Hợp Đồng Bạn Giường
-
Chương 24
Khuôn mặt Hoắc Đông Thần gần ngay trong gang tấc, lời nói cùng thái độ của hắn khiến Phỉ Y Hân bị dọa, cuống cuồng lùi ra xa, tránh khỏi khoảng cách quá gần của hai người.
Hoắc Đông Thần thấy cô gái nhỏ hoảng sợ, trong lòng ngược lại rất vui, rất muốn tiếp tục trêu chọc:
"Em cách xa tôi như thế làm sao tôi chứng minh được hôm qua em rất nhiệt tình?"
"Áa.... Im đi! Không cho phép anh nhắc lại chuyện hôm qua nữa! Bỏ đi! Coi nó là tình một đêm đi, từ nay đừng nhắc lại nữa!"
Phỉ Y Hân lắc đầu nguầy nguậy, hai tay cũng bịt tai mình lại để không phải nghe hắn nói nữa. Cô không cần biết là ai bắt đầu trước, nhiệt tình thế nào, chỉ cần hắn đừng dùng ánh mắt nóng bỏng đó mà nhìn cô nữa là được rồi!
Qua một lúc, Phỉ Y Hân mới trấn tỉnh lại, nhưng mà cũng liền phát hiện ra có gì đó không ổn, không khí trong phòng cũng ngột ngạt quá rồi thì phải...
Cô hé mắt nhìn về phía Hoắc Đông Thần, ngay lập tức bị dọa cho sợ hãi, đây... đây rõ ràng là khuôn mặt của diêm la vương mà! Sao hắn lại... lại tức giận và đáng sợ như vậy? Cô đã làm gì đâu!
"Anh... Anh mau tránh ra... ra chỗ khác đi! Muốn tắm thì.... tiếp... tiếp tục đi! Không cần ở đây quan tâm tôi!" Thấy Hoắc Đông Thần bắt đầu thu hẹp khoảng cách của hai người, Phỉ Y Hân lắp bắp mở miệng.
Nghe cô nói xong, Hoắc Đông Thần càng trầm mặt hơn nữa, nhanh như chớp giật phăng chiếc chăn trắng muốt đang được cô giữ chặt trong tay, thân thể trắng nõn pha lẫn vết hôn tím hồng sau một đêm cuồng nhiệt lập tức hiện ra trước mắt hắn không che giấu.
"Á... Hoắc Đông Thần! Anh điên rồi!" Phỉ Y Hân hoảng loạn, lấy tay che đi những nơi tư mật của mình, đến nhìn hắn cũng không dám mặc dù đang vừa tức giận vừa xấu hổ.
Hoắc Đông Thần bắt gọn hai tay cô đặt lên đỉnh đầu, chân hắn cũng kẹp chặt hai chân cô lại. Hiện tại Phỉ Y Hân đang trong tình thế hết sức nguy hiểm, hai tay hai chân đều bị kiểm soát, cả người trần trụi không một mảnh vải, đôi ngực nhô cao đầy quyến rũ... Mà đặc biệt hơn là, Hoắc Đông Thần đang ở phía trên cô nhìn xuống, cái nhìn sắc bén lại nóng bỏng, quét qua khắp cơ thể của cô... Chiếc khăn tắm quấn quanh hạ thân hắn cũng đã rơi ra từ bao giờ...
"Đừng nhìn nữa Hoắc Đông Thần! Anh muốn làm gì? Đừng như vậy..."
Phỉ Y Hân khuôn mặt nóng ran, bị hắn nhìn cũng khiến toàn thân cô nóng lên, cảm giác xấu hổ vây lấy không cách nào thoát ra được!
Hoắc Đông Thần lần lượt chạm nhẹ lên cổ cô, sau đó đến xương qua xanh, đến những vết hôn trước ngực cô, lại di chuyển tiếp đến đỉnh tròn mẫn cảm... Phỉ Y Hân ngay lập tức bị kích thích, bất giác ưỡn người lên, hàm răng cắn chặt môi dưới, cố gắng kìm nén cảm xúc hiện tại của bản thân.
Hoắc Đông Thần sau một lượt trêu đùa, bây giờ mới chịu mở miệng nói chuyện với cô:
"Bỏ đi? Tình một đêm? Đừng bao giờ nhắc lại nữa sao?"
"Tôi..." Không đúng sao? Hắn muốn dây dưa à?
Hoắc Đông Thần im lặng nhìn cô, không còn những động tác quyến rũ cô như khi nãy, mà giống như đang chuyên tâm suy tính kĩ lưỡng một chuyện gì đó hơn.
Từng giây từng phút trôi qua, Phỉ Y Hân lại càng lo lắng bất an, không biết hắn định làm gì cô, không quá đáng đến nổi "xử" cô luôn tại chứ?
Hoắc Đông Thần bây giờ đương nhiên rất muốn dạy cho cô gái nhỏ này một bài học! Muốn quên sao? Hắn sẽ khiến cô khắc ghi trong đầu mình! Nhưng là... tính cách cô có chút ương bướng lại cao ngạo, nếu ép buộc sẽ không phải là một chuyện tốt...
Càng nói những lời như khi nãy, cô sẽ càng không hiểu, hoặc giả vụ hiểu cũng sẽ lảng tránh, không biết chừng còn xin nghỉ việc để tránh khỏi cái mớ hỗn độn mà cô không muốn đối mặt.
Hoắc Đông Thần thở dài, chậm rãi nói:
"Làm bạn giường của tôi đi!"
Phỉ Y Hân nghệch mặt, hắn nói nhảm gì vậy?
"Là bạn giường, chứ không phải tình nhân!"
Phỉ Y Hân tiếp tục nghệch mặt ra nhìn hắn, đôi mắt sắc bén của Hoắc Đông Thần vẫn không thay đổi, nhìn thẳng vào mắt cô. Phỉ Y Hân run nhẹ một cái, sau đó mới lấy lại ý thức:
"Anh... Anh thả tôi ra trước đi!"
Hoắc Đông Thần vẫn không động đậy, như cũ nhìn cô.
Phỉ Y Hân thở dài một hơi, sau đó cố gắng thốt lên một câu với giọng điệu vô cùng ôn nhu:
"Có được không?"
Hoắc Đông Thần nghe giọng nói nhỏ nhẹ như tiếng đàn của cô, trong lòng bỗng chốc như có người xoa dịu, chậm rãi thả hai tay hai chân cô ra, sau đó lại lấy tấm chăn bị mình giật ra khi nãy quấn quanh người cô...
Nếu còn để cô trần trụi trước mặt mình, hắn sẽ phá hỏng kế hoạch mất!
"Cám... Cám ơn!" Nãy giờ bị hắn dọa cho sợ hãi mấy lần, cô không dám manh động nữa, cho nên mới nhỏ nhẹ mà lấy lòng hắn.
"Câu trả lời của em?"
Hắn đang ám chỉ câu nói khi nãy sao?
"Cơ thể của em và tôi rất "phù hợp"!"
Hoắc Đông Thần thấy cô gái nhỏ hoảng sợ, trong lòng ngược lại rất vui, rất muốn tiếp tục trêu chọc:
"Em cách xa tôi như thế làm sao tôi chứng minh được hôm qua em rất nhiệt tình?"
"Áa.... Im đi! Không cho phép anh nhắc lại chuyện hôm qua nữa! Bỏ đi! Coi nó là tình một đêm đi, từ nay đừng nhắc lại nữa!"
Phỉ Y Hân lắc đầu nguầy nguậy, hai tay cũng bịt tai mình lại để không phải nghe hắn nói nữa. Cô không cần biết là ai bắt đầu trước, nhiệt tình thế nào, chỉ cần hắn đừng dùng ánh mắt nóng bỏng đó mà nhìn cô nữa là được rồi!
Qua một lúc, Phỉ Y Hân mới trấn tỉnh lại, nhưng mà cũng liền phát hiện ra có gì đó không ổn, không khí trong phòng cũng ngột ngạt quá rồi thì phải...
Cô hé mắt nhìn về phía Hoắc Đông Thần, ngay lập tức bị dọa cho sợ hãi, đây... đây rõ ràng là khuôn mặt của diêm la vương mà! Sao hắn lại... lại tức giận và đáng sợ như vậy? Cô đã làm gì đâu!
"Anh... Anh mau tránh ra... ra chỗ khác đi! Muốn tắm thì.... tiếp... tiếp tục đi! Không cần ở đây quan tâm tôi!" Thấy Hoắc Đông Thần bắt đầu thu hẹp khoảng cách của hai người, Phỉ Y Hân lắp bắp mở miệng.
Nghe cô nói xong, Hoắc Đông Thần càng trầm mặt hơn nữa, nhanh như chớp giật phăng chiếc chăn trắng muốt đang được cô giữ chặt trong tay, thân thể trắng nõn pha lẫn vết hôn tím hồng sau một đêm cuồng nhiệt lập tức hiện ra trước mắt hắn không che giấu.
"Á... Hoắc Đông Thần! Anh điên rồi!" Phỉ Y Hân hoảng loạn, lấy tay che đi những nơi tư mật của mình, đến nhìn hắn cũng không dám mặc dù đang vừa tức giận vừa xấu hổ.
Hoắc Đông Thần bắt gọn hai tay cô đặt lên đỉnh đầu, chân hắn cũng kẹp chặt hai chân cô lại. Hiện tại Phỉ Y Hân đang trong tình thế hết sức nguy hiểm, hai tay hai chân đều bị kiểm soát, cả người trần trụi không một mảnh vải, đôi ngực nhô cao đầy quyến rũ... Mà đặc biệt hơn là, Hoắc Đông Thần đang ở phía trên cô nhìn xuống, cái nhìn sắc bén lại nóng bỏng, quét qua khắp cơ thể của cô... Chiếc khăn tắm quấn quanh hạ thân hắn cũng đã rơi ra từ bao giờ...
"Đừng nhìn nữa Hoắc Đông Thần! Anh muốn làm gì? Đừng như vậy..."
Phỉ Y Hân khuôn mặt nóng ran, bị hắn nhìn cũng khiến toàn thân cô nóng lên, cảm giác xấu hổ vây lấy không cách nào thoát ra được!
Hoắc Đông Thần lần lượt chạm nhẹ lên cổ cô, sau đó đến xương qua xanh, đến những vết hôn trước ngực cô, lại di chuyển tiếp đến đỉnh tròn mẫn cảm... Phỉ Y Hân ngay lập tức bị kích thích, bất giác ưỡn người lên, hàm răng cắn chặt môi dưới, cố gắng kìm nén cảm xúc hiện tại của bản thân.
Hoắc Đông Thần sau một lượt trêu đùa, bây giờ mới chịu mở miệng nói chuyện với cô:
"Bỏ đi? Tình một đêm? Đừng bao giờ nhắc lại nữa sao?"
"Tôi..." Không đúng sao? Hắn muốn dây dưa à?
Hoắc Đông Thần im lặng nhìn cô, không còn những động tác quyến rũ cô như khi nãy, mà giống như đang chuyên tâm suy tính kĩ lưỡng một chuyện gì đó hơn.
Từng giây từng phút trôi qua, Phỉ Y Hân lại càng lo lắng bất an, không biết hắn định làm gì cô, không quá đáng đến nổi "xử" cô luôn tại chứ?
Hoắc Đông Thần bây giờ đương nhiên rất muốn dạy cho cô gái nhỏ này một bài học! Muốn quên sao? Hắn sẽ khiến cô khắc ghi trong đầu mình! Nhưng là... tính cách cô có chút ương bướng lại cao ngạo, nếu ép buộc sẽ không phải là một chuyện tốt...
Càng nói những lời như khi nãy, cô sẽ càng không hiểu, hoặc giả vụ hiểu cũng sẽ lảng tránh, không biết chừng còn xin nghỉ việc để tránh khỏi cái mớ hỗn độn mà cô không muốn đối mặt.
Hoắc Đông Thần thở dài, chậm rãi nói:
"Làm bạn giường của tôi đi!"
Phỉ Y Hân nghệch mặt, hắn nói nhảm gì vậy?
"Là bạn giường, chứ không phải tình nhân!"
Phỉ Y Hân tiếp tục nghệch mặt ra nhìn hắn, đôi mắt sắc bén của Hoắc Đông Thần vẫn không thay đổi, nhìn thẳng vào mắt cô. Phỉ Y Hân run nhẹ một cái, sau đó mới lấy lại ý thức:
"Anh... Anh thả tôi ra trước đi!"
Hoắc Đông Thần vẫn không động đậy, như cũ nhìn cô.
Phỉ Y Hân thở dài một hơi, sau đó cố gắng thốt lên một câu với giọng điệu vô cùng ôn nhu:
"Có được không?"
Hoắc Đông Thần nghe giọng nói nhỏ nhẹ như tiếng đàn của cô, trong lòng bỗng chốc như có người xoa dịu, chậm rãi thả hai tay hai chân cô ra, sau đó lại lấy tấm chăn bị mình giật ra khi nãy quấn quanh người cô...
Nếu còn để cô trần trụi trước mặt mình, hắn sẽ phá hỏng kế hoạch mất!
"Cám... Cám ơn!" Nãy giờ bị hắn dọa cho sợ hãi mấy lần, cô không dám manh động nữa, cho nên mới nhỏ nhẹ mà lấy lòng hắn.
"Câu trả lời của em?"
Hắn đang ám chỉ câu nói khi nãy sao?
"Cơ thể của em và tôi rất "phù hợp"!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook