Hôn Ước Với Trúc Mã
-
Chương 2: Chỉ muốn gặp anh
Bên trong phòng nghỉ hậu trường, Thần Diệc Ca tựa đầu vào ghế da nghỉ ngơi, một hồi hát hò vừa rồi, khiến anh có chút mỏi mệt.Nhắm mắt lại, lông mi xinh đẹp khép hờ, mãi cho đến khi của phòng nghỉ được người nhẹ nhàng đẩy ra, anh nghe được có tiếng bước chân rón rén tiến lại gần, đôi môi mỏng khêu gợi hơi nâng lên cảm nhận hơi thở quen thuộc
“ Đoán, đoán đi, em là ai?” Bàn tay mềm mại của cô gái nhẹ che lại đôi mắt của Thần Diệc Ca, trong giọng nói mang theo vài phần trêu đùa
Thần Diệc Ca khẽ cười, vẫn không đáp trả
“Mệt lắm sao?” Lâm Tịch Nhan buông tay, lời nói bông đùa vừa rồi chuyển thành quan tâm nhẹ nhàng. Nhìn anh diễn xuất phấn chấn trên khán đài, luôn tràn đầy sức sống như thế, nhưng phía sau ánh đèn sân khấu, có mấy ai hiểu được anh đã cố gắng cùng mỏi mệt đến nhường nào?
Thần Diệc Ca mở mắt nhìn, đôi mắt thâm sâu ngắm nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt trong trẻo mang theo cưng chiều
“Có em bên cạnh, anh sẽ không mệt mỏi nữa”
Chỉ cần có em, thế giới ảm đạm này sẽ tràn đầy ánh sáng
Lâm Tịch Nhan ấm áp trong lòng, gò má thản nhiên ửng hồng
“Không phải đêm nay nhà em có khách sao, sao lại chạy đến đây xem diễn............” Thần Diệc Ca lời còn chưa dứt, cánh tay đã bị người cắn một cái, Lâm Tịch Nhan lè lưỡi, mở miệng
“Nhớ anh nên đến, cần gì nhiều lý do như vậy”
Dĩ nhiên cô sẽ không để ý cái người gọi là “Khách” kia, cũng không muốn người khác nhắc đến hắn trước mặt mình
“Đã bảo các người cần thận một chút, mấy món đồ này để là quà do fan tặng cho Thần Diệc Ca.......” Cách cửa lớn, thậm chí là cả dãy hành lang vẫn còn có thể nghe thấy giọng nữ chanh chua của Fiona, Lâm Tịch biết Fiona lại tức giận với nhân viên của mình. Người này, tính tình không chịu sửa đổi, chỉ sợ là đến năm 38 tuổi, bà cô này cũng không tìm được ai để cưới. Cô không hi vọng người đại diện của Ca là bà cô già kia, ít nhiều cũng anh hưởng đến Thần Diệc Ca
Bĩu môi, cô lầm bầm
“Em không muốn nhìn thấy cái người đại diện cao ngạo kia đâu............ Đại minh tinh à, đưa em về nhà đi”
______________________________
Dưới ánh sáng của đèn đường nhỏ, ban đêm thật tĩnh lặng, một trận gió ngẫu nhiên thổi qua cũng mang theo vài chiếc lá rụng lả tả. Lá rụng là phong cảnh quen thuộc của mùa thu
Cô nắm tay anh bước chậm xuyên qua con đường nhỏ, hơi ấm trong lòng ban tay nhẹ nhàng lan tỏa. Lâm Tịch Nhan thích cảm giác ấm áp mà Thần Diệc Nho mang lại, khiến cho cô cảm thấy rất yên lòng
“Ca à, em thật hi vọng cả đời đều như thế này “
Cô mỉm cười yếu ớt, trong ánh mắt tràn đầy khát khao. Mặc dù hiện tại cô chỉ là một cô gái chưa tốt nghiệp đại học, nhưng đã muốn định ước tương lai cả đời của mình, chỉ vì người đó là anh. Cô thích giọng hát của anh, không có chút nào tạp chất, thích anh cười, dịu dàng thư thái, thích tất cả của anh, vì anh luôn mang theo một loại hi vọng màu xanh
Chỉ là Lâm Tịch Nhan không ngờ đến, giờ phút này khi cô đang nghĩ đến chuyện cả đời thì một nam nhân đã xuất hiện và thay đổi tất cả
Thần Diệc Ca khẽ cười, trong đầu nghĩ nghĩ chuyện gì, dừng bước, hỏi
“Đêm nay em đi ra ngoài, người nhà có biết không?”
Anh hiển nhiên biết rõ, người nhà của anh chưa bao giờ biết đến sự hiện hữu của anh cũng giống nhu truyền thông đại chúng không biết đến sự tồn tại của cô. Tình yêu say đắm của họ, đã kéo dài hai năm, nhưng chưa bao giờ bị người khác phát hiện qua. Anh là ngôi sao đang nổi, cô là đại tiểu thư Lâm gia, hai người phảng phát như chưa hề liên quan nhau. Mà Thần Diệc Ca cũng biết, trên người cô đang mang theo một hôn ước, là nam nhân thanh mai trúc mã của cô mà không phải là anh
“A............ Em...............” Lâm Tịch Nhan quanh co, đành nói cho anh biết, đêm nay cô lại chuồn êm ra ngoài. Thần Diệc Ca bất đắc dĩ cười, tập mãi thành quen
Lâm Tịch Nhan như đứa bé làm chuyện xấu bị phát hiện, gương mặt trắng nõn mịnh màng đỏ ửng
“Em chỉ muốn gặp anh nên đành làm vậy..........” Cô ngẩng đầu nhìn anh, lời còn chưa nói xong đã cảm giác được hơi thở ấm áp của anh đến gần, môi mỏng khêu gợi chậm rãi hôn lên trán cô
Nếu như những đôi tình nhân bình thường vẫn hay nắm tay, ôm, hôn môi............ thì những chuyện nhìn như bình thường này lại khiến cho cô mặt hồng tai đỏ, tim đập nhanh. Lâm Tịch Nhan nghĩ nghĩ, cái này đúng là tình yêu rồi
“ Đoán, đoán đi, em là ai?” Bàn tay mềm mại của cô gái nhẹ che lại đôi mắt của Thần Diệc Ca, trong giọng nói mang theo vài phần trêu đùa
Thần Diệc Ca khẽ cười, vẫn không đáp trả
“Mệt lắm sao?” Lâm Tịch Nhan buông tay, lời nói bông đùa vừa rồi chuyển thành quan tâm nhẹ nhàng. Nhìn anh diễn xuất phấn chấn trên khán đài, luôn tràn đầy sức sống như thế, nhưng phía sau ánh đèn sân khấu, có mấy ai hiểu được anh đã cố gắng cùng mỏi mệt đến nhường nào?
Thần Diệc Ca mở mắt nhìn, đôi mắt thâm sâu ngắm nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt trong trẻo mang theo cưng chiều
“Có em bên cạnh, anh sẽ không mệt mỏi nữa”
Chỉ cần có em, thế giới ảm đạm này sẽ tràn đầy ánh sáng
Lâm Tịch Nhan ấm áp trong lòng, gò má thản nhiên ửng hồng
“Không phải đêm nay nhà em có khách sao, sao lại chạy đến đây xem diễn............” Thần Diệc Ca lời còn chưa dứt, cánh tay đã bị người cắn một cái, Lâm Tịch Nhan lè lưỡi, mở miệng
“Nhớ anh nên đến, cần gì nhiều lý do như vậy”
Dĩ nhiên cô sẽ không để ý cái người gọi là “Khách” kia, cũng không muốn người khác nhắc đến hắn trước mặt mình
“Đã bảo các người cần thận một chút, mấy món đồ này để là quà do fan tặng cho Thần Diệc Ca.......” Cách cửa lớn, thậm chí là cả dãy hành lang vẫn còn có thể nghe thấy giọng nữ chanh chua của Fiona, Lâm Tịch biết Fiona lại tức giận với nhân viên của mình. Người này, tính tình không chịu sửa đổi, chỉ sợ là đến năm 38 tuổi, bà cô này cũng không tìm được ai để cưới. Cô không hi vọng người đại diện của Ca là bà cô già kia, ít nhiều cũng anh hưởng đến Thần Diệc Ca
Bĩu môi, cô lầm bầm
“Em không muốn nhìn thấy cái người đại diện cao ngạo kia đâu............ Đại minh tinh à, đưa em về nhà đi”
______________________________
Dưới ánh sáng của đèn đường nhỏ, ban đêm thật tĩnh lặng, một trận gió ngẫu nhiên thổi qua cũng mang theo vài chiếc lá rụng lả tả. Lá rụng là phong cảnh quen thuộc của mùa thu
Cô nắm tay anh bước chậm xuyên qua con đường nhỏ, hơi ấm trong lòng ban tay nhẹ nhàng lan tỏa. Lâm Tịch Nhan thích cảm giác ấm áp mà Thần Diệc Nho mang lại, khiến cho cô cảm thấy rất yên lòng
“Ca à, em thật hi vọng cả đời đều như thế này “
Cô mỉm cười yếu ớt, trong ánh mắt tràn đầy khát khao. Mặc dù hiện tại cô chỉ là một cô gái chưa tốt nghiệp đại học, nhưng đã muốn định ước tương lai cả đời của mình, chỉ vì người đó là anh. Cô thích giọng hát của anh, không có chút nào tạp chất, thích anh cười, dịu dàng thư thái, thích tất cả của anh, vì anh luôn mang theo một loại hi vọng màu xanh
Chỉ là Lâm Tịch Nhan không ngờ đến, giờ phút này khi cô đang nghĩ đến chuyện cả đời thì một nam nhân đã xuất hiện và thay đổi tất cả
Thần Diệc Ca khẽ cười, trong đầu nghĩ nghĩ chuyện gì, dừng bước, hỏi
“Đêm nay em đi ra ngoài, người nhà có biết không?”
Anh hiển nhiên biết rõ, người nhà của anh chưa bao giờ biết đến sự hiện hữu của anh cũng giống nhu truyền thông đại chúng không biết đến sự tồn tại của cô. Tình yêu say đắm của họ, đã kéo dài hai năm, nhưng chưa bao giờ bị người khác phát hiện qua. Anh là ngôi sao đang nổi, cô là đại tiểu thư Lâm gia, hai người phảng phát như chưa hề liên quan nhau. Mà Thần Diệc Ca cũng biết, trên người cô đang mang theo một hôn ước, là nam nhân thanh mai trúc mã của cô mà không phải là anh
“A............ Em...............” Lâm Tịch Nhan quanh co, đành nói cho anh biết, đêm nay cô lại chuồn êm ra ngoài. Thần Diệc Ca bất đắc dĩ cười, tập mãi thành quen
Lâm Tịch Nhan như đứa bé làm chuyện xấu bị phát hiện, gương mặt trắng nõn mịnh màng đỏ ửng
“Em chỉ muốn gặp anh nên đành làm vậy..........” Cô ngẩng đầu nhìn anh, lời còn chưa nói xong đã cảm giác được hơi thở ấm áp của anh đến gần, môi mỏng khêu gợi chậm rãi hôn lên trán cô
Nếu như những đôi tình nhân bình thường vẫn hay nắm tay, ôm, hôn môi............ thì những chuyện nhìn như bình thường này lại khiến cho cô mặt hồng tai đỏ, tim đập nhanh. Lâm Tịch Nhan nghĩ nghĩ, cái này đúng là tình yêu rồi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook