Hồng Bạch Song Hỉ
-
Chương 32
Editor: Kẹo Mặn Chát
Một điệu múa phá thế trận.
Theo từng đường xoay của Ô Tử Hư, dường như có một quyền năng vô hình đang vuốt ve hư không, tác động vào đám âm binh làm cho chúng dần dần tan biến.
Thế nhưng suy cho cùng Tướng Quân Na Vũ vẫn là một điệu múa cực kỳ nguy hiểm, người múa không khác gì đang tự đốt cháy bản thân để sưởi ấm, nội lực tiêu hao rất lớn.
Anh chỉ học vội được mấy ngày với Ô Nghiệt ở đất A Tỳ, cố gắng chống đỡ đến tận bây giờ đã là dùng hết sức khả năng rồi, cuối cùng anh hộc ra một ngụm máu.
Tùng Vấn Đồng đã khàn cả giọng, mười ngón tay rỉ máu be bét, tiếng đao kiếm vang lên tứ phía như đang vây hãm lấy hắn.
Ngay khi hai người sắp kiệt sức, một tờ tiền giấy bất chợt bay lên không trung.
Tiếng gõ mõ thanh thúy lập tức phát ra từ sâu trong lòng đất.
Mộc Cát Sinh đang nằm dựa vào tường thành để thay hộp đạn thì bỗng nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng quay cuồng, máu mũi phun ra, trong miệng nồng mặc mùi máu tươi.
Y biết tác dụng của thuốc đã hết, bèn lấy bình thuốc mà Ô Nghiệt đưa cho y ra, nhưng bên trong không còn viên thuốc nào cả.
Suốt mấy ngày gắng gượng vật lộn, y đang ép chính mình đến cực hạn, không gắng được thì lại uống thuốc, đã dùng quá liều lượng mà Ô Nghiệt dặn dò.
Mộc Cát Sinh ho ra một ngụm máu, vịn vào tường thành, rít lên: "Còn lại bao nhiêu người?"
"Báo cáo! Còn chưa tới 300 người!" Có người chạy tới, "Phía Nam thành không cầm cự được nữa!"
"Không cầm cự được thì lui!" Mộc Cát Sinh ước chừng không còn nhiều thời gian nữa.
Y đứng dậy, hai mắt tối sầm cả lại, suýt nữa ngã xuống đất, "Đánh tác chiến trên phố!"
"Trưởng quan!" Binh lính ở bên cạnh vội vàng đỡ lấy y, giọng nói bị tiếng pháo đạn lấn át, "Phía Nam thành đã thất thủ rồi!"
"Hả?!"
"Phía Nam thành chỉ còn lại ba mươi lăm binh sĩ, tất cả đều cố thủ không chịu lùi bước.
Dưới sự chỉ huy của tham mưu trưởng, ba mươi lăm người đó buộc hết số túi thuốc nổ còn dư lên người, rồi nhảy xuống khỏi thành!"
"Toàn bộ đều đã hi sinh vì Tổ quốc!"
Mộc Cát Sinh phun ra một ngụm máu, ngay sau đó y quyệt tay lau đi rồi tát mình một cái, cắn thật mạnh vào đầu lưỡi, cố gắng làm cho bản thân trấn tĩnh, "Ở khu cứu trợ còn bao nhiêu người? Xem ai không hoạt động được thì bảo họ tìm chỗ ẩn nấp an toàn, còn ai có thể đứng vững được thì phái qua phía Nam thành, có thể chặn địch được bao lâu thì chặn bấy lâu!"
"Đã phái người qua rồi." Một giọng nói cắt ngang lời của Mộc Cát Sinh, y sửng sốt, "Sao anh lại tới đây?"
Người tới hóa ra lại là Sài Thúc Tân, "Tôi vẫn có thể hoạt động, đến đây giúp cậu bảo vệ thành."
Sài Thúc Tân bê bết máu khắp người, không còn vẻ gọn gàng lãnh đạm như thường ngày.
Jắn cầm súng, hai bàn tay đều dính đầy bùn đất và máu, ánh mắt của Mộc Cát Sinh dừng lại trên tay hắn một lúc rồi mới nói, "Anh có mang thuốc theo không? Tôi đã uống hết thuốc của bà lớn Ô Nghiệt rồi, giờ tôi chỉ có thể cầm cự được thêm nửa canh giờ nữa thôi."
Sài Thúc Tân lấy ra một bình thuốc đưa cho y, "Tôi ở đây, cậu không chết được."
Mộc Cát Sinh mỉm cười, mở bình thuốc ra và đổ vào miệng, thuốc nhai trong miệng toàn vị máu tươi, "Bọn Tiểu Phong Tử có ổn không?"
"Không sao cả." Sài Thúc Tân nhẹ nhàng nói: "Tất cả mọi người đều ổn."
Mới vừa nãy có mấy viên đạn lạc bay vào trong thành, bắn trúng vào mái lều của khu cứu trợ.
Sài Thúc Tân lo lắng Mộc Cát Sinh hết thuốc, đang định đi tới cổng thành để đưa thuốc cho y.
Nhưng trong khoảng khắc vừa mới dắt ngựa ra thì hắn đã bị cát đá nổ tung khắp trời hất ngã xuống đất.
Ngay khi vừa quay đầu lại nhìn, cả khu cứu trợ đã hóa thành đất cháy.
Ô Tử Hư đứng trên trống, tiếng gõ mõ vang vọng từ đằng xa tiến đến gần hơn, âm binh đang dần dần tan thành mây khói, khói bụi khắp nơi bắt đầu hình thành từng đám sương mù dày đặc.
Từ sâu trong sương mù có một người đang đi tới, đối phương không mặc giáp trụ như những âm binh khác, mà mặc một bộ đồ trắng, tay cầm mõ gỗ, tà áo bay bay.
Đối phương đứng cách xa Ô Tử Hư, hai người mắt đối mắt nhìn nhau, sau đó người nọ chậm rãi cất tiếng, giọng nói dường như có chút cổ xưa.
"Hồn ơi trở về ——"
Tiếng hát bất chợt cất lên, đó là một giai điệu hoàn toàn khác với Vô Y, một giai điệu bao la hùng vĩ, nhưng lại mang theo một sự vắng lặng khó có thể diễn tả.
Trong khoảng khắc khi tiếng hát ấy vang lên, âm binh đang dần tan biến bắt đầu ngưng kết lại ngay tại chỗ! Dường như có một sức mạnh thần bí nào đó được truyền vào trong người chúng, âm binh đã bị đánh tan lại một lần nữa bạo động!
Tiếng hát này như thể có khả năng hấp thụ oán khí, ngay cả vong hồn mới mất trên chiến trường xa xôi cũng bị kéo đến đây —— Những vong hồn ấy trực tiếp từ bỏ luân hồi chuyển thế, lập tức hóa thành âm binh mới, gầm thét xông lên!
Ô Nghiệt đang đứng giữa con phố dài ngăn cản âm binh, trông thấy thế bèn hét lớn một tiếng: "Mặc gia!"
Tùng Vấn Đồng từ trên lầu nhảy xuống, hai người hoán đổi vị trí cho nhau, đao Thỉ Hồng thoát khỏi vỏ, ánh đao lóe lên một đường đao chém thẳng về phía trước, chỉ trong nháy mắt đã hất đổ tất cả kỵ binh trong vòng một trượng.
Ô Nghiệt lao vút về phía cuối con phố dài, đạp Ô Tử Hư xuống khỏi trống, "Tập trung! Làm tốt việc của mình vào!"
Ô Nghiệt thế chỗ của Ô Tử Hư, cúi người gập chân, tiếp tục nhảy múa trên trống, từng đám âm binh hung bạo liên tiếp bị hạ gục.
Nhưng tiếng hát và tiếng gõ mõ vẫn vang lên không dứt, mà phía xa xa chính là chiến trường cùng với luồng oán khí đang liên tục tuôn trào, chẳng mấy chốc lại có thêm càng nhiều âm binh mới kéo đến.
Thiếu mất Vô Y làm nhạc đệm, điệu Tướng Quân Na Vũ càng gây tổn hại cho người múa, Ô Nghiệt cũng đã cố gắng hết sức, hai bên dần dần rơi vào thế giằng co.
Tùng Vấn Đồng ở phía trước, Ô Nghiệt ở phía sau, Ô Tử Hư đứng ở giữa con phố dài, nhìn chăm chú vào người gõ mõ cách đó không xa.
Cơn mưa nặng hạt trút xuống đầu, tạo thành hàng ngàn màn nước bao lấy xung quanh, tiếng thương giáo văng vẳng như đang bị đẩy lùi ra xa.
Anh bỗng nhớ tới cuộc trò chuyện của mình với Ô Nghiệt ở đất A Tỳ ngày đó.
Khi ấy anh đã học xong đoạn múa Tướng Quân Na Vũ cuối cùng, "Gia biết ngươi muốn hỏi gì." Ô Nghiệt thản nhiên nói: "Ngươi muốn hỏi về tung tích của cha ngươi."
Đây quả thật là một trong những khúc mắc lớn nhất của anh.
Cõi đi về của các đời Vô Thường Tử là một bí ẩn chưa có lời giải đáp trong Thất Gia Chư Tử.
Khi Ngân Hạnh trai chủ còn sống cũng luôn giữ kín bí mật ấy.
Anh tiếp quản vị trí Vô Thường Tử từ năm bảy tuổi, lúc đó cha anh đã qua đời nhưng linh hồn lại không vào Phong Đô, trong sổ sinh tử cũng không có bất kỳ ghi chép nào.
Cha anh chỉ để lại một tẩu thuốc Cô Vọng, và một nắm tro cốt trong túi đựng thuốc.
"Ngươi là Vô Thường Tử, nên có chút hiểu biết về âm binh —— Trước người âm binh có một tấm hộ tâm phiến, có hộ tâm phiến, âm binh sẽ không có bất kỳ ý thức gì, chỉ nghe theo mệnh lệnh của người gõ mõ." Ô Nghiệt nói: "Cái người gọi là người gõ mõ, thực ra chính là người dẫn đường cho âm binh, dùng tiếng gõ mõ điều động âm binh, giữ bình yên cho đất A Tỳ."
"Vãn bối biết." Ô Tử Hư nghe hiểu mọi thứ, "Các đời người gõ mõ đều được Minh phủ chọn lựa kỹ càng, có tu vi không thua kém gì Diêm Vương."
"Nói vậy là sai rồi." Ô Nghiệt liếc nhìn anh, "Người gõ mõ là một chức vụ bí mật ở Phong Đô, ngoại trừ những tên quỷ sai có địa vị cực cao, thì có rất ít người biết tới sự tồn tại của chức vụ này.
Và lời giải thích mà ngươi vừa nhắc đến, là đặc biệt nói cho Âm Dương gia nghe."
"Ý của bà lớn là...?"
"Nói cách khác, đấy là lời giải thích dành riêng cho Vô Thường Tử nghe."
Ô Tử Hư cắn rách ngón tay, nhỏ máu vào trong tẩu Cô Vọng, cán tẩu nhỏ dài lập tức chuyển sang màu đỏ thẫm, bên trong cối tẩu dường như đang bùng lên lửa đốt, song lại giống như một ngọn đèn đang tỏa sáng.
Anh chậm rãi bước tới một bước, sau đó chạy nhanh trong mưa, cuối cùng lao vút đi như một cơn cuồng phong về phía phát ra tiếng gõ mõ, cả người gần như sắp trở thành một đường dư ảnh.
Anh và Tùng Vấn Đồng đi lướt qua nhau, hai người bắt chéo tay, Ô Tử Hư nhận lấy đao trong tay đối phương, nhắm thẳng vào cánh tay của mình rồi chém xuống, máu tươi lập tức phun ra khắp trường đao.
Sau đó anh đập mạnh Tẩu Cô Vọng vào lưỡi đao, tia lửa bắn tung tóe khắp nơi, ngọn lửa uốn lượn một đường dọc theo vết máu chảy, như thể toàn bộ thanh đao đều đang bốc cháy, rạch mở màn đêm dài đằng đẵng.
"Lai lịch của người gõ mõ là một lời nói dối do Phong Đô đặc biệt tạo ra cho Vô Thường Tử."
"Nhưng đến bây giờ, số người biết đây là một lời nói dối cũng không được mấy ai."
"Sau khi mỗi một nhiệm kỳ Vô Thường Tử qua đời, hồn phách đều sẽ được một người đặc trách dẫn độ, trở thành người gõ mõ mới."
"Từ khi gia đây tiếp quản Phong Đô đến nay, cũng như suốt chín trăm hai mươi bảy năm qua, mỗi một lần dẫn độ Vô Thường Tử đều do chính tay gia thực hiện."
Ngày ấy ở đất A Tỳ, Ô Nghiệt từ tốn nói với anh rằng: "Sau đó trải qua gần một ngàn năm, lai lịch của người gõ mõ càng ngày càng thần bí, thậm chí còn trở thành bí ẩn trong gia tộc Âm Dương gia.
Bởi vì không phải Vô Thường Tử nào cũng đều tự nguyện cống hiến linh hồn của mình để canh giữ mảnh đất không ngày không đêm này."
"Sau khi linh hồn trở thành người gõ mõ, sẽ mất đi ký ức và ý thức khi còn sống, chỉ tồn tại với tư cách người trấn thủ âm binh.
Cho đến khi người gõ mõ tiếp theo kế nhiệm, họ chỉ theo đuổi duy nhất một sứ mệnh này."
Có lẽ mọi thứ đều đã vận hành như vậy suốt hàng trăm hàng ngàn năm qua.
Ô Tử Hư lên tiếng hỏi: "Vậy sau khi đời tiếp theo kế nhiệm chức vụ người gõ mõ, thì người gõ mõ trước đó đã đi đâu?"
"Bất kỳ linh hồn nào dừng lại ở đất A Tỳ quá lâu đều sẽ bị ăn mòn dần dần, và cuối cùng tất cả những người gõ mõ đều sẽ biến thành một kẻ cực kỳ nguy hiểm giống như âm binh —— Chứ nếu không ngươi nghĩ xem tại sao bây giờ âm binh lại bạo động? Thiên hạ đại loạn, địa mạch bất ổn, oán khí trong đất A Tỳ tăng vọt, tất cả âm binh đều sẽ bị kích động phẫn nộ.
Người gõ mõ cũng giống như vậy, oán khí chi phối gã, mà gã lại có năng lực chi phối âm binh, vậy nên sẽ càng khó có thể lường trước hậu quả sau này."
"Gia đây tiếp quản Phong Đô chín trăm hai mươi bảy năm, dẫn độ ba mươi lăm đời Vô Thường Tử." Ô Nghiệt khẽ cười một tiếng, không thể đoán được vẻ mặt đang buồn hay đang vui, "Tự tay giết chết sinh mệnh của ba mươi bốn người gõ mõ."
"Cha ngươi tự nguyện trở thành người gõ mõ, hắn cúc cung tận tụy cả một đời cho Âm Dương gia."
"Trước gia đây, kỳ thật cũng từng có một người dẫn độ khác, dẫn độ Vô Thường Tử trở thành người gõ mõ.
Mà người dẫn độ trước đó bị thay thế chính là bởi vì gần ngàn năm trước, cũng đã xảy ra một lần âm binh bạo loạn."
"Lần bạo loạn đó, Thất Gia Chư Tử đã không thể tiêu diệt hết toàn bộ âm binh, lưu lại mối hậu họa khôn lường.
Sau khi gia chết trở thành Thái Tuế Phong Đô, lại dành hơn chín trăm năm đằng đẵng để giải quyết mối hậu họa đó."
"Gia có tổng cộng hai quả cầu hoa, bên trong mỗi quả đều có tu vi Thái Tuế gần năm trăm năm.
Lần trước đã dùng một quả hóa đài sen, nay còn một quả, đưa cho ngươi múa điệu Tướng Quân Na Vũ.
Coi như là trả lại ân tình năm đó của cha ngươi."
"Chẳng phải ngươi hỏi gia tại sao lại đồng ý giúp ngươi và thằng nhóc Thiên Toán kia à? Trận chiến này nhìn thì giống trò chơi trẻ con, nhưng cũng không hẳn là không thể chiến thắng.
Nếu nắm chắc thời cơ, thậm chí còn có cơ hội tiêu diệt hoàn toàn âm binh."
"Bà lớn Thái Tuế, mỹ nhân nghiệp chướng, tự tay giết chết con cháu mình suốt hơn chín trăm năm —— Gia đây thật sự mệt mỏi rồi."
"Âm Dương gia không cần thêm người gõ mõ nữa."
Ô Tử Hư gầm lên một tiếng, tức giận đến điên cuồng, đau buồn đến bi thương.
Anh liều lĩnh xông vào giữa đám âm binh, đao Thỉ Hồng giống như một ngọn lửa cuồng nộ, đao đi tới đâu mọi thứ đều bị đốt cháy tới đó.
Mỗi một nhát đao mà Ô Tử Hư vung ra cũng không hề hoàn mỹ kín kẽ không có lỗ hổng, tay của anh thậm chí còn hơi run vì không chịu nổi sức nặng của đao Thỉ Hồng.
Anh cũng không phải cao thủ võ thuật, cũng không giỏi đánh đấm tung quyền đạp cước, cho nên mỗi khi gặp trường hợp phải đánh nhau thì anh đều muốn có thể hòa giải êm đẹp — Nhưng giờ này khắc này anh dùng máu tươi tế đao, thật sự mở ra một con đường đỏ thẫm.
Trong cơn giận chân chính, bao giờ cũng phải đổ máu.
Có đôi khi máu biến thành lửa, nếu bản thân không bị máu thiêu chết, chịu đựng được nỗi đau cắt da cắt thịt đó thì cũng có thể thoát thai hoán cốt*.
(*Thoát thai hoán cốt: là một thuật ngữ Đạo Giáo.
Cụm từ này mang nghĩa tích cực với hàm ý cởi bỏ, thoát khỏi cái cũ, trở thành cái tốt đẹp hơn.)
Dưới màn mưa xối xả, trong khoảnh khắc trường đao chém thẳng vào đầu người gõ mõ, Ô Tử Hư bỗng nhiên nhớ tới một buổi chiều ở Ngân Hạnh thư trai từ nhiều năm trước.
Lúc đó Mộc Cát Sinh lại đang lải nhải oán giận về việc ông già nhà mình không đáng tin cậy, nói được một nửa, y đột ngột chuyển sang hỏi anh, "Lão Tam, cha ông là người như thế nào vậy?"
Vô Thường Tử đời trước là người như thế nào?
Ký ức của Ô Tử Hư về cha mình rất mơ hồ, trong ấn tượng của anh thì cha là người luôn luôn bận rộn với công việc.
Thỉnh thoảng có đôi lần, người nọ sẽ dẫn anh đi xem tạp kỹ ở chợ quỷ, thiếu nữ nhảy múa với quả cầu hoa trên mười hai tầng bàn cúi đầu nhìn về phía anh, cười tủm tỉm nói: "Ồ, đây chính là đứa chít không biết bao nhiêu đời của ta sao?"
Anh mê man suy nghĩ về câu hỏi của Mộc Cát Sinh, cuối cùng Ngân Hạnh trai chủ đẩy xe lăn tiến vào, vỗ vỗ bả vai anh.
"Tử Hư, con có một người cha tốt."
"Ông ấy thương con vô cùng."
"Vô Thường Tử đời trước có tu vi thâm hậu, nếu hắn không muốn trở thành người gõ mõ, gia đây cũng sẽ rất đau đầu."
"Nhưng hắn lại cam tâm tình nguyện tiếp nhận, chỉ là phó thác cho gia một chuyện."
"Chăm sóc tốt cho con trai của hắn."
Ngày hôm đó, một trận hỏa hoạn bùng lên trong thành, tuy rằng trời đổ mưa to, nhưng ngọn lửa vẫn cháy hừng hực không bị dập tắt.
Trên tường thành, Mộc Cát Sinh đã bắn hết sạch đạn, đã dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân, cũng đã mắng chửi hết tất cả những lời tục tĩu khó nghe nhất mà y từng biết trong đời.
Lửa đạn liên miên không ngớt, mưa bom dội xuống từng đợt, tiếng vũ khí va chạm, tiếng súng pháo, tiếng ném bom, tiếng gào khóc, tiếng rít khàn trên khắp thế gian đều đổ dồn về phía y.
Và rồi mọi thứ nổ tung, rầm rầm sụp đổ, cuối cùng hóa thành một nơi chìm trong sự tĩnh mịch dày đặc.
Trong khoảng khắc lửa đạn ập tới, Sài Thúc Tân lập tức túm lấy người bên cạnh, ngay sau đó đất trời sụp đổ, vỡ vụn tan tành.
Trong đống đổ nát, Tùng Vấn Đồng ngẩng đầu nhìn sắc trời sắp bình minh, cả người ngã ngửa ra sau, máu tươi bắn tung tóe.
Ô Nghiệt rơi xuống khỏi trống, mưa lớn rửa sạch lớp màu trang điểm trên mặt bà, để lộ khuôn mặt trẻ đẹp như thiếu nữ.
Ô Tử Hư quỳ gối trong mưa, lấy tẩu Cô Vọng ra rồi nắm lấy một nắm tro cốt trên mặt đất.
Trong mộng quên phận khách, đâu biết chuyện can qua? Mộ chí ngàn dặm xa, sơn hà buồn man mác [1].
Bình minh, toàn thành thất thủ.
Một điệu khuynh thành.
Lại khuynh quốc.
___________________________
Chú thích:
[1] Gốc là Mộng lý bất tri thân thị khách, kỷ tằng thức cán qua? Thiên lý cô phần, vô hạn sơn hà.
"Mộng lý bất tri thân thị khách" và "vô hạn sơn hà" là hai câu thơ trong bài Lãng đào sa kỳ 1 của Lý Dục, bài từ này thể hiện nỗi lòng sau khi mất nước của tác giả..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook