Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch)
Chương 11: Thanh Vân Kiếm

Lão Long Vương đắc ý cười ha hả nói: “Truyền tin tức này ra ngoài đi, sau đó hắn sẽ ứng đối với Yêu tộc, Long tộc chúng ta có thể dứt ra rồi.”

Ngao Quảng sốt ruột nói: “Nhỡ đâu Cửu Long Liễn thực sự rơi vào tay Yêu tộc thì sao?”

Lão Long Vương vỗ vai Ngao Quảng nói: “Thứ đã bị trộm đi thì sao Long tộc chúng ta phải nhận chứ? Cũng không phải lấy từ trong tay Long tộc chúng ta. Đến lúc đó chắc chắn Cửu Long Liễn kia là giả là được, hơn nữa tiểu hữu này cũng không đơn giản, Yêu tộc không dễ đắc thủ như vậy.”

Là… là giả sao? Khóe miệng Ngao Quảng run rẩy nói: “Lão nhân, người vô sỉ như vậy phụ mẫu người có biết không?”

“Gia gia nãi nãi của ngươi đã vẫn lạc trong lượng kiếp từ sớm rồi.”

Lão Long Vương đắc ý nói: “Hơn nữa như vậy cũng không gọi là vô sỉ, đây gọi là thông minh. Tiểu tử, muốn làm Long Vương thì ngươi còn kém xa lắm! Học hỏi đi.”



Bạch Cẩm cưỡi Quỳ Ngưu đi dưới đáy biển, thúc giục nói: “Đi mau! Đi mau!”

Quỳ Ngưu vui mừng nói: “Sư huynh, ngươi vậy mà lại đoạt được Cửu Long Liễn tới tay, thật lợi hại!”

Bạch Cẩm cười lạnh nói: “Lão Đông Hải Long Vương cáo già kia đang tính dẫn họa lên người ta, hắn chủ động cho ta Cửu Long Liễn chắc hẳn không có ý tốt.”

Quỳ Ngưu nói: “Ta cảm thấy hắn rất tốt mà!”

“Ngươi có tin là bây giờ hắn đã truyền tin tức Cửu Long Liễn ở trong tay ta cho Yêu tộc biết không?”

“Không thể nào! Ta cảm thấy hắn không phải loại người này, không phải các ngươi là thân nhân hay sao?”

“Trước kia Ngao Quảng nói rất đúng, lão Long Vương là quỷ keo kiệt.”



Ầm!

Một thanh Hỏa Diễm Thần Kiếm giống như thiên phạt bổ xuống, trong chốc lát giữa Đông Hải nhấc lên một cơn sóng gió động trời. Xèo xèo! Hơi nước bốc lên biến thành một biển sương mù dày đặc bao phủ trên mặt biển.

Bạch Cẩm cưỡi Quỳ Ngưu bị đánh bay ở dưới đáy biển lao ra mặt biển như đạn pháo rồi ổn định thân hình ở giữa không trung.

Trên bầu trời yêu vân quay cuồng, Tất Phương Yêu Thần mặc khôi giáp đứng thẳng trước mấy ngàn cường giả của Yêu tộc.

Tất Phương duỗi tay ra, một thanh Hỏa Diễm Thần Kiếm lao ra từ đáy biển xa rách lớp hơi nước đang bao phủ lấy mặt biển rồi rơi vào trong tay Tất Phương.

Tất Phương Yêu Thần thấy Bạch Cẩm cưỡi Quỳ Ngưu thì trong mắt ánh lên vẻ vui sướng. Vậy mà lại là hồng hoang dị thú Quỳ Ngưu, đem về bồi dưỡng thì không bao lâu sau sẽ có thêm một pho tượng Yêu Thần. Về phần Bạch Cẩm thì hắn hoàn toàn không để trong mắt, chỉ là một con Bạch Hạc Yêu cấp Kim Tiên mà thôi, tư chất bình thường thành tựu hữu hạn.

Tất Phương Yêu Thần lạnh lùng quát: “Tiểu tặc phương nào? Thứ mà Yêu Đình muốn cũng dám giành sao?”

Bạch Cẩm nhỏ giọng nói: “Ngươi thấy ta nói đúng chứ?” Quỳ Ngưu liên tục gật đầu, sư huynh thật thông minh.

Tất Phương Yêu Thần lại quát: “Ta hỏi ngươi đó, không nghe thấy sao?”

Bạch Cẩm ngẩng đầu cười ngây ngô nói: “Chúng ta là tu sĩ ẩn cư ở Đông Hải, dự định đến hồng hoang đại lục thăm người thân.”

“Nói hươu nói vượn, giao Cửu Long Liễn ra đây, thần phục Yêu Đình thì ta sẽ miễn tội chết cho ngươi.” Tất Phương răn dạy.

Bạch Cẩm tỏ vẻ vô tội: “Ta thực sự không biết Cửu Long Liễn là gì, chúng ta chỉ là hai tiểu tu sĩ bình thường.”

Quỳ Ngưu cũng gật đầu liên tục, đánh không lại nên chỉ có thể cúi đầu.

“Đông Hải Long Vương đã nói hết rồi, ngươi còn dám nói dối?”



Tất Phương cười lạnh nói: “Khúc Dương, bắt bọn hắn tới đây.”

“Vâng!” Một Lang yêu mặc khôi giáp quát to: “Lên cho ta!” Hơn mười Yêu tộc đi theo Lang yêu hưng phấn gào thét đánh về phía Bạch Cẩm.

Tất Phương thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng mơ hồ dâng lên chút chờ mong, chờ mong biểu hiện của Quỳ Ngưu.

Quỳ Ngưu có chút kích động nói: “Sư huynh, bây giờ phải làm sao đây?”

Vẻ tươi cười trên mặt Bạch Cẩm đã biến mất, bất đắc dĩ nói: “Ta thực sự không muốn đánh nhau mà!”

Trong tay lóe lên hàn quang, một thanh Tiên Kiếm xuất hiện, trên chuôi kiếm có hai phù tự, Thanh Vân.

Bạch Cẩm cầm Thanh Vân Kiếm, hắn bình thản nhìn chăm chú vào hơn mười Yêu tộc đang bay tới, nhớ lại một đạo quỹ tích kiếm đạo trong đầu, trường kiếm trong tay xẹt qua không trung, một kiếm khai thiên.

Một đạo quang mang chói lóa đảo quan. Phốc! Máu tươi bắn ra, hơn mười yêu ma bị tiêu diệt chỉ trong nháy mắt, ngoại trừ Lang yêu Khúc Dương thì không còn ai sống sót, huyết nhục bắn khắp nơi.

Tất cả bầy yêu đang cưỡi mây đều hoảng sợ, theo bản năng lùi về phía sau. Phải biết rằng Khúc Dương chính là Đại Yêu cảnh giới Kim Tiên hậu kỳ, vậy mà một chiêu cũng không đỡ được.

Thân thể Bạch Cẩm khẽ lay động một chút, pháp lực toàn thân cạn kiệt trong nháy mắt, cả người nhẹ bẫng ngồi trên người Quỳ Ngưu.

Sắc mặt Quỳ Ngưu cũng rung động, trong lòng rống to: “Sư huynh thật trâu bò!”

Bạch Cẩm nắm chặt Tiên Kiếm trong tay, trong lòng hơi tiếc nuối. Một chiêu này lại chỉ có thể dùng một lần, nếu có thể dùng liên tục thì ngay cả Thái Ất Kim Liên cũng không phải hắn không đấu lại.

Đồng tử Tất Phương co rụt, trong mắt ánh lên sự kinh hãi. Chiêu kiếm pháp này lại khiến hắn cảm nhận được một tia nguy cơ.

Bạch Cẩm ngẩng đầu nhìn Tất Phương Yêu Thần, vuốt tóc rối một chút rồi nói: “Thôi, nếu Đông Hải Long Vương đã nói thì bần đạo cũng không cần giấu diếm gì nữa. Cửu Long Liễn thực sự nằm trong tay bần đạo, nhưng bần đạo cũng không thể đưa cho ngươi. Bần đạo muốn đưa Cửu Long Liễn này cho sư bá, mong Yêu Thần hiểu cho. À đúng rồi, bần đạo đến từ Côn Luân Sơn.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương