Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch)
-
Chương 31: Uy Lực Của Lạc Bảo Kim Tiền
Vô Đương thánh mẫu nói: "Nếu ngươi tin tưởng sư tỷ thì hãy đưa pháp bảo cho Đại sư huynh, sau khi chuyện này kết thúc ta sẽ lấy lại cho ngươi."
Bạch Cẩm lập tức gật đầu nói: "Đương nhiên ta tin sư tỷ, ở trong lòng ta, sư tỷ giống như tỷ tỷ ruột vậy." Đột nhiên trong tay hắn xuất hiện một đồng tiền, ngoài tròn trong vuông và có hai cánh, Bạch Cẩm đưa cho Vô Đương thánh mẫu và nói: "Chính là cái này."
Ánh mắt Vô Đương thánh mẫu nhìn Bạch Cẩm lập tức tràn đầy dịu dàng, pháp bảo rất quan trọng đối với người tu hành, sư đệ lại chỉ vì một câu nói của mình mà lấy pháp bảo ra, có thể thấy sư đệ thật sự tín nhiệm nàng như hắn nói.
Vô Đương thánh mẫu cũng không nói nhiều, sau khi nhận lấy Lạc Bảo Kim Tiền thì đạp mây trắng bay lên, lúc đi tới giữa không trung, nàng mở miệng nói: "Đại sư huynh, Bạch Cẩm sư đệ cảm niệm ân chăm sóc của ngươi nên đưa tới một kiện pháp bảo." Trong tay nàng bắn ra một đạo lưu quang, xuyên qua khu vực phi đao đang bay lượn rồi rơi vào trước mặt Đa Bảo đạo nhân.
Đa Bảo nắm lấy bạch quang, sau khi cảm ứng được một vật nhỏ có cánh dài trong lòng bàn tay thì vội vàng vung Tiên Kiếm lên. Keng! Keng! Hai cây phi đao bị đánh bay.
Đông Hoàng Thái Nhất cười nói: "Có được coi việc sư huynh đệ tử công khai nhúng tay vào trận chiến như vậy là ăn gian không?"
Nguyên Thủy dửng dưng nói: "Bạch Vũ và Bạch Trạch là thầy trò tình thâm, Đa Bảo và Bạch Cẩm cũng là huynh đệ tình thâm, có gì không thể?"
Đông Hoàng Thái Nhất gật đầu rồi không nói thêm nữa, quả thật lý lẽ kia của hắn không thể khiến người tin phục, bây giờ song phương đều lấy ra một kiện pháp bảo, cũng coi là công bằng.
Đa Bảo không nhịn được mà nghiêng đầu liếc nhìn Bạch Cẩm ở phía dưới, Bạch Cẩm toét miệng cười và gật đầu với Đa Bảo.
Đa Bảo nhìn thế nào cũng thấy nụ cười này giống như cười nhạo, đột nhiên một đạo hàn quang thoáng qua, Đa Bảo vội vàng chặn lại.
Keng! Hai cây phi đao đâm vào thân kiếm, hai đạo hỏa quang bắn tung tóe, đẩy Đa Bảo lảo đảo lui về sau.
Năm đạo phi đao còn lại cũng lập tức rẽ qua rồi khép lại với nhau, sau đó đâm tới.
Đa Bảo đạo nhân bay vút lên cao để tránh sự áp sát của năm đạo bạch quang, trong lòng hắn đưa ra một quyết định, liều mạng thôi, tin Bạch Cẩm lần này vậy.
Một cỗ pháp lực dồi dào truyền vào trong Lạc Bảo Kim Tiền, Đa Bảo vung tay lên, Lạc Bảo Kim Tiền lập tức xòe cánh bay ra.
Bảy đạo bạch mang đang bay lượn thì đột nhiên dừng lại, hiện ra bản thể là bảy cây phi đao, vừa mở mắt đã phải nhắm lại, lẳng lặng trôi nổi trên không trung.
Ở xa xa, đám người Bạch Vũ mở to mắt, cả kinh kêu lên: "Làm sao có thể?"
Bạch Vũ vội vàng gọi: "Bảo bối, quay lại đi!"
"Bảo bối, quay lại hết đi!"
Nhưng bảy cây phi đao vẫn không nhúc nhích, tựa như bọn nó hoàn toàn không nghe được.
Trong lòng Bạch Vũ vô cùng hoảng hốt và lo sợ, hắn tức giận hét lên: "Khốn kiếp, di chuyển cho ta!"
Đa Bảo đạo nhân đứng trên không trung há mồm thở dốc, nhìn về phía bảy cây Trảm Tiên phi đao, trong lòng dâng lên một ý niệm hoang đường, tựa như mình vừa động tâm niệm là sẽ có được bọn nó, hắn dò xét nói: "Bảo bối, trở về!"
Lạc Bảo Kim Tiền lập tức trở nên lớn hơn, bảy cây Trảm Tiên phi đao lần lượt xuyên qua lỗ vuông ở giữa Lạc Bảo Kim Tiền rồi rơi vào trong tay Đa Bảo đạo nhân, Lạc Bảo Kim Tiền cũng nhỏ đi, hướng Đa Bảo đạo nhân bay đi, bị Đa Bảo đạo nhân một tay chộp vào trong tay.
Đa Bảo đạo nhân mắt tỏ vẻ mừng rỡ như điên, vậy mà hắn lại thật sự thu được? Bàn tay cầm Lạc Bảo Kim Tiền cũng nắm chặt hơn mấy phần. Bảo bối tốt, bảo bối tốt!
Ở phía dưới, chúng đệ tử của Thượng Thanh Phong cũng lập tức xôn xao, pháp bảo mà Bạch Cẩm sư huynh đưa cho Đa Bảo sư huynh là cái gì mà lại có thể thu được bảy cây phi đao kia chứ?
Vô Đương thánh mẫu cũng bay xuống vách núi, nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Cẩm, nàng khó tin nói: "Pháp bảo này của ngươi có thể thu được pháp bảo của những người khác?"
Bạch Cẩm gật đầu coi như chuyện đương nhiên nói: "Đúng vậy!"
"Nó chỉ có thể thu được ám khí và phi đao hay là cả các pháp bảo khác nữa? Thu được cả pháp bảo của ta sao?"
"Lạc Bảo Kim Tiền có thể thu được tất cả các pháp bảo có cấp độ thấp hơn nó." Sau đó Bạch Cẩm nhấn mạnh nói: "Bây giờ Lạc Bảo Kim Tiền là Tiên Thiên Linh Bảo trung phẩm."
Trong lòng Vô Đương thánh mẫu dâng lên một ý niệm hoang đường, tại sao trên đời lại có thể tồn tại loại bảo vật như này? Vậy chẳng phải là ai mà có được pháp bảo này thì sẽ dễ dàng thu được phần lớn pháp bảo trong thiên hạ sao? Nàng lập tức nhận ra được sự trân quý của kiện pháp bảo này, trong lòng càng thêm cảm động.
Bạch Cẩm cảm khái nói: "Sư tỷ, bây giờ ngươi cũng đã biết được sự trân quý của Lạc Bảo Kim Tiền rồi! Lát nữa ngươi phải giúp ta lấy lại Lạc Bảo Kim Tiền đó, ta sợ Đại sư huynh sẽ thèm muốn pháp bảo của ta."
Vô Đương thánh mẫu nghiêm nghị nói: "Sư đệ, ngươi cứ yên tâm, cho dù như thế nào thì sư tỷ cũng sẽ giúp ngươi lấy lại kiện pháp bảo này, cho dù có cãi nhau tới trước mặt sư phụ thì ta cũng không ngại."
Ở phía dưới, Tam Thanh cũng có chút sửng sốt nhìn về phía Lạc Bảo Kim Tiền trong tay Đa Bảo, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên. Đây là pháp bảo gì? Vậy mà lại có thể thu được tất cả bảy cây Trảm Tiên Phi Đao.
Bạch Cẩm lập tức gật đầu nói: "Đương nhiên ta tin sư tỷ, ở trong lòng ta, sư tỷ giống như tỷ tỷ ruột vậy." Đột nhiên trong tay hắn xuất hiện một đồng tiền, ngoài tròn trong vuông và có hai cánh, Bạch Cẩm đưa cho Vô Đương thánh mẫu và nói: "Chính là cái này."
Ánh mắt Vô Đương thánh mẫu nhìn Bạch Cẩm lập tức tràn đầy dịu dàng, pháp bảo rất quan trọng đối với người tu hành, sư đệ lại chỉ vì một câu nói của mình mà lấy pháp bảo ra, có thể thấy sư đệ thật sự tín nhiệm nàng như hắn nói.
Vô Đương thánh mẫu cũng không nói nhiều, sau khi nhận lấy Lạc Bảo Kim Tiền thì đạp mây trắng bay lên, lúc đi tới giữa không trung, nàng mở miệng nói: "Đại sư huynh, Bạch Cẩm sư đệ cảm niệm ân chăm sóc của ngươi nên đưa tới một kiện pháp bảo." Trong tay nàng bắn ra một đạo lưu quang, xuyên qua khu vực phi đao đang bay lượn rồi rơi vào trước mặt Đa Bảo đạo nhân.
Đa Bảo nắm lấy bạch quang, sau khi cảm ứng được một vật nhỏ có cánh dài trong lòng bàn tay thì vội vàng vung Tiên Kiếm lên. Keng! Keng! Hai cây phi đao bị đánh bay.
Đông Hoàng Thái Nhất cười nói: "Có được coi việc sư huynh đệ tử công khai nhúng tay vào trận chiến như vậy là ăn gian không?"
Nguyên Thủy dửng dưng nói: "Bạch Vũ và Bạch Trạch là thầy trò tình thâm, Đa Bảo và Bạch Cẩm cũng là huynh đệ tình thâm, có gì không thể?"
Đông Hoàng Thái Nhất gật đầu rồi không nói thêm nữa, quả thật lý lẽ kia của hắn không thể khiến người tin phục, bây giờ song phương đều lấy ra một kiện pháp bảo, cũng coi là công bằng.
Đa Bảo không nhịn được mà nghiêng đầu liếc nhìn Bạch Cẩm ở phía dưới, Bạch Cẩm toét miệng cười và gật đầu với Đa Bảo.
Đa Bảo nhìn thế nào cũng thấy nụ cười này giống như cười nhạo, đột nhiên một đạo hàn quang thoáng qua, Đa Bảo vội vàng chặn lại.
Keng! Hai cây phi đao đâm vào thân kiếm, hai đạo hỏa quang bắn tung tóe, đẩy Đa Bảo lảo đảo lui về sau.
Năm đạo phi đao còn lại cũng lập tức rẽ qua rồi khép lại với nhau, sau đó đâm tới.
Đa Bảo đạo nhân bay vút lên cao để tránh sự áp sát của năm đạo bạch quang, trong lòng hắn đưa ra một quyết định, liều mạng thôi, tin Bạch Cẩm lần này vậy.
Một cỗ pháp lực dồi dào truyền vào trong Lạc Bảo Kim Tiền, Đa Bảo vung tay lên, Lạc Bảo Kim Tiền lập tức xòe cánh bay ra.
Bảy đạo bạch mang đang bay lượn thì đột nhiên dừng lại, hiện ra bản thể là bảy cây phi đao, vừa mở mắt đã phải nhắm lại, lẳng lặng trôi nổi trên không trung.
Ở xa xa, đám người Bạch Vũ mở to mắt, cả kinh kêu lên: "Làm sao có thể?"
Bạch Vũ vội vàng gọi: "Bảo bối, quay lại đi!"
"Bảo bối, quay lại hết đi!"
Nhưng bảy cây phi đao vẫn không nhúc nhích, tựa như bọn nó hoàn toàn không nghe được.
Trong lòng Bạch Vũ vô cùng hoảng hốt và lo sợ, hắn tức giận hét lên: "Khốn kiếp, di chuyển cho ta!"
Đa Bảo đạo nhân đứng trên không trung há mồm thở dốc, nhìn về phía bảy cây Trảm Tiên phi đao, trong lòng dâng lên một ý niệm hoang đường, tựa như mình vừa động tâm niệm là sẽ có được bọn nó, hắn dò xét nói: "Bảo bối, trở về!"
Lạc Bảo Kim Tiền lập tức trở nên lớn hơn, bảy cây Trảm Tiên phi đao lần lượt xuyên qua lỗ vuông ở giữa Lạc Bảo Kim Tiền rồi rơi vào trong tay Đa Bảo đạo nhân, Lạc Bảo Kim Tiền cũng nhỏ đi, hướng Đa Bảo đạo nhân bay đi, bị Đa Bảo đạo nhân một tay chộp vào trong tay.
Đa Bảo đạo nhân mắt tỏ vẻ mừng rỡ như điên, vậy mà hắn lại thật sự thu được? Bàn tay cầm Lạc Bảo Kim Tiền cũng nắm chặt hơn mấy phần. Bảo bối tốt, bảo bối tốt!
Ở phía dưới, chúng đệ tử của Thượng Thanh Phong cũng lập tức xôn xao, pháp bảo mà Bạch Cẩm sư huynh đưa cho Đa Bảo sư huynh là cái gì mà lại có thể thu được bảy cây phi đao kia chứ?
Vô Đương thánh mẫu cũng bay xuống vách núi, nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Cẩm, nàng khó tin nói: "Pháp bảo này của ngươi có thể thu được pháp bảo của những người khác?"
Bạch Cẩm gật đầu coi như chuyện đương nhiên nói: "Đúng vậy!"
"Nó chỉ có thể thu được ám khí và phi đao hay là cả các pháp bảo khác nữa? Thu được cả pháp bảo của ta sao?"
"Lạc Bảo Kim Tiền có thể thu được tất cả các pháp bảo có cấp độ thấp hơn nó." Sau đó Bạch Cẩm nhấn mạnh nói: "Bây giờ Lạc Bảo Kim Tiền là Tiên Thiên Linh Bảo trung phẩm."
Trong lòng Vô Đương thánh mẫu dâng lên một ý niệm hoang đường, tại sao trên đời lại có thể tồn tại loại bảo vật như này? Vậy chẳng phải là ai mà có được pháp bảo này thì sẽ dễ dàng thu được phần lớn pháp bảo trong thiên hạ sao? Nàng lập tức nhận ra được sự trân quý của kiện pháp bảo này, trong lòng càng thêm cảm động.
Bạch Cẩm cảm khái nói: "Sư tỷ, bây giờ ngươi cũng đã biết được sự trân quý của Lạc Bảo Kim Tiền rồi! Lát nữa ngươi phải giúp ta lấy lại Lạc Bảo Kim Tiền đó, ta sợ Đại sư huynh sẽ thèm muốn pháp bảo của ta."
Vô Đương thánh mẫu nghiêm nghị nói: "Sư đệ, ngươi cứ yên tâm, cho dù như thế nào thì sư tỷ cũng sẽ giúp ngươi lấy lại kiện pháp bảo này, cho dù có cãi nhau tới trước mặt sư phụ thì ta cũng không ngại."
Ở phía dưới, Tam Thanh cũng có chút sửng sốt nhìn về phía Lạc Bảo Kim Tiền trong tay Đa Bảo, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên. Đây là pháp bảo gì? Vậy mà lại có thể thu được tất cả bảy cây Trảm Tiên Phi Đao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook