Hôn Ý Lung Lay, Xin Ngài Tổng Giám Đốc Bớt Giận
-
Chương 67: Nếu không yêu anh
Editor: Xiu Xiu
Cả người cô khống chế không nổi run rẩy, không đi được vài bước, đột nhiên cánh tay bị người ta kéo đi về hướng bên kia.
Tô Yểu vừa thất tha thất thểu đi cùng anh, vừa đánh anh: “Lục Đông Đình, anh bỏ ra, bỏ ra.”
“lại nháo nữa tôi sẽ ném em cho đám du côn vừa nãy.” Lục Đông Đình bị cô trêu chọc nóng nảy, uy quyền nói.
Tô Yểu an tĩnh lại trong nháy mắt, tiếng nói đầy oan ức: “Sao anh lại hỗn đản như thế...”
Tô Yểu làm ầm ĩ một trận mệt đến mức không nhẹ, cả đầu đều đau đớn, cũng không nghĩ vừa rồi mình vừa nói gì, một giây sau liền đúng lý hợp tình dựa vào trên người anh, giống như đây là đặc quyền của một con ma men, cái gì cũng không biết, người không biết không có tội.
Lục Đông Đình không nhúc nhích, mặc cho cô dựa vào, cánh tay đột nhiên duỗi dài ra, ôm cô đặt lên vị trí bên cạnh tài xế, lúc này cô lại vo cùng an phận.
Lục Đông Đình khởi động động cơ rời đi, Tô Yểu ngồi bên cạnh tài xế khó chịu hừ hừ: “Thật là khó chịu...”
Cô ôm lấy dạ dày, bụng rỗng hút cồn quá nhiều, thêm nữa gần đây thường xuyên uống rượu, khẳng định có ảnh hưởng với thân thể, dạ dày quặn đau, cô đau đến vặn mi.
“Xứng đáng.”
“Anh đúng là vô tình.” Tô Yểu nhắm mắt cãi lại.
Lục Đông Đình không để ý đến cô, Tô Yểu mở một con mắt, tay cọ cọ chỗ bảng điều khiển.
“Làm gì?” Lục Đông Đình bắt lấy tay cô đang lộn xộn.
“Âm nhạc.”
Lục Đông Đình buông cô ra, chọn nhạc, âm thanh thư giãn vang lên trong không gian nhỏ hẹp, thần kinh buộc chặt của Tô Yểu cũng được giảm bớt, im lặng dựa vào xe.
Lục Đông Đình nhìn dáng vẻ thoải mái của cô, tâm niệm vừa động, thay đổi nhạc.
Quả nhiên, câu đầu tiên vừa vang lên, Tô Yểu nhíu mày thật chặt.
“Nếu không phải vì yêu anh, làm sao có thể đêm dài còn chưa ngủ, mỗi suy nghĩ đều hướng về anh, em nhớ anh, nhớ anh, rất nhớ anh; nếu không phải vì yêu anh, sao cảm xúc không thể an bình... Yêu là giày vò như thế, mà lại không nỡ buông tay, không ngừng suy đoán người trong lòng anh, có tên của em...”
Tô Yểu không nhịn được khàn khàn nói: “Tắt đi.”
Lục Đông Đình không động đậy: “Vì sao?”
“Tôi không muốn nghe bài hát này.” Cô nói xong, ngừng lại một chút: “Sẽ nhớ đến chuyện không hay.”
Lục Đông Đình im lặng một chút, dần dần dụ: “Người trong lòng?”
Tô Yểu cười tự giễu, không thừa nhận, không phủ nhận, nhưng hối hận: “Đều do lúc trước tôi còn non dại, cũng không tra rõ ràng...”
Trên mặt anh liền biến mất dịu dàng, chỉ còn ý lạnh.
Câu nói kia của cô vẫn rõ ràng, cảm giác này giống như là, anh phát hiện bí mật nhỏ của cô, mà bí mật này lại liên quan đến anh, anh sinh ra hứng thú, nhưng đột nhiên nói cho anh, anh phát hiện bí mật chỉ là cô muốn rơi xuống chỗ bẩn.
Tô Yểu nghe bài hát này, dần dần lâm vào cảnh kỳ quái trong mơ, tuy là mơ, nhưng chân thật dường như mới xảy ra hôm qua, thật ra cũng đá nhiều năm rồi.
Trong mơ, cô trốn trong một xó của yến hội, từ trong túi xách cầm được chiếc điện thoại, ngừng thở đanh màn ảnh nhắm vào một người con trai. Cô nhát gan, sợ bị anh phát hiện, cho nên chỉ có thể đứng ở xa xa chụp được một bên mặt hoặc là bóng dáng của anh.
Đột nhiên anh bị bạn tốt nắm ở bả vai, đi về phía cô, tim cô liền đập rộn lên, vội vàng tiến ra mặt sau cột đứng.
Cô nghe thấy hai người kia đến gần, bạn anh châm chọc anh: “Lục Đông Đình, mỗi lần cậu về nước đều là chuyện công việc, nán lại không được vài ngày lại đi, đến lúc đó đừng trách huynh đệ đều quên cậu.”
Anh cười ảm đạm: “Bận không qua nổi, lần sau có rảnh thì tụ họp.”
“Nói lão già nhà cậy không phải cho cậu trở lại sao, khi nào?”
“Dù thế nào cũng vẫn còn hơn nửa năm.”
Cô che ngựa, trong lòng mừng thầm, về sau anh về nước có phải là thường xuyên nhìn thấy anh hay không?
Hình ảnh thay đổi, cô từ yến hội về nhà, thừa dịp Tô Hoài Sinh tắm rửa liền vụng trộm đi vào thư phòng của ông, dùng máy đánh chữ đanh hình ảnh in ra, sau đó thật cẩn thận dán trên quyển nhật ký.
Thưởng thức một lúc, đột nhiên cô nhớ đến gần đây cực kỳ thích nghe một bài hát, liền viết ra hai câu xuống chỗ trống: “Nếu không phải vì yêu anh, làm sao có thể đêm dài còn chưa ngủ, nếu không phải vì yêu anh, cảm xúc sao không thể an bình.”
Viết xong cảm thấy được chữ yêu này dường như quá nghiêm trọng, thấy chính mình cũng hết hồn, lập tức dùng bút chờ ở nơi con chữ kia tính toán di lại.
Dường như hình ảnh lại thay đổi, cô đứng ngoài biệt thự dưới ánh nắng hè chói chang, biệt thự đã bị niêm phong, cô trơ mắt nhìn cậu cô bị người của cục cảnh sát mang đi, huyết áp của ông ngoại tăng vọt, ôm ngực ngã xuống đất.
Cô tránh thoát tay Tiêu gia, nằm ở bên người ông ngoại mà khóc: “Ông ngoại, ông ngoại... đừng...”
Cô đi theo xe cứu thương đến bệnh viện, sau một ngày một đêm, cô nghe được tiếng của bác sĩ bất đắc dĩ tuyên bố: “Thời gian tử vong, buổi chiều 17 giờ 41 phút.”
Cả người cô khống chế không nổi run rẩy, không đi được vài bước, đột nhiên cánh tay bị người ta kéo đi về hướng bên kia.
Tô Yểu vừa thất tha thất thểu đi cùng anh, vừa đánh anh: “Lục Đông Đình, anh bỏ ra, bỏ ra.”
“lại nháo nữa tôi sẽ ném em cho đám du côn vừa nãy.” Lục Đông Đình bị cô trêu chọc nóng nảy, uy quyền nói.
Tô Yểu an tĩnh lại trong nháy mắt, tiếng nói đầy oan ức: “Sao anh lại hỗn đản như thế...”
Tô Yểu làm ầm ĩ một trận mệt đến mức không nhẹ, cả đầu đều đau đớn, cũng không nghĩ vừa rồi mình vừa nói gì, một giây sau liền đúng lý hợp tình dựa vào trên người anh, giống như đây là đặc quyền của một con ma men, cái gì cũng không biết, người không biết không có tội.
Lục Đông Đình không nhúc nhích, mặc cho cô dựa vào, cánh tay đột nhiên duỗi dài ra, ôm cô đặt lên vị trí bên cạnh tài xế, lúc này cô lại vo cùng an phận.
Lục Đông Đình khởi động động cơ rời đi, Tô Yểu ngồi bên cạnh tài xế khó chịu hừ hừ: “Thật là khó chịu...”
Cô ôm lấy dạ dày, bụng rỗng hút cồn quá nhiều, thêm nữa gần đây thường xuyên uống rượu, khẳng định có ảnh hưởng với thân thể, dạ dày quặn đau, cô đau đến vặn mi.
“Xứng đáng.”
“Anh đúng là vô tình.” Tô Yểu nhắm mắt cãi lại.
Lục Đông Đình không để ý đến cô, Tô Yểu mở một con mắt, tay cọ cọ chỗ bảng điều khiển.
“Làm gì?” Lục Đông Đình bắt lấy tay cô đang lộn xộn.
“Âm nhạc.”
Lục Đông Đình buông cô ra, chọn nhạc, âm thanh thư giãn vang lên trong không gian nhỏ hẹp, thần kinh buộc chặt của Tô Yểu cũng được giảm bớt, im lặng dựa vào xe.
Lục Đông Đình nhìn dáng vẻ thoải mái của cô, tâm niệm vừa động, thay đổi nhạc.
Quả nhiên, câu đầu tiên vừa vang lên, Tô Yểu nhíu mày thật chặt.
“Nếu không phải vì yêu anh, làm sao có thể đêm dài còn chưa ngủ, mỗi suy nghĩ đều hướng về anh, em nhớ anh, nhớ anh, rất nhớ anh; nếu không phải vì yêu anh, sao cảm xúc không thể an bình... Yêu là giày vò như thế, mà lại không nỡ buông tay, không ngừng suy đoán người trong lòng anh, có tên của em...”
Tô Yểu không nhịn được khàn khàn nói: “Tắt đi.”
Lục Đông Đình không động đậy: “Vì sao?”
“Tôi không muốn nghe bài hát này.” Cô nói xong, ngừng lại một chút: “Sẽ nhớ đến chuyện không hay.”
Lục Đông Đình im lặng một chút, dần dần dụ: “Người trong lòng?”
Tô Yểu cười tự giễu, không thừa nhận, không phủ nhận, nhưng hối hận: “Đều do lúc trước tôi còn non dại, cũng không tra rõ ràng...”
Trên mặt anh liền biến mất dịu dàng, chỉ còn ý lạnh.
Câu nói kia của cô vẫn rõ ràng, cảm giác này giống như là, anh phát hiện bí mật nhỏ của cô, mà bí mật này lại liên quan đến anh, anh sinh ra hứng thú, nhưng đột nhiên nói cho anh, anh phát hiện bí mật chỉ là cô muốn rơi xuống chỗ bẩn.
Tô Yểu nghe bài hát này, dần dần lâm vào cảnh kỳ quái trong mơ, tuy là mơ, nhưng chân thật dường như mới xảy ra hôm qua, thật ra cũng đá nhiều năm rồi.
Trong mơ, cô trốn trong một xó của yến hội, từ trong túi xách cầm được chiếc điện thoại, ngừng thở đanh màn ảnh nhắm vào một người con trai. Cô nhát gan, sợ bị anh phát hiện, cho nên chỉ có thể đứng ở xa xa chụp được một bên mặt hoặc là bóng dáng của anh.
Đột nhiên anh bị bạn tốt nắm ở bả vai, đi về phía cô, tim cô liền đập rộn lên, vội vàng tiến ra mặt sau cột đứng.
Cô nghe thấy hai người kia đến gần, bạn anh châm chọc anh: “Lục Đông Đình, mỗi lần cậu về nước đều là chuyện công việc, nán lại không được vài ngày lại đi, đến lúc đó đừng trách huynh đệ đều quên cậu.”
Anh cười ảm đạm: “Bận không qua nổi, lần sau có rảnh thì tụ họp.”
“Nói lão già nhà cậy không phải cho cậu trở lại sao, khi nào?”
“Dù thế nào cũng vẫn còn hơn nửa năm.”
Cô che ngựa, trong lòng mừng thầm, về sau anh về nước có phải là thường xuyên nhìn thấy anh hay không?
Hình ảnh thay đổi, cô từ yến hội về nhà, thừa dịp Tô Hoài Sinh tắm rửa liền vụng trộm đi vào thư phòng của ông, dùng máy đánh chữ đanh hình ảnh in ra, sau đó thật cẩn thận dán trên quyển nhật ký.
Thưởng thức một lúc, đột nhiên cô nhớ đến gần đây cực kỳ thích nghe một bài hát, liền viết ra hai câu xuống chỗ trống: “Nếu không phải vì yêu anh, làm sao có thể đêm dài còn chưa ngủ, nếu không phải vì yêu anh, cảm xúc sao không thể an bình.”
Viết xong cảm thấy được chữ yêu này dường như quá nghiêm trọng, thấy chính mình cũng hết hồn, lập tức dùng bút chờ ở nơi con chữ kia tính toán di lại.
Dường như hình ảnh lại thay đổi, cô đứng ngoài biệt thự dưới ánh nắng hè chói chang, biệt thự đã bị niêm phong, cô trơ mắt nhìn cậu cô bị người của cục cảnh sát mang đi, huyết áp của ông ngoại tăng vọt, ôm ngực ngã xuống đất.
Cô tránh thoát tay Tiêu gia, nằm ở bên người ông ngoại mà khóc: “Ông ngoại, ông ngoại... đừng...”
Cô đi theo xe cứu thương đến bệnh viện, sau một ngày một đêm, cô nghe được tiếng của bác sĩ bất đắc dĩ tuyên bố: “Thời gian tử vong, buổi chiều 17 giờ 41 phút.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook