Hồng Phúc Dao
-
Chương 31
Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương đi vào trong tẩm cung, hai người che giấu hoảng loạn trong lòng, đi tới bên cạnh Bạch Tang Vận vừa mới uống thuốc xong. Lam Khuyết Dương kéo tay Bạch Tang Vận nói: “Tang Vận, tiểu Dụ Đầu hôm nay có nháo hay không?”
“Phụ vương, Dụ Đầu hôm nay rất ngoan, đi tiểu cũng không khóc. Vừa tỉnh lại liền cười, hoàng gia gia thấy vậy cũng không chịu trở về nghỉ ngơi.” Bạch Hãn Triệt vẫn luôn ở trong cung cùng Bạch Tang Vận nói. Bởi vì hắn có thai, Bạch Tang Vận dứt khoát bảo hắn chuyển vào cung, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.
“Hãn Triệt, con cũng chú ý thân mình, con bây giờ cũng không so được với người khác.” Lưu Hoài Diệp dặn dò một tiếng, sau đó nói với Bạch Tang Vận, “Tang Vận, gần đây quan viên địa phương phải về kinh báo cáo, ta và Khuyết Dương có lẽ sẽ bận hơn, ban ngày không có biện pháp cùng ngươi, ngươi cùng tiểu Dụ Đầu phải thành thành thật thật ở trong phòng. Hãn Triệt, coi trọng cha con… Vận Tranh cùng Vận Vanh cũng phải bận hơn một chút, con ở trong cung an tâm dưỡng thai, trò chuyện bồi cha và hoàng gia gia con.”
“Phụ hoàng, người yên tâm, trong cung có hài nhi, quốc sự quan trọng hơn.” Bạch Hãn Triệt đáp. Bạch Tang Vận chỉ là cười gật gật đầu, nói cho hai người hắn đã biết. Lam Khuyết Dương liếc mắt nhìn Lưu Hoài Diệp một cái, hai người buông Bạch Tang Vận ra. Hôn hôn nhi tử, hai người vội vàng ra khỏi tẩm cung.
Vừa ra khỏi tẩm cung, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương liền hạ xuống rất nhiều đạo mệnh lệnh. Ma ma quản sự và thái giám trong cung đều nhận được ý chỉ, một số người chạy tới phủ Hiển thân vương đợi, chờ sai phái bất cứ lúc nào; một số người thì quản miệng người trong cung, phải gạt mấy người.
Lam Khuyết Dương cùng Lưu Hoài Diệp trực tiếp cưỡi ngựa xuất cung. Thừa dịp Lưu Hoài Diệp đang nói chuyện, Lam Khuyết Dương len lén lấy một viên đan quả từ trên cổ tay Bạch Tang Vận xuống. Bọn họ hi vọng Bạch Tang Vận hồ đồ một chút, không cần phát hiện trong thời gian ngắn ngủi kia, cái vòng trên cổ tay hắn có gì thay đổi.
Kinh thành lộ ra vẻ dị thường khẩn trương, ngựa của hoàng thượng và Khuyết Dương dừng lại tại cửa vương phủ, phần đông thị vệ thái giám liền chen lên, bẩm báo thương thế trước mắt của Lưu Tích Tứ. Mang theo đan quả cứu mạng, Lam Khuyết Dương cực nhanh chạy vào bên trong Thanh Liễu cư. Sau khi nhìn thấy bộ dáng Lưu Tích Tứ, lửa giận của Lưu Hoài Diệp và Lam Khuyết Dương mang theo chân khí không cách nào khống chế phá hủy sạch trong phòng Lưu Tích Tứ.
Làm vỡ đan quả, Lam Khuyết Dương tự mình cho Lưu Tích Tứ uống, lại thêm dùng nội tức cường đại của mình bức tụ huyết trong cơ thể Lưu Tích Tứ ra. Lam Khuyết Dương đã nhiều năm không xuất thủ, ngoại trừ lần đó hắn cùng Ly Nghiêu so chiêu. Nhưng lần này ra tay, lại là vì cứu đứa con yêu của hắn, phẫn nộ cùng không nỡ trong lòng Lam Khuyết Dương có thể hiểu được.
Bôi thuốc tê lên cho Lưu Tích Tứ, Ngũ Mặc từng kim từng kim khâu lại chỗ rách ở bụng Lưu Tích Tứ. Từng kim kia không chỉ đâm vào người Ly Nghiêu, lại càng đâm vào người Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương.
“Tra được xúi giục phía sau là ai chưa?” Sau khi Ngũ Mặc từng kim khâu xong, Lưu Hoài Diệp hỏi.
“Đả thương Tích Tứ là tiểu công tử bị đuổi ra của quý phủ Nghiêm Thụy. Người nọ lúc trước ở ‘Cầu Tri thư cục’ in dâm thư, chọc giận Tích Tứ, Nghiêm Thụy liền đuổi hắn đi. Nhưng khi nhi thần thẩm vấn hắn, hắn lại nói cái gì cũng không nhớ. Nhi thần thấy nhất định là có người tìm hắn làm kẻ chết thay. Nhi thần phái người điều tra, trên người hắn mang theo cổ độc, xác nhận bị người khống chế.” Lam Vận Vanh sau khi hồi cung báo cho phụ hoàng cùng phụ vương biết, liền thẩm vấn phạm nhân.
Ly Nghiêu im lặng không lên tiếng, hai tay nổi gân xanh đã sớm biến vải dệt thành bụi phấn. Độc trên người Lưu Tích Tứ hắn từng thấy, hơn nữa phi thường quen thuộc… Hắn đã đoán được Lưu Tích Tứ vì sao lại bị thương, cũng đoán được người nọ sau lưng là ai. Nguyễn Hương… Đây là trả thù của ngươi với ta… Ngươi ngàn không nên vạn không nên, không nên tổn thương hắn…
Đứng lên, Ly Nghiêu lấy mu bàn tay nhẹ nhàng sờ sờ mặt Lưu Tích Tứ, “Nếu Tích Tứ tỉnh, nói cho hắn, ta đi tìm người, rất nhanh sẽ trở lại.”
“Tích Tứ gặp chuyện có liên quan tới ngươi?” Lưu Hoài Diệp nghe hiểu. Ly Nghiêu gật đầu một cái, hôn xuống đôi môi trắng bệch của Lưu Tích Tứ, xoay người đi. Không ai cản Ly Nghiêu, không phải không dám cản, là biết cản không được. Bộ dáng đã điên cuồng của Ly Nghiêu, khiến bọn họ rõ ràng cản lại tình huống chỉ biết càng tệ hơn.
“Đuổi theo hắn, lúc này đừng thêm phiền phức nữa.” Lam Khuyết Dương nói một câu, hai đạo bóng dáng nhanh ra ngoài. Đặt Lưu Tích Tứ đang hôn mê nằm ngang, Lam Khuyết Dương cau mày nói: “Cần phải phong tỏa tin tức Tích Tứ bị thương. Vận Tranh Vận Vanh phụ trách điều tra người khả nghi trong kinh thành. Nếu việc này có quan hệ với Ly Nghiêu, phái người đến phương bắc đi. Ngũ Mặc, ngươi vẫn giống như thường ngày mỗi ngày tiến cung, gặp Tang Vận, Tích Tứ bên này ta và hoàng thượng sẽ bồi. Buổi tối thì vất vả ngươi một chút, mấy ngày này ngươi ở nơi này của Tích Tứ. Nói cho người phía dưới, phàm là khẩu âm không phải kinh thành, toàn bộ thẩm vấn. Một cái Ly giáo nho nhỏ… Bổn vương thật đúng là phải xem thử.”
“Gửi phong thư cho Thượng Quan, Trạch Yên gần phương bắc, vây cánh của Ly giáo này, bảo hắn phái binh đi vào tiêu diệt toàn bộ. Còn có, nếu mấy người trong cung kia hỏi Tích Tứ, thì nói nó cùng Ly Nghiêu đi ngoại ô lễ Phật, những thứ khác không được nhiều lời.”
“Dạ, phụ hoàng.”
“Phụ vương, Dụ Đầu hôm nay rất ngoan, đi tiểu cũng không khóc. Vừa tỉnh lại liền cười, hoàng gia gia thấy vậy cũng không chịu trở về nghỉ ngơi.” Bạch Hãn Triệt vẫn luôn ở trong cung cùng Bạch Tang Vận nói. Bởi vì hắn có thai, Bạch Tang Vận dứt khoát bảo hắn chuyển vào cung, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.
“Hãn Triệt, con cũng chú ý thân mình, con bây giờ cũng không so được với người khác.” Lưu Hoài Diệp dặn dò một tiếng, sau đó nói với Bạch Tang Vận, “Tang Vận, gần đây quan viên địa phương phải về kinh báo cáo, ta và Khuyết Dương có lẽ sẽ bận hơn, ban ngày không có biện pháp cùng ngươi, ngươi cùng tiểu Dụ Đầu phải thành thành thật thật ở trong phòng. Hãn Triệt, coi trọng cha con… Vận Tranh cùng Vận Vanh cũng phải bận hơn một chút, con ở trong cung an tâm dưỡng thai, trò chuyện bồi cha và hoàng gia gia con.”
“Phụ hoàng, người yên tâm, trong cung có hài nhi, quốc sự quan trọng hơn.” Bạch Hãn Triệt đáp. Bạch Tang Vận chỉ là cười gật gật đầu, nói cho hai người hắn đã biết. Lam Khuyết Dương liếc mắt nhìn Lưu Hoài Diệp một cái, hai người buông Bạch Tang Vận ra. Hôn hôn nhi tử, hai người vội vàng ra khỏi tẩm cung.
Vừa ra khỏi tẩm cung, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương liền hạ xuống rất nhiều đạo mệnh lệnh. Ma ma quản sự và thái giám trong cung đều nhận được ý chỉ, một số người chạy tới phủ Hiển thân vương đợi, chờ sai phái bất cứ lúc nào; một số người thì quản miệng người trong cung, phải gạt mấy người.
Lam Khuyết Dương cùng Lưu Hoài Diệp trực tiếp cưỡi ngựa xuất cung. Thừa dịp Lưu Hoài Diệp đang nói chuyện, Lam Khuyết Dương len lén lấy một viên đan quả từ trên cổ tay Bạch Tang Vận xuống. Bọn họ hi vọng Bạch Tang Vận hồ đồ một chút, không cần phát hiện trong thời gian ngắn ngủi kia, cái vòng trên cổ tay hắn có gì thay đổi.
Kinh thành lộ ra vẻ dị thường khẩn trương, ngựa của hoàng thượng và Khuyết Dương dừng lại tại cửa vương phủ, phần đông thị vệ thái giám liền chen lên, bẩm báo thương thế trước mắt của Lưu Tích Tứ. Mang theo đan quả cứu mạng, Lam Khuyết Dương cực nhanh chạy vào bên trong Thanh Liễu cư. Sau khi nhìn thấy bộ dáng Lưu Tích Tứ, lửa giận của Lưu Hoài Diệp và Lam Khuyết Dương mang theo chân khí không cách nào khống chế phá hủy sạch trong phòng Lưu Tích Tứ.
Làm vỡ đan quả, Lam Khuyết Dương tự mình cho Lưu Tích Tứ uống, lại thêm dùng nội tức cường đại của mình bức tụ huyết trong cơ thể Lưu Tích Tứ ra. Lam Khuyết Dương đã nhiều năm không xuất thủ, ngoại trừ lần đó hắn cùng Ly Nghiêu so chiêu. Nhưng lần này ra tay, lại là vì cứu đứa con yêu của hắn, phẫn nộ cùng không nỡ trong lòng Lam Khuyết Dương có thể hiểu được.
Bôi thuốc tê lên cho Lưu Tích Tứ, Ngũ Mặc từng kim từng kim khâu lại chỗ rách ở bụng Lưu Tích Tứ. Từng kim kia không chỉ đâm vào người Ly Nghiêu, lại càng đâm vào người Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương.
“Tra được xúi giục phía sau là ai chưa?” Sau khi Ngũ Mặc từng kim khâu xong, Lưu Hoài Diệp hỏi.
“Đả thương Tích Tứ là tiểu công tử bị đuổi ra của quý phủ Nghiêm Thụy. Người nọ lúc trước ở ‘Cầu Tri thư cục’ in dâm thư, chọc giận Tích Tứ, Nghiêm Thụy liền đuổi hắn đi. Nhưng khi nhi thần thẩm vấn hắn, hắn lại nói cái gì cũng không nhớ. Nhi thần thấy nhất định là có người tìm hắn làm kẻ chết thay. Nhi thần phái người điều tra, trên người hắn mang theo cổ độc, xác nhận bị người khống chế.” Lam Vận Vanh sau khi hồi cung báo cho phụ hoàng cùng phụ vương biết, liền thẩm vấn phạm nhân.
Ly Nghiêu im lặng không lên tiếng, hai tay nổi gân xanh đã sớm biến vải dệt thành bụi phấn. Độc trên người Lưu Tích Tứ hắn từng thấy, hơn nữa phi thường quen thuộc… Hắn đã đoán được Lưu Tích Tứ vì sao lại bị thương, cũng đoán được người nọ sau lưng là ai. Nguyễn Hương… Đây là trả thù của ngươi với ta… Ngươi ngàn không nên vạn không nên, không nên tổn thương hắn…
Đứng lên, Ly Nghiêu lấy mu bàn tay nhẹ nhàng sờ sờ mặt Lưu Tích Tứ, “Nếu Tích Tứ tỉnh, nói cho hắn, ta đi tìm người, rất nhanh sẽ trở lại.”
“Tích Tứ gặp chuyện có liên quan tới ngươi?” Lưu Hoài Diệp nghe hiểu. Ly Nghiêu gật đầu một cái, hôn xuống đôi môi trắng bệch của Lưu Tích Tứ, xoay người đi. Không ai cản Ly Nghiêu, không phải không dám cản, là biết cản không được. Bộ dáng đã điên cuồng của Ly Nghiêu, khiến bọn họ rõ ràng cản lại tình huống chỉ biết càng tệ hơn.
“Đuổi theo hắn, lúc này đừng thêm phiền phức nữa.” Lam Khuyết Dương nói một câu, hai đạo bóng dáng nhanh ra ngoài. Đặt Lưu Tích Tứ đang hôn mê nằm ngang, Lam Khuyết Dương cau mày nói: “Cần phải phong tỏa tin tức Tích Tứ bị thương. Vận Tranh Vận Vanh phụ trách điều tra người khả nghi trong kinh thành. Nếu việc này có quan hệ với Ly Nghiêu, phái người đến phương bắc đi. Ngũ Mặc, ngươi vẫn giống như thường ngày mỗi ngày tiến cung, gặp Tang Vận, Tích Tứ bên này ta và hoàng thượng sẽ bồi. Buổi tối thì vất vả ngươi một chút, mấy ngày này ngươi ở nơi này của Tích Tứ. Nói cho người phía dưới, phàm là khẩu âm không phải kinh thành, toàn bộ thẩm vấn. Một cái Ly giáo nho nhỏ… Bổn vương thật đúng là phải xem thử.”
“Gửi phong thư cho Thượng Quan, Trạch Yên gần phương bắc, vây cánh của Ly giáo này, bảo hắn phái binh đi vào tiêu diệt toàn bộ. Còn có, nếu mấy người trong cung kia hỏi Tích Tứ, thì nói nó cùng Ly Nghiêu đi ngoại ô lễ Phật, những thứ khác không được nhiều lời.”
“Dạ, phụ hoàng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook