Hợp Đồng Giả, Tình Yêu Thật!
-
Chương 24
"Một cái đều không cho nhìn lâu." Ở chung càng lâu, Sở Thiên Hàn liền càng cảm giác Ôn Ngọc Thanh tản ra khí chất nhàn nhạt mê người, rất dễ dàng khiến đàn ông chú ý, cho nên hắn nhất định phải tiêu diệt hết thảy.
"Được, không nhìn." Lý Tử Minh giơ tay lên đầu đầu hàng, "Nhưng, ông thật hiểu rõ cô ấy sao? Tôi cảm giác vẻ mặt cô ấy vừa rồi giống như cất giấu sự thống khổ rất lớn."
"Lý Tử Minh ——" Sở Thiên Hàn cáu kỉnh kêu lên. Thật may là thư phòng có thiết bị cách âm tốt, nếu không nhất định khiến người bên ngoài kinh ngạc.
Lập tức Lý Tử Minh nhanh chóng tránh xa. Không tốt, dẫm lên cái đuôi con cọp, không ổn, thật sự không ổn!
"Tôi chỉ là đề nghị ông điều tra tìm hiểu rõ một chút." Vội vàng nói ra hoài nghi của mình, hắn biết quả đấm của Sở Thiên Hàn cứng bao nhiêu nhưng một chút hứng thú cũng không có, "Trực giác của luật sư rất chuẩn, nhất là tôi." Cuối cùng, không quên tự mãn một chút.
"Hừ!" Sở Thiên Hàn khinh thường trừng mắt một cái, cũng nghiêm túc tự hỏi, lát sau nói: "Tôi sẽ tìm hiểu lại." Lúc trước anh vẫn cảm thấy tư liệu về cô quá mức đơn giản, giống như bị người nào đó cố ý sửa chữa.
Nhìn vẻ mặt bạn tốt, Lý Tử Minh giật mình, "Thì ra là ông cũng hoài nghi."
Sở Thiên Hàn lườm hắn một cái, "Tôi cũng không phải ngu ngốc." Huống chi đối với người mình yêu, anh đương nhiên sẽ để ý có những gì liên quan rồi.
"Tôi hiểu, ai cũng đều biêt tổng giám đốc Sở thị cũng không phải ngu ngốc." Lý Tử Minh khẽ nói. Xét thấy một con hổ hoài nghi vật sở hữu, hắn hữu ích nói nhiều thì tốt hơn.
Nửa giờ sau, hai người đàn ông này kề vai sát cánh ra khỏi thư phòng, xem ra trò chuyện với nhau thật vui.
"Vú Trình, buổi trưa Tử Minh muốn ở lại dùng cơm." Sở Thiên Hàn khoái trá phân phó.
"Biết, thiếu gia."
Sau đó Sở Thiên Hàn đi tới bên người đang chuyên chú đọc sách, cúi người nhìn lén, lập tức gương mặt tuấn tú hiện ra một mảnh ngu giật mình ——
Hai người thiếu niên xinh đẹp trong bức tranh khoả thân đang. ..... Ân ái! Tư thế cơ thể vẽ rõ ràng trong sáng, ngay cả vẻ mặt cũng vô cùng. ..... sinh động!
"Bà xã ——" Anh khẽ gọi.
"A!" Ôn Ngọc Thanh bị dọa cho sợ đến mức đem manga cầm trong tay hất xuống mặt đất. Anh ta nghĩ hù chết cô à?
"Em xem loại sách này?" Ánh mắt rất kinh khủng nhìn cuốn manga rơi xuống đất.
Ôn Ngọc Thanh mặt không khống chế được ửng hồng. Anh ta nhất định đã thấy cái kia. .....Cô lúng ta lúng túng nói: "Đây là của Thiên Bích." May mắn không phải chính cô.
"Sở Thiên Bích." Ánh mắt nhìn thẳng em gái đang vùi đầu vào dưa hấu, "Tháng sau tiền tiêu vặt giảm một nửa."
"Tại sao?" Sở Thiên Bích kêu thảm thiết, thiếu chút nữa kích động đem vỏ dưa hấu đắp trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh trai cho hả giận.
"Em mua sách độc hại cho vợ của anh." Anh đem sách nhặt lên, cầm tội chứng đưa ra.
"A!" Sở Thiên Bích sững sờ. Cô đầu độc Ngọc Thanh? Cái này rõ ràng là Ngọc Thanh giới thiệu mình xem a! Đầu năm nay thế nào trắng đen chẳng phân biệt được à? Cô há mồm định giải thích, nhưng nhớ đến sau này còn phải dựa vào gốc cây đại thụ bền chắc Ôn Ngọc Thanh để hưởng bóng râm, vì vậy rưng rưng gánh chịu tội lỗi.
"Bà xã, có chuyện muốn cùng em thương lượng." Anh kéo qua ở một bên xem cuộc vui để thưởng thức cô.
Ôn Ngọc Thanh có loại cảm giác không ổn, "Chuyện gì? Anh nói đi." Có chết cũng không chịu di động nửa bước.
Khóe môi anh giương nhẹ, tiến tới bên tai cô, "Chuyện giữa vợ chồng, em nhất định muốn ở trước mắt mọi người bắt anh nói ra sao?" Anh không thế nào để ý rồi.
Cô cắn răng nhìn chằm chằm anh, rất muốn biến ra một thanh kiếm để đâm chết anh. Anh đoán cô không dám làm ầm lên, ô. ..... Thật đáng buồn chính là thật sự cô không dám làm ầm lên, da mặt cô mỏng chứ sao.
Đành cam chịu xấu hổ bị anh cưỡng ép trở về phòng ngủ, Ôn Ngọc Thanh chỉ kém không có tiết mục đưa tiễn cùng phòng khách.
"Này, anh không phải muốn quá phận a." Vừa vào cửa Sở Thiên Hàn đã lộ ra vẻ mặt lang sói.
Gương mặt cười dâm đảng, trong mắt chứa dục vọng, "Ai kêu em muốn xem cái loại sách đó, để cho anh không thể không hoài nghi mình cố gắng không đủ."
"Không ai bảo anh nhìn lén." Cô tránh sang bên cạnh, có chết cũng không chịu để cho anh đụng. Cô tuyệt đối không muốn bị dày vò chết đi sống lại.
"Chuyện cho tới bây giờ, em ngoan ngoãn cam chịu số phận đi." Anh duỗi bàn tay, đem cô ôm vào trong ngực, cúi đầu nhớ mười phần nụ hôn nóng bỏng.
"Tránh ra...... Không cần......" Ôn Ngọc Thanh giãy giụa, do xúc động chuyển thành mềm nhũn. Người đàn ông này đã biết rõ vùng mẫn cảm của cô, quả thực là ác ma.
Nhẹ nhàng gặm nhai da thịt trắng nõn của cô, nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người cô, bàn tay uốn lượn xuống thẳng nơi quan trọng. .....
"Cho anh......"
Trong Ôn Ngọc Thanh lý trí cùng tình dục tranh đấu, hút một ngụm không khí, trực giác muốn khom gối đạp anh một đòn chí mạng ——
"Anh yêu em......"
Muốn chết a, người đàn ông này lại có thể biết vào lúc này nói ra một câu nói như vậy. Ôn Ngọc Thanh ngẩn ra, trái tim hát vang bài ca đưa đám.
Thời điểm khi anh đi vào trong cô, theo bản năng cô nghĩ đẩy anh ra, nhưng ngược lại càng làm anh mãnh liệt hơn, hoả dục càng tăng.
Nước mắt hoà với tiếng thở dài, cùng tiếng thở dốc của đàn ông đan vào thành một khúc nhạc trầm bồng du dương hoàn mỹ.
Anh nhìn người phía dưới liều mạng cắn chặt hàm răng không chịu phát ra tiếng rên. Móng tay của cô cũng cắm vào bên trong thịt của anh, nhưng cố chấp không chịu kêu thành tiếng.
"Được, không nhìn." Lý Tử Minh giơ tay lên đầu đầu hàng, "Nhưng, ông thật hiểu rõ cô ấy sao? Tôi cảm giác vẻ mặt cô ấy vừa rồi giống như cất giấu sự thống khổ rất lớn."
"Lý Tử Minh ——" Sở Thiên Hàn cáu kỉnh kêu lên. Thật may là thư phòng có thiết bị cách âm tốt, nếu không nhất định khiến người bên ngoài kinh ngạc.
Lập tức Lý Tử Minh nhanh chóng tránh xa. Không tốt, dẫm lên cái đuôi con cọp, không ổn, thật sự không ổn!
"Tôi chỉ là đề nghị ông điều tra tìm hiểu rõ một chút." Vội vàng nói ra hoài nghi của mình, hắn biết quả đấm của Sở Thiên Hàn cứng bao nhiêu nhưng một chút hứng thú cũng không có, "Trực giác của luật sư rất chuẩn, nhất là tôi." Cuối cùng, không quên tự mãn một chút.
"Hừ!" Sở Thiên Hàn khinh thường trừng mắt một cái, cũng nghiêm túc tự hỏi, lát sau nói: "Tôi sẽ tìm hiểu lại." Lúc trước anh vẫn cảm thấy tư liệu về cô quá mức đơn giản, giống như bị người nào đó cố ý sửa chữa.
Nhìn vẻ mặt bạn tốt, Lý Tử Minh giật mình, "Thì ra là ông cũng hoài nghi."
Sở Thiên Hàn lườm hắn một cái, "Tôi cũng không phải ngu ngốc." Huống chi đối với người mình yêu, anh đương nhiên sẽ để ý có những gì liên quan rồi.
"Tôi hiểu, ai cũng đều biêt tổng giám đốc Sở thị cũng không phải ngu ngốc." Lý Tử Minh khẽ nói. Xét thấy một con hổ hoài nghi vật sở hữu, hắn hữu ích nói nhiều thì tốt hơn.
Nửa giờ sau, hai người đàn ông này kề vai sát cánh ra khỏi thư phòng, xem ra trò chuyện với nhau thật vui.
"Vú Trình, buổi trưa Tử Minh muốn ở lại dùng cơm." Sở Thiên Hàn khoái trá phân phó.
"Biết, thiếu gia."
Sau đó Sở Thiên Hàn đi tới bên người đang chuyên chú đọc sách, cúi người nhìn lén, lập tức gương mặt tuấn tú hiện ra một mảnh ngu giật mình ——
Hai người thiếu niên xinh đẹp trong bức tranh khoả thân đang. ..... Ân ái! Tư thế cơ thể vẽ rõ ràng trong sáng, ngay cả vẻ mặt cũng vô cùng. ..... sinh động!
"Bà xã ——" Anh khẽ gọi.
"A!" Ôn Ngọc Thanh bị dọa cho sợ đến mức đem manga cầm trong tay hất xuống mặt đất. Anh ta nghĩ hù chết cô à?
"Em xem loại sách này?" Ánh mắt rất kinh khủng nhìn cuốn manga rơi xuống đất.
Ôn Ngọc Thanh mặt không khống chế được ửng hồng. Anh ta nhất định đã thấy cái kia. .....Cô lúng ta lúng túng nói: "Đây là của Thiên Bích." May mắn không phải chính cô.
"Sở Thiên Bích." Ánh mắt nhìn thẳng em gái đang vùi đầu vào dưa hấu, "Tháng sau tiền tiêu vặt giảm một nửa."
"Tại sao?" Sở Thiên Bích kêu thảm thiết, thiếu chút nữa kích động đem vỏ dưa hấu đắp trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh trai cho hả giận.
"Em mua sách độc hại cho vợ của anh." Anh đem sách nhặt lên, cầm tội chứng đưa ra.
"A!" Sở Thiên Bích sững sờ. Cô đầu độc Ngọc Thanh? Cái này rõ ràng là Ngọc Thanh giới thiệu mình xem a! Đầu năm nay thế nào trắng đen chẳng phân biệt được à? Cô há mồm định giải thích, nhưng nhớ đến sau này còn phải dựa vào gốc cây đại thụ bền chắc Ôn Ngọc Thanh để hưởng bóng râm, vì vậy rưng rưng gánh chịu tội lỗi.
"Bà xã, có chuyện muốn cùng em thương lượng." Anh kéo qua ở một bên xem cuộc vui để thưởng thức cô.
Ôn Ngọc Thanh có loại cảm giác không ổn, "Chuyện gì? Anh nói đi." Có chết cũng không chịu di động nửa bước.
Khóe môi anh giương nhẹ, tiến tới bên tai cô, "Chuyện giữa vợ chồng, em nhất định muốn ở trước mắt mọi người bắt anh nói ra sao?" Anh không thế nào để ý rồi.
Cô cắn răng nhìn chằm chằm anh, rất muốn biến ra một thanh kiếm để đâm chết anh. Anh đoán cô không dám làm ầm lên, ô. ..... Thật đáng buồn chính là thật sự cô không dám làm ầm lên, da mặt cô mỏng chứ sao.
Đành cam chịu xấu hổ bị anh cưỡng ép trở về phòng ngủ, Ôn Ngọc Thanh chỉ kém không có tiết mục đưa tiễn cùng phòng khách.
"Này, anh không phải muốn quá phận a." Vừa vào cửa Sở Thiên Hàn đã lộ ra vẻ mặt lang sói.
Gương mặt cười dâm đảng, trong mắt chứa dục vọng, "Ai kêu em muốn xem cái loại sách đó, để cho anh không thể không hoài nghi mình cố gắng không đủ."
"Không ai bảo anh nhìn lén." Cô tránh sang bên cạnh, có chết cũng không chịu để cho anh đụng. Cô tuyệt đối không muốn bị dày vò chết đi sống lại.
"Chuyện cho tới bây giờ, em ngoan ngoãn cam chịu số phận đi." Anh duỗi bàn tay, đem cô ôm vào trong ngực, cúi đầu nhớ mười phần nụ hôn nóng bỏng.
"Tránh ra...... Không cần......" Ôn Ngọc Thanh giãy giụa, do xúc động chuyển thành mềm nhũn. Người đàn ông này đã biết rõ vùng mẫn cảm của cô, quả thực là ác ma.
Nhẹ nhàng gặm nhai da thịt trắng nõn của cô, nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người cô, bàn tay uốn lượn xuống thẳng nơi quan trọng. .....
"Cho anh......"
Trong Ôn Ngọc Thanh lý trí cùng tình dục tranh đấu, hút một ngụm không khí, trực giác muốn khom gối đạp anh một đòn chí mạng ——
"Anh yêu em......"
Muốn chết a, người đàn ông này lại có thể biết vào lúc này nói ra một câu nói như vậy. Ôn Ngọc Thanh ngẩn ra, trái tim hát vang bài ca đưa đám.
Thời điểm khi anh đi vào trong cô, theo bản năng cô nghĩ đẩy anh ra, nhưng ngược lại càng làm anh mãnh liệt hơn, hoả dục càng tăng.
Nước mắt hoà với tiếng thở dài, cùng tiếng thở dốc của đàn ông đan vào thành một khúc nhạc trầm bồng du dương hoàn mỹ.
Anh nhìn người phía dưới liều mạng cắn chặt hàm răng không chịu phát ra tiếng rên. Móng tay của cô cũng cắm vào bên trong thịt của anh, nhưng cố chấp không chịu kêu thành tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook