Nhìn thấy những thi thể nằm đầy trên mặt đất, Hoa ca nói: "Đống ca, những tên sát thủ này, đều do ngài giải quyết sao?"
Tất cả mọi người đều tỏ ra kinh hoàng vô cùng bội phục.
Nhiều sát thủ như thế, vậy mà tất cả đều bị Thẩm Đống xử lý gọn, có thể tưởng tượng Thẩm Đống lợi hại đến mức nào.
Thẩm Đống nói: "Tổng cộng có mười hai người.

A Hoa, giúp ta xử lý thi thể của bọn họ sạch sẽ đi.

Còn những người huynh đệ đã chết, đưa cho người nhà của bọn họ hai mươi vạn tiền thăm hỏi."
A Hoa nói: "Đã Rõ.

Đúng rồi, ngoài cửa lớn cũng có hai người gác cổng đã chết."
Thẩm Đống nói: "Hãy liên lạc với công ty bảo vệ của khu biệt thự này, dùng cách khiêm tốn nhất để xử lý.

Ta tin tưởng bọn họ cũng không muốn để xảy ra chuyện như vậy ở khu này."
Thiên Dưỡng Sinh nói: "Đống ca, những tên sát thủ này là ai?"

Thẩm Đống lạnh lùng nói: "Bọn họ là tổ chức sát thủ do Nghê gia nuôi dưỡng."
Lý Kiệt nói: "Đến mà không trả lễ thì bất kính quá, chi bằng, chúng ta cũng đi đến Nghê gia một chuyến đi."
Thẩm Đống nói: "Không được, người giết Nghê Vĩnh Hiếu nhất định phải là Hàn Sâm.

Nếu không, chúng ta sẽ gặp phiền toái."
Chỉ có Hàn Sâm giết Nghê Vĩnh Hiếu, Tam Hợp hội mới sụp đổ.
Nếu hắn tự mình ra tay, Tam Hợp hội chắc chắn sẽ đoàn kết để chống lại hắn.
Đây là điều mà Thẩm Đống tuyệt đối không muốn nhìn thấy nhất.
Lý Kiệt nói nghiêm túc: "Đống ca, trước khi Nghê Vĩnh Hiếu chết, ta cần bảo vệ cho ngài 24/24.

Những chuyện như vậy, tuyệt đối không thể lặp lại nữa."
Thiên Dưỡng Sinh phụ họa nói: "Không sai.

Ta cũng giống vậy."
Trần Huy nói: "Công việc bảo vệ trong biệt thự cứ giao cho ta."
Thẩm Đống cười nói: "Tùy cho các ngươi.

Ta phải gọi điện thoại cho Nghê Vĩnh Hiếu trước."
Bấm số điện thoại của Nghê Vĩnh Hiếu, Thẩm Đống nói: "Nghê tiên sinh, thật xin lỗi vì đã làm phiền ngài muộn thế này.

Lễ vật ngài tặng cho ta, ta đều nhận được rồi, vô cùng thích."
Nếu như Thẩm Đống đứng trước mặt của Nghê vĩnh hiếu, nhất định sẽ thấy được sắc mặt khó coiđếnmứcnào.
"A Đống, ngươi so với tưởng tượng của ta cũng lợi hại hơn nhiều đấy."
"Cảm ơn đã khen."
Nói xong, Thẩm Đống trực tiếp cúp điện thoại.
...
Sự việc tổ chức sát thủ của Nghê gia bị Thẩm Đống xử lý nhanh chóng đã được lan truyền rất nhanh ra khắp giang hồ.
Hàn Tân bạn tốt của Thẩm Đống cùng với bọn người Thập Tam Muội nhao nhao gọi điện thoại tới, khen ngợi hắn rất nhiều.

Thẩm Đống tung tin Hàn Sâm phản bội Tam Hợp hội, bắt cóc người nhà của Nghê Vĩnh Hiếu lan truyền ra ngoài, gây xáo động lớn trong các Đại Xã đoàn.
Tội lỗi không đến vợ con!
Đây chính là một quy tắc ngầm mà bất cứ ai trong xã hội đều phải tuân thủ.
Tuy nhiên cũng có những kẻ sát nhân tàn nhẫn có thể giết chết cả gia đình người khác ở bất cứ đâu, nhưng đều làm ở sau lưng và không có người nào lại đem loại chuyện này bày lên trên bàn.
Có thể nói, cách làm của Hàn Sâm, đã hoàn toàn vi phạm phòng tuyến cuối cùng trong giang hồ, cuối cùng đã bị Đại Xã đoàn lên tiếng khiển trách.
"Chỗ cũ."
Thẩm Đống nhìn thấy tin nhắn từ máy BB, trong lòng vô cùng bực bội, trực tiếp gọi điện thoại.
Một lát sau, Hoàng Chí Thành mới bắt máy.
"Ngươi điên rồi?"
"Ta không điên, là ngươi điên.

Hoàng tiên sinh, ngươi biết hiện tại có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn ta chằm chằm không.

Nếu ta đi ra ngoài, sẽ bị Nghê Vĩnh Hiếu với Hàn Sâm cho sát thủ xử lý ngay."
"Chuyện gì xảy ra với Hàn Sâm vậy?"
"Ngài vẫn chưa rõ sao? Chúng ta muốn cho Nghê Vĩnh Hiếu cùng với tên Hàn Sâm cắn nhau như chó cắn, Hàn Sâm muốn lấy mạng ta.

Hoàng tiên sinh, tình cảnh hiện tại vô cùng nguy hiểm, nếu làm không tốt, Hàn Sâm có lẽ sẽ coi người như đồng phạm với Nghê Vĩnh Hiếu ngay.

Đêm qua ta may mắn, nhặt về được một cái mạng, ngươi cảm thấy mình có thể có may mắn được như vậy sao?"

"Chết tiệt, sao chuyện lại phát triển đến nước này?"
"Những lão đại của xã đoàn này đều không có trái tim, họ giết người không chớp mắt, con mẹ nó ta cũng không biết nên làm gì bây giờ."
"Ngươi không cần làm gì cả.

Hiện tại Nghê Vĩnh Hiếu cùng Hàn Sâm như thủy với hỏa, chúng ta chỉ cần đứng nhìn."
"Hoàng tiên sinh, ngươi nói thật với ta, nếu như ngươi chết, liệu ở Hồng Kông này còn có ai có thể khôi phục thân phận của ta được không hả?"
Hoàng Chí Thành trầm mặc một lát, nói: "Đúng."
Thẩm Đống mắng: "Chết tiệt, mật mã là bao nhiêu, ngươi dù sao cũng phải nói cho ta biết chứ?"
Hoàng Chí thành nói: "Ta sẽ không nói cho người nào biết, ngươi tốt nhất nên hi vọng là ta không sao."
Thẩm Đống thở dài, nói: "Hoàng tiên sinh, ta cảm giác chuyện này cũng sắp kết thúc rồi, có lẽ là chỉ cần qua mấy ngày nữa thôi."
Hoàng Chí Thành nói: "Hy vọng đi."
Trong khi Thẩm Đống cùng Hoàng Chí Thành trò chuyện, Hàn Sâm cũng đang trò chuyện với Nghê Vĩnh Hiếu.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương