Hồng Hạnh Thổn Thức
-
Chương 23: Đừng tưởng yêu tôi chỉ là ảo giác
Đêm đã khuya, tôi đang thắc mắc không biết bên ngoài có gió không bởi các tòa nhà cao tầng xung quanh đây đều bất động. Tôi đang ngồi trước bàn, buồn bã viết báo cáo.
Cái bàn kê sát cửa sổ, cửa sổ lúc này lại đang mở. Tôi cảm thấy không nóng cũng chẳng lạnh, nói chung tôi cảm thấy dễ chịu. Ở thành phố Trùng Khánh này rất hiếm khi xuất hiện kiểu thời tiết này, người Trùng Khánh rất quan trọng kiểu thời tiết này. Tôi đã đi dã ngoại, đi Ý cùng với bố, rồi tôi chợt nhận ra phong cảnh bên Ý có đẹp mấy cũng chẳng sánh bằng một góc Trùng Khánh khi anh đang còn bên tôi.
Tôi cảm thấy mình nhớ quê da diết.
Điều này cũng giống như tôi đang nhớ ai đó vậy.
Các bài hát MP3 đều rất rõ ràng, âm thanh nhẹ nhàng như ru ngủ lọt vào tai. Cái đèn bàn bên cạnh tỏa ra thứ anh sáng vàng vàng dễ chịu, dưới chiếc đèn bàn là tách trà xanh đang bộc khói, hiện tại uống trà là sở thích mới của tôi. Sự lãng mạn của cà phê không tài nào sánh nổi với hương thơm thanh khiết của hoa nhài. Tôi tưởng tượng trước mắt sự tĩnh lặng của đêm thu. Tôi nhận thấy những chiếc lá rơi rụng trong gió thu còn có sức hấp dẫn tôi hơn là bản báo cáo trên tay. Trong màn đêm tôi thấy mặt trăng đang tán tỉnh các vì sao trên bầu trời. Tôi ước gì mình là sao còn anh là trăng thì cả đời này tôi sẽ luôn được bên anh. Chắc chắn tôi sẽ không giống với các vì sao trên bầu trời này, chỉ cần gió thổi một cái là tan tác khắp nơi.
Vừa nghĩ tới đây, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt tươi cười của anh, anh đang cười rất tươi, rất thuần khiết khiến tôi đắm say. Tôi bắt đầu nghĩ vẩn vơ, giá tôi và anh được thành vợ thành chồng, thì cuộc sống của chúng tôi sẽ đẹp như mộng vậy! Thế nhưng thiên đường tình yêu lại dài hun hút, có cảm tưởng dài vô tận.
Đúng lúc đang ngẩn ngơ mơ mộng thì tôi nghe thấy thím Trương đang gọi mình dưới nhà, giấc mơ đẹp của tôi đã bị phá hòng.
" Cô Tiểu Nê xuống xem ai tới thăm cô này?"
Từ nhỏ thím Trương đã gần gũi với tôi nên thím rất rõ tâm sự của tôi. Do vậy mỗi lần Đinh Tuấn Kiệt tới thăm, thím thường gọi to khiến tôi vừa vui vừa xấu hổ như vậy đó.
Tôi liền chạy xuống gác.
Nếu như lúc nãy tôi không nhìn nhầm thì bây giờ đã là 10h đêm.
Bố mẹ tôi đã đi xem phim, thường thì mỗi tháng ông bà lại cùng nhau lãng mạn đi xem phim một lần. Mười mấy năm nay họ vẫn vậy, tôi cảm thấy vô cùng khó hiểu là tại sao bên Ý bố tôi còn có một người phụ nữ khác nữa. Đây là bí mật đã quá rõ ràng của người lớn, chỉ có điều tôi không thể hiểu mà thôi.
Lúc này bố mẹ đều không ở nhà, tôi chạy vội xuống tầng một đối mặt với Đinh Tuấn Kiệt, tự nhiên tôi cảm thấy ngượng ngùng khác thường, tôi chẳng biết phải làm gì nữa.
Đinh Tuấn Kiệt nói trước, anh lắc lắc chiếc túi đựng đầy bia rồi nhìn tôi cười mệt mỏi: " Tới phòng em đi, có tiện không?"
Tôi giật mình bởi sự bạo dạn khác thường của anh, không nói nổi từ "không" nữa, chỉ còn biết lấy can đảm gật đầu. Lúc đó ai cũng có thể nhận ra bộ dạng nhếch nhác của Tuấn Kiệt. Lúc nãy anh cười với tôi không tự nhiên chút nào.
Đinh Tuấn Kiệt đi sau tôi, vừa vào phòng anh tiện tay khóa cửa lại. Tiếng sập cửa "ầm" một tiếng khiến tôi căng thăng. Mấy tháng gần đây, cảm giác nhớ nhung anh càng mãnh liệt, thế nhưng khi gặp được anh rồi tôi lại rất ít nói, chỉ dám nhìn trộm anh mà thôi.
Trước đây, mỗi lần được ở gần anh, tôi cảm thấy rất thoải mái bởi anh đã biết rõ lòng tôi muốn gì. Còn giờ đây mỗi lần nhìn thấy anh tôi lại thấy hồi hộp vô cùng, mặt đỏ rần lên, tim đập loạn xạ, dường như từng tế bào trong người tôi đang sôi lên vậy.
Do vậy lúc Đinh Tuấn Kiệt khóa trái cửa, mặt tôi nóng bừng, dường như không có dấu hiệu giảm nóng. Trái tim tôi đập loan xạ, không biết anh sẽ làm gì tiếp đây. Tôi thực sự không dám nghĩ tiếp nữa...Hành động sau đó của Đinh Tuấn Kiệt lại nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi. Anh ngồi bệt xuống sàn nhà, hai tay ôm đầy, trông anh rất đau khổ: " Tiểu Nê à, anh phải làm gì đây? Anh phải làm gì đây?" Anh nhắc đi nhắc lại.
Tôi rất kinh ngạc bởi từ trước tới nay chưa bao giờ anh phản ứng như vậy. Tôi bị hành động bất ngờ này làm cho sợ hãi đến mức không biết phải làm gì nữa. Người đàn ông lớn hơn tôi năm tuổi ấy trước thời điểm này, đã chiếm trọn trái tim hâm mộ trong tôi vì hình tượng trưởng thành độc lập của mình. Anh kiên cường, lạc quan, anh khiến tôi trưởng thành hơn, anh đã thành công làm cho tôi nhận thức được thế nào là đau khổ, thế nào là bồi hồi trong tình yêu. Chính giây phút này đây, người đàn ông dường như hoàn mỹ trong mắt tôi bỗng chốc giống như một đứa trẻ không được giúp đỡ, anh đang quỳ ở dưới đất cầu xin tôi cứu giúp, trông anh đau khổ như vậy, anh thể hiện cứ như thể anh là người đàn ông đáng thương nhất trên thế giới này không bằng...mà người đàn ông ấy lại là người tôi yêu.
Tôi thấy hoang mang, thực sự không hiểu hiện giờ anh đang muốn nói với tôi cuộc hôn nhân của anh rất đau khổ hay anh đang ám chỉ cho tối thấy tôi mới là người anh yêu?
Thế là tôi lại mềm lòng, tới đỡ anh dậy, rồi lần đầu tiên tôi dịu dàng hỏi anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đinh Tuấn Kiệt lắc đầu, anh không muốn kể xấu vợ quá nhiều trước mặt người khác.
Anh đẩy tôi ra rồi mở một lon bia, chỉ một hơi anh đã uống cạn. Sau đó, chẳng thèm để ý tới giọt bia đang còn dính trên miệng, anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Màn đêm huyền ảo, vũ trụ thì bao la, tôi đoán anh đang nghĩ: bầu trời lớn thế này cũng giống với đời người dài dằng dặc cứ mờ mịt vô biên không biết đâu mới là điểm kết thúc.
Tôi đoán không ra, bất giác đầu đau như búa bổ.
Đinh Tuấn Kiệt vẫn không nói gì, cứ liên tục uống bia. Tôi ngồi bên anh, nhìn thấy cơ bắt tráng kiện của anh hiện ra ở chỗ xắn tay áo. Tôi chẳng biết phải an ủi anh thế nào bởi thực ra tôi vẫn chưa nghe được từ miệng ang thốt ra bất kỳ nguyên nhân nào đã khiến anh buồn. Thế là tôi giả vờ ngoan ngoãn ngồi bên anh, bởi chúng tôi có rất ít cơ hội ngồi riêng với nhau thế này. Tôi cũng đủ thông minh để không khuyên anh đừng uống bia, bởi tôi biết anh không phải là người nát rượu, hơn nữa lúc này anh chỉ muốn dùng nó để tiêu sầu mà thôi.
Lúc Đinh Tuấn Kiệt uống hết lon bia cuối cùng thì đã là 12h đêm, lúc này tôi mới nhẹ nhàng khuyên anh: " Muộn thế này rồi, hay anh đừng về nữa."
Đinh Tuấn Kiệt hoảng hốt cứ lắc lư đầu, không biết anh chấp nhận hay từ chối lời để nghị của tôi nữa.
Tôi cẩn thận đề nghị: "Hay là em xả nước nóng cho anh tắm nhé, uống nhiều bia thế nếu được tắm nước ấm sẽ không bị đau đầu đâu, dễ chịu lắm, được không anh?"
Thật ngạc nhiên, anh đờ người ra một lúc, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Tôi sướng quá thiếu chút nữa nhảy cẫng lên. Tôi nghĩ, cuối cùng mình cũng có thể ở bên anh thêm một chút nữa. Tôi còn nhắc thêm: " Lúc tắm anh nhớ ngâm mình một lúc nhé! Đừng như hồi xưa cứ năm phút là tắm xong đấy."
Nói xong câu này tôi lại nhớ tới khoảng thời gian trước kia hai đứa sớm thối bên nhau, lúc đó quả thật rất vui. Mí mắt tôi lại nóng ran lên.
Nghe thấy câu này của tôi, anh ngẩng đầu lên nhìn tôi...không gian tĩnh lặng không yên bình như tôi tưởng.
Tôi không muốn anh ấy phát hiện ra điều gì nên chỉ muốn đi ra, muốn trốn chạy.
Lúc tôi đứng dậy, anh đã gọi với theo: " Tiểu Nê!"
Tôi quay người đi,cố gắng không khóc. Rồi anh đã đứng trước mặt tôi. Một giây sau đó, anh ôm tôi vào lòng.
Anh cứ lẩm bẩm: " Tiểu Nê à, cho anh xin lỗi nhé!"
Sau đó Đinh Tuấn Kiệt buông tôi ra, nói thật lúc đó tôi cảm thấy hơi hụt hẫng. Lúc ra khỏi phòng ngủ của tôi, anh còn chăm chú nhìn vào tờ giấy tôi đang viết dở trên bàn.
Tôi biết trên tờ giấy đó tôi đã viết nhằng nhịt đặc kịt tên anh - Đinh Tuấn Kiệt. Đúng là lúc đó tôi đã tưởng chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra, sau này tôi mỗi lần nhớ lại tôi vẫn thấy hồi họp, tim đập rôn ràng. Tôi thề rằng lúc đó tôi đã nhìn thấy sự ham muốn trong ánh mắt đầy cảm kích của anh. Nhưng cuối cùng, Đinh Tuấn Kiệt đã không làm gì cả, từ sâu thẳm con tim tôi cảm thấy hơi thất vọng.
Trong mười phút anh tắm, tôi cứ suy nghĩ vẩn vơ, càng nghĩ càng kích động, càng cảm thấy người anh nên làm vợ là tôi mới đúng.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, Đinh Tuấn Kiệt rõ ràng thoải mái hơn hẳn, nhìn thấy anh như vậy tôi cũng bình tĩnh trở lại. Đúng lúc này bố mẹ tôi về, họ nhìn thấy Đinh Tuấn Kiệt vừa bước ra từ nhà tắm với chiếc khắn tắm vắt trên vai.
Bố tôi ngạc nhiên hỏi: " Tuấn Kiệt? Muộn thế này con vẫn chưa về à?"
Câu hỏi của ông khiến Đinh Tuấn Kiệt ngượng nghịu, anh không thể trả lời rằng anh đến đây để ôm tôi, do vậy anh cứ lí nha lí nhí mãi vẫn không trả lời ông được.
Tôi đứng cạnh sốt ruột.
Mẹ tôi rất tế nhị, chỉ cần nhìn tôi một cái bà đã biết ngay. Lúc này nhìn dáng vẻ ngượng ngập và điệu bộ ấp úng của Đinh Tuấn Kiệt, bà đoán chàng trai này cũng có ý với con gái mình nhưng vẫn giữ sĩ diện nên mới giả vờ yêu vợ anh ta mà thôi. Hơn nữa đã muộn thé này mà còn tới đây một mình, chắc chắn là do nhớ quá không chịu nổi mà thôi. Bà thầm nghĩ sao chồng mình lại tối trí thế không biết, lại còn hỏi thằng bé câu đó khiến nó chẳng biết trả lời thế nào. Vô tình chồng bà đã làm khổ đôi tình nhân này.
Thế là mẹ tôi tiến lên phía trước giải nguy: " Nó là con trai tôi, chẳng nhẽ không thể tới đây à? Tuấn Kiệt à, con lên gác sấy tóc đi nếu không lại bị cảm lạnh đấy!" Vừa nói bà vừa vỗ vai Tuấn Kiệt.
" Con đi lấy máy sấy tóc đây." Vừa nói tôi vừa nhìn mẹ cười biết ơn.
Tự dưng bố tôi lại nói tiếp với anh: " Sấy tóc khô rồi, xuống đây bố có chuyện muốn nói với con."
Dường như chuyên đó rất quan trọng.
Nhìn thấy vẻ mặt ông Lâm Quốc Quần rất nghiêm túc, Đinh Tuấn Kiệt dứt khoát không lên gác sấy tóc, anh chỉ muốn được nói chuyện ngay với ông.
Sau đó ông Lâm nhận xét: " Bố cũng cảm thấy đàn ông gội đầu xong thì cần gì sấy chứ, một chốc nó sẽ tự khắc khô thôi mà, mình đâu phải đàn bà như hai mẹ con nó chứ." Lúc nói điều này ông lại đưa mắt nhìn hai mẹ con tôi.
Mọi người cùng cười vui vẻ.
“Sao hả bố, đi Tây Tạng ạ?” Đinh Tuấn Kiệt hỏi.
" Ừ , lần này nguyên liệu cho loại thuốc mới của công ty có dược liệu đông trùng hạ thảo, mọi người đều biết trùng thảo của Tây Tạng không những chất lượng tốt lại còn có giá hợp lý nữa. Tuy nhiên lần này công ty chúng ta cần mua với số lượng lớn, chắc chắn sẽ phải chi một khoản lớn đấy. Người khác đi bố không yên tâm lắm, do vậy con đi là thích hợp nhất." Ông Lâm Quốc Quần tin tưởng nói.
Đinh Tuấn Kiệt cứ gật đầu liên tục. Ông Lâm lại nói: " trùng thảo ở Tây Tạng tập trung chủ yếu ở cùng Na Khúc. Do vậy con phải tiếp tục ngồi xe từ Tây Tạng lên Na Khúc. Na Khúc là vùng đất rộng người thưa, không khí tương đối loãng, hơn nữa lại nằm ở vị trí cao hơn mực nước biển, do vậy đợt này đo chắc sẽ vất vả đấy, con nghĩ thế nào?" Ông Lâm chuyển chủ đề, nhắc khéo anh với thái độ hiền từ của người cha.
“Bố nuôi à, bố hơi xem thường con rồi đấy. Con trai bố còn có nỗi khổ gì mà chưa trải qua cơ chứ? Con không sợ đâu, chỉ cần được ăn no, đừng nói là đi Tây Tạng, nếu có phải đi Hỏa Diệm Sơn con cũng đo cho bố mà. Hơn nữa từ lâu con đã muốn đi Tây Tạng nhưng chưa mãi vẫn chưa có cơ hội." Cứ nhắc đến công việc, Đinh Tuấn Kiệt lại cao hứng, đột nhiên anh quay mặt nhìn ông Lâm đề nghị: " Nhưng con muốn thím Trương giúp một việc."
" Cái gì cơ? Tôi thì có thể giúp được việc gì cơ chứ? Tôi sợ nhất là đi xe, tôi say xe lắm!" Thím Trương đứng bên cạnh, sợ sệt xoa xoa tay.
" Cháu muốn cô nấu giúp cháu cái gì đó để ăn, tới giờ cháu vẫn chưa ăn cơm, cháy đói quá sắp không chịu nổi rồi."
Mọi người cười vui vẻ, tôi cũng cười theo, tôi thích anh ở vị trí có thể trêu bố tôi thân mật như vậy. Tôi lặng lẽ ngồi xuống bên anh rồi quan sát sự vui vẻ, ấm cúng anh mang tới gia đình tôi lúc này.
Tôi thầm mơ giá như anh là chồng tôi thì tốt biết bao nhiêu nhỉ? Nghĩ tới đây tôi cảm thấy ấm áp trong lòng.
" À mà bố ơi, khi nào khởi hành ạ?"
" Càng sớm càng tốt con ạ, tốt nhất là tiến hành trước Tết. Bố hy vọng con sẽ bay chuyến vào sáng ngày kia, con thấy thế nào?"
" Được ạ."
Ăn cơm xong, Đinh Tuấn Kiệt liền lên gác ngủ, anh còn chúc tôi ngủ ngon nữa. Tôi lại có cảm giác mình được trở lại quá khứ, lúc đó tôi có người mình yêu, và người tôi yêu cũng yêu tôi. Người tôi yêu sắp sửa đi Tây Tạng rồi, tôi phải nhanh chóng đi đặt vé máy bay thôi. Thế là tôi đoán khi Đinh Tuấn Kiệt nhìn thấy tôi cùng ở trong phòng chờ máy bay đi chuyến Lhasa, nhất định anh sẽ tưởng đó là ảo giác.
Cái bàn kê sát cửa sổ, cửa sổ lúc này lại đang mở. Tôi cảm thấy không nóng cũng chẳng lạnh, nói chung tôi cảm thấy dễ chịu. Ở thành phố Trùng Khánh này rất hiếm khi xuất hiện kiểu thời tiết này, người Trùng Khánh rất quan trọng kiểu thời tiết này. Tôi đã đi dã ngoại, đi Ý cùng với bố, rồi tôi chợt nhận ra phong cảnh bên Ý có đẹp mấy cũng chẳng sánh bằng một góc Trùng Khánh khi anh đang còn bên tôi.
Tôi cảm thấy mình nhớ quê da diết.
Điều này cũng giống như tôi đang nhớ ai đó vậy.
Các bài hát MP3 đều rất rõ ràng, âm thanh nhẹ nhàng như ru ngủ lọt vào tai. Cái đèn bàn bên cạnh tỏa ra thứ anh sáng vàng vàng dễ chịu, dưới chiếc đèn bàn là tách trà xanh đang bộc khói, hiện tại uống trà là sở thích mới của tôi. Sự lãng mạn của cà phê không tài nào sánh nổi với hương thơm thanh khiết của hoa nhài. Tôi tưởng tượng trước mắt sự tĩnh lặng của đêm thu. Tôi nhận thấy những chiếc lá rơi rụng trong gió thu còn có sức hấp dẫn tôi hơn là bản báo cáo trên tay. Trong màn đêm tôi thấy mặt trăng đang tán tỉnh các vì sao trên bầu trời. Tôi ước gì mình là sao còn anh là trăng thì cả đời này tôi sẽ luôn được bên anh. Chắc chắn tôi sẽ không giống với các vì sao trên bầu trời này, chỉ cần gió thổi một cái là tan tác khắp nơi.
Vừa nghĩ tới đây, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt tươi cười của anh, anh đang cười rất tươi, rất thuần khiết khiến tôi đắm say. Tôi bắt đầu nghĩ vẩn vơ, giá tôi và anh được thành vợ thành chồng, thì cuộc sống của chúng tôi sẽ đẹp như mộng vậy! Thế nhưng thiên đường tình yêu lại dài hun hút, có cảm tưởng dài vô tận.
Đúng lúc đang ngẩn ngơ mơ mộng thì tôi nghe thấy thím Trương đang gọi mình dưới nhà, giấc mơ đẹp của tôi đã bị phá hòng.
" Cô Tiểu Nê xuống xem ai tới thăm cô này?"
Từ nhỏ thím Trương đã gần gũi với tôi nên thím rất rõ tâm sự của tôi. Do vậy mỗi lần Đinh Tuấn Kiệt tới thăm, thím thường gọi to khiến tôi vừa vui vừa xấu hổ như vậy đó.
Tôi liền chạy xuống gác.
Nếu như lúc nãy tôi không nhìn nhầm thì bây giờ đã là 10h đêm.
Bố mẹ tôi đã đi xem phim, thường thì mỗi tháng ông bà lại cùng nhau lãng mạn đi xem phim một lần. Mười mấy năm nay họ vẫn vậy, tôi cảm thấy vô cùng khó hiểu là tại sao bên Ý bố tôi còn có một người phụ nữ khác nữa. Đây là bí mật đã quá rõ ràng của người lớn, chỉ có điều tôi không thể hiểu mà thôi.
Lúc này bố mẹ đều không ở nhà, tôi chạy vội xuống tầng một đối mặt với Đinh Tuấn Kiệt, tự nhiên tôi cảm thấy ngượng ngùng khác thường, tôi chẳng biết phải làm gì nữa.
Đinh Tuấn Kiệt nói trước, anh lắc lắc chiếc túi đựng đầy bia rồi nhìn tôi cười mệt mỏi: " Tới phòng em đi, có tiện không?"
Tôi giật mình bởi sự bạo dạn khác thường của anh, không nói nổi từ "không" nữa, chỉ còn biết lấy can đảm gật đầu. Lúc đó ai cũng có thể nhận ra bộ dạng nhếch nhác của Tuấn Kiệt. Lúc nãy anh cười với tôi không tự nhiên chút nào.
Đinh Tuấn Kiệt đi sau tôi, vừa vào phòng anh tiện tay khóa cửa lại. Tiếng sập cửa "ầm" một tiếng khiến tôi căng thăng. Mấy tháng gần đây, cảm giác nhớ nhung anh càng mãnh liệt, thế nhưng khi gặp được anh rồi tôi lại rất ít nói, chỉ dám nhìn trộm anh mà thôi.
Trước đây, mỗi lần được ở gần anh, tôi cảm thấy rất thoải mái bởi anh đã biết rõ lòng tôi muốn gì. Còn giờ đây mỗi lần nhìn thấy anh tôi lại thấy hồi hộp vô cùng, mặt đỏ rần lên, tim đập loạn xạ, dường như từng tế bào trong người tôi đang sôi lên vậy.
Do vậy lúc Đinh Tuấn Kiệt khóa trái cửa, mặt tôi nóng bừng, dường như không có dấu hiệu giảm nóng. Trái tim tôi đập loan xạ, không biết anh sẽ làm gì tiếp đây. Tôi thực sự không dám nghĩ tiếp nữa...Hành động sau đó của Đinh Tuấn Kiệt lại nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi. Anh ngồi bệt xuống sàn nhà, hai tay ôm đầy, trông anh rất đau khổ: " Tiểu Nê à, anh phải làm gì đây? Anh phải làm gì đây?" Anh nhắc đi nhắc lại.
Tôi rất kinh ngạc bởi từ trước tới nay chưa bao giờ anh phản ứng như vậy. Tôi bị hành động bất ngờ này làm cho sợ hãi đến mức không biết phải làm gì nữa. Người đàn ông lớn hơn tôi năm tuổi ấy trước thời điểm này, đã chiếm trọn trái tim hâm mộ trong tôi vì hình tượng trưởng thành độc lập của mình. Anh kiên cường, lạc quan, anh khiến tôi trưởng thành hơn, anh đã thành công làm cho tôi nhận thức được thế nào là đau khổ, thế nào là bồi hồi trong tình yêu. Chính giây phút này đây, người đàn ông dường như hoàn mỹ trong mắt tôi bỗng chốc giống như một đứa trẻ không được giúp đỡ, anh đang quỳ ở dưới đất cầu xin tôi cứu giúp, trông anh đau khổ như vậy, anh thể hiện cứ như thể anh là người đàn ông đáng thương nhất trên thế giới này không bằng...mà người đàn ông ấy lại là người tôi yêu.
Tôi thấy hoang mang, thực sự không hiểu hiện giờ anh đang muốn nói với tôi cuộc hôn nhân của anh rất đau khổ hay anh đang ám chỉ cho tối thấy tôi mới là người anh yêu?
Thế là tôi lại mềm lòng, tới đỡ anh dậy, rồi lần đầu tiên tôi dịu dàng hỏi anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đinh Tuấn Kiệt lắc đầu, anh không muốn kể xấu vợ quá nhiều trước mặt người khác.
Anh đẩy tôi ra rồi mở một lon bia, chỉ một hơi anh đã uống cạn. Sau đó, chẳng thèm để ý tới giọt bia đang còn dính trên miệng, anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Màn đêm huyền ảo, vũ trụ thì bao la, tôi đoán anh đang nghĩ: bầu trời lớn thế này cũng giống với đời người dài dằng dặc cứ mờ mịt vô biên không biết đâu mới là điểm kết thúc.
Tôi đoán không ra, bất giác đầu đau như búa bổ.
Đinh Tuấn Kiệt vẫn không nói gì, cứ liên tục uống bia. Tôi ngồi bên anh, nhìn thấy cơ bắt tráng kiện của anh hiện ra ở chỗ xắn tay áo. Tôi chẳng biết phải an ủi anh thế nào bởi thực ra tôi vẫn chưa nghe được từ miệng ang thốt ra bất kỳ nguyên nhân nào đã khiến anh buồn. Thế là tôi giả vờ ngoan ngoãn ngồi bên anh, bởi chúng tôi có rất ít cơ hội ngồi riêng với nhau thế này. Tôi cũng đủ thông minh để không khuyên anh đừng uống bia, bởi tôi biết anh không phải là người nát rượu, hơn nữa lúc này anh chỉ muốn dùng nó để tiêu sầu mà thôi.
Lúc Đinh Tuấn Kiệt uống hết lon bia cuối cùng thì đã là 12h đêm, lúc này tôi mới nhẹ nhàng khuyên anh: " Muộn thế này rồi, hay anh đừng về nữa."
Đinh Tuấn Kiệt hoảng hốt cứ lắc lư đầu, không biết anh chấp nhận hay từ chối lời để nghị của tôi nữa.
Tôi cẩn thận đề nghị: "Hay là em xả nước nóng cho anh tắm nhé, uống nhiều bia thế nếu được tắm nước ấm sẽ không bị đau đầu đâu, dễ chịu lắm, được không anh?"
Thật ngạc nhiên, anh đờ người ra một lúc, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Tôi sướng quá thiếu chút nữa nhảy cẫng lên. Tôi nghĩ, cuối cùng mình cũng có thể ở bên anh thêm một chút nữa. Tôi còn nhắc thêm: " Lúc tắm anh nhớ ngâm mình một lúc nhé! Đừng như hồi xưa cứ năm phút là tắm xong đấy."
Nói xong câu này tôi lại nhớ tới khoảng thời gian trước kia hai đứa sớm thối bên nhau, lúc đó quả thật rất vui. Mí mắt tôi lại nóng ran lên.
Nghe thấy câu này của tôi, anh ngẩng đầu lên nhìn tôi...không gian tĩnh lặng không yên bình như tôi tưởng.
Tôi không muốn anh ấy phát hiện ra điều gì nên chỉ muốn đi ra, muốn trốn chạy.
Lúc tôi đứng dậy, anh đã gọi với theo: " Tiểu Nê!"
Tôi quay người đi,cố gắng không khóc. Rồi anh đã đứng trước mặt tôi. Một giây sau đó, anh ôm tôi vào lòng.
Anh cứ lẩm bẩm: " Tiểu Nê à, cho anh xin lỗi nhé!"
Sau đó Đinh Tuấn Kiệt buông tôi ra, nói thật lúc đó tôi cảm thấy hơi hụt hẫng. Lúc ra khỏi phòng ngủ của tôi, anh còn chăm chú nhìn vào tờ giấy tôi đang viết dở trên bàn.
Tôi biết trên tờ giấy đó tôi đã viết nhằng nhịt đặc kịt tên anh - Đinh Tuấn Kiệt. Đúng là lúc đó tôi đã tưởng chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra, sau này tôi mỗi lần nhớ lại tôi vẫn thấy hồi họp, tim đập rôn ràng. Tôi thề rằng lúc đó tôi đã nhìn thấy sự ham muốn trong ánh mắt đầy cảm kích của anh. Nhưng cuối cùng, Đinh Tuấn Kiệt đã không làm gì cả, từ sâu thẳm con tim tôi cảm thấy hơi thất vọng.
Trong mười phút anh tắm, tôi cứ suy nghĩ vẩn vơ, càng nghĩ càng kích động, càng cảm thấy người anh nên làm vợ là tôi mới đúng.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, Đinh Tuấn Kiệt rõ ràng thoải mái hơn hẳn, nhìn thấy anh như vậy tôi cũng bình tĩnh trở lại. Đúng lúc này bố mẹ tôi về, họ nhìn thấy Đinh Tuấn Kiệt vừa bước ra từ nhà tắm với chiếc khắn tắm vắt trên vai.
Bố tôi ngạc nhiên hỏi: " Tuấn Kiệt? Muộn thế này con vẫn chưa về à?"
Câu hỏi của ông khiến Đinh Tuấn Kiệt ngượng nghịu, anh không thể trả lời rằng anh đến đây để ôm tôi, do vậy anh cứ lí nha lí nhí mãi vẫn không trả lời ông được.
Tôi đứng cạnh sốt ruột.
Mẹ tôi rất tế nhị, chỉ cần nhìn tôi một cái bà đã biết ngay. Lúc này nhìn dáng vẻ ngượng ngập và điệu bộ ấp úng của Đinh Tuấn Kiệt, bà đoán chàng trai này cũng có ý với con gái mình nhưng vẫn giữ sĩ diện nên mới giả vờ yêu vợ anh ta mà thôi. Hơn nữa đã muộn thé này mà còn tới đây một mình, chắc chắn là do nhớ quá không chịu nổi mà thôi. Bà thầm nghĩ sao chồng mình lại tối trí thế không biết, lại còn hỏi thằng bé câu đó khiến nó chẳng biết trả lời thế nào. Vô tình chồng bà đã làm khổ đôi tình nhân này.
Thế là mẹ tôi tiến lên phía trước giải nguy: " Nó là con trai tôi, chẳng nhẽ không thể tới đây à? Tuấn Kiệt à, con lên gác sấy tóc đi nếu không lại bị cảm lạnh đấy!" Vừa nói bà vừa vỗ vai Tuấn Kiệt.
" Con đi lấy máy sấy tóc đây." Vừa nói tôi vừa nhìn mẹ cười biết ơn.
Tự dưng bố tôi lại nói tiếp với anh: " Sấy tóc khô rồi, xuống đây bố có chuyện muốn nói với con."
Dường như chuyên đó rất quan trọng.
Nhìn thấy vẻ mặt ông Lâm Quốc Quần rất nghiêm túc, Đinh Tuấn Kiệt dứt khoát không lên gác sấy tóc, anh chỉ muốn được nói chuyện ngay với ông.
Sau đó ông Lâm nhận xét: " Bố cũng cảm thấy đàn ông gội đầu xong thì cần gì sấy chứ, một chốc nó sẽ tự khắc khô thôi mà, mình đâu phải đàn bà như hai mẹ con nó chứ." Lúc nói điều này ông lại đưa mắt nhìn hai mẹ con tôi.
Mọi người cùng cười vui vẻ.
“Sao hả bố, đi Tây Tạng ạ?” Đinh Tuấn Kiệt hỏi.
" Ừ , lần này nguyên liệu cho loại thuốc mới của công ty có dược liệu đông trùng hạ thảo, mọi người đều biết trùng thảo của Tây Tạng không những chất lượng tốt lại còn có giá hợp lý nữa. Tuy nhiên lần này công ty chúng ta cần mua với số lượng lớn, chắc chắn sẽ phải chi một khoản lớn đấy. Người khác đi bố không yên tâm lắm, do vậy con đi là thích hợp nhất." Ông Lâm Quốc Quần tin tưởng nói.
Đinh Tuấn Kiệt cứ gật đầu liên tục. Ông Lâm lại nói: " trùng thảo ở Tây Tạng tập trung chủ yếu ở cùng Na Khúc. Do vậy con phải tiếp tục ngồi xe từ Tây Tạng lên Na Khúc. Na Khúc là vùng đất rộng người thưa, không khí tương đối loãng, hơn nữa lại nằm ở vị trí cao hơn mực nước biển, do vậy đợt này đo chắc sẽ vất vả đấy, con nghĩ thế nào?" Ông Lâm chuyển chủ đề, nhắc khéo anh với thái độ hiền từ của người cha.
“Bố nuôi à, bố hơi xem thường con rồi đấy. Con trai bố còn có nỗi khổ gì mà chưa trải qua cơ chứ? Con không sợ đâu, chỉ cần được ăn no, đừng nói là đi Tây Tạng, nếu có phải đi Hỏa Diệm Sơn con cũng đo cho bố mà. Hơn nữa từ lâu con đã muốn đi Tây Tạng nhưng chưa mãi vẫn chưa có cơ hội." Cứ nhắc đến công việc, Đinh Tuấn Kiệt lại cao hứng, đột nhiên anh quay mặt nhìn ông Lâm đề nghị: " Nhưng con muốn thím Trương giúp một việc."
" Cái gì cơ? Tôi thì có thể giúp được việc gì cơ chứ? Tôi sợ nhất là đi xe, tôi say xe lắm!" Thím Trương đứng bên cạnh, sợ sệt xoa xoa tay.
" Cháu muốn cô nấu giúp cháu cái gì đó để ăn, tới giờ cháu vẫn chưa ăn cơm, cháy đói quá sắp không chịu nổi rồi."
Mọi người cười vui vẻ, tôi cũng cười theo, tôi thích anh ở vị trí có thể trêu bố tôi thân mật như vậy. Tôi lặng lẽ ngồi xuống bên anh rồi quan sát sự vui vẻ, ấm cúng anh mang tới gia đình tôi lúc này.
Tôi thầm mơ giá như anh là chồng tôi thì tốt biết bao nhiêu nhỉ? Nghĩ tới đây tôi cảm thấy ấm áp trong lòng.
" À mà bố ơi, khi nào khởi hành ạ?"
" Càng sớm càng tốt con ạ, tốt nhất là tiến hành trước Tết. Bố hy vọng con sẽ bay chuyến vào sáng ngày kia, con thấy thế nào?"
" Được ạ."
Ăn cơm xong, Đinh Tuấn Kiệt liền lên gác ngủ, anh còn chúc tôi ngủ ngon nữa. Tôi lại có cảm giác mình được trở lại quá khứ, lúc đó tôi có người mình yêu, và người tôi yêu cũng yêu tôi. Người tôi yêu sắp sửa đi Tây Tạng rồi, tôi phải nhanh chóng đi đặt vé máy bay thôi. Thế là tôi đoán khi Đinh Tuấn Kiệt nhìn thấy tôi cùng ở trong phòng chờ máy bay đi chuyến Lhasa, nhất định anh sẽ tưởng đó là ảo giác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook