Hợp Đồng 77 Ngày: Ông Xã Bá Đạo Đứng Sang Bên
-
Chương 307: Mẹ chụt chụt cho cha(10)
Mặc kệ thế nào, Doãn Văn Trụ cũng vui vẻ chịu đựng.
Mà cô nên đứng ở lập trường nào đây?
Vì vậy không khỏi ở đáy lòng tự giễu một phen.
Có lẽ cô vốn đem mình định vị sai lầm rồi, nói cho cùng, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng đến gần anh qua.
Ba năm đó, dù anh kêu Thê Thê, nhưng chưa từng có lúc như vậy.
Đột nhiên, cô tựa hồ đã hiểu ra cái gì.
Nhưng rốt cuộc là thế nào, có lẽ đã không còn quan trọng.
Trước khi đến, cô còn chưa quyết định, nhưng bây giờ cô đã có quyết định rồi.
Mình cũng nên hết hi vọng thôi.
Cô nghĩ cứ vậy rời đi, nhưng Phương Thê lại trong lúc xoay người thấy được cô.
Cô lúng túng trong chốc lát, nhưng rất nhanh cười cười nói: "Bạch Hinh, cô tới thăm trụ sao?"
Doãn Văn Trụ nói cho cô mọi chuyện, cho nên đối với Bạch Hinh, cảm giác của cô rất phức tạp.
Nhưng trong lúc này cũng không có oán hận.
Mặc kệ ra sao, trong ba năm là cô ấy bồi bên cạnh anh, chăm sóc anh ba năm.
Cô thậm chí còn có một chút ghen tỵ.
Đã bỏ lỡ, nhưng có thể lại cùng một chỗ, chính là duyên phận của hai người.
Sau này, bọn họ còn có nhiều thời gian hơn, cho nên cuối cùng cũng rất nhanh liền bình thường trở lại.
"Ừ."
Bạch Hinh đáp một tiếng, nhìn Doãn Văn Trụ trên giường một cái, lại đem tầm mắt về trên người Phương Thê.
"Thật ra mình tới chào từ biệt."
Ở chỗ này có lẽ sẽ đau lòng hơn, cô vẫn nên rời đi.
Liền đem ba năm nay xem như một giấc mộng đi, cũng có lẽ từ đầu tới đuôi cũng chỉ là giấc mộng mà thôi.
"Cô và trụ nói chuyện một chút đi."
Phương Thê không nói gì, lại xoay người rời đi, đem không gian tặng cho bọn họ.
Nói chuyện cũng không lâu lắm, không bao lâu, Phương Thê chỉ thấy Bạch Hinh đi ra.
Cô ấy nói với cô một tiếng tạm biệt, sau đó rời đi.
Lúc Phương Thê trở lại phòng bệnh, cũng không có hỏi bọn họ nói cái gì.
Cô tin anh, hơn nữa cô cũng không phải loại người muốn quản người khác.
Thật ra thì nói cái gì cũng không quan trọng.
Quan trọng là, giữa bọn họ yêu nhau, lại gặp nhau ở bên nhau.
Từ nay về sau, cũng phải học đi tín nhiệm, không muốn bỏ lỡ một lần nữa.
Phương Thê và Doãn Văn Trụ tay trong tay ở nơi đó, không khỏi nhìn nhau cười một tiếng.
Mặc dù cái gì cũng không nói, nhưng hết thảy không cần nói.
Mà cô nên đứng ở lập trường nào đây?
Vì vậy không khỏi ở đáy lòng tự giễu một phen.
Có lẽ cô vốn đem mình định vị sai lầm rồi, nói cho cùng, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng đến gần anh qua.
Ba năm đó, dù anh kêu Thê Thê, nhưng chưa từng có lúc như vậy.
Đột nhiên, cô tựa hồ đã hiểu ra cái gì.
Nhưng rốt cuộc là thế nào, có lẽ đã không còn quan trọng.
Trước khi đến, cô còn chưa quyết định, nhưng bây giờ cô đã có quyết định rồi.
Mình cũng nên hết hi vọng thôi.
Cô nghĩ cứ vậy rời đi, nhưng Phương Thê lại trong lúc xoay người thấy được cô.
Cô lúng túng trong chốc lát, nhưng rất nhanh cười cười nói: "Bạch Hinh, cô tới thăm trụ sao?"
Doãn Văn Trụ nói cho cô mọi chuyện, cho nên đối với Bạch Hinh, cảm giác của cô rất phức tạp.
Nhưng trong lúc này cũng không có oán hận.
Mặc kệ ra sao, trong ba năm là cô ấy bồi bên cạnh anh, chăm sóc anh ba năm.
Cô thậm chí còn có một chút ghen tỵ.
Đã bỏ lỡ, nhưng có thể lại cùng một chỗ, chính là duyên phận của hai người.
Sau này, bọn họ còn có nhiều thời gian hơn, cho nên cuối cùng cũng rất nhanh liền bình thường trở lại.
"Ừ."
Bạch Hinh đáp một tiếng, nhìn Doãn Văn Trụ trên giường một cái, lại đem tầm mắt về trên người Phương Thê.
"Thật ra mình tới chào từ biệt."
Ở chỗ này có lẽ sẽ đau lòng hơn, cô vẫn nên rời đi.
Liền đem ba năm nay xem như một giấc mộng đi, cũng có lẽ từ đầu tới đuôi cũng chỉ là giấc mộng mà thôi.
"Cô và trụ nói chuyện một chút đi."
Phương Thê không nói gì, lại xoay người rời đi, đem không gian tặng cho bọn họ.
Nói chuyện cũng không lâu lắm, không bao lâu, Phương Thê chỉ thấy Bạch Hinh đi ra.
Cô ấy nói với cô một tiếng tạm biệt, sau đó rời đi.
Lúc Phương Thê trở lại phòng bệnh, cũng không có hỏi bọn họ nói cái gì.
Cô tin anh, hơn nữa cô cũng không phải loại người muốn quản người khác.
Thật ra thì nói cái gì cũng không quan trọng.
Quan trọng là, giữa bọn họ yêu nhau, lại gặp nhau ở bên nhau.
Từ nay về sau, cũng phải học đi tín nhiệm, không muốn bỏ lỡ một lần nữa.
Phương Thê và Doãn Văn Trụ tay trong tay ở nơi đó, không khỏi nhìn nhau cười một tiếng.
Mặc dù cái gì cũng không nói, nhưng hết thảy không cần nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook