì đột nhiên nghe thấy cô rầu rĩ:
-Tiêu rồi!
Mạnh Quân vội hỏi:
-Chuyện gì?
Cô đột ngột xoay người, hai mắt hồn nhiên chớp chớp nhìn anh, hại tâm anh một trận ngứa ngáy khó nhịn. Thật muốn đè cô ra hôn cho đã! (--!)
-Anh với em thế này... Vậy cái hợp đồng kia thì sao?
Mạnh Quân ngẩn ra, bỗng hiểu được cô đang nhắc tới cái gì liền hận tới nghiện răng nghiến lợi: Lại là mấy tờ giấy vớ vẩn vô dụng đó...
-Nhắc tới làm gì nữa? Nếu chúng ta đã quyết định bên nhau rồi thì giờ nó cũng không khác giấy vụn là mấy.
-Anh nói thế mà nghe được hả? Trên đó có chữ ký rõ ràng cả, sao có thể là giấy vụn được?
Linh Đan bất mãn lầm bầm, chợt nghĩ lâu rồi cô chưa đụng đến cái bản hợp đồng đó, không biết hiện tại nó lăn lộn ở góc nào rồi. Không biết có mất luôn hay chưa? Linh Đan lập tức ngồi bật dậy, nhào tới hộc tủ loay hoay tìm.
Mạnh Quân thấy cô lục lọi đồ đạc lung tung cũng chỉ thờ ơ ngồi một bên, dáng vẻ trầm tư giống như đang nghĩ ngợi điều gì. Linh Đan tìm mãi vẫn không thấy đâu hết, bực bội quay sang bảo:
-Anh Quân, mau lại giúp em đi. Em không tìm được.
-Tìm gì mới được chứ?-Mạnh Quân giả ngu.
-Cái hợp đồng hôn nhân của chúng ta đó. Chẳng biết ở đâu nữa.
Mạnh Quân làm bộ bóp trán suy nghĩ, sau đó giống như bừng tỉnh ra, cười giả lả:
-À, thứ đó sao? Anh xé mất rồi...
Ầm!!! Sấm sét giữa trời quang! Linh Đan với gương mặt cứng đờ quay lại nhìn anh, không thể tin được lắp bắp hỏi:
-Cái gì? Anh... anh... xé rồi?
Thấy bộ dạng bị đả kích nặng nề của cô, Mạnh Quân chợt có chút chột dạ, nhưng cũng chỉ là chột dạ thôi, chứ không hề hối hận về việc mình đã làm.
-Hôm trước vào đây, thấy bàn học của em bừa bộn quá nên anh tiện tay dọn giùm. Có vài tờ giấy rách nhàu nhĩ để lộn xộn trong ngăn anh liền tiện tay xé rồi vứt đi, nhưng ai ngờ nhìn kĩ lại mới thấy có cái hợp đồng lẫn vào đó...-anh chậm rãi giải thích.
Nét mặt thản nhiên cùng đôi mắt vô tội thật dễ dàng khiến người ta tin tưởng. Nếu là bình thường chắc Linh Đan cũng đã tin rồi. Có điều trong trường hợp này cô rất không đảm bảo.
-Có ma mới tin. Chắc chắn anh cố ý.- cô bĩu môi ngả lưng xuống giường.
-Đúng. Anh cố ý.-anh thoải mái thừa nhận-Còn em, đừng nói với anh vết rách trên tờ giấy chỉ là do em nhất thời không cần thận xé nhầm đấy nhé. Có quỷ mới tin.
Linh Đan nhớ tới lý do vì sao tờ giấy bị rách, đỏ mặt lần nữa. Thì ra anh và cô đều có chung ý nghĩ, đều muốn loại bỏ thứ trói buộc này.
-Nhưng tại sao anh xé nó? Anh làm vậy là không tôn trọng thỏa thuận giữa chúng ta.
-Haizz. Linh Đan ơi Linh Đan... Em nghĩ mấy tờ giấy của em thật sự có giá trị sao? Em nghĩ chỉ cần có tên tuổi, quy định rồi ký tên thì sẽ thành hợp đồng sao? Em quá ngây thơ rồi. Trong phim thì nhìn có vẻ đơn giản, nhưng đời thực đâu dễ vậy.-Mạnh Quân ôm cô trêu chọc.
-Nếu vậy thì phải thế nào mới có giá trị?
-Không chỉ tên tuổi, mà phải có ngày tháng năm sinh, địa chỉ, lý lịch trích ngang, còn phải có người làm chứng, ký tên đóng dấu rõ ràng, cần được chứng thực nữa, mời luật sư nữa, rắc rối lắm. Tờ giấy của em ngoài tác dụng trấn an tinh thần ra thì chẳng có ý nghĩa gì trên mặt pháp luật cả. Trừ khi được anh chấp nhận, nếu không em có muốn ly hôn thì chả ai giúp được đâu, thôi thì cứ ngoan ngoãn ở nhà giúp anh nuôi con đi.
-Ngay từ đầu anh đã biết thì còn kí làm chi?
Linh Đan bực bội càu nhàu, nhưng lại thấy nhẹ nhõm vì đã mất đi một tảng đả lớn. Thì ra vốn không có giá trị gì cả, hại cô lo lắng nhiều như vậy, muốn thích anh cũng không dám thích, cũng không dám nghĩ xa xôi rằng anh sẽ thích cô.
-Bởi anh hiểu lúc đó chúng ta chỉ mới quen biết không bao lâu, nếu bắt em ngay lập tức phải tiếp nhận anh là điều rất khó. Cho nên anh đồng ý kí bản hợp đồng, xem như một bước lùi tạm thời. Chúng ta sẽ có thêm thời gian bình tĩnh tìm hiểu lẫn nhau. Anh vẫn luôn đợi đến lúc em có thể chấp nhận anh.
Là vậy sao? Anh đợi cô hoàn toàn mở lòng với anh, đợi cô hình thành thói quen dựa dẫm vào anh, quen được anh ân cần chăm sóc lo lắng? Rồi từ từ ngã vào lưới tình đã được giăng sẵn?
Thì ra Mạnh Quân đã lo nghĩ thông cảm cho cô nhiều lắm.
-Nhưng dù sao em vẫn cảm thấy anh hơi bị lật lọng. Giấy trắng mực đen mà vẫn có thể lật lọng.
-Chỉ cần giữ được vợ, mang tiếng xấu một chút cũng chả là gì. Em nói đúng không? Nếu không phải em bày trò làm khó anh, anh đâu cần phải lưu lạc vào con đường này.-Mạnh Quân xoa cằm. Dù sao "giấy trắng mực đen" đã xé, bằng chứng xem như bị hủy rồi.- Anh vốn chẳng xem trọng gì cái hợp đồng kia, càng không rỗi hơi quan tâm nó viết gì, anh chỉ vì muốn em an lòng thôi. Hơn nữa, ngoài chuyện đó ra, sau này anh có thất hứa hay lừa gạt em chưa?
Linh Đan lắc đầu, anh đúng là không chỗ nào chê được, cô rưng rưng nhìn anh:
-Anh Quân, anh thật là một người chồng tốt nha.
-Giờ em mới biết hả? Tính báo đáp anh thế nào đây?-Mạnh Quân quyến rũ nháy mắt mấy cái.
-Em sẽ tặng anh một món quà.-Linh Đan ghé tai anh thì thầm.
-Quà gì thế?
Linh Đan cười cười, không biết từ đâu lôi ra cái cặp táp bằng da dùng để đi làm mới toanh đưa cho anh. Cô le lưỡi, ngượng nghịu nói:
-Em thấy cặp của anh cũ rồi nên mua cái mới cho anh. Suýt nữa thì quên tặng luôn.
Ai ngờ Mạnh Quân lại trưng ra vẻ mặt buồn bã:
-Haizz. Anh còn tưởng em sẽ lấy thân báo đáp chứ? Đáng tiếc...
Linh Đan nghe vậy mặt đỏ lên, liếc mắt khinh thường:
-Anh đừng có mơ tưởng...
Mạnh Quân cười cười cất cặp lên bàn, nằm xuống giường, vỗ vỗ chỗ bên cạnh bảo cô nằm xuống:
-Hết giờ chơi rồi. Mau đi ngủ.
-Anh không về phòng sao?-Linh Đan lết tới bên cạnh.
-Tự dưng anh thấy tay chân bủn rủn quá, không đứng dậy nổi. Xem ra phải chịu thiệt ở lại đây một đêm vậy.
Được tiện nghi mà còn làm bộ! Đáng ghét chết được! Linh Đan trong lòng thầm mắng xối xả, nhưng bản thân lại thực hưởng thụ cái ôm ấm áp của người nào đó.
-Anh Quân, em thực thích anh.-mũi cô cọ cọ lồng ngực của anh.
Mạnh Quân không ngờ cô sẽ nói câu này, nhất thời ngây ngẩn. Trái tim giống như được lấp đầy trong hạnh phúc và thỏa mãn. Anh nghĩ muốn nói gì đó, nhưng nghĩ mãi vẫn không biết nên nói gì, miệng hết mở lại đóng, cuối cùng chỉ nhả ra mấy từ:
-Anh biết rồi. Ngủ đi.
Linh Đan nghe vậy thật oán hận ai đó không hiểu phong tình, lôi kéo Mạnh Quân trò chuyện thêm một lúc, rốt cuộc mệt mỏi thiếp đi trong vòng tay của anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook