Hàn Thu chớp mắt với Tần Tích, ý nói, cơ hội báo thù đã đến, bà muốn cho con dâu biết, bà tuyệt đối đứng về phía của con dâu, nên áp chế Mộ Nghiêm thật tốt.

Tần Tích thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm cho sặc một cái, cô thường nghe bẫy người, lại không nghĩ rằng nhà họ Cố lại thích bẫy con cái như vậy, không, là bẫy lẫn nhau.

Dưới sự cổ động của Hàn Thu và Cố Đình Dự, tiếng vỗ tay như lôi, tất cả mọi người đều một vẻ mặt xem kịch vui, Hàn Thu còn lấy máy chụp hình ra, tiêu cự nhắm ngay bọn họ, cảnh tượng hiếm có như vậy, không chụp lại quả thực quá có lỗi với chính mình.

Bây giờ bọn họ đứng ở đó đâm lao phải theo lao, cho dù Cố Mộ Nghiêm không tình nguyện, cũng không thể nào phất tay áo rời đi, chỉ là khi nghe được lời nói của Cố Đình Dự, sắc mặt âm trầm một chút.

Không nghĩ tới cha thế nhưng ra một chiêu này, tiền trảm hậu tấu.

Cố Mộ Nghiêm không để lại dấu vết đưa tay vào túi quần, bên trong có một chiếc nhẫn cưới, là anh đặt làm, ngày hôm qua mới nhận được, còn chưa kịp cho Tần Tích, cho nên lúc nào cũng mang theo bên người.

Trong mắt Tần Tích chợt lóe qua nét giảo hoạt, cô thế nhưng chưa từng quên chuyện chiếc nhẫn mười đồng kia, hại cô khi trở về bôi rất nhiều xà phòng, mất một lớp da mới lấy ra được, hôm nay là một cơ hội tốt, cô nhất định sẽ thật quý trọng.

"Cô phối hợp một chút, ngoan ngoãn đeo vào đấy." Cố Mộ Nghiêm một phát bắt được tay Tần Tích, hạ thấp giọng cảnh cáo cô, không cho phép cô giở trò.

"Xem biểu hiện của anh." Tần Tích nhìn anh, bày ra đôi mắt to vô tội, dùng âm lượng chỉ hai người mới có thể nghe, "Anh không hy vọng tôi từ chối anh ở trước mặt mọi người chứ, cái này hết sức mất mặt nha."

Sắc mặt Cố Mộ Nghiêm càng thêm âm trầm, "Nếu cô không muốn bị đánh..."

"Này, bây giờ anh đang uy hiếp tôi, tôi sẽ sợ hãi não liền dễ dàng bị chập mạch, chập mạch sẽ nói bậy." Trong lòng Tần Tích nổi trống ăn mừng.

Phong thủy luân chuyển rồi, hôm nay cuối cùng nông nô cũng nổi dậy bãi công, nếu không phải tình huống không cho phép, cô cũng muốn gào thét ăn mừng.

Môi Cố Mộ Nghiêm mấp máy, rất tốt, anh thật đúng là coi thường cô nhóc này, sớm muộn gì anh cũng sẽ cắt hết móng vuốt của cô.

Tần Tích ngạo nghễ đứng ở đó, cười mỉm nhìn anh, cô mới không để anh cầu hôn thành công dễ dàng như vậy đâu, dù không chỉnh anh, sau này cũng không có được kết quả tốt, còn không bằng trước tiên chơi cho sảng khoái một phen, cơ hội khó có được.

Cố Mộ Nghiêm thu hồi tâm tình lại, từ trong túi quần lấy ra chiếc nhẫn, cầm tay trái của cô lên, giọng nói ôn nhu lời nói nhỏ nhẹ, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, "Tần Tích, em có bằng lòng gả cho anh không?"

Tần Tích không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, "Không muốn."

"Cô nhóc chết tiệt này." Cố Mộ Nghiêm có chút nghiến răng nghiến lợi.

Người phía dưới cũng một mảnh xôn xao, hai mặt nhìn nhau.

Nụ cười trên mặt của Tần Tích không thay đổi, giọng mềm mại nói, "Thân ái, khi chúng ta qua lại anh đã từng nói, anh sẽ quỳ xuống cầu hôn em ở trước mặt mọi người, khi cầu hôn em chưa thấy ai đứng cả?"

Lời này của Tần Tích vừa nói ra, người phía dưới cũng bắt đầu ồn ào, rối rít muốn Cố Mộ Nghiêm quỳ xuống.

Nhìn Cố Mộ Nghiêm ăn quả đắng, trong lòng Cố Đình Dự phải nói là rất kích động, dẫn đầu vỗ tay, Hàn Thu có chút bận tâm, "Ông xã, anh có biết sau khi chuyện này xảy ra Mộ Nghiêm sẽ tức giận, thân thể của con dâu. . ."

"Em đừng coi thường Tiểu Tích." Cố Đình Dự thế nhưng thật vừa mắt cô con dâu này.

Cố Mộ Nghiêm nhìn Tần Tích, cô nhóc này còn chơi đến thật sảng khoái, rất tốt, quét mắt nhìn mọi người một cái, sau đó thong dong đơn độc quỳ gối xuống, chẳng qua khi Cố Mộ Nghiêm không nói hai lời thật sự quỳ xuống, Tần Tích cũng sững sờ một chút, cô không ngờ Cố Mộ Nghiêm sẽ dứt khoát như vậy, chỉ là ánh mắt kia giống như hận không thể lập tức cầm roi xát nước muối đánh cô, Tần Tích nuốt một ngụm nước bọt, sẽ không chơi quá trớn chứ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương