Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch)
-
Chương 34: Bên Trong Thượng Thanh Cung
Đông Hoàng Thái Nhất chắp tay thi lễ rồi trở về loan giá kéo rèm che lại.
Ngay sau đó có một người bay lên mang Anh Liêm trở về đội ngũ, loan giá hóa thành một mặt trời đỏ hồng bay về phía bầu trời.
Thái Thượng, Nguyên Thủy và Thông Thiên xoay người đi vào cung điện, đại môn ‘ầm’ một tiếng đóng lại.
Bạch Cẩm xoay người bay xuống dưới rồi dừng lại trước mặt Thạch Cơ.
Thạch Cơ giãy giụa ngồi dậy, suy yếu kêu lên: “Sư huynh...”
Bạch Cẩm đỡ nàng dậy, quan tâm hỏi: “Thạch Cơ sư muội, bây giờ ngươi cảm thấy thế nào rồi?”
Thạch Cơ cười gượng nói: “Không sao, chỉ là tổn thương cốt nhục, nguyên thần không bị thương nên có thể khôi phục rất nhanh.”
Bạch Cẩm nhìn nữ tử bên cạnh nói: “Cô Lương sư muội, làm phiền ngươi đưa Thạch Cơ về nghỉ ngơi.”
Tiểu cô nương bên cạnh gật đầu liên tục đáp: "Vâng! Đại sư huynh.” Nàng vừa nhấc đôi tay lên liền có một luồng tiên linh khí phát ra nâng Thạch Cơ lên đi về phía xa.
Thạch Cơ quay đầu nhìn Bạch Cẩm, cười lớn nói: “Sư huynh, lời vừa nãy của ngươi thật hay.”
Bạch Cẩm nhếch miệng cười đắc ý, bị sư huynh câu hồn rồi chứ gì!
“...Chỉ là chiến pháp sau đó có chút đáng khinh.”
Nụ cười trên mặt Bạch Cẩm cứng đờ.
Thạch Cơ cười khanh khách một tiếng, thúc giục Cô Lương sư muội nhanh chóng rời khỏi.
Bạch Cẩm không biết phải nói gì hơn: “Đúng là to gan mà! Ngay cả sư huynh cũng dám trêu ghẹo.”
Vô Đương thánh mẫu bay xuống bên cạnh Bạch Cẩm, nói: “Hình như vừa rồi ngươi rất tức giận?”
Bạch Cẩm nói: “Hắn làm sư muội ta bị thương, ta là sư huynh nên đương nhiên sẽ tức giận.”
“Thật không? Lúc Đại sư huynh bị thương, ta thấy ngươi không quá tức giận mà! Ta cảm giác dường như ngươi còn hơi vui vẻ nha.”
Bạch Cẩm lập tức kêu lên đầy oan ức: “Sư tỷ, thật oan uổng mà… Lúc đại sư huynh bị thương, lòng ta đau như đao cắt, cứ như thanh tiểu đao kia xẻo thịt trên người ta vậy, nếu không ta cũng sẽ không đưa chí bảo cho đại sư huynh mượn.”
Ở khúc quanh nơi xa, Đa Bảo đạo nhân đỡ sơn thể, ánh mắt nhìn Bạch Cẩm dần dần trở nên dịu dàng, có lẽ ta nên hiểu cho sư đệ nhiều một chút, hắn không dễ dàng gì.
Một khối đá thật lớn trên sơn thể run nhè nhẹ rồi bỗng nhiên rơi xuống, một tiếng ầm vang đè xuống Đa Bảo.
Bạch Cẩm và Vô Đương thánh mẫu lập tức quay đầu nhìn lại thì thấy sơn thạch rơi xuống trên đường.
Vô Đương thánh mẫu nghi hoặc nói: “Sao Côn Luân Sơn lại có đá rơi?”
“Trên núi có đá rơi không kỳ lạ mà?”
Vô Đương Thánh Mẫu liếc hắn nói: “Nơi này là Côn Luân Sơn.”
Đột nhiên Bạch Cẩm giật mình kêu lên: “Đúng rồi, Đại sư huynh đâu? Đại sư huynh còn chưa trả Lạc Bảo Kim Tiền cho ta nữa! Bây giờ Đại sư huynh đang ở đâu vậy?”
Vô Đương Thánh Mẫu thúc giục nói: “Đi, sư tỷ đi tìm cùng ngươi.”
Hai người bay lên núi.
Sau một lát, có tiếng tảng đá lớn đập xuống bị hất bay vang lên, sắc mặt của Đa Bảo đạo nhân xanh vụt bay ra. Đáng chết, chỉ là một khối đá rơi xuống vậy mà lại đập trúng ta? Nhất định là có người đang tính kế ta? Rốt cuộc là ai?
Đa Bảo nghi thần nghi quỷ đánh giá bốn phía, thi triển ẩn thân chú cho chính mình, đi lên núi thật cẩn thận, có thể nói dọc đường đi gặp rất nhiều tai nạn, thiên tai nhân họa cứ nối nhau mà đến khiến Đa Bảo vô cùng chật vật.
Sau khi kiên trì một thời gian dài, cuối cùng Đa Bảo cũng không cố gắng nổi nữa, vết thương trên người chẳng những không hề đỡ hơn, ngược lại còn nặng thêm rất nhiều. Hắn vội vàng đi tới Thượng Thanh Cung.
Rầm! Đa Bảo trực tiếp nghiêng ngả lảo đảo đâm thẳng vào bên trong Thượng Thanh Cung, quỳ sụp xuống bồ đoàn, mặt xám mày tro dập đầu bi thương nói: “Đệ tử bái kiến sư phụ, mong sư phụ làm chủ cho đệ tử! Đệ tử bị người khác ám toán.”
Thông Thiên cất lời nói: “Bạch Cẩm tiến vào!”
Một luồng thanh quang tiến tới từ nơi xa, dừng ở trước Thượng Thanh Cung hóa thành thân ảnh của Bạch Cẩm, cả người hắn không nhiễm một hạt bụi, phong thần tuấn lãng hình thành sự đối lập rõ ràng với sự thê thảm của Đa Bảo.
Bạch Cẩm bước vào đại điện, đi đến trước một bồ đoàn rồi quỳ xuống, dập đầu nói: “Đệ tử bái kiến sư phụ.”
Sau đó hắn ngẩng đầu cười đùa nói: “Sư phụ, ngài tìm đệ tử có chuyện gì?”
Thông Thiên tức giận nói: “Tìm ngươi có chuyện gì ngươi còn không biết à? Ngươi nhìn sư huynh ngươi mà xem.”
Bạch Cẩm quay đầu nhìn thoáng qua, hoảng sợ, kêu lên đầy kinh ngạc: “Sư huynh, ngươi làm sao vậy?”
Đa Bảo ngẩng đầu ưỡn ngực, thản nhiên nói: “Không có việc gì, chỉ là bị tiểu nhân ám toán mấy lần nhưng ta đều tùy ý đối phó được rồi.”
Khóe miệng Bạch Cẩm co giật hai cái, sư huynh giả vờ rất giỏi đấy!
Âm thanh của Thông Thiên vang lên từ trên cao: “Đa Bảo, lấy pháp bảo Bạch Cẩm cho ngươi mượn ra đây.”
Đa Bảo duỗi tay ra, một đồng tiền ngoài tròn trong vuông hiện lên trong lòng bàn tay hắn, bên cạnh còn mọc hai cái cánh, cung kính nói: “Sư phụ, pháp bảo sư đệ đưa cho ta chính là cái này. Đệ tử dùng bảo vật này thu bảy chuôi phi đao lại, thế nhưng sau khi vỏ đao tự bạo thì bảy chuôi phi đao cũng đã hóa thành bản nguyên trở về thiên địa. Nhắc tới ta còn muốn cảm ơn sư đệ đã tặng bảo vật này cho ta.”
Bạch Cẩm lập tức quay đầu trừng lớn đôi mắt nhìn Đa Bảo, cau có nói: “Đại sư huynh, không phải tặng cho ngươi, là cho ngươi mượn dùng một chút thôi.”
Ngay sau đó có một người bay lên mang Anh Liêm trở về đội ngũ, loan giá hóa thành một mặt trời đỏ hồng bay về phía bầu trời.
Thái Thượng, Nguyên Thủy và Thông Thiên xoay người đi vào cung điện, đại môn ‘ầm’ một tiếng đóng lại.
Bạch Cẩm xoay người bay xuống dưới rồi dừng lại trước mặt Thạch Cơ.
Thạch Cơ giãy giụa ngồi dậy, suy yếu kêu lên: “Sư huynh...”
Bạch Cẩm đỡ nàng dậy, quan tâm hỏi: “Thạch Cơ sư muội, bây giờ ngươi cảm thấy thế nào rồi?”
Thạch Cơ cười gượng nói: “Không sao, chỉ là tổn thương cốt nhục, nguyên thần không bị thương nên có thể khôi phục rất nhanh.”
Bạch Cẩm nhìn nữ tử bên cạnh nói: “Cô Lương sư muội, làm phiền ngươi đưa Thạch Cơ về nghỉ ngơi.”
Tiểu cô nương bên cạnh gật đầu liên tục đáp: "Vâng! Đại sư huynh.” Nàng vừa nhấc đôi tay lên liền có một luồng tiên linh khí phát ra nâng Thạch Cơ lên đi về phía xa.
Thạch Cơ quay đầu nhìn Bạch Cẩm, cười lớn nói: “Sư huynh, lời vừa nãy của ngươi thật hay.”
Bạch Cẩm nhếch miệng cười đắc ý, bị sư huynh câu hồn rồi chứ gì!
“...Chỉ là chiến pháp sau đó có chút đáng khinh.”
Nụ cười trên mặt Bạch Cẩm cứng đờ.
Thạch Cơ cười khanh khách một tiếng, thúc giục Cô Lương sư muội nhanh chóng rời khỏi.
Bạch Cẩm không biết phải nói gì hơn: “Đúng là to gan mà! Ngay cả sư huynh cũng dám trêu ghẹo.”
Vô Đương thánh mẫu bay xuống bên cạnh Bạch Cẩm, nói: “Hình như vừa rồi ngươi rất tức giận?”
Bạch Cẩm nói: “Hắn làm sư muội ta bị thương, ta là sư huynh nên đương nhiên sẽ tức giận.”
“Thật không? Lúc Đại sư huynh bị thương, ta thấy ngươi không quá tức giận mà! Ta cảm giác dường như ngươi còn hơi vui vẻ nha.”
Bạch Cẩm lập tức kêu lên đầy oan ức: “Sư tỷ, thật oan uổng mà… Lúc đại sư huynh bị thương, lòng ta đau như đao cắt, cứ như thanh tiểu đao kia xẻo thịt trên người ta vậy, nếu không ta cũng sẽ không đưa chí bảo cho đại sư huynh mượn.”
Ở khúc quanh nơi xa, Đa Bảo đạo nhân đỡ sơn thể, ánh mắt nhìn Bạch Cẩm dần dần trở nên dịu dàng, có lẽ ta nên hiểu cho sư đệ nhiều một chút, hắn không dễ dàng gì.
Một khối đá thật lớn trên sơn thể run nhè nhẹ rồi bỗng nhiên rơi xuống, một tiếng ầm vang đè xuống Đa Bảo.
Bạch Cẩm và Vô Đương thánh mẫu lập tức quay đầu nhìn lại thì thấy sơn thạch rơi xuống trên đường.
Vô Đương thánh mẫu nghi hoặc nói: “Sao Côn Luân Sơn lại có đá rơi?”
“Trên núi có đá rơi không kỳ lạ mà?”
Vô Đương Thánh Mẫu liếc hắn nói: “Nơi này là Côn Luân Sơn.”
Đột nhiên Bạch Cẩm giật mình kêu lên: “Đúng rồi, Đại sư huynh đâu? Đại sư huynh còn chưa trả Lạc Bảo Kim Tiền cho ta nữa! Bây giờ Đại sư huynh đang ở đâu vậy?”
Vô Đương Thánh Mẫu thúc giục nói: “Đi, sư tỷ đi tìm cùng ngươi.”
Hai người bay lên núi.
Sau một lát, có tiếng tảng đá lớn đập xuống bị hất bay vang lên, sắc mặt của Đa Bảo đạo nhân xanh vụt bay ra. Đáng chết, chỉ là một khối đá rơi xuống vậy mà lại đập trúng ta? Nhất định là có người đang tính kế ta? Rốt cuộc là ai?
Đa Bảo nghi thần nghi quỷ đánh giá bốn phía, thi triển ẩn thân chú cho chính mình, đi lên núi thật cẩn thận, có thể nói dọc đường đi gặp rất nhiều tai nạn, thiên tai nhân họa cứ nối nhau mà đến khiến Đa Bảo vô cùng chật vật.
Sau khi kiên trì một thời gian dài, cuối cùng Đa Bảo cũng không cố gắng nổi nữa, vết thương trên người chẳng những không hề đỡ hơn, ngược lại còn nặng thêm rất nhiều. Hắn vội vàng đi tới Thượng Thanh Cung.
Rầm! Đa Bảo trực tiếp nghiêng ngả lảo đảo đâm thẳng vào bên trong Thượng Thanh Cung, quỳ sụp xuống bồ đoàn, mặt xám mày tro dập đầu bi thương nói: “Đệ tử bái kiến sư phụ, mong sư phụ làm chủ cho đệ tử! Đệ tử bị người khác ám toán.”
Thông Thiên cất lời nói: “Bạch Cẩm tiến vào!”
Một luồng thanh quang tiến tới từ nơi xa, dừng ở trước Thượng Thanh Cung hóa thành thân ảnh của Bạch Cẩm, cả người hắn không nhiễm một hạt bụi, phong thần tuấn lãng hình thành sự đối lập rõ ràng với sự thê thảm của Đa Bảo.
Bạch Cẩm bước vào đại điện, đi đến trước một bồ đoàn rồi quỳ xuống, dập đầu nói: “Đệ tử bái kiến sư phụ.”
Sau đó hắn ngẩng đầu cười đùa nói: “Sư phụ, ngài tìm đệ tử có chuyện gì?”
Thông Thiên tức giận nói: “Tìm ngươi có chuyện gì ngươi còn không biết à? Ngươi nhìn sư huynh ngươi mà xem.”
Bạch Cẩm quay đầu nhìn thoáng qua, hoảng sợ, kêu lên đầy kinh ngạc: “Sư huynh, ngươi làm sao vậy?”
Đa Bảo ngẩng đầu ưỡn ngực, thản nhiên nói: “Không có việc gì, chỉ là bị tiểu nhân ám toán mấy lần nhưng ta đều tùy ý đối phó được rồi.”
Khóe miệng Bạch Cẩm co giật hai cái, sư huynh giả vờ rất giỏi đấy!
Âm thanh của Thông Thiên vang lên từ trên cao: “Đa Bảo, lấy pháp bảo Bạch Cẩm cho ngươi mượn ra đây.”
Đa Bảo duỗi tay ra, một đồng tiền ngoài tròn trong vuông hiện lên trong lòng bàn tay hắn, bên cạnh còn mọc hai cái cánh, cung kính nói: “Sư phụ, pháp bảo sư đệ đưa cho ta chính là cái này. Đệ tử dùng bảo vật này thu bảy chuôi phi đao lại, thế nhưng sau khi vỏ đao tự bạo thì bảy chuôi phi đao cũng đã hóa thành bản nguyên trở về thiên địa. Nhắc tới ta còn muốn cảm ơn sư đệ đã tặng bảo vật này cho ta.”
Bạch Cẩm lập tức quay đầu trừng lớn đôi mắt nhìn Đa Bảo, cau có nói: “Đại sư huynh, không phải tặng cho ngươi, là cho ngươi mượn dùng một chút thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook