"Nhanh, lui về đằng sau.

"
Sắc mặt Nghê lão tam thay đổi, lớn tiếng hét lên.

"Tam thúc, không hay rồi, phía sau chúng ta có rất nhiều xe.

"
Nghê lão tam nhanh chóng quyết định, nói: "Tất cả mọi người mang theo vũ khí chạy vào rừng ngay.

"
Nói xong, hắn nhấc một cái vali xách lên lên, mở cửa xe, xông ra phía ngoài.

Bốn tên tiểu đệ vội vàng đuổi theo, bảo vệ hắn an toàn.

Nhóm côn đồ trên xe con cũng nhanh chóng lao ra khỏi xe, vừa đánh vừa lui.

Nhìn thấy tình huống này, Thẩm Đống nói: "A Kiệt, A Huy, A Nghĩa, đừng đánh nữa, chúng ta bọc cạnh sườn đuổi theo bọn họ.

"
Ba người đồng thanh: “Đã hiểu.


Bốn người cầm súng tiểu liên, chạy về phía trước với tốc độ cực nhanh.

Lý Kiệt, Trần Huy và Thiên Dưỡng Nghĩa đều đã được tiếp thu huấn luyện quân sự nghiêm ngặt, thể lực cường tráng, cực kỳ nhanh nhẹn.

Chưa kể Thẩm Đống còn có thể chất siêu phàm.


Mặc dù để băng qua khu vực giao chiến, bọn họ phải chạy xa hơn rất nhiều, nhưng vẫn rất nhanh chóng đuổi kịp Nghê lão tam ở phía trước.

Thẩm Đống vui mừng khôn xiết nói: “Để ta đánh.


Bốn khẩu súng tiểu liên đồng thời nổ súng, Nghê lão tam và bốn vệ sĩ chưa kịp phản ứng lại, đã bị nổ thành từng mảnh.

Đi tới trước thi thể của Nghệ lão tam, Thẩm Đống nhìn thấy chiếc vali hắn đang ôm chặt trong tay.

“Mẹ kiếp, là một rương mật mã.


Trần Huy rút ra một con dao găm, nói: “Để ta.


Thẩm Đống xua tay: “Không cần phải vội, đợi sau khi về hẳn giải quyết.


Lúc này, Nghê gia đang ngăn chặn nhóm côn đồ đã rút lui.

Thẩm Đống: ‘Giết chết bọn họ.


"Đùng đùng đùng đùng đùng đùng "
Bốn khẩu súng tiểu liên phun ra hỏa lực đáng kinh ngạc, đánh đến mức đối thủ không ứng phó kịp.

Lập tức giết chết hơn mười người trong một lần.

Những tên côn đồ khác sợ hãi đến mức bỏ chạy tán loạn.

Thế nhưng rất nhanh đã bị giết hết.

Sau khi thu dọn chiến trường, xác nhận không để sót thứ gì, Thẩm Đống lệnh cho A Hoa đem người và xe đi xử lý.

Từ đầu đến cuối, toàn bộ quá trình mất khoảng nửa giờ.

Có thể nói là cực kỳ hoàn mỹ.

Sau khi mọi chuyện đã ổn định xong, Thẩm Đống dẫn người trở lại.

"Cái gì? Không có ai lấy hàng à?"
Nghe được giọng nói vang lên trong điện thoại, Nghê Vĩnh Hiếu trực tiếp đứng dậy, sắc mặt vô cùng khó coi.

"Nghê, ngươi không đùa chúng ta chứ? Hay là các ngươi xảy ra vấn đề gì rồi?"
"Ta đã cử thêm người ra ngoài rồi.

Soth tiên sinh, ngài làm ơn cho ta thêm chút thời gian.

"
"Nghê, đây là lần hợp tác đầu tiên của chúng ta, ta hy vọng sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

"

"Ta hiểu rồi.

"
Sau khi cúp điện thoại, Nghê Vĩnh Hiếu nhìn đồng hồ, đã là năm giờ sáng.

Ông ta lập tức gọi cho Nghê lão tam, thế nhưng gọi năm, sáu lần đều không có ai trả lời.

Nghê Vĩnh Hiếu cảm nhận được một cảm giác bất an mãnh liệt.

Một tiếng sau, La Kế gọi cho Nghê Vĩnh Hiếu.

"Nghê tiên sinh, trên đường đi đến Lã Động Tân, đã phát hiện dấu vết của một cuộc giao tranh ác liệt trong rừng.

"
"Người đâu?"
"Họ vẫn chưa được tìm thấy.

"
"Gửi tất cả ra ngoài tìm kiếm cho ta, sống phải thấy người, chết phải thấy xác "
"Dạ.

"
Nghê Vĩnh Hiếu cầm điện thoại lên, trực tiếp đập cho nó nát bét.

Từ khi trở thành gia chủ của Nghê gia, đây là lần đầu tiên ông ta không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.

Ai?
Rốt cục là ai đã làm?
Sau khi Nghê Vĩnh Hiếu trút giận một phen, ông ta ngồi trên ghế sofa, suy nghĩ lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối.

Nhưng dù có nghĩ thế nào đi nữa, ông ta vẫn không thể tìm ra được vấn đề nằm ở mắt xích nào.

“Chẳng lẽ Hàn Sâm đoán được kế sách minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương của mình?”
Trong bốn người gặp nhau đêm qua, Nghê lão tam là người đầu tiên có thể loại trừ, Văn Chửng và Hắc Quỷ thì không có khôn đến mức độ đó, sẽ không thể nghĩ ra hắn sẽ giao dịch sớm.

Chỉ có Hàn Sâm, người mà đến cha mình còn có chút kiêng dè, có khả năng đoán được kế hoạch của ông ta.


Nghĩ đến đây, Nghê Vĩnh Hiếu gọi điện cho Hàn Sâm, mời hắn đến ăn sáng.

Nếu Hàn Sâm không tới, chứng tỏ hắn có tật giật mình.

Nếu Hàn Sâm tới, Nghê Vĩnh Hiếu sẽ tiến hành thăm dò hắn.

Một mũi tên trúng hai đích!
Rất nhanh, khuôn mặt tươi cười của Hàn Sâm đã xuất hiện trước mặt Nghê Vĩnh Hiếu.

"Nghê tiên sinh, tìm ta có việc gì thế?"
“A Sâm, tối qua ngươi đã ở đâu?"
"Ngủ với lão bà ta.

Nghê tiên sinh, làm sao vậy?"
"Tối qua ta nhờ Tam thúc đi lấy hàng.

Lúc gần tới Lã Động Tân, Tam thúc và thủ hạ của hắn đều bị giết, 16 triệu đô la Mỹ của ta cũng bị lấy mất.

"
"Xúi quẩy!”Hàn Sâm kinh hãi đứng dậy, ghế cọ xát với mặt đất, phát ra một tiếng chói tai.

“Làm sao có thể?”
Hàn Sâm thực sự chấn động.

16 triệu đô la Mỹ cộng một Nghê lão tam, Nghê Vĩnh Hiếu lần này có thể nói là đã chịu tổn thất nặng nề.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương