Editor: Dịch Tử Hiên

Lúc nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm đi xuống, Hà Diệc liền hưng phấn kêu lớn: “Biểu ca, anh đã tỉnh dậy rồi, mau mau xuống đây ăn với em, hôm nay em mua rất nhiều đồ ngon.”

Mặt Cố Mộ Nghiêm đen xì, ai là người thả tên tiểu quỷ ầm ĩ này ra vậy.

Cố Mộ Nghiêm đi xuống cầu thang mới phát hiện nhà mình cực kì náo nhiệt, không phải chỉ có một người, Cố Trạch Giai an tĩnh ngồi một bên cầm điều khiển từ xa xem TV, trên sàn nhà có một cái thảm rất lớn, trên đấy có đầy đủ đồ ăn, Cố Đình và Cố Chấn Đình đang ngồi nói chuyện phiếm với nhau, ở phía sau là một người đàn ông, trong tay đang bê khay đồ ăn, thấy Cố Mộ Nghiêm thì lên tiếng chào hỏi: “Đã tỉnh rồi sao Mộ Nghiêm? Mau lại đây ăn chút đồ đi”

Hà Thần thấy bộ dáng tham ăn tục uống của Hà Diệc thì không nhịn được mà trách mắng: “Thằng nhóc này, nhìn em ăn giống như người nhà ngược đãi không cho em ăn vậy.”

Hà Diệc cây ngay không sợ chết đứng nói: “Trong nhà thật sự là ngược đãi em, mẹ ngày nào cũng làm những đồ ăn mà anh thích, nhưng những thứ đó ăn thích chứ em không thích, mọi người hợp lại khi dễ em.”

“Thằng nhóc này, nếu như ba ở đây thì sẽ đánh chết em.” – Hà Thần vỗ nhẹ đầu Hà Diệc.

Nhóc con chạy tới ôm bắp đùi Cố Mộ Nghiêm: “Biểu ca, anh xem anh ấy kìa, anh thay em đánh anh ấy đi!”

Cố Mộ Nghiêm liếc xéo, đây là việc của người nhà mấy người, liên quan gì đến tôi cơ chứ, nếu có thể thì mau mau tránh ra chỗ khác!

Hà Diệc thấy anh như vậy thì phụng phịu lên án: “Biểu ca, bây giờ anh cũng không giúp em, có phải các anh đều thấy em nhỏ tuổi nên túm vào khi dễ đúng không, chẳng ai thương em cả!”

Hà Thần vứt nhóc con lên ghế Sofa: “Giờ đến cả đồ ăn cũng không làm em ngậm miệng lại có phải hay không”

Ngoài cửa truyền đến tiếng cười, ba mẹ Hà Diệc và chị dâu trong tay dắt hai đứa bé bốn tuổi béo tròn, Hà Thần dang tay ra muốn ôm chúng vào lòng thì bị ghẻ lạnh, hai đứa bé đều chạy qua hắn mà đến ôm chân Cố Mộ Nghiêm, Hà Thần lệ rơi đầy mặt, hắn bị thất sủng rồi.

Cố Mộ Nghiêm nhìn hai thằng nhóc đang ôm đùi mình, khẽ nhíu mày, Tiểu Nhu Mễ nắm gấu quần của anh: “Cháu muốn cưỡi ngựa, cháu muốn cưỡi ngựa.”

“Ngây thơ” – Tiểu Thang Viên nhìn người chị đẻ trước mình mấy giây, trực tiếp hừ một cái rồi quay ra dựt quần anh: “Không cần cưỡi ngựa, cháu muốn chơi cảnh sát…kẻ trộm”

Tiểu Nhu Mễ không nghe: “Cháu không muốn chơi cảnh sát, cháu muốn cưỡi ngựa…”

“Khổng cần để ý đến chị ấy, chúng ta đi chơi cảnh sát và kẻ trộm.” – Tiểu Thang Viên kéo ống quần Cố Mộ Nghiêm, nhưng bởi vì không đủ lực nên cái chân sừng sững như gốc cây đại thụ của anh vẫn không hề di chuyển.

Cố Mộ Nghiêm nghe hai đứa nhóc đang ôm chân mình mà cãi nhau thì cảm thấy đau đầu vô cùng, anh không phải ba của chúng nó, vậy thì tại sao phải chơi trò cưỡi ngựa, dựa vào cái gì mà phải chơi trò cảnh sát và kẻ trộm với bọn mi, hai tên nhóc con này thật ngây thơ.

Những kẻ đang ngồi ăn sợ hãi vô cùng, nghe thấy câu nói của Tiểu Thang Viên và Tiểu Nhu Mễ thì khẩn trương kinh khủng, lo lắng nhìn chằm chằm Cố Mộ Nghiêm, bọn hắn biết anh không chỉ không kiên nhẫn với trẻ con mà còn cực kì ghét những đứa bé ầm ĩ, Cố Mộ Nghiêm mà tức giận thì chắc chắn hai đứa trẻ sẽ bị đánh đòn.

Tiểu Thang Viên và Tiểu Nhu Mễ sẽ không thể chịu nổi.

Hà Thần biết tình tình của Cố Mộ Nghiêm, đang muốn đi đến mang Tiểu Thang Viên và Tiểu Nhu Mễ ra, không biết vì sao khi đứng trước mặt Cố Mộ Nghiêm Hà Thần liền mất đi thân phận ba ruột của hai đứa nhóc, bọn chúng kiên quyết ôm chặt lấy hai chân của Cố Mộ Nghiêm, không muốn đi với Hà Thần. @diễn ^^^Đà[email protected]ê&&&Qúy^^Đôn

Tiểu Nhu Mễ là tiểu mĩ nữ, từ nhỏ cô bé đã thích trai đẹp, cô bé quay ra nói với Hà Thần: “Không, chú nhỏ đẹp trai hơn ba ba.”

Hà Thần bị bảo bối đả kích, con gái không thích mình nữa rồi.

“Tiểu Thang Viên, ba với con cùng nhau chơi đi” – Hà Thần mang ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn con trai.

Ai ngờ tiểu thang viên cũng không cho ba mình chút mặt mũi nào, trực tiếp từ chối: “Không cần”

Hà Diệc cười lớn, nó lăn lộn trên ghế sofa, cố gắng kiềm chế tiếng cười.

Cố Mộ Nghiêm dơ tay nhấc hai đứa nhóc đang bám chân mình lên, Hà Thần thấy vậy thì lo lắng nói: “Em cẩn thận chút, hai đứa nó vẫn còn nhỏ.”

Tiểu Thang Viên và Tiểu Nhu Mễ không hiểu sự lo lắng của ba ba mình, giống như rất vui khi được Cố Mộ Nghiêm nhấc lên không trung, hai đứa nhóc cười hì hì, cùng nhau nói: “Chơi với chú nhỏ thích hơn chơi với ba ba.” @Dị[email protected]ử@Hiên

“Hahaha…” – Trong phòng vang lên tiếng cười lớn của Hà Diệc, cậu nhóc ôm bụng lăn lộn.

Hà Thần bị đả kích nghiêm trọng, Cố Mộ Nghiêm vẫn được yêu thích hơn hắn, bây giờ hai bảo bối cũng thích Cố Mộ Nghiêm ôm ấp, nghĩ đến việc hắn phải chạy theo dỗ cái này, mua cái kia kết quả cũng không bằng việc Cố Mộ Nghiêm xuất hiện trước mặt bọn chúng.

Cố Mộ Nghiêm mang hai đứa nhóc vứt lên ghế sofa, kết quả hai bên cánh tay đều bị ôm chặt, bắt buộc anh phải ngồi xuống, hai đứa nhóc thấy thế liền nhào vào lòng anh, Tiểu Nhu Mễ lấy tay của mình để lên cổ Cố Mộ Nghiêm, Tiểu Thang Viên thấy thế thì cũng muốn: “Em trai hư hỏng, ba ba mau đến ôm em trai đi.”

“Chị mới hư hỏng” – Tiểu Thang Viên không yếu thế nói

Mặt Cố Mộ Nghiêm nghiêm lại: “Không được ầm ĩ, nếu không chú sẽ đánh mông.” @diễ[email protected]đà[email protected]ê@quý@đôn

Tiểu Thang Viên và Tiểu Nhu Mễ lập tức an tĩnh trở lại, hai đứa nhóc mở to mắt nhìn Cố Mộ Nghiêm khiến cho anh cảm thấy mình tội ác tày trời.

Hai đứa nhóc không an tĩnh được bao lâu thì bắt đầu líu ríu lại, thân thể béo tròn tìm vị trí thoải mái nhất mà nằm trong lòng anh.

Cố Mộ Nghiêm đỡ lấy bọn chúng, sợ hai đứa nhóc bị té ngã, đứa nhỏ thật phiền toái, không thể dữ dằn với chúng, cũng không thể đánh chúng.

Cố Chấn Đình thích thú nhìn hai đứa nhóc: “Mộ Nghiêm, con cùng Tiểu Tích cố gắng lên, nhanh chóng sinh mấy đứa nhỏ, nhìn Hà Thần mới mấy tháng đã có hai tiểu quỷ này rồi.”

Hà Thần tự hào, liếc xéo Cộ Mộ Nghiêm như muốn nói em thấy không, anh so với em lợi hại hơn nhiều

Cố Mộ Nghiêm trợn mắt nhìn Hà Thần, anh làm sao có thể thua Hà Thần, anh nhất định sẽ sinh ba, không, sinh bốn cho hắn xem.

Cố Trạch Giai đang an tĩnh ngồi một bên cũng nghiêng đầu nhìn về phía này.

Lý Hàm nhìn vẻ mặt ngây thơ của chồng mình thì lắc đầu,  đàn ông khi yêu thì cực kì ngây thơ.

Hà Thần đến ôm bả vai Lý Hàm, nhỏ giọng nói: “Vợ yêu, có phải anh rất lợi hại hay không?”

Lý Hàm trợn mắt, cô không nghĩ anh lại ngây thơ như vậy.

“Không có gì cả.” Cố Mộ Nghiêm nhìn đồng hồ trên cổ tay, anh vứt hai tiểu gia hỏa nghịch ngợm vào lòng Hà Thần sau đó phủi mông đứng dậy: “Đã đến lúc phải tới bệnh viện rồi.” @@@@Dđlqđ@@@@@

Cố Đình mở miệng: “Mộ Nghiêm, nếu tiểu Tích có thể xuất viện thì mau mau đưa nó về, ở nhà so với bệnh viện thoải mái hơn nhiều, thuận tiện chúng ta cùng nhau chăm sóc nó.”

“Ừm, con biết” – Cố Mộ Nghiêm nói.

Tiểu Thang Viên và Tiểu Nhu Mễ bị ném lên người Hà Thần thì coi hắn như một tấm đệm, Tiểu Thang viên trực tiếp để mông lên mặt Hà Thần.

Hà Thần không dám đẩy Tiểu Thang Viên, một tay vẫn chuẩn bị để đỡ cậu nhóc, sợ mình làm ngã bé: “Anh trai, mau đến ôm bọn nó đi.”

Lý Hàm đi đến, cô khom lưng ôm Tiểu Thang Viên, Tiểu Thang Viên không biết ba mình đang rất sợ hãi, nó khanh khách cười với Lý Hàm.

Hà Thần biết được chúng nó chính là ma quỷ nghích ngợm khoác áo thiên sứ.

Hàn Thu sợ Tần Tích nhàm chán liền đi đến chỗ khoa sơ sinh mượn vài cuốn sách về, Tần Tích vui mừng ra mặt, Hàn Thu mỉm cười, ngồi im cũng rất nhàm chán nên bà quyết định cầm bình nước ra ngoài.

Thời điểm Cố Mộ Nghiêm tới Tần Tích còn đang ngủ, anh nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào sau đó phát hiện đầu nàng đang dựa vào một quyển sách, anh nhìn thấy tất cả đều là về thai nhi. [email protected]đà[email protected]ê@quý@đôn

Bóng đen che khuất mình, Tần Tích mở mắt ra thì phát hiện Cố Mộ Nghiêm đứng cạnh mình từ bao giờ, dọa cô nhảy dựng lên, Cố Mộ Nghiêm nhìn cô: “Em đã muốn sinh em bé cho anh rồi hả?”

Hai má Tần Tích đỏ bừng, cô yên lặng không nói gì.

Cố Mộ Nghiêm ôm lấy vai cô: “Nếu em thích thì chúng ta sẽ sinh vài đứa, nhất định là so với Hà Thần còn tốt hơn nhiều, tốt nhất là chúng ta sinh bốn.”

Vành tai Tần Tích đều đỏ ửng, nhưng vẫn không chịu nhận: “Ai muốn sinh đứa nhỏ cho anh, lại còn sinh bốn nữa chứ, đừng có tự mình đa tình.”

“Chúng ta kết hôn rồi sinh đứa nhỏ là rất bình thường nha, cho dù không sinh thì em cũng là của anh.” – Cố Mộ Nghiêm nắm lấy tay cô, bá đạo nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương