Hồng Lâu Phương Thức “hiền Hậu” Thượng Vị
-
Chương 130:
“Công chúa điện hạ!” Hạ Khải Văn dẫn đầu hành lễ, nhìn vị công chúa chậm rãi đi tới giữa đại điện này, hắn ta biết lần này sẽ xuất hiện một kỳ tích trong lịch sử, đây là một nhân vật, một sự kiện chưa bao giờ xảy ra. Hạ Khải Văn nhanh chóng phụ trách việc "hỏi thăm" công chúa mà hắn ta thường xuyên làm, cũng có thể nói là hắn ta đại diện cho tất cả đại thần thuyết phục công chúa từ chối chủ ý này.
Đồ Húc chậm rãi đi đến giữa đại điện, ngồi xuống bên cạnh Vương Sóc, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt đỏ bừng, thẳng lưng như Vương Sóc, tuyệt đối không có ý lùi bước. Dáng người nàng ta nhỏ nhắn ngồi trên ghế, đối mặt với các lão thần tuổi tác gấp mấy lần mình, nhưng khí thế lại không rơi vào thế hạ phong.
Vương Sóc vỗ vỗ tay Đồ Húc, nhẹ giọng nói: "Bổn cung đi thăm phụ hoàng con.”
Sớm muộn gì Đồ Húc cũng phải tự mình đối mặt, Vương Sóc phụ giúp Đồ Cảnh xử lý triều chính nhiều năm như vậy, trong triều ắt đã có uy tín, nhưng Vương Sóc không muốn để uy tín đó ảnh hưởng đến phán đoán của Đồ Húc đối với chính mình, Đồ Húc cần có hành động rõ ràng, thành lập quyền uy của riêng mình. Còn nữa, hiện tại nàng rút lui, còn có ý ám chỉ cho các triều thần, mặc kệ cuộc "nói chuyện" này như thế nào, kết cục đều là đã định, bởi vậy Vương Sóc cũng không quan tâm lắm.
Vương Sóc đi quanh giường Đồ Cảnh, các y nữ qua lại bận rộn, ngự y ngồi ở đầu giường giơ cao tay áo, trên trán toàn mồ hôi, sắc môi trắng bệch. Vương Sóc không quấy rầy thái y đang chữa bệnh cứu người nữa, tự mình tìm một vị trí, ngồi im lặng, từ hướng này, nàng vừa vặn có thể nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Đồ Cảnh.
Sắc trời dần dần sáng, Vương Sóc cũng không quan tâm đến kết quả cuộc nói chuyện của Đồ Húc với đám trọng thần, chỉ bình tĩnh hạ lệnh nói: "Sáng sớm hôm nay vẫn do bổn cung thay bệ hạ lên triều, Đồ Húc đăng cơ, phủ nội vụ chuẩn bị kim ấn triều phục, lễ bộ chuẩn bị tế thiên đại điển, ba ngày sau bản cung sẽ tiếp nhận chức vị Hoàng thái hậu, tùy thái nữ tế thiên.”
Phân phó xong, Vương Sóc liền cùng Đồ Húc trở về rửa mặt thay quần áo, những đại thần ở lại tất nhiên đều được hộ vệ trong cung và cấm quân hộ tống đến đại chính điện.
Lúc mười mấy người đi đến đình hóng mát ở hành lang, Hạ Khải Văn nói với nữ trưởng hộ vệ đang hộ tống bọn họ: "Vị đại nhân này, lão phu tuổi già sức yếu, có chút đi không nổi nữa, chi bằng chúng ta nghỉ ngơi ở đây một chút.”
Dẫn đầu là đồ đệ của Chu Tước, ngẫu nhiên ứng biến, gật đầu nói: "Mời đại nhân.” Rồi xoay người an bài nữ hộ vệ canh gác ở bên ngoài đình, cấm quân cũng đứng thật xa, cam đoan không nghe được nửa chữ của Hạ Khải Văn.
Hạ Khải Văn đặt mông ngồi trên ghế đá, thở dài một tiếng nói: "Còn một canh giờ nữa sẽ lên triều, chư vị thấy thế nào?”
“Cái gì mà đăng cơ, cái gì mà nữ đế, đúng là chuyện quái dị chưa từng có! Không thể được..."
"Câm miệng!" Hạ Khải Văn vội vàng cắt ngang: "Đây là lúc nào rồi, nương nương chủ trì triều chính nhiều năm rồi, công chúa điện hạ cũng là người kể nhiệm bệ hạ, lại được bệ hạ đích thân chỉ định, ngươi có mấy cái đầu mà dám ăn nói xằng bậy!”
“Chẳng lẽ chỉ vì bảo toàn tính mạng này, mà ta phải trơ mắt nhìn chuyện vô lý này xảy ra sao, để cho người sau chỉ vào sống lưng chúng ta mà chửi bởi sao?”
"Chưa chắc là sẽ chửi bới, Hoàng thái hậu cũng tán thành việc này, ít nhất lão mẫu lão thê đều không phản đối." Hắn ta bình tĩnh nói, mấy năm nay Hoàng thái hậu gần như đã thống nhất hết các phu nhân quý tộc ở hoàng thành, việc tôn trọng nữ nhi cũng càng ngày càng được nhấn mạnh. Sau khi Vương Sóc làm chủ, luật pháp cũng dần dần thay đổi, không thiên vị nam nhân nữa, ít nhất thì luật chồng giết vợ được giảm hình phạt, còn vợ giết chồng không thể tha thứ đã không còn nữa. Nho sinh bọn họ từ trước đến nay đều chú ý đến Tề gia, nhất là nếu lão mẫu thân nếu đồng ý, bọn họ cũng không thể kiên quyết phản đối.
Giang Nam bắt đầu nổi lên các xưởng dệt, những xưởng này sản xuất thổ cẩm giá cao, hơn nữa có lực lượng chủ yếu là nữ nhân, ngành dệt may chính là thiên hạ của nữ nhân. Có được cơ sở kinh tế, tự nhiên địa vị chính trị cũng được củng cố, hai năm trước Giang Nam đã có trinh đường, nhân danh bảo vệ trinh tiết, từ chối xuất giá, độc lập tự chủ, từ chối để tài sản mình tích cóp rơi vào tay người khác. Chuyện này lúc trước được bệ hạ đặt bút phê chuẩn, hiện tại nghĩ lại, nhất định là lo trước tính sau.
Còn có những nữ quan, những năm đầu, nữ quan cung đình chỉ là ứng cử viên của Đế vương phi, cho dù có số ít không phải, cũng chỉ là thủ đoạn gia tăng vốn liếng của nữ quan trung cấp, chưa từng có nữ quan nào có thể tham dự triều chính. Nhưng nữ quan của Hoàng thái hậu lại trợ giúp bà quản lý từ việc buôn bán, viện dưỡng lão ở mấy tỉnh gần kinh thành, cùng hộ bộ, công bộ, thái viện, khâm thiên giám và các cơ quan triều đình khác giao hảo càng ngày càng nhiều, những nữ quan này cũng dần dần được người dân ca ngợi. Còn cả nữ quan bên cạnh Hoàng hậu, nàng ta có thể chân chính tham dự triều chính đại sự, có bao nhiêu quan viên không đứng đắn muốn chạy tiền, tình nguyện đi nịnh hót những nữ quan này, cho rằng các nàng ấy có thể gây ảnh hưởng đến Hoàng hậu, mà Hoàng hậu có thể quyết định vận mệnh của triều thần.
Còn có những nữ tử được chọn làm bạn đồng hành của Đồ Húc, hiện tại bọn họ đều tự hào với sở thích đọc sách và võ thuật, bởi vì Đồ Húc đã nói, người được đọc sách học hành tự nhiên khí chất sẽ tỏa sáng, nàng ta không thích trang phục màu đỏ của nữ tử, chỉ thích vũ trang, nên bạn đồng hành của nàng ta phải là người thích đọc sách, am hiểu võ nghệ.
Tất cả mọi chuyện, lúc ấy không để ý tường tận, bây giờ nhớ lại đây chính là một ván cờ kinh thiên động địa. Hắn ta có suy nghĩ, trên đầu dần đổ mồ hôi lạnh.
"Sao lại nói ra lời này, chúng ta đã học hành thi cử, đứng ở nơi này, không nghĩ đến giúp đỡ xã tắc, chẳng lẽ lại muốn nhìn giang sơn thái tổ gầy dựng lưu lạc vào tay người khác họ sao?"
"Công chúa cũng là họ Đồ."
"Sau này công chúa có phò mã thì sao? Phụ tử quân thần, con trai theo họ mẹ, lễ pháp còn để làm gì nữa? Hạ các lão, ngài là trụ cột của chúng ta, nếu ngài không thành công, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.” Lại có người nói với Hạ Khải Văn, hy vọng hắn ta có thể làm lãnh đạo, phản đối chủ ý điên cuồng này.
Hạ Khải Văn làm sao mà không muốn đứng ra được, nhưng thực tế không cho hắn ta đứng vững. Đế hậu đã sớm nói việc để Đồ Húc làm Thái tử cho hắn ta biết, Hạ Khải Văn cũng không muốn như vậy, hắn tình nguyện qua kế tông thất, nhưng không nghĩ tới bệnh tình bệ hạ trở nặng nhanh như vậy, căn bản không cho hắn thời gian chuẩn bị. Trong nháy mắt biết được nguyên nhân bệnh tình của bệ hạ, Hạ Khải Văn khiếp sợ, nhưng phản ứng lại Hạ Khải Văn dường như Hoàng hậu đã đoán được từ trước, đây chính là hiền hậu mà triều đình ca ngợi, ngay cả trượng phu ngủ chung giường mười năm cũng nàng cũng xuống tay, thì bọn họ chả là gì cả?
Tông thất hiện tại trong hoàng thất chỉ có Đồ Cẩn, đó là biểu huynh của Hoàng hậu, Hoàng hậu có ơn cứu mạng với cả một nhà Dũng vương phủ. Cấm quân hiện giờ là huynh trưởng ruột thịt của Hoàng hậu là chưởng quản, quân đội bắc cảnh, tây bắc, đông nam đều có bóng dáng của Vương gia và Dũng Vương gia. Hiện giờ thống lĩnh tây doanh đã thay đổi, phu nhân thống lĩnh lại chính là thị nữ thân thiết của Hoàng hậu ngày trước. Con đường dùng vũ lực với nàng không khả thi, có thể bảo toàn tính mạng không bị Hoàng hậu hạ giết đã là may mắn rồi.
Cón nếu theo con đường văn đấu, Hạ Khải Văn nhìn Lại bộ thượng thư Cố Phụ vẫn không nói gì, hắn ta từ Hộ bộ chuyển đến Lại bộ, đều có ảnh hưởng rất sâu đến hai bộ này, mà đích nữ của hắn ta lại chính là đại tẩu ruột của Hoàng hậu. Còn có Công bộ thị lang Văn Chính Tử, Hoàng hậu rất khéo léo, thường được Vu Văn Chính coi là tri kỷ tâm giao, hiện giờ Công bộ thượng thư già yếu, đã sớm mặc kệ mọi việc, Công bộ đã là hậu hoa viên của Văn Chính Tử. Lại ngẫm đến thanh danh xưa nay của Hoàng hậu, có bao nhiêu trưởng lão và các vị học giả vì nàng mà đọc sách, nếu nói nàng mưu hại bệ hạ, ai sẽ tin chứ? Lập Đồ Húc là thái nữ, người khác nói ra những lời này, mọi người sẽ cho rằng hắn ta điên rồi, nhưng Hoàng hậu nói ra những lời này, tất cả mọi người đều ở trong lòng nói qua mấy lần mới dám lên tiếng, sự thật đã chứng minh, Hoàng hậu từng có nhiều lần lúc ấy không vì mọi người lý giải, kết quả lại ngoài dự liệu của người khác.
Hiện giờ nữ nhi duy nhất của đế hậu muốn đăng vị, Hạ Khải Văn thật sự không thấy có biện pháp gì có thể ngăn cản, dân gian không có nhi tử còn có thể lập nữ nhi, hoàng gia này cũng không phải là không thể tiên phong a!
Hạ Khải Văn mặt che mày đậy, suy nghĩ đến những cân nhắc của mình, hầu như không nghe thấy các đại thần vây quanh đang nói cái gì.
Bọn họ cũng không thể trì hoãn ở đây quá lâu, rất nhanh đã có người đến nhắc nhở bọn họ nên tới đại chính điện.
Đến đại chính điện, người biết nắm rõ tình hình vẫn đề cử Hạ Khải Văn đại diện, thông báo chuyện xảy ra tối hôm qua cho các vị đồng liêu. Hiện giờ đứng ở đại chính điện đều là đại quan nhị phẩm trở lên, có thể nói bọn họ mới là những người thực sự có thể chi phối vận mệnh quốc gia này.
Quả nhiên, lời nói của Hạ Khải Văn vừa dứt, trong điện liền vang lên tiếng nghị luận, chuyện trước đây chưa từng xảy ra, chẳng lẽ lại xuất hiện trong cuộc đời làm quan của bọn họ sao?
Ban đầu còn có đại thần ngôn ngữ quá khích, khiến Hạ Khải Văn lo lắng rằng hộ vệ đứng ở trong góc sẽ tức giận giết người, nhắc nhở họ nửa ngày mới phát hiện những hộ vệ này cũng không có ý định động thủ. Mặc dù vậy, Hạ Khải Văn vẫn luôn cẩn thận, nếu không bất đắc dĩ, hắn ta tuyệt đối không mở miệng.
Thời gian trôi qua, có một thanh y nội giám tới nhỏ giọng nhắc nhở Hạ Khải Văn: "Hạ đại nhân, nửa canh giờ nữa sẽ lên triều.” “Hạ đại nhân, ba
khắc nữa sẽ lên triều.
Thời gian dần trôi, mồ hôi trên đầu Hạ Khải Văn càng ngày càng nhiều, hắn ta biết phải đưa ra quyết định vào lúc này. Trong lúc còn một khắc đồng hồ, Hạ Khải Văn rốt cục cũng đứng ra bày tỏ lập trường của mình: "Chúng thần là thần tử, đương nhiên sẽ tuân theo ý chỉ của bệ hạ." Không nghe đến những lời mắng chửi hắn hèn hạ, Hạ Khải Văn lặng lẽ bước tới, những người cùng quan điểm cũng yên lặng bước qua, những người mắng chửi, nghị luận cũng phát hiện lúc này ngôn từ không hề có trọng lượng, nên đã yên lặng im miệng, kiên trì đứng ở phía bên kia, bọn họ đã làm tốt việc dùng tính mạng để bảo vệ niềm tin của mình. Trong điện bắt đầu im lặng, mỗi người đều ăn ý lựa chọn vị trí của mình.
Cuối cùng đều chủ yếu đứng về phía Hạ Khải Văn, tiếng chuông vang lên, Hạ Khải Văn dẫn theo đoàn người phía sau đi về phía chính điện. Mà những người đứng ở bên kia, dưới sự ngăn cản của hộ vệ với vũ trang hạng nặng, vẫn chưa thể ra khỏi đại chính điện. Phía sau không ngừng truyền đến tiếng kêu cứu đau đớn dồn dập, Hạ Khải Văn vững vàng đi tiếp, cũng không quay đầu nhìn lại, hắn ta đã lựa chọn.
Mặt trời mọc, Vương Sóc một thân lễ phục Hoàng hậu đỡ Hoàng thái hậu, Đồ Húc một thân lễ phục thái nữ chậm rãi đi đến, ghế rồng ở giữa, phía trên không có người, bên trái là chỗ ngồi Hoàng thái hậu, bên phải là chỗ ngồi của Hoàng hậu, thái nữ đứng ở chính giữa. Bá quan nối đuôi nhau vào, theo lễ mà bái lạy, nhìn ba nữ nhân ở phía trên, thiên hạ này đã được các nàng nắm giữ rồi.
Vương Sóc hoảng hốt nhìn những cái đầu cúi xuống này, nghĩ đến cuộc nói chuyện với Đồ Cảnh vừa nãy.
"Ta hiện tại mới hiểu được cảm giác của tiên đế." Đồ Cảnh được đỡ dậy, nửa nằm tựa vào đệm dày, như vậy mới có thể bảo đảm hô hấp của hắn thông suốt.
"Cho nên ngài cũng muốn giống như tiên đế, để lại một hậu thủ sao?" Vương Sóc hỏi.
"Nàng quả nhiên biết." Đồ Cảnh giật giật khóe miệng, không hỏi nàng biết khi nào hay các vấn đề liên quan đến đại cục, chỉ hỏi: "Ta cũng muốn, nhưng còn chưa kịp, điểm này nàng làm tốt hơn ta, nàng có thể hạ được nhẫn tâm.”
“Hậu thủ của tiên đế, nói khó cũng khó, nói dễ cũng dễ, chỉ cần vợ chồng đồng tâm, chúng ta còn có Húc nhi, sao có thể đến mức này. Đáng tiếc, tiên để nhìn người tốt, càng nhìn chuẩn lòng người.” Vương Sóc nhịn không được châm chọc nói.
"Nàng không hiểu, ngồi lên ngôi vị hoàng đế, hưởng thụ quyền lực tối cao vô thượng kia, người cũng không phải là người, chỉ có thể là Hoàng đế. Húc nhi còn nhỏ, nếu phải phụ trách chính sự, sau này nàng Húc nhi cũng sẽ giống ta và tiên để thôi, giống như bất kỳ một Hoàng đế hay thái tử nào đó.” Đồ Cảnh thở dài.
"Ta sẽ không đâu, ta sẽ không đăng cơ, cũng sẽ không để cho quyền lực ăn mòn ta, chúng ta lúc trước quyết tâm muốn cho thiên hạ thái bình, trả lại thiên hạ thịnh thế, những lời thề này ngài đã quên, nhưng ta thì không." Vương Sóc kiên định nói.
Đồ Cảnh cười khổ, người chưa từng nếm qua sẽ không thể hiểu, cuối cùng Đồ Cảnh cũng chỉ cười cười, nói: "Ta chờ."
“Ngài cứ chờ đi, ta sẽ chứng minh." Vương Sóc cười nói.
Đồ Húc chậm rãi đi đến giữa đại điện, ngồi xuống bên cạnh Vương Sóc, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt đỏ bừng, thẳng lưng như Vương Sóc, tuyệt đối không có ý lùi bước. Dáng người nàng ta nhỏ nhắn ngồi trên ghế, đối mặt với các lão thần tuổi tác gấp mấy lần mình, nhưng khí thế lại không rơi vào thế hạ phong.
Vương Sóc vỗ vỗ tay Đồ Húc, nhẹ giọng nói: "Bổn cung đi thăm phụ hoàng con.”
Sớm muộn gì Đồ Húc cũng phải tự mình đối mặt, Vương Sóc phụ giúp Đồ Cảnh xử lý triều chính nhiều năm như vậy, trong triều ắt đã có uy tín, nhưng Vương Sóc không muốn để uy tín đó ảnh hưởng đến phán đoán của Đồ Húc đối với chính mình, Đồ Húc cần có hành động rõ ràng, thành lập quyền uy của riêng mình. Còn nữa, hiện tại nàng rút lui, còn có ý ám chỉ cho các triều thần, mặc kệ cuộc "nói chuyện" này như thế nào, kết cục đều là đã định, bởi vậy Vương Sóc cũng không quan tâm lắm.
Vương Sóc đi quanh giường Đồ Cảnh, các y nữ qua lại bận rộn, ngự y ngồi ở đầu giường giơ cao tay áo, trên trán toàn mồ hôi, sắc môi trắng bệch. Vương Sóc không quấy rầy thái y đang chữa bệnh cứu người nữa, tự mình tìm một vị trí, ngồi im lặng, từ hướng này, nàng vừa vặn có thể nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Đồ Cảnh.
Sắc trời dần dần sáng, Vương Sóc cũng không quan tâm đến kết quả cuộc nói chuyện của Đồ Húc với đám trọng thần, chỉ bình tĩnh hạ lệnh nói: "Sáng sớm hôm nay vẫn do bổn cung thay bệ hạ lên triều, Đồ Húc đăng cơ, phủ nội vụ chuẩn bị kim ấn triều phục, lễ bộ chuẩn bị tế thiên đại điển, ba ngày sau bản cung sẽ tiếp nhận chức vị Hoàng thái hậu, tùy thái nữ tế thiên.”
Phân phó xong, Vương Sóc liền cùng Đồ Húc trở về rửa mặt thay quần áo, những đại thần ở lại tất nhiên đều được hộ vệ trong cung và cấm quân hộ tống đến đại chính điện.
Lúc mười mấy người đi đến đình hóng mát ở hành lang, Hạ Khải Văn nói với nữ trưởng hộ vệ đang hộ tống bọn họ: "Vị đại nhân này, lão phu tuổi già sức yếu, có chút đi không nổi nữa, chi bằng chúng ta nghỉ ngơi ở đây một chút.”
Dẫn đầu là đồ đệ của Chu Tước, ngẫu nhiên ứng biến, gật đầu nói: "Mời đại nhân.” Rồi xoay người an bài nữ hộ vệ canh gác ở bên ngoài đình, cấm quân cũng đứng thật xa, cam đoan không nghe được nửa chữ của Hạ Khải Văn.
Hạ Khải Văn đặt mông ngồi trên ghế đá, thở dài một tiếng nói: "Còn một canh giờ nữa sẽ lên triều, chư vị thấy thế nào?”
“Cái gì mà đăng cơ, cái gì mà nữ đế, đúng là chuyện quái dị chưa từng có! Không thể được..."
"Câm miệng!" Hạ Khải Văn vội vàng cắt ngang: "Đây là lúc nào rồi, nương nương chủ trì triều chính nhiều năm rồi, công chúa điện hạ cũng là người kể nhiệm bệ hạ, lại được bệ hạ đích thân chỉ định, ngươi có mấy cái đầu mà dám ăn nói xằng bậy!”
“Chẳng lẽ chỉ vì bảo toàn tính mạng này, mà ta phải trơ mắt nhìn chuyện vô lý này xảy ra sao, để cho người sau chỉ vào sống lưng chúng ta mà chửi bởi sao?”
"Chưa chắc là sẽ chửi bới, Hoàng thái hậu cũng tán thành việc này, ít nhất lão mẫu lão thê đều không phản đối." Hắn ta bình tĩnh nói, mấy năm nay Hoàng thái hậu gần như đã thống nhất hết các phu nhân quý tộc ở hoàng thành, việc tôn trọng nữ nhi cũng càng ngày càng được nhấn mạnh. Sau khi Vương Sóc làm chủ, luật pháp cũng dần dần thay đổi, không thiên vị nam nhân nữa, ít nhất thì luật chồng giết vợ được giảm hình phạt, còn vợ giết chồng không thể tha thứ đã không còn nữa. Nho sinh bọn họ từ trước đến nay đều chú ý đến Tề gia, nhất là nếu lão mẫu thân nếu đồng ý, bọn họ cũng không thể kiên quyết phản đối.
Giang Nam bắt đầu nổi lên các xưởng dệt, những xưởng này sản xuất thổ cẩm giá cao, hơn nữa có lực lượng chủ yếu là nữ nhân, ngành dệt may chính là thiên hạ của nữ nhân. Có được cơ sở kinh tế, tự nhiên địa vị chính trị cũng được củng cố, hai năm trước Giang Nam đã có trinh đường, nhân danh bảo vệ trinh tiết, từ chối xuất giá, độc lập tự chủ, từ chối để tài sản mình tích cóp rơi vào tay người khác. Chuyện này lúc trước được bệ hạ đặt bút phê chuẩn, hiện tại nghĩ lại, nhất định là lo trước tính sau.
Còn có những nữ quan, những năm đầu, nữ quan cung đình chỉ là ứng cử viên của Đế vương phi, cho dù có số ít không phải, cũng chỉ là thủ đoạn gia tăng vốn liếng của nữ quan trung cấp, chưa từng có nữ quan nào có thể tham dự triều chính. Nhưng nữ quan của Hoàng thái hậu lại trợ giúp bà quản lý từ việc buôn bán, viện dưỡng lão ở mấy tỉnh gần kinh thành, cùng hộ bộ, công bộ, thái viện, khâm thiên giám và các cơ quan triều đình khác giao hảo càng ngày càng nhiều, những nữ quan này cũng dần dần được người dân ca ngợi. Còn cả nữ quan bên cạnh Hoàng hậu, nàng ta có thể chân chính tham dự triều chính đại sự, có bao nhiêu quan viên không đứng đắn muốn chạy tiền, tình nguyện đi nịnh hót những nữ quan này, cho rằng các nàng ấy có thể gây ảnh hưởng đến Hoàng hậu, mà Hoàng hậu có thể quyết định vận mệnh của triều thần.
Còn có những nữ tử được chọn làm bạn đồng hành của Đồ Húc, hiện tại bọn họ đều tự hào với sở thích đọc sách và võ thuật, bởi vì Đồ Húc đã nói, người được đọc sách học hành tự nhiên khí chất sẽ tỏa sáng, nàng ta không thích trang phục màu đỏ của nữ tử, chỉ thích vũ trang, nên bạn đồng hành của nàng ta phải là người thích đọc sách, am hiểu võ nghệ.
Tất cả mọi chuyện, lúc ấy không để ý tường tận, bây giờ nhớ lại đây chính là một ván cờ kinh thiên động địa. Hắn ta có suy nghĩ, trên đầu dần đổ mồ hôi lạnh.
"Sao lại nói ra lời này, chúng ta đã học hành thi cử, đứng ở nơi này, không nghĩ đến giúp đỡ xã tắc, chẳng lẽ lại muốn nhìn giang sơn thái tổ gầy dựng lưu lạc vào tay người khác họ sao?"
"Công chúa cũng là họ Đồ."
"Sau này công chúa có phò mã thì sao? Phụ tử quân thần, con trai theo họ mẹ, lễ pháp còn để làm gì nữa? Hạ các lão, ngài là trụ cột của chúng ta, nếu ngài không thành công, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.” Lại có người nói với Hạ Khải Văn, hy vọng hắn ta có thể làm lãnh đạo, phản đối chủ ý điên cuồng này.
Hạ Khải Văn làm sao mà không muốn đứng ra được, nhưng thực tế không cho hắn ta đứng vững. Đế hậu đã sớm nói việc để Đồ Húc làm Thái tử cho hắn ta biết, Hạ Khải Văn cũng không muốn như vậy, hắn tình nguyện qua kế tông thất, nhưng không nghĩ tới bệnh tình bệ hạ trở nặng nhanh như vậy, căn bản không cho hắn thời gian chuẩn bị. Trong nháy mắt biết được nguyên nhân bệnh tình của bệ hạ, Hạ Khải Văn khiếp sợ, nhưng phản ứng lại Hạ Khải Văn dường như Hoàng hậu đã đoán được từ trước, đây chính là hiền hậu mà triều đình ca ngợi, ngay cả trượng phu ngủ chung giường mười năm cũng nàng cũng xuống tay, thì bọn họ chả là gì cả?
Tông thất hiện tại trong hoàng thất chỉ có Đồ Cẩn, đó là biểu huynh của Hoàng hậu, Hoàng hậu có ơn cứu mạng với cả một nhà Dũng vương phủ. Cấm quân hiện giờ là huynh trưởng ruột thịt của Hoàng hậu là chưởng quản, quân đội bắc cảnh, tây bắc, đông nam đều có bóng dáng của Vương gia và Dũng Vương gia. Hiện giờ thống lĩnh tây doanh đã thay đổi, phu nhân thống lĩnh lại chính là thị nữ thân thiết của Hoàng hậu ngày trước. Con đường dùng vũ lực với nàng không khả thi, có thể bảo toàn tính mạng không bị Hoàng hậu hạ giết đã là may mắn rồi.
Cón nếu theo con đường văn đấu, Hạ Khải Văn nhìn Lại bộ thượng thư Cố Phụ vẫn không nói gì, hắn ta từ Hộ bộ chuyển đến Lại bộ, đều có ảnh hưởng rất sâu đến hai bộ này, mà đích nữ của hắn ta lại chính là đại tẩu ruột của Hoàng hậu. Còn có Công bộ thị lang Văn Chính Tử, Hoàng hậu rất khéo léo, thường được Vu Văn Chính coi là tri kỷ tâm giao, hiện giờ Công bộ thượng thư già yếu, đã sớm mặc kệ mọi việc, Công bộ đã là hậu hoa viên của Văn Chính Tử. Lại ngẫm đến thanh danh xưa nay của Hoàng hậu, có bao nhiêu trưởng lão và các vị học giả vì nàng mà đọc sách, nếu nói nàng mưu hại bệ hạ, ai sẽ tin chứ? Lập Đồ Húc là thái nữ, người khác nói ra những lời này, mọi người sẽ cho rằng hắn ta điên rồi, nhưng Hoàng hậu nói ra những lời này, tất cả mọi người đều ở trong lòng nói qua mấy lần mới dám lên tiếng, sự thật đã chứng minh, Hoàng hậu từng có nhiều lần lúc ấy không vì mọi người lý giải, kết quả lại ngoài dự liệu của người khác.
Hiện giờ nữ nhi duy nhất của đế hậu muốn đăng vị, Hạ Khải Văn thật sự không thấy có biện pháp gì có thể ngăn cản, dân gian không có nhi tử còn có thể lập nữ nhi, hoàng gia này cũng không phải là không thể tiên phong a!
Hạ Khải Văn mặt che mày đậy, suy nghĩ đến những cân nhắc của mình, hầu như không nghe thấy các đại thần vây quanh đang nói cái gì.
Bọn họ cũng không thể trì hoãn ở đây quá lâu, rất nhanh đã có người đến nhắc nhở bọn họ nên tới đại chính điện.
Đến đại chính điện, người biết nắm rõ tình hình vẫn đề cử Hạ Khải Văn đại diện, thông báo chuyện xảy ra tối hôm qua cho các vị đồng liêu. Hiện giờ đứng ở đại chính điện đều là đại quan nhị phẩm trở lên, có thể nói bọn họ mới là những người thực sự có thể chi phối vận mệnh quốc gia này.
Quả nhiên, lời nói của Hạ Khải Văn vừa dứt, trong điện liền vang lên tiếng nghị luận, chuyện trước đây chưa từng xảy ra, chẳng lẽ lại xuất hiện trong cuộc đời làm quan của bọn họ sao?
Ban đầu còn có đại thần ngôn ngữ quá khích, khiến Hạ Khải Văn lo lắng rằng hộ vệ đứng ở trong góc sẽ tức giận giết người, nhắc nhở họ nửa ngày mới phát hiện những hộ vệ này cũng không có ý định động thủ. Mặc dù vậy, Hạ Khải Văn vẫn luôn cẩn thận, nếu không bất đắc dĩ, hắn ta tuyệt đối không mở miệng.
Thời gian trôi qua, có một thanh y nội giám tới nhỏ giọng nhắc nhở Hạ Khải Văn: "Hạ đại nhân, nửa canh giờ nữa sẽ lên triều.” “Hạ đại nhân, ba
khắc nữa sẽ lên triều.
Thời gian dần trôi, mồ hôi trên đầu Hạ Khải Văn càng ngày càng nhiều, hắn ta biết phải đưa ra quyết định vào lúc này. Trong lúc còn một khắc đồng hồ, Hạ Khải Văn rốt cục cũng đứng ra bày tỏ lập trường của mình: "Chúng thần là thần tử, đương nhiên sẽ tuân theo ý chỉ của bệ hạ." Không nghe đến những lời mắng chửi hắn hèn hạ, Hạ Khải Văn lặng lẽ bước tới, những người cùng quan điểm cũng yên lặng bước qua, những người mắng chửi, nghị luận cũng phát hiện lúc này ngôn từ không hề có trọng lượng, nên đã yên lặng im miệng, kiên trì đứng ở phía bên kia, bọn họ đã làm tốt việc dùng tính mạng để bảo vệ niềm tin của mình. Trong điện bắt đầu im lặng, mỗi người đều ăn ý lựa chọn vị trí của mình.
Cuối cùng đều chủ yếu đứng về phía Hạ Khải Văn, tiếng chuông vang lên, Hạ Khải Văn dẫn theo đoàn người phía sau đi về phía chính điện. Mà những người đứng ở bên kia, dưới sự ngăn cản của hộ vệ với vũ trang hạng nặng, vẫn chưa thể ra khỏi đại chính điện. Phía sau không ngừng truyền đến tiếng kêu cứu đau đớn dồn dập, Hạ Khải Văn vững vàng đi tiếp, cũng không quay đầu nhìn lại, hắn ta đã lựa chọn.
Mặt trời mọc, Vương Sóc một thân lễ phục Hoàng hậu đỡ Hoàng thái hậu, Đồ Húc một thân lễ phục thái nữ chậm rãi đi đến, ghế rồng ở giữa, phía trên không có người, bên trái là chỗ ngồi Hoàng thái hậu, bên phải là chỗ ngồi của Hoàng hậu, thái nữ đứng ở chính giữa. Bá quan nối đuôi nhau vào, theo lễ mà bái lạy, nhìn ba nữ nhân ở phía trên, thiên hạ này đã được các nàng nắm giữ rồi.
Vương Sóc hoảng hốt nhìn những cái đầu cúi xuống này, nghĩ đến cuộc nói chuyện với Đồ Cảnh vừa nãy.
"Ta hiện tại mới hiểu được cảm giác của tiên đế." Đồ Cảnh được đỡ dậy, nửa nằm tựa vào đệm dày, như vậy mới có thể bảo đảm hô hấp của hắn thông suốt.
"Cho nên ngài cũng muốn giống như tiên đế, để lại một hậu thủ sao?" Vương Sóc hỏi.
"Nàng quả nhiên biết." Đồ Cảnh giật giật khóe miệng, không hỏi nàng biết khi nào hay các vấn đề liên quan đến đại cục, chỉ hỏi: "Ta cũng muốn, nhưng còn chưa kịp, điểm này nàng làm tốt hơn ta, nàng có thể hạ được nhẫn tâm.”
“Hậu thủ của tiên đế, nói khó cũng khó, nói dễ cũng dễ, chỉ cần vợ chồng đồng tâm, chúng ta còn có Húc nhi, sao có thể đến mức này. Đáng tiếc, tiên để nhìn người tốt, càng nhìn chuẩn lòng người.” Vương Sóc nhịn không được châm chọc nói.
"Nàng không hiểu, ngồi lên ngôi vị hoàng đế, hưởng thụ quyền lực tối cao vô thượng kia, người cũng không phải là người, chỉ có thể là Hoàng đế. Húc nhi còn nhỏ, nếu phải phụ trách chính sự, sau này nàng Húc nhi cũng sẽ giống ta và tiên để thôi, giống như bất kỳ một Hoàng đế hay thái tử nào đó.” Đồ Cảnh thở dài.
"Ta sẽ không đâu, ta sẽ không đăng cơ, cũng sẽ không để cho quyền lực ăn mòn ta, chúng ta lúc trước quyết tâm muốn cho thiên hạ thái bình, trả lại thiên hạ thịnh thế, những lời thề này ngài đã quên, nhưng ta thì không." Vương Sóc kiên định nói.
Đồ Cảnh cười khổ, người chưa từng nếm qua sẽ không thể hiểu, cuối cùng Đồ Cảnh cũng chỉ cười cười, nói: "Ta chờ."
“Ngài cứ chờ đi, ta sẽ chứng minh." Vương Sóc cười nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook