Nhị thái thái bất đắc dĩ nói: "Con chỉ thấy Vạn gia không có cơ hội tham dự yến hội, con lại ngẫm lại những công hầu quý công tử mà con nói đi, có ai là lương phối hả?"

“Sao... Làm sao lại không phải là lương phối!" Đại cô nương tựa như nghĩ tới cái gì đó, nhưng miệng vẫn và rắn không thừa nhận.

"Nha đầu già mồm chết tiệt kia, không nói đến những cái khác, chỉ nói Cổ gia vô và thân cận với chúng ta, đại công tử Cổ Xá con và đã gặp qua vài lần, con nguyện ý gả cho hắn sao?" Nhị thái thái trực tiếp đưa ra một thí dụ cho nàng ta.

"Đại ca ca Cổ gia có cái gì không tốt..." Đại cô nương thì thầm.

"Tốt? Hừ! Phu nhân Quốc công và Sử thị mỗi ngày đấu đá, trong phòng đều có mấy người, còn không biết ngày sau thế nào, một tiểu tức phụ như con thì làm được gì!"

Nhị thái thái châm chọc nói: "Tam thẩm con chính là người bước ra từ Sử gia, tin tức nghe được còn không chỉ có vậy, hiện tại nhìn Cổ Xá còn đang giả vờ giả vịt nhưng khi con về làm tức phụ người ta, ở chung nhiều nhất vẫn là phu nhân nội trạch, Sử thị và không phải là đèn cạn dầu, nhìn Tam thẩm của con là biết!”

“Vậy và không đến mức gả con cho nhi tử của một tiểu quan Ngũ phẩm a!” Nói đi nói lại thì đại cô nương vẫn bất mãn với chức quan nhà trượng phu, càng đúng hơn là không muốn bị thua kém đại phòng.

"Tầm mắt con và thật cao, Ngũ phẩm thì làm sao vậy, cha con không phải ngũ phẩm sao! Tính từ chỗ cha con thì là môn đăng hộ đối rồi!" Nhị thái thái nói.

"Con... Con..." Đại cô nương trong lúc nhất thời tìm không được lời nào để phản bác.

"Được rồi, nương và không ép con, ngày mai chúng ta đi Thu Sơn tự cầu phúc, con trốn ở phía sau rèm lặng lẽ nhìn một cái, nếu không hài lòng chúng ta liền đổi một nhà khác."

Nhị thái thái vỗ ngực cam đoan, thiếu gia Vạn gia hào hoa nho nhã, mặt như Quan Ngọc, bà ta không tin nữ nhi chưa từng thấy qua mấy nam nhân nhà mình không động tâm.

Đến ngày đi dâng hương Thu Sơn tự, đại cô nương nhìn thấy một công tử nhẹ nhàng mặc y sam văn sĩ, không giống với con cháu huân quý cẩm y ngọc bào, đó là một loại tài tử thư hương đầy bụng. Đại cô nương lặng lẽ xem qua hai ba quyển thoại bản, nhân vật chính bên trong không ai không phải là người đọc sách tài hoa hơn người, một tài tử như vậy, hoàn toàn phù hợp với ảo tưởng về trượng phu trong lòng nàng ta.



Đợi đến khi nhị thái thái hỏi lại, đại cô nương liền xấu hổ đỏ mặt, nói: "Nghe cha nương định đoạt.”

Lúc này Nhị thái thái mới nở nụ cười, gả cho Vạn tiến sĩ đại nho không thiệt thòi! Ôi, ôi! Không phải, phải là gả cho nhi tử đại nho hắn không thiệt thòi ~ Nhị thái thái chọn hiền tế là cử nhân, khẩn cấp bẩm báo lão thái thái, lão thái thái và mười phần cao hứng, nói là muốn thêm trang thật dày cho đại cô nương, Quận chúa và cười tỏ vẻ sẽ lo liệu thật tốt.

Sáng hôm sau lúc thỉnh an, Quận chúa liền kéo tay Vương Tử Thắng nói: "Hôn sự của đại muội muội con đều đã định ra, đính thân nhiều nhất và không quá một năm, sang năm sẽ xuất giá, con và không thể kéo đến phía sau nàng ta. Thế nào, việc tìm nhi tức của nương thế nào rồi?”

"Mẫu thân~" Hôm nay nói đến đề tài này Vương Tử Thắng đã bắt đầu học được bình tĩnh, nhưng bị Quận chúa thúc giục vẫn nhịn không được đỏ tai. (ủng hộ truyện trên app tyt)

“Sao con còn chưa có chủ ý, con xem Viên cô nương thế nào?”

Quận chúa bất động thanh sắc đào hố nói: "Lão thái thái ngàn dặm xa xôi đón Viên cô nương từ Kim Lăng tới, nói là đến chúc thọ lão thái thái, kỳ thật còn không phải là vì con. Lão thái thái và thường nói muốn gả Viên cô nương cho con, con nghĩ sao?”

Vương Tử Thắng nhíu nhíu mày, ý tốt của tổ mẫu hắn nhận, nhưng Viên cô nương thật sự không có trong danh sách tuyển thê của hắn. Từ khi Vương Tử Thắng được tự chủ quyền lợi, đêm đó trở về liền liệt ra những gia đình có tỷ muội mà trong nhà giao hảo, suy tư qua lại nhưng chưa từng nghĩ tới Viên cô nương chỉ là nhà hương thân tiểu quan.

Quận chúa nhìn thần sắc Vương Tử Thắng liền biết, nói: "Ai, lão thái thái lớn tuổi nhớ cũ, để nương nói nương không quá hài lòng Viên cô nương, gia thế môn đệ linh tinh thì không nói, dung mạo và không phải tuyệt sắc, quan trọng hơn là khí độ, bản lĩnh gánh vác không nổi chức trách bá tước phủ tông phụ chúng ta. Nhưng mà nếu con nhìn trúng, nương và không nói cái gì, và lắm thì sau này vất vả một chút, chậm rãi dạy là được. Ai, và không biết dạy có dạy tốt được hay không ~"

Nghe Quận chúa thở dài một tiếng, Vương Tử Thắng lập tức nói: "Mẫu thân, nhi tử chưa bao giờ có tư tưởng nam nữ đối với Viên cô nương, tuyệt đối không có!

“Vậy lão thái thái bên kia làm sao bây giờ?” Quận chúa ra vẻ khổ sở nói.

"Lão thái thái thương con nhất, con đi cầu xin lão thái thái một chút, khẳng định là được."

Vương Tử Thắng nói đến lão thái thái là tự tin mười phần, lão thái thái và đích xác phi thường sủng ái hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương