Hợp Âm Thứ Bảy
Chương 66: Ngoại truyện 1

Edit + Beta: An Dung Ni~~~Suy nghĩ của tác giả: Thật ra đây là chuyện cũ của Phó Cảnh Diệu và Hạ Quỳ, tôi đã nghĩ ra nó trước cả “Hợp Âm Thứ Bảy”

Lúc ấy tôi mới chỉ viết được nửa câu chuyện.

Sau này khi nghĩ bộ “Hợp âm thứ bảy”, đúng lúc đang đau đầu để nghĩ ra cách viết dàn nhân vật phụ, tôi đột nhiên nhớ lại đến nửa câu chuyện còn dang dở khi trước.

Vì thế Phó Cảnh Diệu và Hạ Quỳ trong bộ ‘Hợp âm thứ bảy’ cứ như vậy được sinh ra.

Trong phần chính văn, có lẽ mọi người cũng cảm thấy được phần của Phó Cảnh Diệu và Hạ Quỳ cũng không quá nổi bật, vì trong suy nghĩ của tôi, họ đã sớm có câu chuyện của riêng mình.

Giờ này nhìn lại câu chuyện cũ khi ấy, tình tiết cũ, lối hành văn non nớt, nhưng tôi vẫn muốn tiếp tục viết nốt.

Có thể nói đây là một ngoại truyện không hề liên quan nhưng lại gắn bó rất chặt chẽ với ‘Hợp âm thứ bảy’.

Phần đầu của câu chuyện là thể loại thanh xuân vườn trường, vì thế, phần sau…. Nào, để xem tôi có thể viết thế nào nào.

Nếu viết không vừa ý mọi người, mọi người cũng có thể coi như không có phần ngoại truyện này.

~~~~~~~~~~~~~~

Có lẽ từ nhỏ đến lớn, trong một lớp học, luôn có hai người có tính cách hoàn toàn khác nhau.

Trong đó sẽ là một người trời sinh vĩ đại, nhiệt tình, hào phóng, dễ dàng được người khác quý mến, mà người còn lại sẽ rất vô tích sự, lười biếng, không ai để trong mắt.

Phó Cảnh Diệu tự biết rõ bản thân mình ra sao, không cần bất kì ai nhắc nhở, cậu cũng sẽ chủ động chọn chỗ ngồi ở cuối lớp, cũng tự giác cách những người học giỏi càng xa càng tốt.

Trong mắt cậu, Hạ Quỳ chính là người mà mình không nên tiếp xúc.

Hạ Quỳ là lớp phó học tập của lớp Phó Cảnh Diệu hồi trung học, tất nhiên vì thế mà thành tích học tập của cô rất đáng ngưỡng mộ, tính cách cởi mở, hoạt bát, nhân duyên cũng rất tốt. Xuất phát từ tâm lý phản nghịch, Phó Cảnh Diệu luôn luôn không học tập tử tế, mà luôn luôn đối đầu với các giáo viên trong lớp, nhưng vì thấy dáng vẻ của Hạ Quỳ không tồi, nên cậu cũng không ghét bỏ cô.

Nhưng mà từ sau ngày ấy, cậu rốt cuộc mới phát hiện ra, Hạ Quỳ thực ra không phải là một con người hoàn hảo.

Cô rất thích xen vào chuyện của người khác.

Thậm chí còn quản chuyện của cậu.

Vất vả lắm mới đợi được đến thời điểm tan học, mọi người trong lớp đều ra về, ngay cả những người trực nhật cũng chỉ làm qua loa rồi nhanh chóng chạy về, phòng học rộng lớn như vậy cũng chỉ còn lại một mình Phó Cảnh Diệu.

Thực ra ngay từ giây phút tiếng chuông tan học vang lên, Phó Cảnh Diệu đã chuẩn bị sẵn sàng như mọi hôm, trở thành người đầu tiên bước ra khỏi lớp, nhưng hôm nay cậu lại quên mang chìa khóa nhà, bố mẹ cậu hôm nay lại tăng ca. Mà càng xui xẻo hơn, đó là trên người cậu…. Không có một đồng nào.

Khi cậu nhận ra được điều này, mọi người trong lớp đều đã rời đi hết, cậu nghĩ mãi không ra chỗ nào để đi, nên đành phải ở lại một mình trong lớp học, buồn chán đợi màn đêm buông xuống.

Ở trong phòng học vắng tanh, Phó Cảnh Diệu thấy chán đến cực điểm, tâm tình buồn bực không có chỗ phát ra, cậu gác hai chân lên bàn, đầu hơi ngẩng lên, định ngồi nghỉ ngơi trong tư thế này một lát, để bản thân có thể quên đi cảm giác đói bụng.

Đúng lúc cảm giác buồn ngủ ập đến, Phó Cảnh Diệu nghe thấy tiếng bước chân, nhưng cậu rất buồn ngủ, không rảnh để để ý đến chúng, nhưng tiếng bước chân ấy lại dường như cố tình đi về phía cậu.

Phó Cảnh Diệu không thể không mở mắt, ánh nắng chiều tà lập tức chiếu vào mắt, khiến cho ánh mắt cậu có chút chói.

Cậu híp mắt, chậm rãi ngẩng đầu lên, một đôi giày vải đơn giản, sạch sẽ, tay áo đồng phục trắng, còn có gương măt thanh tú,… Phó Cảnh Diệu nghĩ một lúc, cố gắng tìm tên các học sinh nữ trong lớp để ghép với người trước mặt.

Hạ Quỳ từ trên cao nhìn chằm chằm vào Phó Cảnh Diệu, hỏi: “Cậu ở trong này làm gì?”

Phó Cảnh Diệu ngẩn người, định thu hai chân đang gác lên bàn lại, nhưng lại phát hiện ra hai chân cậu đã tê cứng, cậu đành bất đắc dĩ giữ nguyên tư thế cũ, đáp lại Hạ Quỳ: “Mình đang ngủ.”

“Ngủ? Tan học sao không về nhà lại ở đây ngủ?”

Phó Cảnh Diệu gãi gãi đầu, ấp úng đáp: “Chuyện này không liên quan gì đến cậu.”

Hạ Quỳ lại không hề tức giận, “Đúng lúc cậu ở đây, mình có viêc muốn thương lượng với cậu.”

Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Phó Cảnh Diệu đó là cho rằng bàn thân vừa tỉnh ngủ nên nghe nhầm lời nói của Hạ Quỳ, cậu và cô giống như trời và đất, có chuyện gì mà cần phải thương lượng? Nhưng sau khi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Quỳ, cậu chắc chắn rằng vừa rồi hình như không phải là một câu nói đùa.

“Cậu vừa nói gì?”

“Mình nói, mình có việc cần thương lượng với cậu.” Hạ Quỳ không ngại nhắc lại lần nữa, sau đó lấy một tập giấy trong ngực đưa cho Phó Cảnh Diệu.

Phó Cảnh Diệu thuận tay cầm lấy, nhìn tiêu đề giữa những dòng chữ chi chít, cậu không nhịn được liền bật cười.

“Giải thi đấu quán quân bóng rổ cấp trường?” Phó Cảnh Diệu cảm thấy chính mình liền có thể đoán ra được ý định của Hạ Quỳ, “Ý cậu là…. Muốn mình đại diện cho lớp đi thi?”

“Phải.”

“Không bao giờ.” Phó Cảnh Diệu trả tập giấy lại cho Hạ Quỳ. “Mình sẽ không tham gia.”

Hạ Quỳ không nói gì, vẻ mặt vẫn kiên quyết như trước.

Phó Cảnh Diệu thấy thế, bất đắc dĩ thở dài một hơi, cậu không phải là người chấp nhặt nên cũng không biết phải đối phó với loại người như vậy thế nào. Cậu nghĩ, dùng giọng nói ‘tận tình khuyên bảo’: “Mình nhớ không nhầm thì lớp mình chưa bao giờ được giải trong các giải đấu như thế này thì phải? Năm nay là năm thứ ba, không phải là không có đủ người tham gia, thì vượt qua vòng loại cũng không nổi, huống chi chúng ta còn sắp phải thi vào trường cao đẳng nữa, mọi người lại càng không muốn tham gia đâu, nên là cậu nên từ bỏ đi là vừa.”

“Mình sẽ không từ bỏ.” Hạ Quỳ nói, “Thật ra, nếu muốn mọi người đồng tâm hiệp lực tham gia một trận đấy thì rất đơn giản, chỉ cần người đầu tiên tham gia là cậu là được.”

“Mình? Vì sao lại là mình?” Phó Cảnh Diệu tò mò hỏi lại. “Tham gia trận đấu ấy thì có nghĩa lý gì chứ?”

“Nói thật thì mình cũng không biết nó có ý nghĩa gì. Nhưng trước khi làm chuyện gì thì nhất định phải biết ý nghĩa của nó thì mới làm sao?”

Mấy lời lý thuyết suông của Hạ Quỳ rất nhàm chán, đối với người ngày nào cũng chỉ sống cho qua như Phó Cảnh Diệu thì đó giống như gió thoảng qua tai mà thôi. Nhưng điều mà cậu khiến cậu không thoải mái nhất chính là khi trước mặt Hạ Quỳ vĩ đại, cậu có cảm giác mình nhỏ bé quá mức.

Phó Cảnh Diệu rốt cuộc cũng thu lại hai chân đặt trên bàn, đeo túi sách lên vai, cũng không có ý định sẽ nói rõ chuyện này với Hạ Quỳ, trong đầu cậu lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là làm sao để thoát khỏi tình cảnh lúc này mà thôi.

Hạ Quỳ ở phía sau cậu nói lớn: “Bây giờ cậu có thể chạy trốn, nhưng ngày mai mình sẽ tiếp tục đến thuyết phục cậu, nếu cậu không để ý tới mình, mỗi ngày mình sẽ gọi điện thoại đến cho cậu, tất nhiên nếu cậu không chịu nghe điện thoại thì mình sẽ tới tận nhà cậu, cậu không ra cửa gặp mình thì mình sẽ đứng dưới nhà nói thật to: Phó Cảnh Diệu, đi tham gia giải đấu mau lên! Cứ như vậy cho đến khi cậu đồng ý mới thôi.”

Tưởng tượng đến việc viễn cảnh ấy có thể biến thành sự thật, Phó Cảnh Diệu liền tức giận quay đầu lại, nhưng khi ánh mắt cậu bắt gặp ánh mắt của Hạ Quỳ, cơn tức giận của cậu trong nháy mắt liền tan biến.

“Muốn mình tham gia trận đấu không phải là không thể….”

Đúng lúc Hạ Quỳ chuẩn bị cười sung sướng thì Phó Cảnh Diệu tiếp tục nói thêm…

“Nhưng mình có một điều kiện…”

_________

Ba năm sau, Phó Cảnh Diệu và Hạ Quỳ vẫn là hai người hoàn toàn khác nhau.

Nhưng sau khi tự mình trải nghiệm, Phó Cảnh Diệu mới phát hiện ra, năng lực làm việc của Hạ Quỳ thật sự rất kinh người, ngày đó khi cậu đồng ý tham gia đội bóng rổ xong, ngay buổi chiều hôm sau Hạ Quỳ đã thành công lôi kéo được mấy bạn nam khác trong lớp để cùng cậu thành lập nên một đội bóng rổ tạm thời, thậm chí còn có sẵn một kế hoạch tập luyện dành cho bọn họ.

Hạ Quỳ làm người phụ trách đội bóng rổ, ngày nào cũng đứng nhìn đội của Phó Cảnh Diệu tập luyện, sau khi bọn họ tập xong còn tự mình mang khăn mặt và nước khoáng cho bọn họ. Có thể được Hạ Quỳ tự mình phục vụ như vậy, Phó Cảnh Diệu cảm thấy rất tự hào, vì thế lại càng nỗ lực luyện tập hơn nữa.

Khả năng chơi bóng rổ của Phó Cảnh Diệu dần dần khá lên, mà dần dần quan hệ giữa cậu và Hạ Quỳ cũng tốt hơn. Mà dấu hiệu chưa từng thấy bao giờ này khiến cho các bạn học bắt đầu nghi ngờ quan hệ của hai người, mà ngay cả giáo viên cũng bắt đầu âm thầm chú ý đến chuyện qua lại của hai người. Nhưng ‘chuyện xấu’ này nổi lên được không lâu, mọi người liền phát hiện ra, Hạ Quỳ và Phó Cảnh Diệu ở cạnh nhau cũng chỉ duy trì trạng thái bình thường, không hề có chút thân mật nào. Mà Hạ Quỳ vốn luôn là người nhiệt tình, lần này cô phụ trách giám sát đội bóng rổ của lớp, cho nên, lời đồn về Phó Cảnh Diệu và Hạ Quỳ rất nhanh lại lặng im xuống.

Phó Cảnh Diệu cũng không phải là chưa nghe qua tin đồn về cậu và Hạ Quỳ, thi thoảng sẽ có người không nhịn nổi tò mò mà chạy đến hỏi cậu vài cậu, thái độ cậu vẫn lạnh nhạt, chỉ cười trừ cho qua. Nhưng đến khi cậu bình tĩnh nghĩ lại về vấn đề này, cậu phát hiện ra người vốn luôn chán ghét mấy tin đồn nhảm như cậu lần này lại không hề khó chịu khi mọi người gán ghép cậu và Hạ Quỳ. Thậm chí, cậu còn cảm thấy có chút mừng thầm.

Thời điểm cách trận thi đấu chỉ còn có một tuần, đội bóng rổ của lớp vẫn tập luyện đều đặn như trước, Hạ Quỳ cũng vẫn như trước đến quan sát đội bóng. Nhưng hôm nay sau khi tập luyện xong, Phó Cảnh Diệu đến bên ngoài sân, đang định nhận lấy chai nước từ tay Hạ Quỳ thì phát hiện ra bên cạnh sân hôm nay không thấy bóng dáng của Hạ Quỳ đâu.

Phó Cảnh Diệu đột nhiên không hiểu sao lại cảm thấy lo lắng, cũng không ngồi lại nghỉ ngơi, lại để lại mấy người bạn tập cùng lại ở sân bóng, còn mình thì chạy đến căng tin, cậu đoán có lẽ Hạ Quỳ đã đến căng tin mua nước cho mấy người các cậu, khi nghĩ vậy xong, bước chân của cậu lại càng nhanh hơn.

Cuối cùng cậu cũng đến căng tin, nhìn thấy dáng người của Hạ Quỳ, nhưng cậu lại dừng chân.

Lúc này Hạ Quỳ không chỉ có một mình, bên cạnh cô còn có bóng dáng của một nam sinh cao gầy. Phó Cảnh Diệu nhận ra, nam sinh ấy là một nhân vật nổi tiếng trong đội bóng rổ của trước, là đề tài nóng hổi của các nữ sinh trong trường. Phó Cảnh Diệu cũng không nghe rõ Hạ Quỳ nói chuyệngì với người nam sinh kia, nhưng cậu nhìn rất rõ Hạ Quỳ cười rất tươi với cậu bạn kia, mà người nọ nhìn vào cô, ánh mắt cũng mang theo nét cười dịu dàng.

Trong lòng Phó Cảnh Diệu đột nhiên xuất hiện một loại tình cảm rất kì lạ, loại tình cảm này mạnh mẽ lấp đầy lòng cậu, quấn chặt lấy từng giây thần kinh của cậu, gần như chiếm đoạt cả lý trí của cậu.

Có lẽ loại tình cảm đáng sợ này chính là… Ghen tị?

Đúng là cậu đang ghen tị, cậu ghen tị nam sinh khác cũng có thể giống cậu nhìn thấy má lúm đồng tiền xinh đẹp của Hạ Quỳ. Nhưng cậu không thể làm gì được, cậu chỉ có thể phát hiện ra, thì ra trong cảm nhận của Hạ Quỳ, cậu không phải là người duy nhất được hưởng loại đặc quyền ấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương