Edit: Thu Lệ

Chỉ có điều đoàn trưởng Tô vẫn rất phối hợp đi xử lý thi thể của "Tù binh"  đặc biệt đó.

Ngoảnh đầu lại, Tống Tinh Thần vẫn còn ôm hai vai rúc ở trong góc, hơi nhíu chân mày, cúi đầu tiến hành cởi nút áo.

Tống Tinh Thần không nhìn thấy anh đang làm gì, chờ anh cởi áo xong, cô mới bỗng chốc phản ứng kịp, hét lên với anh: "Anh không được tới đây!"

Bước chân của Tô Thanh Triệt dừng lại, trong tay còn cầm áo khoác huấn luyện anh mới vừa cởi ra. "Cô không cần?"

Tống Tinh Thần lại hiểu lầm ý nghĩa câu hỏi của anh là "Cô không cần áo khoác của tôi", gương mặt trắng bệch như tờ giấy: "Tôi đồng ý với anh là đã rất kìm nén rồi, nếu anh dám tiến lên nửa bước nữa, tôi nhất định sẽ đánh anh! Đánh anh giống như hôm đó vậy!"

Lúc này, Tô Thanh Triệt mới phản ứng được, anh liếc mắt nhìn áo khoác huấn luyện trong tay, thiếu chút nữa bật cười. Anh nhảy tới mấy bước, cầm áo khoác huấn luyện đắp lên người cô, thấy cô giương nanh múa vuốt, đỡ tay của cô lại, trong giọng nói đều chưa nụ cười vui vẻ: "Tống Tinh Thần, cô cho rằng hôm đó tôi không để cho cô đánh tôi sao?"

Tống Tinh Thần thấy mình hiểu lầm ý tứ của anh, còn chưa kịp xấu hổ, đã bị đoàn trưởng Tô dời đi lực chú ý. "Anh có ý gì?"

"Đừng làm hư quần áo của tôi nữa." Tô Thanh Triệt nói xong vươn tay giúp cô cài nút áo, lúc này mới không nhanh không chậm nói: "Chính là ý trên mặt chữ."

Tống Tinh Thần cắn cắn môi dưới, giọng nói bỗng chốc lành lạnh."Anh để cho tôi đánh?"

Nhưng Tô Thanh Triệt lại không có ý định trò chuyện tiếp với cô, khẽ lui về sau một bước, nhẹ giọng nói: "Không nên suy nghĩ quá nhiều, trí tưởng tượng của cô sẽ sáng tạo ra một vấn đề không tồn tại."

Tống Tinh Thần suy ngẫm nhiều lần, lúc này mới ngộ ra được hàm nghĩa sâu xa ở trên mặt chữ. Cô"Xí" một tiếng, hất cằm lên, đôi con ngươi tỏa sáng dưới ánh trăng sáng tỏ.

Tô Thanh Triệt vẫn không quên được, đêm đó cô nâng cằm, đôi con ngươi  sáng long lanh giống như thủy tinh, trực tiếp nhìn vào cảm giác trong lòng anh. Cùng với giọng nói không ai bì nổi của cô nói ra một câu —— ừm, đối với Tô Thanh Triệt đó là một câu nói vô cùng có tính tổng kết.

Cô nói: "Chuyện không biết xấu hổ này, nếu như làm tốt, gọi là tố chất trong lòng vượt qua thử thách."

******

Tô Thanh Triệt gặp Tống Tinh Thần đúng vào lúc anh không được như ý, anh không bảo vệ được cho người em gái cùng anh lớn lên, cũng bởi vì nguyên nhân của anh đã khiến cô phải liều lĩnh ra nước ngoài.

Đối với phần tình cảm này anh vẫn luôn chịu đựng, thân phận của anh còn chưa đủ để anh quang minh chính đại nói cho cô biết, anh không chỉ muốn làm anh trai của cô.

Nhưng anh không nói ra miệng, anh quá rõ suy nghĩ của ông cụ Tô. Anh nhìn chăm chú vào người—— mà người đó cũng là người trong lòng Tô Thanh Âm. Mà anh vứt bỏ tất cả cũng không như anh ta.

Hôm bị Tống Tinh Thần cấu trầy cổ, Tô Thanh Âm ra nước ngoài.

Anh xác nhận lặp đi lặp lặp lại, cuối cùng trong cơn đau rát, cảm nhận sâu sắc vấn đề cố chấp bị mất phương hướng cả đêm. Anh vuốt vết thương kia, không khỏi nghĩ đến Tống Tinh Thần —— là một người như thế nào.

Đối với Tô Thanh Triệt mà nói, Tống Tinh Thần không thể nghi ngờ là tồn tại rất mới mẻ. Cô kiêu ngạo, nóng nảy, xinh đẹp, không ai bì nổi, tính cách của cô gần như có chút giống người đàn ông đó, nhưng so với người đàn ông đó thì đáng yêu hơn nhiều.

Mà hôm nay, khoảng khắc khi anh đứng gần Tống Tinh Thần, đột nhiên tim đập thình thịch, anh rốt cuộc hiểu rõ.

Thì ra trong phần tình yêu đối với cô, bởi vì xen lẫn quá nhiều tình tự đã trở nên không đủ đơn thuần. Anh cũng không phải là người không bỏ được, đoạn tình cảm này cũng nên kết thúc rồi.

******

Đợi đến khi đội cứu viện đến đây, đã là quá nửa đêm rồi.

Trên miệng hố vây quanh một vòng người, cầm đèn pin chiếu xuống phía dưới, thấy đoàn trưởng Tô và Tống Tinh Thần dựa chung một chỗ thì tất cả mọi người nháy mắt kinh ngạc, ngay sau đó tất cả vẻ mặt đều tỏ vẻ mập mờ sáng tỏ.

Tham Mưu Trưởng Lục cầm đèn pin soi thấy chiếc áo khoác huấn luyện to lớn trên người Tống Tinh Thần thì cảm thấy hàm răng cũng chua!

Mẹ nó, tổ chức không muốn tiết lộ tin tức cá nhân của chỉ đạo viên Tống thật ra chính là tổ chức dưới tay mình! Cái gì mà chịu được với không chịu được chứ, rõ ràng chính là không để cho ăn!

Cho nên khi Tham Mưu Trưởng Lục thả sợi dây xuống kéo Chỉ đạo viên Tống lên, anh rất là oán niệm chảy xuống những giọt nước mắt dài như sợi mì. Mẹ nó, không có người cho ăn coi như xong, công việc dùng thể lực còn giữ cho anh làm!

Tô Thanh Triệt nhận được sợi dây thả xuống, quấn quanh hông Tống Tinh Thần gút lại, Tống Tinh Thần giơ cánh tay nhìn bộ dạng anh cúi đầu nghiêm túc thắt dây, hốc mắt thậm chí có chút ấm áp.

Tô Thanh Triệt vừa nâng mắt đã nhìn thấy đôi con ngươi trong trẻo sáng ngời của cô, anh sững sờ, ngay sau đó do dự một chút vẫn là vươn tay vỗ vỗ đầu của cô. "Đừng lãng phí thời gian ngủ của chiến sĩ tôi."

Tống Tinh Thần cũng tìm được một chút mềm mại trong giọng nói nghiêm trang này, trong lúc cô được Tô Thanh Triệt móc sợi dây vào eo để kéo lên quay đầu nhìn anh."Tô Thanh Triệt, cám ơn anh."

Đoàn trưởng Tô nhíu mày nhìn, trên gương mặt của Tống Tinh Thần đều là nụ cười thản nhiên, thường thấy cô ngang ngược càn rỡ, hôm nay nhìn thấy cô ôn nhu như vậy, thật đúng là —— đáng chết không có thói quen.

Tô Thanh Triệt nghĩ tới liền dời tay đang ở ngang hông cô xuống dưới, trong lúc Tống Tinh Thần đang biến sắc rất bình tĩnh nâng cái mông của cô lên trên, đồng thời vân đạm phong khinh nói: "Không khách khí."

Tống Tinh Thần trầm mặt hít thở sâu chốc lát, lúc này mới cắn răng nghiến lợi nói: "Anh chờ đó cho tôi."

Tống Tinh Thần là làm thật, khi mặt cô đen thui được Tham Mưu Trưởng Lục kéo khỏi cái hố liền không nói tiếng nào ở phía trên coi chừng. Thấy Tô Thanh Triệt được kéo lên mới lộ một cái đầu, cô xoay người lấy áo khoác huấn luyện trên người mình phủ lên đầu anh, sau đó nhanh chóng ra chân đá tay của anh.

Đoàn trưởng Tô cảm nhận được tiếng gió gào thét xẹt qua bên tai, kéo lấy sợi dây, khẽ quát một tiếng: "Kéo!" Liền nhanh chóng đạp đáy hố lui về phía sau thật nhanh, khó khăn lắm mới tránh thoát được bảy phần sức chân của Tống Tinh Thần.

Tống Tinh Thần thấy một cú đá thất bại, lại bổ thêm một cú nữa. Lúc này Tô Thanh Triệt không cần dùng chút sức, anh nghe động tĩnh bên tai, nhanh chóng tăng sức vặn sợi dây xoay tròn một vòng, sau đó chống mép hố đất nhảy lên cái vèo.

Động tác của anh rất mạnh, Tham Mưu Trưởng Lục đứng đầu không kéo lại...... nên bản thân bị té xuống.

"Mẹ nó!" Toàn thân đau đớn, Tham Mưu Trưởng Lục phát ra tiếng rên bi thảm nhất trần gian.

Tô Thanh Triệt nhìn cũng chưa từng nhìn Tham Mưu Trưởng Lục một cái, trực tiếp gạt áo khoác huấn luyện ra, dùng khí thế bén nhọn bức người nhảy tới khiến Tống Tinh Thần phải lui về phía sau vài bước. "Không chơi thẹn quá thành giận như vậy nha, tôi cũng không đá trúng anh!"

Toàn thân Tô Thanh Triệt đầy khí lạnh, lúc nhíu lông mày càng có thêm một loại áp bức vô hình trầm trầm quét tới, không khỏi khiến người ta đang trên khí thế thấp xuống một mảng lớn.

Anh nheo mắt quan sát cô một vòng, lướt qua chiến thuật trong đầu một vòng, vẫn không chọn được phương thức nào vừa có thể tổn thương da thịt mà lại không ảnh hưởng đến xương cốt.

Anh khẽ nghiêng đầu, đôi tròng mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cô, sau đó thong thả ung dung mặc áo khoác huấn luyện lên người.

Trong lòng Tống Tinh Thần âm thầm xổ một câu nói tục, quá con mẹ nó đẹp trai!

Chỉ là một giây kế tiếp cô liền yên lặng bóp chết suy nghĩ này, bắt đầu thăm hỏi toàn bộ dòng họ của Tô Thanh Triệt. Bởi vì đoàn trưởng Tô có bộ mặt phớt tỉnh ra lệnh: "Trở về viết cho tôi một bản kiểm điểm 3000 chữ, trễ nhất là tối mai phải nộp cho tôi."

Dứt lời, "Xoạt"  một cái quay người đi.

******

Lần đi này, Tống Tinh Thần ngược lại mấy ngày cũng không nhìn thấy Tô Thanh Triệt.

Mệt cho cô còn thức đêm để viết, sớm biết đã đục nước béo cò rồi.

Tham Mưu Trưởng Lục ngược lại vẫn ở trong bộ đội, chỉ là thái độ khi nhìn thấy Tống Tinh Thần đã không còn giống như lúc trước, bộ dạng kiêu ngạo oán giận.

Hôm đó, Tống Tinh Thần mới vừa ra khỏi nhà ăn, nhìn thấy Tham Mưu Trưởng Lục ở phía đối diện, vốn dĩ anh đang chuyện trò vui vẻ với bạn học nữ bên cạnh. Nhìn thấy Tống Tinh Thần, ánh mắt chợt lóe, liền quay đầu muốn đi.

Tống Tinh Thần nhíu mày, trực tiếp chặn người lại. "Tham Mưu Trưởng Lục, anh muốn chạy đi đâu hả?"

Tham Mưu Trưởng Lục bị gọi lại, lúc này mới tâm bất cam tình bất nguyện mà ngừng lại, sắc mặt rất là kỳ lạ liếc Tống Tinh Thần một cái, gãi gãi đầu đang đội mũ giải thích: "Phút cuối cùng quên mất có phần tài liệu cần dùng gấp phải nộp."

Tống Tinh Thần hết ý kiến, nói láo không có bản thảo chính là kiểu người không có tâm nhãn như Tham Mưu Trưởng Lục đây.

"Không phải Đoàn trưởng Tô đã đi ra ngoài rồi à, anh cần nộp gấp tài liệu cho ai đây?" Cô liếc mắt nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của Tham Mưu Trưởng Lục, ho nhẹ mấy tiếng, lúc này mới nói: "Tại sao gần đây anh gặp tôi lại có chuyện gấp hả?"

Tham Mưu Trưởng Lục bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, anh có thể nói mình là thẹn quá hóa giận sao? Hơn nữa anh thẹn quá hóa giận đã duy trì vài ngày rồi mà không một ai có thể nhìn ra chút đầu mối, anh càng phải kìm nén được chứ!

Trầm mặc chốc lát, anh mới có chút khóc không ra nước mắt mà nói: "Chỉ đạo viên, cô hiểu lầm rồi, tôi thật sự rất bận."

Phải nói ai có thể áp chế khí thế của Tống Tinh Thần, đoán chừng cũng chỉ có một mình Tô Thanh Triệt thôi. Tô Thanh Triệt vừa đi, cô lập tức lộ ra sự sắc sảo, giờ phút này đối với ái tướng của đoàn trưởng Tô cũng như thế.

Cô có chút nghiền ngẫm quan sát anh một vòng, hình như là đang tìm manh mối gì, vẻ mặt đó nhìn kỹ ngược lại không kém lúc Tô Thanh Triệt bức cung bao nhiêu.

Tổng kết này càng khiến Tham Mưu Trưởng Lục cảm thấy lo lắng, anh nhíu mày, hỏi dò: "Chỉ đạo viên Tống, cô và đoàn trưởng của chúng tôi có biến hả?"

Tống Tinh Thần sững sờ, ngay sau đó phản ứng kịp "Có biến" của anh là có ý gì, nhíu mày cười một tiếng. "Anh cảm thấy tôi có thể để ý đến đoàn trưởng của anh?"

Tham Mưu Trưởng Lục đang muốn gật đầu, "Hai người chính là trai tài gái sắc, một đôi trời đất tác thành nha." Lúc liếc thấy sắc mặt Tống Tinh Thần không tốt thì lập tức lắc đầu. "Sao chỉ đạo viên Tống có thể để ý đến đức hạnh này của đoàn trưởng chứ, đúng không?"

Tống Tinh Thần cau mày.

Tham Mưu Trưởng Lục tiếp tục nói: "Thật ra thì đoàn trưởng của chúng tôi rất ưu tú, Chỉ đạo viên Tống vẫn nên suy nghĩ một chút đi." Dứt lời, bản thân mình cũng nên tranh thủ cơ hội biểu hiện chút khen ngợi tình địch chứ.

Ý vị sâu xa thở dài một cái, Tham Mưu Trưởng Lục ôm tâm tình tịch mịch mà người khác không biết đi ra ngoài.

Tống Tinh Thần nghe được không hiểu ra sao, nhíu chặt chân mày. Cô cảm thấy cần phải nhắc nhở đoàn trưởng Tô một chút, gần đây thần kinh ái tướng của anh có chút không bình thường, thậm chí tư duy lô-gích cũng có chút kém cõi.

Nghĩ như vậy, lại nghĩ tới quân huấn sắp kết thúc, mà đoàn trưởng Tô lại không biết tung tích.

Vì vậy, lần đầu tiên Tống Tinh Thần vẫn luôn ước gì Tô Thanh Triệt đi xa chừng nào tốt chừng đó cảm thấy —— là lạ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương