Vương Đạt sau đó tiếp tục tươi cười hỏi Linh Đan mấy vấn đề linh tinh khác, ví dụ như môn học, sở thích,... Cô kiên nhẫn trả lời từng câu một, nhưng thái độ rất qua loa sơ sài, có thể thấy rõ cô không quá cao hứng. Phần lớn thời gian Linh Đan đều trầm mặc nhai cánh gà, ngẫu nhiên sẽ ngẩng đầu nhìn Vương Đạt đầy tò mò.

Người này rốt cuộc muốn gì? Rõ ràng giữa hai người đâu có quan hệ đặc biệt, cùng lắm chỉ là sếp lớn và vợ của nhân viên thôi, lại càng không phải chỗ bạn bè quen biết. Vì sao anh ta đối xử với cô tốt như vậy, dịu dàng như vậy? Vì sao phải tỏ ra thân thiết như vậy?

Chẳng lẽ bị Hà My đoán đúng? Vương Đạt có ý với cô?

Không thể nào. Làm sao anh ta thích cô được chứ? Chưa bàn đến việc bản thân cô chẳng phải tuyệt sắc mỹ nữ gì, đường đường là Tổng Giám đốc một công ty lớn, điều kiện tốt còn bảnh bao thế này, không lý nào anh ta lại coi trọng phụ nữ đã lập gia đình. Thà nói rằng do Mạnh Quân có giá trị lợi dụng nên anh ta mới tìm cách tiếp cận người vợ là cô đây thì còn đáng tin hơn.

-Linh Đan, Linh Đan... Em có đang nghe anh nói không?

Linh Đan giật mình "dạ" to một tiếng, Vương Đạt phì cười:

-Xem em kìa, ăn cũng để dính lên mặt. Như con nít vậy.

Anh ta nói xong, cầm khăn giấy muốn lau giúp, cô hoảng hốt lùi lại phía sau, lưng đập mạnh vào thành ghế. Vương Đạt nhíu mày, ngữ điệu có chút thất vọng:

-Em sao phải kích động như thế?

Linh Đan ái ngại cười trừ, hiển nhiên cũng ý thức được phản ứng của mình có phần thái quá.

-Anh Vương này, vì cái gì anh lại đối xử tốt với em như vậy? Không phải em phật ý, nhưng mà dù sao em cũng đã có chồng rồi, người ngoài nhìn vào không tốt lắm, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh nữa.

-Em sợ gì chứ? Chúng ta rất trong sáng, đâu có làm chuyện gì mờ ám. Cần gì lo lắng mấy lời đồn vô căn cứ đó? Hơn nữa, ai dám đàm tiếu chúng ta?

Sao lại không dám đàm tiếu? Anh nghĩ anh là ai chứ?

-Linh Đan, chẳng lẽ đã có gia đình rồi thì không được quyền có bạn khác giới à? Đây là thứ định lý gì vậy? Hay do chồng em quản lý vợ quá nghiêm khắc?

-Không phải do Mạnh Quân. Nhưng em cảm thấy rất không tự nhiên, anh...

-Anh muốn làm bạn với em, chỉ vậy thôi. Đừng nghĩ nhiều, được không? Còn nữa, đừng cứng nhắc như vậy. Mạnh Quân mới là cấp dưới của anh chứ đâu phải em. Thoải mái chút đi.

Linh Đan không biết phải nói gì nữa. Vương Đạt luôn cho cô một thứ áp lực vô hình mỗi khi đến gần, có thể vì lý do thân phận, cũng có thể do bối cảnh gia đình hoành tráng của anh ta. Quả thật cô không thể ngồi bên cạnh trò chuyện với anh ta như hai người bạn bình thường được.

Linh Đan chấp nhận đối xử lịch sự với Vương Đạt, nguyên nhân chủ yếu vì anh ta là sếp lớn của Mạnh Quân, nếu không chắc cô đã đạp ghế bỏ về từ đời nào rồi.

Vương Đạt đang muốn nói gì đó, đột nhiên di động trong túi reo lên. Anh ta hướng cô mỉm cười tỏ ý xin lỗi, rút di động ra, nhíu mày nhìn màn hình. Cuộc gọi này hình như rất quan trọng, sau khi cân nhắc một lúc thì Vương Đạt đứng lên ra ngoài nghe máy.

Đúng lúc đó di động của Linh Đan cũng rung liên hồi, tin nhắn gửi đến:

"Vừa nãy anh bận. Em gọi có chuyện gì thế?"

Linh Đan lẳng lặng liếc Vương Đạt một cái, như vớ được bè gỗ vội vàng nhắn lại cho Mạnh Quân:

"Giám đốc của anh liệu có mang em đi bán không? ~~"

Rất nhanh anh liền trả lời:

"Em đang ở cùng Vương Đạt?"

"Đi trên đường thì gặp. Em đang đi ăn với anh ta. Cảm thấy thật áp lực. Em phải làm gì đây? Help me, pleaseee..."

Linh Đan nắm chặt di động, yên tĩnh chờ hồi đáp, không nghĩ tới anh không trả lời mà trực tiếp gọi đến. Cô vừa ấn nút nghe, anh liền hỏi ngay:

-Em đang ở chỗ nào?

Linh Đan báo địa chỉ cho anh, Mạnh Quân nghe xong chỉ bảo cô ở đó chờ rồi vội vã cúp máy. Vương Đạt vừa lúc xong việc, quay trở lại bàn. Anh ta nhìn cô, cất giọng trêu chọc:

-Sao nãy giờ lại không ăn thêm được tí nào? Chẳng lẽ muốn đợi anh hả? Không có anh ăn không ngon?

Linh Đan cười cười đáp lại, vô cùng miễn cưỡng.

-Đùa em chút thôi mà. Không cần bày ra vẻ mặt khó coi như thế.-Vương Đạt thở dài, nhẹ giọng bảo cô ăn tiếp.

Trước đó đã ăn sáng rất no, cho nên Linh Đan giải quyết xong một cái cánh gà thì ngưng, không thể nào nuốt thêm nữa, cúi đầu nghịch nhẫn cưới trên tay. Vương Đạt gần như rất ít đụng đến dao nĩa, chỉ ngồi chăm chú nhìn cô, khiến Linh Đan đã vốn áp lực lại càng thêm áp lực.

Vương Đạt liếc qua những thứ trên bàn, mỉm cười hỏi:

-Không ăn nữa hả?

Linh Đan thành thật gật đầu, ánh mắt chỉ dừng trên gương mặt Vương Đạt vài giây liền vội vã chuyển sang hướng khác.

-Anh muốn mời em xem phim liệu có được không?

Linh Đan cắn môi lắc đầu:

-Dạ thôi, lát nữa em có hẹn rồi.

-Có hẹn? Nếu đã hẹn thì tại sao em phải đi dạo phố một mình?

-Đó là sở thích của em thôi.-cô hơi khó chịu trả lời.

Vương Đạt mặt không đổi sắc nhìn cô, thản nhiên nói:

-Em đang trốn tránh. Lẽ nào em không muốn đi với anh?

Linh Đan khẽ đảo mắt, nhìn mảnh khăn giấy trắng tinh đang cầm trên tay, lặng lẽ vò nát. Giống như đã hạ quyết tâm, cô ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt nghiêm túc:

-Anh Vương, anh thật sự muốn làm bạn với em sao?

Vương Đạt mỉm cười, giống như một đứa trẻ đơn thuần vô hại, thế nhưng không khí xung quanh lại làm cho người ta hít thở không thông.

-Dĩ nhiên anh muốn làm bạn với em rồi. Nếu không thì sao anh lại muốn rủ em đi chơi?

-Theo em biết, khi con trai muốn mời một cô gái đi chơi thì ngoài khả năng hai người là bạn bè thân thiết ra, còn có một khả năng khác, chính là anh ta đang theo đuổi cô gái đó.

Linh Đan liếc nhanh Vương Đạt một cái, vội vàng nói thêm:

-Anh Vương, hy vọng là em đã suy nghĩ quá nhiều.

Linh Đan cố gắng giữ bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh ta, hai bàn tay đặt dưới bàn căng thẳng xoắn xít vào nhau. Cô không muốn tiếp tục mập mờ như thế này nữa, không muốn sau này Vương Đạt sẽ tiếp tục làm phiền mình. Chỉ có trực tiếp nói thẳng ra ngay từ đầu mới chấm dứt được hoàn toàn.

Vương Đạt lại nở nụ cười, lần này là một nụ cười đầy ý vị, khiến cho Linh Đan cảm giác như anh ta sắp sửa ngả bài.

-Em không nghĩ sai đâu. Anh không chỉ muốn làm bạn với em... Anh còn muốn...-anh ta đột ngột ghé sát vào cô-...làm người yêu của em.

Linh Đan yên lặng thở dốc một hơi, suy nghĩ trong đầu loạn chuyển. Vẻ mặt anh ta không hề giống như đang đùa giỡn. Cô ôm lấy tia hy vọng cuối cùng hỏi:

-Anh đùa thôi phải không?

Vương Đạt khẽ lắc đầu, đặt tay lên vai cô dịu dàng nói:

-Anh rất nghiêm túc. Linh Đan, anh thật sự thích em.

Linh Đan cắn môi, không biết nên nói gì trong tình huống này. Không ngờ con nhỏ Hà My miệng quạ đó lại đoán trúng. Anh ta thật sự có tình ý với cô. Tuy trong đầu Linh Đan cũng có loại suy nghĩ này, nhưng nghe chính miệng Vương Đạt nói ra vẫn thấy khó tin. Cô thì có gì tốt đâu? Nhan sắc bình thường, tính cách chẳng nổi trội khác người, mà còn đã có gia đình nữa chứ. Vì cớ gì Vương Đạt lại thích cô được?

-Anh Vương, em đã kết hôn rồi.-Linh Đan chỉ thốt ra được mỗi câu này.

Vương Đạt chống cằm nhìn cô. Ánh mắt sâu thẳm đó khiến Linh Đan không thể đoán được người trước mặt mình đang nghĩ gì.

-Anh dĩ nhiên biết em đã kết hôn. Đám cưới của hai người anh có đến dự.

-Vậy sao anh còn...

Linh Đan chưa kịp nói hết thì đã bị anh ta cắt đứt:

-Anh không quan tâm em như thế nào, cho dù em đã có con đi nữa, anh vẫn thích em. Linh Đan biết không? Em thật sự rất xinh đẹp, anh không thể không thích em được.

-Anh Vương, tình cảm vợ chồng em rất ổn định, em không mong có bất cứ vấn đề gì làm ảnh hưởng đến tụi em. Trên đời này con gái không thiếu, anh đâu cần phải hạ mình thích người như em. Hơn nữa, gia cảnh anh tốt như thế, chắc chắn không thể nào chấp nhận em.

Vương Đạt im lặng không nói gì chờ cô tiếp tục, Linh Đan nhìn anh ta, hết sức chân thành bảo:

-Chuyện tình Lọ Lem - Hoàng Tử đã không còn thích hợp với em nữa. Hiện tại em chỉ mong có thể cùng với Mạnh Quân sống thật tốt. Xin anh đừng nhắc đến vấn đề này nữa, xem như chưa từng có chuyện gì đi. Nếu anh muốn làm bạn bè, chúng ta vẫn có thể làm bạn bè.

-Chuyện cần nói anh cũng đã nói hết cả rồi, làm sao xem như chưa từng có chuyện gì được. Nghe này, anh muốn em biết, anh không hề để ý mấy thứ phức tạp kia. Gia cảnh gì đó, Hoàng Tử gì đó, anh đều không quan tâm. Em bảo anh cố chấp cũng được. Nhưng đừng vội cự tuyệt anh, ít nhất hãy cho anh một cơ hội, được chứ?

Linh Đan không lên tiếng nữa. Con người này quá phức tạp. Lời của anh ta không biết giả hay thật, nhưng rõ ràng luôn khiến cô cảm thấy lo sợ và áp lực. Thời đi học Linh Đan cũng không phải chưa được người ta tỏ tình bao giờ, nhưng đây là lần đầu tiên cô rơi vào một trường hợp khó xử như thế này: Đối tượng lại chính là sếp lớn của chồng mình. Cô không thể không chừa cho anh ta mặt mũi. Nhưng nếu cô quá nhẹ nhàng thì anh ta lại không nghe.

Phải làm gì đây? Chuyện này mà giải quyết không tốt có khi sẽ làm ảnh hưởng đến Mạnh Quân. Không thể chắc chắn rằng Vương Đạt sẽ không trút giận lên người anh ấy.

....................

-Vợ à, anh tới rồi đây.-Mạnh Quân vừa vào trong tiệm liền hét lớn khiến không ít người đang ăn quay lại xem, tuy thế anh vẫn không hề để ý đến ai mà tiếp tục la lên-Em ngồi chỗ nào thế?

Từ lúc nghe thấy giọng nói kia trong lòng Linh Đan đã yên tâm hẳn, sự lo lắng đã vơi hơn phân nửa. Cô đứng hẳn dậy vẫy tay loạn xạ, cũng bắt chước anh hét lên:

-Anh Quân, em ở bên này nè.

Mạnh Quân nhanh chóng bước tới vịn vai cô lại, trêu chọc:

-Được rồi, em đừng có loi nhoi như khỉ nữa. Mọi người đều đang nhìn.

Linh Đan bĩu môi khinh bỉ, Mạnh Quân kéo tay cô, hơi nháy mắt ra hiệu:

-Mau đi thôi. Anh Minh chờ chúng ta nãy giờ đó. Tổng Giám Đốc, chúng tôi có hẹn với bạn rồi, phải đi trước đây. Gặp anh sau.

-Nhanh lên anh. Kẻo anh ấy chờ lâu lại bỏ về như lần trước nữa đấy.-Linh Đan cũng rất phối hợp diễn xuất, không dám nhìn đến Vương Đạt, chẳng biết anh ta có tức giận hay không.

Cô vừa mới yên vị trên xe, anh đã hỏi ngay:

-Nghe lời anh, sau này em đừng nên tiếp xúc quá nhiều với Vương Đạt, anh ta chẳng phải người tốt lành gì đâu.

-Em biết rồi.-cô ngoan ngoãn đáp. Thật ra không cần anh phải nói, cô cũng chẳng mong gặp lại Vương Đạt thêm lần nào nữa.

-À mà lúc nãy anh ta đã nói gì với em vậy?

Đáng lẽ chẳng cần phải kể cho anh làm gì, vì đây là chuyện riêng tư của cô. Nhưng Linh Đan lại tò mò muốn biết anh sẽ phản ứng như thế nào.

-Tổng Giám Đốc của anh vừa mới tỏ tình với em đó. Thật không ngờ nha. Chứng tỏ em cũng có mị lực đấy chứ?

Cô không thể thấy được Mạnh Quân gắt gao siết chặt lấy tay cầm, anh chậm rãi hít sâu, sau đó chậm rãi trả lời:

-Tự tin nhỉ. Có khi anh ta chán mấy nàng chân dài rồi nên mới muốn đổi khẩu vị, tìm mấy cô bé vị thành niên chưa phát triển hết cũng nên.

-Anh Quân, em đã lớn rồi mà. Em đã qua sinh nhật 18 tuổi.-Mạnh Quân chết tiệt, anh phải lấy việc chọc ghẹo cô làm niềm vui mới được à?

-Lớn hay chưa, đã phát triển hết hay chưa không thể dựa vào số tuổi để định đoạt.-anh thản nhiên nói.-Điển hình là em.

-Mạnh Quân....! Anh thật đáng ghét...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương