"Cảm tạ thịnh tình của Phượng Hoa tiểu thư. Tại hạ còn có công vụ, xin cáo lui trước."

"Đại nhân xin dừng bước!" Phượng Hoa hơi sốt ruột.

Hắn hờ hững quay đầu, lông mày rậm nhíu lại: "Phượng Hoa tiểu thư còn có việc cần dặn dò sao?"

"Không, không phải dặn dò." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Hoa dần ửng đỏ, nhỏ nhẹ nói: "Không biết đại nhân có thể cho tùy tùng lui xuống không? Phượng Hoa có lời muốn nói."

Nghe nàng nói thế! Đây chính là cơ hội tốt a!

Hỉ Thước liều mạng khua tay ra hiệu với hắn, nếu không phải do thân phận bị hạn chế, nàng đã sớm tóm lấy bả vai của hắn mà mạnh mẽ lay động.

Ánh mắt Phạm Lôi Đình nhìn nàng vô cùng lạnh lẽo đủ để cả người nàng đóng băng. "Vừa rồi thánh thượng hạ lệnh tại hạ dò xét thủ vệ nội cung, tại hạ không dám trì hoãn, thỉnh Phượng Hoa tiểu thư thứ lỗi." Dứt lời, bàn tay lớn của hắn lao tới, kéo Hỉ Thước không biết chuyện gì đang xảy ra rời đi.

Nín nhịn một lúc lâu, mãi đến khi vừa ra khỏi cung, Hỉ Thước cũng không nhịn được nữa mà bạo phát.

"Lôi Đình đại nhân, căn bản ngài đang đùa ta đúng không?"

Phạm Lôi Đình không nói gì, chỉ thâm ý liếc nhìn Hàn Binh và Thiết Tập, hai người họ liền thức thời xin cáo lui, vỗ ngựa chạy không còn thấy bóng dáng đâu.

"Gia đói bụng." Hắc thúc ngựa bước về phía phố lớn náo nhiệt.

"Này, ngươi ---" Nàng tức giận đến nghiến răng, nhưng cũng chỉ biết đi theo.

Sau nửa chén trà.

Ở trong sương phòng yên tĩnh của "Nhất phẩm cửu lâu" cao quý nhất kinh thành, Hỉ Thước thở phì phò trừng mắt nhìn người nam nhân đang uống rượu ăn thịt trước mặt.

Là thế nào? Đừng tưởng rằng dẫn nàng vào tửu lâu cao quý chết người này ăn cơm, nàng sẽ cắn người miệng mềm* mà tha cho hắn một lần!

(*) Cắn người miệng mềm: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.

"Này, rốt cuộc ngươi ăn đã no chưa?"

Hắn uống một ngụm rượu lớn, thở ra một hơi đầy sảng khoái, ngoảnh mặt làm ngơ với câu hỏi của nàng, tiếp tục ăn.

Hỉ Thước nhìn hắn ăn như cuồng phong quét lá rụng, cái bụng cũng không chịu thua kém mà kêu ùng ục, dứt khoát, cầm đũa lên phi đến cướp tôm viên chiên trước mặt hắn, cho hết vào miệng, sau một khắc, hai mắt đều sáng lên.

"Ăn -- ngon – ngon -- ồ " Nàng cảm động đến suýt chút nữa nước mắt lưng tròng, chiếc đũa không thể chờ đợi được nữa lại tiếp tục gắp món khác.

Đẳng cấp đại biểu cho tửu lâu này chính là tửa lâu cao cấp nha, nàng bình thường vì kiếm được ít phí mai mối mà ngày ngày bôn ba, tiếc không dám đến tửa lâu xa hoa như này ăn cơm, mỗi khi nghe người ta nói trong Nhất Phẩm tửu lâu này có 108 món ăn tất cả đều là mỹ vị trần gian, nàng cũng chỉ biết chảy nước miếng khao khát thôi.

Thật không nghĩ tới vị Tổng giáo đầu này bình thường trông rất đơn giản, đến tửu lâu này gọi đồ cũng rất hào phóng nha!

Một bàn toàn món ngon sắc hương vị đầy đủ, có tôm viên chiên, sò nướng, phượng hoàng om ngũ vị, vịt quay, canh cá hẹ tây, còn một lồng bánh bao xíu mại, chỉ nhìn thôi đã làm người ta thèm nhỏ dãi, huống chi ăn một miệng đầy hương vị tuyệt hảo như vậy, nàng suýt nữa nuốt luôn cả đầu lưỡi.

Trong miệng nàng nhét đầy thức ăn, chiếc đũa còn lưu luyến mà chọc một viên thịt rán, mũi lại ngửi thấy mùi thơm của rượu bay tới, vội vã nuốt một miệng đầy thức ăn xuống, liếm liếm bờ môi: "Cái kia uống ngon sao?" "Ừm." Hiếm thấy hắn đáp lại một tiếng.

Hỉ Thước kích động đoạt lấy bát rượu đầy của hắn, học theo hắn ngửa đầu uống một hơi, Phạm Lôi Đình không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn vẻ mặt nhăn nhó khổ sở của nàng, liều mình lẽ lưỡi: "Cay quá cay quá..." Nàng bị sặc ứa nước mắt. "Khụ khụ khụ..."

"Nữ hài tử học người ta uống rượu làm gì?" Trên mặt hắn xuất hiện vẻ không biết nên cười hay nên khóc, vươn tay vỗ vỗ lưng nàng: "Uống không quen cũng tốt."

Hỉ Thước chỉ cảm thấy rượu hóa thành lửa nóng chạy từ cổ họng thẳng xuống bao tử, nhưng chỉ sau chốc lát cả người lại ấm áp dễ chịu ngây ngất vui sướng, nàng nấc một tiếng, hương rượu lan tỏa.

"Cũng không tệ lắm, ưm..." Nàng cười khúc khích nhìn chằm chằm vào nửa bát rượu còn lại kia.

"Không cho phép uống nữa." Hắn hơi nhướng mày, thân thủ nhanh như chớp thu hồi lại bát rượu.

"Uống một ngụm thôi mà" Khuôn mặt trắng nõn của nàng ngà ngà say làm nổi bật vẻ kiều diễm ướt át, nói không rõ ràng năn nỉ hắn: "Một ngụm nữa, một ngụm thôi, hay nửa ngụm? Hai phần ba ngụm?"

"Ngươi say rồi." Hắn thở dài một hơi.

Hắn tuyệt đối không nghĩ đến tửu lượng của nàng lại kém như vậy, chỉ mới uống nửa chén rượu đã say rồi.

"Ta mới không say, ta là ai, ta chính là Hỉ Thước..." Nàng vỗ ngực tự hào khoe khoang.

"Nhớ năm đó ta a... Quên đi, nói chung một câu, hức! Thực sự là rồng ở chỗ nước cạn lại bị tôm trêu... Ô ô ô..."

Vẫn do say rượu mà choáng váng.

"Đi, Gia đưa ngươi về nhà." Hắn giơ tay muốn dìu nàng.

"Ta không về..." Nàng đột nhiên túm chặt vạt áo trước ngực hắn, nước mắt lưng tròng nhìn hắn. "Trung Ngưu, chúng ta không trở về có được không?"

Trung Ngưu lại là ai đây?

Lần thứ hai hắn đè xuống kích động mà thở dài.

"Vì là... Hức! Sao ngươi lại trêu cười ta?" Mùi rượu phả ra, mông lung, Hỉ Thước mơ hồ nhận ra hắn là ai, lẩm bẩm oán giận: "Rõ ràng tiểu thư xinh đẹp kia thích ngươi, ngươi còn lừa ta nói không có đối tượng, còn... Còn muốn ta chạy gãy chân đi tìm khắp nơi cho ngươi, ngươi, ngươi nghĩ Hỉ Thước ta dễ ức hiếp lắm sao?"

Hắn muốn cười, lại hơi tức giận: "Ai nói Gia có đối tượng? Thiên kim tướng phủ liên quan gì đến Gia?"

Rốt cục Phạm Lôi Đình cũng biết tại sao mình lại tức giận.

Vừa rồi ở trong cung nhìn bộ dạng vội vàng của nàng như không thể chờ đợi được nữa muốn một cước đạp hắn vào lòng Thiên kim tướng phủ kia vậy, làm hắn giận không có chỗ phát tiết.

"Còn nói không có!" Ngón tay nàng sắp chọc vào lỗ mũi hắn, oán giận không ngớt nói: "Khí chất thì ôn nhu, người thì xinh đẹp, xuất thân lại tốt... Có điểm nào không xứng với ngươi?"

"Nàng ấy có khí chất ôn nhu, xuất thân tốt thì có quan hệ chó má gì đến Gia." Phạm Lôi Đình bốc hỏa hét lên, thấy bộ dáng nàng co rúm thành một đoàn, bất đắc dĩ thở dài, giọng trở nên mềm mỏng hơn: "Huống hồ thân là người thống lĩnh tinh binh bên cạnh Hoàng Thượng, không thể kết giao với thế lực khắp nơi trong triều, thông gia, đây là điều tối kỵ, cũng là Thiết luật." (Quy luật sắt)

Hắn không biết tại sao lại giải thích những điều này với nàng, nhưng trong lòng không muốn nàng hiểu lầm.

Hỉ Thước chớp đôi mắt ươn ướt long lanh nhìn hắn, cảm giác chếch choáng giảm bớt, dường như nghe rõ, lại như không rõ.

"Chẳng trách ngươi không thèm nhìn tới những thiên kim con nhà quan kia... Chẳng trách a..."

"Không nói nữa." Hắn lắc đầu. "Gia đưa ngươi về nhà nghỉ ngơi."

Nhìn nàng say đến ngã trái ngã phải, hắn chần chờ một chút, cuối cũng vẫn không để ý đến cái miệng nhỏ đang hàm hồ kháng nghị của nàng, bế nàng lên.

Vừa ra khỏi tửu lâu, trời đã tối, Hỉ Thước bị gió đêm thổi tới, nhanh chóng tựa vào lồng ngực cường tráng ấm áp kia. "Lạnh..."

Ánh mắt Phạm Lôi Đình hiện lên vẻ ôn nhu, lồng ngực như có một dòng nước ấm kì lạ chảy qua, cánh tay vững chắc ôm nàng càng chặt hơn.

Nhỏ như vậy, nhẹ như vậy, rốt cuộc tinh lực dồi dào đến từ đâu mà ngày nào cũng ầm ĩ chạy theo hắn?

"...Hôm nay có mặt trăng sao?" Cảm giác chếch choáng lấp đầy lồng ngực, tiểu nữ nhân buồn ngủ thì thầm.

Hắn nhìn vầng minh nguyệt trên trời cao, khẽ mỉm cười: "Có".

"Hằng Nga tiên tử không biết có nhà không..." Nàng mờ mịt nhìn lên, khuôn mặt hiện lên vẻ thất vọng nhớ nhung.

Phạm Lôi Đình thấy nàng túy ngôn túy ngữ chắc bị hồ đồ rồi. "Ngươi mệt mỏi, trước nhắm mắt lại ngủ một lúc, mở mắt ra là đến nhà."

"Vậy phải biết bay a..." Đôi mắt hạnh bao phủ một tầng sương mù, khóe mắt mơ hồ có lệ quang lấp lánh, "Nhưng là... Hỉ Thước đã rất lâu rồi không biết bay..."

"Ngươi muốn bay sao?" Tim hắn nhói đau, nhẹ giọng hỏi.

"Ừm." Nàng gật gù, khịt khịt mũi, giọng mũi dày đặc nói: "Nhưng không được, không bay được..."

"Gia mang theo ngươi, Gia nói có thể bay thì có thể bay." Ở bên tai nàng kiên định mà hứa hẹn.

Mũi Hỉ Thước hồng hồng, hoảng hốt mê man nhìn hắn, trong chớp mắt, thân thể đột nhiên bay lên không, bên tai nghe thấy tiếng gió thổi rì rào, nàng vòng tay ôm lấy cổ hắn, cảm giác say tiêu tan ba phần.

"Ta đang bay..." Nàng ngây người, không dám tin tưởng mà vừa khóc vừa cười.

"Ta lại biết bay ư..." Phạm Lôi Đình ôm nàng, giống như chim đại bàng lướt qua từng mái ngói cao vót, trong làn gió thoang thoảng, chỉ nghe thấy tiếng cười vui mừng của nàng lanh lảnh như chuông bạc.

Vào lúc này, trong đầu hắn xuất hiện một ý nghĩ --

Chỉ cần nàng vui vẻ, hắn hoàn toàn không ngại bay qua bay lại trong kinh thành như thế này cả đêm.

Tâm trạng nhu hòa này không giống tác phong bình thường của hắn, cứ bập bềnh phiêu dạt đến sáng sớm ngày thứ hai.

Do Hỉ Thước bị say rượu nghiêm trọng, sống dở chết dở còn đau đầu như búa bổ bước chân thì nặng trĩu, cuối cùng cũng "Quy ba" (Rùa bò) đến phủ Tổng giáo đầu, rõ ràng thấy hắn lộ vẻ quan tâm, liền há mồm oa oa oán giận.

"Lôi Đình đại nhân, sao ngài lại cười khúc khích nhìn tiểu nhân... Chờ chút, đại nhân đừng tưởng rằng tiểu nhân đã quên chuyện hôm qua ngài lừa ta như thế nào, đại nhân rõ ràng có đối tượng Thiên kim Tướng phủ trăm năm khó gặp như vậy, vậy mà đại nhân còn lãng phí tài nguyên của nhân gian đó là việc không nên làm, ngài biết trong tay tiểu nhân còn có biết bao nhiêu khoáng nam oán nữ chờ được kết đôi không?"

Nàng không phát hiện ra sắc mặt của hắn từ từ biến đen.

Rất tốt, sau khi uống rượu tỉnh lại liền quên hết sạch cho Gia đúng không?

"Người đâu, mang một thùng nước giếng đến cho nàng uống!" Sau một khắc, Phạm Lôi Đình cuối cùng cũng nổi khùng, "Không uống xong không được phép ra khỏi phủ!"

"Đại nhân tha mạng a, lần sau tiểu nhân không dám nữa!"

Nửa tháng sau, sắc mặt Phạm Lôi Đình lúc nào cũng xám xịt, đi tới chỗ nào cũng một bộ "Đừng lại gần" vẻ mặt thì nóng nảy.

Khiến Hỉ Thước ngày ngày nơm nớp lo sợ vội vàng tìm mọi cách lấy lòng, cơm không dám ăn nhiều, nói cũng không dám nói nhiều hơn một câu, ngoan ngoãn đi bên cạnh hắn chỉ để ý ghi chép.

Cứ như vậy đã hơn nửa tháng, tâm tình của hắn vẫn không có chuyển biến tốt lên, làm cho Hỉ Thước mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, lo sợ sẽ bị hắn đuổi khỏi chức vụ người hầu này.

Cho dù hôm trước gầm lên làm nàng chạy trối chết, nhưng cứ đúng giờ đó ngày thứ hai, chỉ cần nàng hơi muộn, sẽ xuất hiện một tên hộ vệ nào đó ở phủ Tổng giáo đầu tới gõ cửa sổ phòng nàng, "Hỉ cô nương, thủ lĩnh nói nếu cô nương đến muộn ứng mão**, thì để ngươi đưa đầu đến gặp."

(**) ngày xưa trong những cơ quan nhà nước đến giờ mão hàng ngày - từ 5 giờ đến 7 giờ sáng - điểm danh nhân viên, ai đến thì lên tiếng đáp, gọi là ứng mão.

Hỉ Thước sợ đến mức lập tức bật dậy, bởi vì vậy mà nhiều lần va vào khung giường, còn hại hộ vệ ngoài cửa sổ lầm tưởng nàng muốn tự sát tạ lỗi với thiên hạ.

"Ai ai ai, khẳng định là Lôi Đình đại nhân đang bất mãn với cái gì đó."

Sáng sớm hôm nay, Hỉ Thước ai oán xoa cái trán sưng đỏ, không nhịn được thầm nói, "Không được, mấy ngày tới ta phải tích cực tìm đối tượng tốt để trình báo lên trên, trước hết cứ để cho hắn chọn tới chọn lui, nói không chừng trong này sẽ có một mối lương duyên kim ngọc nào đó -- chỉ cần hắn bớt giận cũng tốt a."

Kết quả là, lúc trưa nghỉ ngơi dùng cơm, nàng cầm theo bánh bao đi đến lều quân doanh, nhìn thấy Hàn Binh cùng Thiết Tập như cái bóng đứng canh giữ bên cạnh Phạm Lôi Đình thì nhíu chặt mày lại.

"Lại làm gì đây?" Phạm Lôi Đình vừa ăn cơm vừa nhìn thành quả huấn luyện, ngước mắt trông thấy nàng lông mày liền cau lại.

"Lôi Đình đại nhân, tiểu nhân có chuyện quan trọng cần thương lượng." Hỉ Thước vừa cười vừa xoa xoa tay, đôi mắt tròn xoe còn không quên nháy mắt liên tục với Thiết Tập cùng Hàn Binh: "Chuyện 'rất trọng yếu' nha."

Đáng tiếc hai người họ tựa như môn thần đứng hai bên, làm bộ không thấy.

Hừ, làm sao lại không phối hợp như vậy a?

"Xùy xùy! Xùy xùy!" Nàng liều mình ám chỉ bọn họ chớ bất lịch sự mà đứng đây nghe lén, mắt đều sắp rút gân, hai người này như là cố ý đấu với nàng, nửa bước cũng không động.

Hỉ Thước rất sốt ruột, Phạm Lôi Đình vừa thấy nàng mập mờ "Đầu mày cuối mắt" với phó tướng của mình, cảm thấy tức ngực không chịu nổi.

Giỏi cho bà mối ngươi, trong mắt còn có Gia không đây?

Hắn lạnh lùng nhíu mày, "Nếu ngươi không nói hiện tại có thể rời đi."

Hỉ Thước hít vào một ngụm khí lạnh, "Lôi Đình đại nhân, tiểu nhân một lòng trung thành, có trời soi xét, còn chưa qua sông sao đại nhân có thể hủy cầu chứ?"

Hắn nghe vậy khóe miệng giật giật, bỗng nhiên nhớ ra bản thân còn đang khó chịu trong lòng, liền không cho nàng sắc mặt tốt nói: "Còn lắm lời, Gia là người để ngươi có thể hồ đồ càn rỡ sao?"

"Oan uổng a đại nhân!" Nàng một bên kêu oan, một bên mạnh mẽ trừng mắt về hai vị đứng sau hắn bả vai đang rung động một cách khả nghi kia, rõ ràng cười trên nỗi đau khổ của người khác mà, miễn cưỡng thu lại ánh mắt kia, mặt khác nhìn Phạm Lôi Đình vô cùng khổ tình: "Tiểu nhân chỉ muốn cùng đại nhân thương lượng chuyện hôn sự của ngài một chút, không muốn có 'Người qua đường không liên quan' thôi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương