Hợp Âm Thứ Bảy
-
Chương 55: Bị bao vây
Sáng sớm hôm sau.
Có lẽ do hôm trước trải qua một hành trình mệt nhọc, căng thẳng, đêm qua Cố Thất Hải không những không bị mất ngủ, trái lại cô còn ngủ một giấc thẳng cho đến tận sáng.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Cố Thất Hải phát hiện ra, dường như không khí trong phòng cô có phần ẩm ướt hơn hôm trước, cô mở cửa sổ ra, muốn hít thở không khí tươi mát, lại phát hiện ra ngoài cửa sổ là một màn sương mù mờ mịt, xem ra đêm qua sau khi cô ngủ đã có một trận mưa không nhỏ.
Cố Thất Hải rửa mặt xong, thay một bộ quần áo khác, chưa đến nhà ăn cô đã ngửi thấy mùi cà phê thơm lừng, phòng ăn to như vậy chỉ có mỗi Mã Tu Hòa và Khúc Thi Thi ngồi ở chiếc bàn gỗ dài uống cà phê, mà Tào Tân Lỗi và Lôi Xương thì cùng nhau nấu bữa sáng trong phòng bếp.
Vì ban tổ chức cuộc thi không sắp xếp nhân viên phụ trách chăm sóc cuộc sống hằng ngày của các thí sinh, mà trong nhà bếp chỉ có sẵn một lượng lớn thức ăn và nước khoáng, cho nên đêm qua mọi người đã thống nhất với nhau, mỗi bữa ăn sẽ do các thí sinh thay nhau nấu nướng chuẩn bị, cứ như vậy cho đến khi cuộc thi chấm dứt, mà bữa sáng hôm nay là do Tào Tân Lỗi và Lôi Xương nấu.
Khi Cố Thất Hải ăn được một nửa bữa sáng, các thí sinh khác cũng lục tục kéo nhau xuống nhà ăn, mà Hà Diễn chính là tâm điểm của buổi sáng ngày hôm nay.
Sau khi nghỉ ngơi một buổi tối, nhìn qua có vẻ sức khỏe Hà Diễn đã khôi phục hoàn toàn, chẳng qua sắc mặt vẫn tái nhợt như hôm qua, đối diện với một đám người xa lạ, Hà Diễn thản nhiên ngồi xuống chỗ cạnh Cố Thất Hải.
“Thật xin lỗi, hôm qua đã dọa đến mọi người rồi.” Hà Diễn lễ phép trả lời.
Một lúc sau, mọi người lại chuyển đề tài đến vấn đề Hà Diễn ngất xỉu rồi bị đưa đến biệt thự như thế nào, còn cả mối quan hệ của cậu với Cố Thất Hải nữa.
Cố Thất Hải tự nhận mình ăn nói vụng về, sợ mình càng giải thích thì sẽ càng gây hiểu lầm, vì thế từ đầu tới cuối cô đều không lên tiếng, mà Hà Diễn thì vẫn một mực nói rằng anh và Cố Thất Hải chỉ là bạn bè bình thường. Trong lúc ấy Hà Diễn cũng quan sát phản ứng của Mã Tu Hòa, Mã Tu Hòa ngồi đối diện Cố Thất Hải, luôn duy trì vẻ mặt thản nhiên, dường như không chút nào để ý đến đề tài này.
Hà Diễn liền nhớ đến lời đêm qua Cố Thất Hải dặn dò anh, cô nhắc anh phải giả bộ như không quen biết Mã Tu Hòa, hơn nữa cũng không được để lộ chuyện cô và Mã Tu Hòa là người yêu của nhau, đêm qua dù đã nghĩ rất nhiều, cho đến giờ anh vẫn không thể hiểu nối ý cô. Nhưng mà anh cũng nhìn ra được, sự xuất hiện của anh dường như không phải là một chuyện ngẫu nhiên ngoài ý muốn. Mã Tu Hòa là một thám tử xuất sắc, có lẽ anh ta và Cố Thất Hải đang tìm kiếm cái gì đó. Hà Diễn nghĩ thầm, anh đã không thể giúp,thì tuyệt đối không thể gây thêm phiền phức cho hai người.
Mọi người vừa dùng bữa sáng, vừa cùng nhau nói chuyện phiếm, dần dần cũng đã đến mười giờ, nhìn cả nhà ăn, cũng chỉ còn có Dương An Linh là chưa xuất hiện.
Tào Tân Lỗi hỏi bạn trai Dương An Linh – Từ Lập: “Dương An Linh đâu? Đã muộn vậy rồi mà vẫn chưa dậy sao?”
Từ Lập nhún vai: “Trước khi xuống lầu tôi đã gọi cô ấy rồi, nhưng cô ấy không đáp lại. Cô ấy trước giờ vẫn luôn ham ngủ, có thể là tối qua cô ấy hưng phấn quá, nên giờ vẫn chưa muốn rời giường cũng nên.”
Tần Châu nói: “Nên đi gọi cô ấy đi, giờ đã mười giờ rồi, ban tổ chức vẫn chưa đưa câu hỏi cho chúng ta, có khi nào sẽ giống như hôm qua, người chưa đến đủ, thì sẽ không đưa yêu cầu không?”
Những người khác cũng đồng ý với ý kiến này của Tần Châu, Từ Lập suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng quyết định lên lầu gọi Dương An Linh rời giường.
Trong thời gian đợi Dương An Linh xuống, mỗi người đều chán ngán làm việc riêng của mình, Cố Thất Hải để ý thấy Mã Tu Hòa lặng lẽ rời phòng ăn, cô cũng mượn cớ muốn đi nhà vệ sinh để ra ngoài theo anh. Mã Tu Hòa đến cửa trước, mở cửa biệt thự ra, nhưng không bước ra ngoài, mà đứng ở cửa ngắm nhìn cảnh vật trên núi. Cố Thất Hải đến bên anh, cũng nhìn ngó xung quanh, nhưng không phát hiện ra điều gì đặc biệt.
Mã Tu Hòa ngẩng đầu lên, nhìn theo tầm mắt của anh, có thể thấy một số cửa sổ ở tầng hai, cửa sổ đầu tiên là của phòng Cố Thất Hải, cửa sổ thứ hai bên cạnh là của phòng màu lục của Dương An Linh, nhưng lúc này cửa sổ đã bị đóng lại, rèm cửa cũng được hạ xuống, căn bản không thể nhìn được tình hình bên trong phòng.
Lúc này Từ Lập lại chạy từ tầng hai xuống, nói với Mã Tu Hòa và Cố Thất hải: “Tôi gọi một lúc lâu, nhưng Dương An Linh không hề đáp lại tôi câu nào.”
Mã Tu Hòa không nói hai lời, liền bước lên cầu thang, Cố Thất Hải cũng đi theo anh.
Sau khi hai người đến tầng hai, Mã Tu Hòa đưa tay, gõ gõ cánh cửa phòng màu lục, đúng như lời Từ Lập nói, không có bất kì tiếng động nào đáp lại.
Từ Lập sốt ruột hỏi: “Giờ chúng ta nên làm gì đây?”
“Phá cửa.” Mã Tu Hòa lời ít ý nhiều.
“Chuyện này, chuyện này, có vẻ không tốt lắm?”
“Nếu bạn gái cậu xảy ra chuyện thì mới là chuyện không tốt.”
Từ Lập giật mình sợ hãi: “Có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Mã Tu Hòa không trả lời, lập tức xô người về phía cửa, Từ Lập dường như bị anh dọa, chỉ đứng yên tại chỗ, không chạy đến giúp, cũng không bước đến cản anh lại.
Cố Thất Hải kéo Từ Lập sang một bên, bước đến giúp Mã Tu Hòa phá cửa, qua một lúc dùng sức va mạnh vào cửa, hai người rốt cuộc cũng cùng nhau phá cửa thành công.
Cố Thất Hải mặc kệ cơn đau dữ dội trên vài, điều chỉnh lại hơi thở, nhìn Mã Tu Hòa đẩy cửa phòng.
Cùng lúc đó những người dưới lầu nghe thấy tiếng động cũng chạy lên. Tào Tân Lỗi lên đầu tiên, kinh ngạc hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Nhưng không ai đáp lại.
Từ Lập đứng ở hành lang, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng màu lục, hoảng sợ chôn chân tại chỗ.
Để biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, những người dự thi đứng trên hành lang đành phải nhấc chân, chậm rãi bước đến phòng màu lục. Bên trong phòng, Cố Thất Hải đứng cạnh cửa, vẻ mặt không đành lòng nghiêng đầu sang một bên, Mã Tu Hòa ngồi chổm hổm bên dưới, lặng lẽ nhìn chăm chú vào ….. thi thể … trên sàn nhà.
Dương An Linh nằm sấp trên sàn nhà, cô mặc một bộ váy ngủ màu trắng tinh xảo, máu màu đỏ sậm nhuộm đỏ chiếc váy hoa, giống như một bông hoa hổng đỏ tươi nở rộ trên thân váy. Hai mắt cô mở lớn, sau lưng có cắm một con dao, dao cắm rất sâu, chỉ để lại cán dao bên trên lưng.
Từ Lập rốt cuộc cũng hoàn hồn lại, tòa biệt thự tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng hét bi thương của cậu ta.
_____
Có lẽ ai cũng không ngờ được cái chết sẽ thật sự ập đến ngôi biệt thự cầu vồng này.
Trừ X và hai người muốn ngăn cản X là Mã Tu Hòa và Cố Thất Hải.
Đáng tiếc bọn họ đã ngăn cản thất bại rồi.
Sau khi mọi người phát hiện ra thi thể Dương An Linh, radio vốn im lặng đã lâu đột nhiên lên tiếng: “Câu đố thứ nhất đã xuất hiện, khà khà, mời các vị tự mình tìm ra hung thủ.”
Cái chết của Dương An Linh lại trở thành “câu đố” của mọi người, nhưng không một ai thấy hưng phấn vì điều này.
Sau một hồi chết lặng, Thượng Dũng vốn là cảnh sát, dựa vào kinh nghệm của mình lên tiếng: “Có khi nào là do người bí ẩn trong ban tổ chức thừa dịp đêm khuya, lẻn vào biệt thự rồi giết chết Dương An Linh?”
Mã Tu Hòa đến bên cửa sổ, kéo màn lên, bầu trời ngoài cửa sổ sâu thăm thẳm như màn đêm, “Khoảng mười hai giờ đêm qua, trời mưa to, nên đất xung quanh biệt thự rất xốp, nếu có người ra vào biệt thự, nhất định sẽ có dấu chân, nhưng mà, lúc này trên nền đất một dấu chân cũng không có.”
Những người khác nghe vậy cũng tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên là ngoài biệt thự đất rất bằng phằng, không có dấu hiệu ra vào nào.
“Vậy thì ai có thể giết Dương An Linh?”
“Đáp án không phải là rất rõ ràng rồi sao?” Ánh mắt Mã Tu Hòa chậm rãi đảo qua từng người đứng ở đây, “Hung thủ chính là người trong biệt thự này, tất cả đều là kẻ tình nghi.”
Vẻ mặt Thượng Dũng nghiêm túc: “Đừng nói vô lý thế, chúng ta tập trung ở đây chẳng qua là vì vô tình tham gia cuộc thi suy luận này, tất cả mọi người đều không biết nhau, dù cho tiền thưởng rất lớn đi chăng nữa, sẽ có người vì một cuộc thi mà giết người sao?”
Mã Tu Hòa hỏi lại: “Thật sự không quen biết sao?”
Ai cũng không lên tiếng trả lời vấn đề của Mã Tu Hòa, lại càng không nói đến chuyện phản bác. Trong không bầu không khí nặng nề đang bao trùm lên tòa biệt thư, mỗi người đều đang theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình.
“Dù nói gì đi chăng nữa, đã xuất hiện việc giết người, mạng người là quan trọng nhất, chuyện thi thố này tạm thời gác sang một bên đã.” Tào Tân Lỗi lên tiếng trấn an mọi người. “Việc chúng ta nên làm đầu tiên chính là báo cảnh sát.”
Đêm qua, các thí sinh đều nghe theo lệnh của ban tổ chức đưa điện thoại cất vào thư phòng, giờ vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lại không thấy chìa khóa thư phòng đâu, mọi người đành hợp sức phá cửa phòng.
Sau khi vào được thư phòng, thì chiếc rương đựng di động lại không cánh mà bay.
Không có điện thoại di động, cách nhanh nhất còn lại chính là xuống núi báo cảnh sát, nhưng đúng lúc ấy trời lại bắt đầu đổ mưa, mọi người vừa ra khỏi biệt thự thì phát hiện ra tất cả các xe ở bên ngoài không biết từ khi nào lại đều bị chọc thủng lốp. Đường núi rất xa xôi hiểm trở, trời đổ mưa mỗi lúc một lớn, tự mình đi bộ xuống núi an tòan là điều không thể, mọi người lại bắt buộc phải ở lại trong biệt thự cầu vồng, chấp nhận sống trong sợ hãi đang dần bao vây lấy tòa biệt thự cổ này.
Có lẽ do hôm trước trải qua một hành trình mệt nhọc, căng thẳng, đêm qua Cố Thất Hải không những không bị mất ngủ, trái lại cô còn ngủ một giấc thẳng cho đến tận sáng.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Cố Thất Hải phát hiện ra, dường như không khí trong phòng cô có phần ẩm ướt hơn hôm trước, cô mở cửa sổ ra, muốn hít thở không khí tươi mát, lại phát hiện ra ngoài cửa sổ là một màn sương mù mờ mịt, xem ra đêm qua sau khi cô ngủ đã có một trận mưa không nhỏ.
Cố Thất Hải rửa mặt xong, thay một bộ quần áo khác, chưa đến nhà ăn cô đã ngửi thấy mùi cà phê thơm lừng, phòng ăn to như vậy chỉ có mỗi Mã Tu Hòa và Khúc Thi Thi ngồi ở chiếc bàn gỗ dài uống cà phê, mà Tào Tân Lỗi và Lôi Xương thì cùng nhau nấu bữa sáng trong phòng bếp.
Vì ban tổ chức cuộc thi không sắp xếp nhân viên phụ trách chăm sóc cuộc sống hằng ngày của các thí sinh, mà trong nhà bếp chỉ có sẵn một lượng lớn thức ăn và nước khoáng, cho nên đêm qua mọi người đã thống nhất với nhau, mỗi bữa ăn sẽ do các thí sinh thay nhau nấu nướng chuẩn bị, cứ như vậy cho đến khi cuộc thi chấm dứt, mà bữa sáng hôm nay là do Tào Tân Lỗi và Lôi Xương nấu.
Khi Cố Thất Hải ăn được một nửa bữa sáng, các thí sinh khác cũng lục tục kéo nhau xuống nhà ăn, mà Hà Diễn chính là tâm điểm của buổi sáng ngày hôm nay.
Sau khi nghỉ ngơi một buổi tối, nhìn qua có vẻ sức khỏe Hà Diễn đã khôi phục hoàn toàn, chẳng qua sắc mặt vẫn tái nhợt như hôm qua, đối diện với một đám người xa lạ, Hà Diễn thản nhiên ngồi xuống chỗ cạnh Cố Thất Hải.
“Thật xin lỗi, hôm qua đã dọa đến mọi người rồi.” Hà Diễn lễ phép trả lời.
Một lúc sau, mọi người lại chuyển đề tài đến vấn đề Hà Diễn ngất xỉu rồi bị đưa đến biệt thự như thế nào, còn cả mối quan hệ của cậu với Cố Thất Hải nữa.
Cố Thất Hải tự nhận mình ăn nói vụng về, sợ mình càng giải thích thì sẽ càng gây hiểu lầm, vì thế từ đầu tới cuối cô đều không lên tiếng, mà Hà Diễn thì vẫn một mực nói rằng anh và Cố Thất Hải chỉ là bạn bè bình thường. Trong lúc ấy Hà Diễn cũng quan sát phản ứng của Mã Tu Hòa, Mã Tu Hòa ngồi đối diện Cố Thất Hải, luôn duy trì vẻ mặt thản nhiên, dường như không chút nào để ý đến đề tài này.
Hà Diễn liền nhớ đến lời đêm qua Cố Thất Hải dặn dò anh, cô nhắc anh phải giả bộ như không quen biết Mã Tu Hòa, hơn nữa cũng không được để lộ chuyện cô và Mã Tu Hòa là người yêu của nhau, đêm qua dù đã nghĩ rất nhiều, cho đến giờ anh vẫn không thể hiểu nối ý cô. Nhưng mà anh cũng nhìn ra được, sự xuất hiện của anh dường như không phải là một chuyện ngẫu nhiên ngoài ý muốn. Mã Tu Hòa là một thám tử xuất sắc, có lẽ anh ta và Cố Thất Hải đang tìm kiếm cái gì đó. Hà Diễn nghĩ thầm, anh đã không thể giúp,thì tuyệt đối không thể gây thêm phiền phức cho hai người.
Mọi người vừa dùng bữa sáng, vừa cùng nhau nói chuyện phiếm, dần dần cũng đã đến mười giờ, nhìn cả nhà ăn, cũng chỉ còn có Dương An Linh là chưa xuất hiện.
Tào Tân Lỗi hỏi bạn trai Dương An Linh – Từ Lập: “Dương An Linh đâu? Đã muộn vậy rồi mà vẫn chưa dậy sao?”
Từ Lập nhún vai: “Trước khi xuống lầu tôi đã gọi cô ấy rồi, nhưng cô ấy không đáp lại. Cô ấy trước giờ vẫn luôn ham ngủ, có thể là tối qua cô ấy hưng phấn quá, nên giờ vẫn chưa muốn rời giường cũng nên.”
Tần Châu nói: “Nên đi gọi cô ấy đi, giờ đã mười giờ rồi, ban tổ chức vẫn chưa đưa câu hỏi cho chúng ta, có khi nào sẽ giống như hôm qua, người chưa đến đủ, thì sẽ không đưa yêu cầu không?”
Những người khác cũng đồng ý với ý kiến này của Tần Châu, Từ Lập suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng quyết định lên lầu gọi Dương An Linh rời giường.
Trong thời gian đợi Dương An Linh xuống, mỗi người đều chán ngán làm việc riêng của mình, Cố Thất Hải để ý thấy Mã Tu Hòa lặng lẽ rời phòng ăn, cô cũng mượn cớ muốn đi nhà vệ sinh để ra ngoài theo anh. Mã Tu Hòa đến cửa trước, mở cửa biệt thự ra, nhưng không bước ra ngoài, mà đứng ở cửa ngắm nhìn cảnh vật trên núi. Cố Thất Hải đến bên anh, cũng nhìn ngó xung quanh, nhưng không phát hiện ra điều gì đặc biệt.
Mã Tu Hòa ngẩng đầu lên, nhìn theo tầm mắt của anh, có thể thấy một số cửa sổ ở tầng hai, cửa sổ đầu tiên là của phòng Cố Thất Hải, cửa sổ thứ hai bên cạnh là của phòng màu lục của Dương An Linh, nhưng lúc này cửa sổ đã bị đóng lại, rèm cửa cũng được hạ xuống, căn bản không thể nhìn được tình hình bên trong phòng.
Lúc này Từ Lập lại chạy từ tầng hai xuống, nói với Mã Tu Hòa và Cố Thất hải: “Tôi gọi một lúc lâu, nhưng Dương An Linh không hề đáp lại tôi câu nào.”
Mã Tu Hòa không nói hai lời, liền bước lên cầu thang, Cố Thất Hải cũng đi theo anh.
Sau khi hai người đến tầng hai, Mã Tu Hòa đưa tay, gõ gõ cánh cửa phòng màu lục, đúng như lời Từ Lập nói, không có bất kì tiếng động nào đáp lại.
Từ Lập sốt ruột hỏi: “Giờ chúng ta nên làm gì đây?”
“Phá cửa.” Mã Tu Hòa lời ít ý nhiều.
“Chuyện này, chuyện này, có vẻ không tốt lắm?”
“Nếu bạn gái cậu xảy ra chuyện thì mới là chuyện không tốt.”
Từ Lập giật mình sợ hãi: “Có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Mã Tu Hòa không trả lời, lập tức xô người về phía cửa, Từ Lập dường như bị anh dọa, chỉ đứng yên tại chỗ, không chạy đến giúp, cũng không bước đến cản anh lại.
Cố Thất Hải kéo Từ Lập sang một bên, bước đến giúp Mã Tu Hòa phá cửa, qua một lúc dùng sức va mạnh vào cửa, hai người rốt cuộc cũng cùng nhau phá cửa thành công.
Cố Thất Hải mặc kệ cơn đau dữ dội trên vài, điều chỉnh lại hơi thở, nhìn Mã Tu Hòa đẩy cửa phòng.
Cùng lúc đó những người dưới lầu nghe thấy tiếng động cũng chạy lên. Tào Tân Lỗi lên đầu tiên, kinh ngạc hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Nhưng không ai đáp lại.
Từ Lập đứng ở hành lang, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng màu lục, hoảng sợ chôn chân tại chỗ.
Để biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, những người dự thi đứng trên hành lang đành phải nhấc chân, chậm rãi bước đến phòng màu lục. Bên trong phòng, Cố Thất Hải đứng cạnh cửa, vẻ mặt không đành lòng nghiêng đầu sang một bên, Mã Tu Hòa ngồi chổm hổm bên dưới, lặng lẽ nhìn chăm chú vào ….. thi thể … trên sàn nhà.
Dương An Linh nằm sấp trên sàn nhà, cô mặc một bộ váy ngủ màu trắng tinh xảo, máu màu đỏ sậm nhuộm đỏ chiếc váy hoa, giống như một bông hoa hổng đỏ tươi nở rộ trên thân váy. Hai mắt cô mở lớn, sau lưng có cắm một con dao, dao cắm rất sâu, chỉ để lại cán dao bên trên lưng.
Từ Lập rốt cuộc cũng hoàn hồn lại, tòa biệt thự tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng hét bi thương của cậu ta.
_____
Có lẽ ai cũng không ngờ được cái chết sẽ thật sự ập đến ngôi biệt thự cầu vồng này.
Trừ X và hai người muốn ngăn cản X là Mã Tu Hòa và Cố Thất Hải.
Đáng tiếc bọn họ đã ngăn cản thất bại rồi.
Sau khi mọi người phát hiện ra thi thể Dương An Linh, radio vốn im lặng đã lâu đột nhiên lên tiếng: “Câu đố thứ nhất đã xuất hiện, khà khà, mời các vị tự mình tìm ra hung thủ.”
Cái chết của Dương An Linh lại trở thành “câu đố” của mọi người, nhưng không một ai thấy hưng phấn vì điều này.
Sau một hồi chết lặng, Thượng Dũng vốn là cảnh sát, dựa vào kinh nghệm của mình lên tiếng: “Có khi nào là do người bí ẩn trong ban tổ chức thừa dịp đêm khuya, lẻn vào biệt thự rồi giết chết Dương An Linh?”
Mã Tu Hòa đến bên cửa sổ, kéo màn lên, bầu trời ngoài cửa sổ sâu thăm thẳm như màn đêm, “Khoảng mười hai giờ đêm qua, trời mưa to, nên đất xung quanh biệt thự rất xốp, nếu có người ra vào biệt thự, nhất định sẽ có dấu chân, nhưng mà, lúc này trên nền đất một dấu chân cũng không có.”
Những người khác nghe vậy cũng tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên là ngoài biệt thự đất rất bằng phằng, không có dấu hiệu ra vào nào.
“Vậy thì ai có thể giết Dương An Linh?”
“Đáp án không phải là rất rõ ràng rồi sao?” Ánh mắt Mã Tu Hòa chậm rãi đảo qua từng người đứng ở đây, “Hung thủ chính là người trong biệt thự này, tất cả đều là kẻ tình nghi.”
Vẻ mặt Thượng Dũng nghiêm túc: “Đừng nói vô lý thế, chúng ta tập trung ở đây chẳng qua là vì vô tình tham gia cuộc thi suy luận này, tất cả mọi người đều không biết nhau, dù cho tiền thưởng rất lớn đi chăng nữa, sẽ có người vì một cuộc thi mà giết người sao?”
Mã Tu Hòa hỏi lại: “Thật sự không quen biết sao?”
Ai cũng không lên tiếng trả lời vấn đề của Mã Tu Hòa, lại càng không nói đến chuyện phản bác. Trong không bầu không khí nặng nề đang bao trùm lên tòa biệt thư, mỗi người đều đang theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình.
“Dù nói gì đi chăng nữa, đã xuất hiện việc giết người, mạng người là quan trọng nhất, chuyện thi thố này tạm thời gác sang một bên đã.” Tào Tân Lỗi lên tiếng trấn an mọi người. “Việc chúng ta nên làm đầu tiên chính là báo cảnh sát.”
Đêm qua, các thí sinh đều nghe theo lệnh của ban tổ chức đưa điện thoại cất vào thư phòng, giờ vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lại không thấy chìa khóa thư phòng đâu, mọi người đành hợp sức phá cửa phòng.
Sau khi vào được thư phòng, thì chiếc rương đựng di động lại không cánh mà bay.
Không có điện thoại di động, cách nhanh nhất còn lại chính là xuống núi báo cảnh sát, nhưng đúng lúc ấy trời lại bắt đầu đổ mưa, mọi người vừa ra khỏi biệt thự thì phát hiện ra tất cả các xe ở bên ngoài không biết từ khi nào lại đều bị chọc thủng lốp. Đường núi rất xa xôi hiểm trở, trời đổ mưa mỗi lúc một lớn, tự mình đi bộ xuống núi an tòan là điều không thể, mọi người lại bắt buộc phải ở lại trong biệt thự cầu vồng, chấp nhận sống trong sợ hãi đang dần bao vây lấy tòa biệt thự cổ này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook