Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc
-
Chương 2: Nhanh lấy dao tới đây, tôi muốn làm thịt cô ta
Sau khi Tần Tích nôn xong, cảm thấy thoải mái hơn, muốn kéo giấy chùi miệng, bất quá giấy này là làm từ chất liệu gì, kéo cũng đã kéo liên tiếp nhưng không đứt, nhưng mà sờ vào chất liệu thật đúng là thoải mái, không hổ là chỗ đốt tiền bạc, ngay cả giấy vệ sinh cũng cao cấp hơn so với chỗ khác.
Giờ phút này sắc mặt của Cố Mộ Nghiêm đã không thể dùng từ xanh mét để hình dung, đây quả thực là khúc nhạc dạo trước khi núi lửa bạo phát, mưa gió sắp tới, cô gái này nôn lên người của anh còn chưa tính, vậy mà còn dám kéo quần áo của anh lau miệng nữa chứ.
Một đôi mắt tỏa ra lửa giận hừng hực, hận không thể thiêu đốt cô gái trước mắt này thành tro tàn.
"Lấy dao tới! !" Cố Mộ Nghiêm tức giận đến toàn thân phát run, không lấy một bàn tay của cô gái này, anh khó có thể nguôi giận.
Nếu như giờ phút này Tần Tích tỉnh táo, chỉ sợ bắp chân đã sớm sợ tới mức lạnh run, cô muốn trở lại tìm Diệp Thập Nhất, nhưng mà giống như cô không tìm được cửa ở đâu, cái WC này thật lớn.
Khi nhìn thấy mấy cái micrô, mắt Tần Tích sáng lên, WC còn có thể ca hát, Tần Tích đã uống đến u mê hồ đồ, trình độ suy luận đã giảm xuống đến không bằng một đứa trẻ.
"Cố thiếu, Cố thiếu, xin anh bớt giận, cô gái này uống say rồi, đuổi cô ấy ra ngoài là được, chém cô ấy chỉ bẩn tay anh, anh nói phải không?" Phát Tiểu Lý bất chấp khó khăn tiến lên, ánh mắt ý bảo người khác nhanh đuổi Tần Tích ra, nhưng mà còn chưa đến gần, một bài Thanh Tàng cao nguyên vang vọng tất cả phòng, mọi người lập tức bịt lấy lỗ tai.
"Đó chính là Thanh Tàng cao nguyên."
"Người nào TMD chỉnh âm lượng cao như vậy, nhanh tắt đi!" Âm thanh đột nhiên lớn lên, lỗ tai của Lý Mặc mơ hồ cảm giác đau đớn, nhịn không được chửi tục một câu.
Người ở gần đó vội vàng tắt âm lượng, gầm lên hai câu, thấy không có âm thanh, Tần Tích vỗ vỗ micrô, nhíu nhíu mày, không phải bị cô làm hư rồi chứ, chất lượng kiểu gì vậy, Tần Tích tiện tay ném đi, kết quả nện trúng người vô tội bên cạnh.
Đột nhiên, Cố Mộ Nghiêm cầm thùng rượu lên, bước đến trước mặt Tần Tích, trực tiếp đổ từ trên đầu xuống, may mắn đá bên trong đều đã tan, bất quá cũng lạnh thấu xương, Tần Tích rùng mình ớn lạnh, sau đó nhìn vào mặt của Cố Mộ Nghiêm hắt xì triền miên, cô xoa xoa cái mũi, hơi thanh tỉnh được một chút, chỉ là vừa ngẩng đầu liền chống lại một ánh mắt muốn giết người, cô lại nhịn không được rùng mình ớn lạnh, lại càng thanh tỉnh hơn!
Tần Tích quét mắt chung quanh một cái, thấy mọi người nhìn chằm chằm mình, miệng không phát ra một tiếng, làm trong lòng cô có chút hoang mang, chuyện gì xảy ra vậy.
Như thế nào cô lại ở trong này? Diệp Thập Nhất đâu? Chẳng lẽ cô bị bắt cóc hả? Không phải đâu, mấy tên bắt cóc này cũng quá không có mắt nhìn, cô một nghèo hai khổ, chỉ có quả thận thì còn có chút đáng giá!
Đột nhiên, cô nghe thấy được một cỗ mùi hôi, đương nhiên phát ra từ trên người của người đàn ông trước mặt này, cô bịt mũi lui về phía sau một bước, trên mặt tràn đầy ghét bỏ.
Mà đúng là biểu tình của cô, triệt để kích thích đến Cố Mộ Nghiêm, lại một lần nữa nghiến răng nghiến lợi nói, "Nhanh lấy dao tới đây, tôi muốn làm thịt cô ta!"
Cô gái này vậy mà còn dám bày ánh mắt ghét bỏ nhìn anh, toàn bộ trên người anh là do người nào ban tặng chứ!
"Cố thiếu, bình tĩnh một chút!" Lý Mặc ngăn chặn anh lại, "Còn hai ngày nữa hội đồng quản trị liền chọn cậu làm tổng giám đốc Thịnh Vũ, hiện tại là lúc mấu chốt nhất, cậu không thể nháo ra chuyện! Cậu phải nhịn, chờ qua thời gian này, cậu muốn làm như thế nào cũng được! Tôi tuyệt đối không ngăn cản cậu, người anh em là tôi sẽ đứng một bên xem diễn trò!"
Hôm nay Cố Mộ Nghiêm thật sự muốn chém cô gái này, lấy thực lực của Cố Gia ra là có thể áp chế xuống, nhưng mà khó tránh khỏi không bị người có tâm mang ra mổ xẻ, đến lúc đó ảnh hưởng đến kết quả liền không tốt.
Giờ phút này sắc mặt của Cố Mộ Nghiêm đã không thể dùng từ xanh mét để hình dung, đây quả thực là khúc nhạc dạo trước khi núi lửa bạo phát, mưa gió sắp tới, cô gái này nôn lên người của anh còn chưa tính, vậy mà còn dám kéo quần áo của anh lau miệng nữa chứ.
Một đôi mắt tỏa ra lửa giận hừng hực, hận không thể thiêu đốt cô gái trước mắt này thành tro tàn.
"Lấy dao tới! !" Cố Mộ Nghiêm tức giận đến toàn thân phát run, không lấy một bàn tay của cô gái này, anh khó có thể nguôi giận.
Nếu như giờ phút này Tần Tích tỉnh táo, chỉ sợ bắp chân đã sớm sợ tới mức lạnh run, cô muốn trở lại tìm Diệp Thập Nhất, nhưng mà giống như cô không tìm được cửa ở đâu, cái WC này thật lớn.
Khi nhìn thấy mấy cái micrô, mắt Tần Tích sáng lên, WC còn có thể ca hát, Tần Tích đã uống đến u mê hồ đồ, trình độ suy luận đã giảm xuống đến không bằng một đứa trẻ.
"Cố thiếu, Cố thiếu, xin anh bớt giận, cô gái này uống say rồi, đuổi cô ấy ra ngoài là được, chém cô ấy chỉ bẩn tay anh, anh nói phải không?" Phát Tiểu Lý bất chấp khó khăn tiến lên, ánh mắt ý bảo người khác nhanh đuổi Tần Tích ra, nhưng mà còn chưa đến gần, một bài Thanh Tàng cao nguyên vang vọng tất cả phòng, mọi người lập tức bịt lấy lỗ tai.
"Đó chính là Thanh Tàng cao nguyên."
"Người nào TMD chỉnh âm lượng cao như vậy, nhanh tắt đi!" Âm thanh đột nhiên lớn lên, lỗ tai của Lý Mặc mơ hồ cảm giác đau đớn, nhịn không được chửi tục một câu.
Người ở gần đó vội vàng tắt âm lượng, gầm lên hai câu, thấy không có âm thanh, Tần Tích vỗ vỗ micrô, nhíu nhíu mày, không phải bị cô làm hư rồi chứ, chất lượng kiểu gì vậy, Tần Tích tiện tay ném đi, kết quả nện trúng người vô tội bên cạnh.
Đột nhiên, Cố Mộ Nghiêm cầm thùng rượu lên, bước đến trước mặt Tần Tích, trực tiếp đổ từ trên đầu xuống, may mắn đá bên trong đều đã tan, bất quá cũng lạnh thấu xương, Tần Tích rùng mình ớn lạnh, sau đó nhìn vào mặt của Cố Mộ Nghiêm hắt xì triền miên, cô xoa xoa cái mũi, hơi thanh tỉnh được một chút, chỉ là vừa ngẩng đầu liền chống lại một ánh mắt muốn giết người, cô lại nhịn không được rùng mình ớn lạnh, lại càng thanh tỉnh hơn!
Tần Tích quét mắt chung quanh một cái, thấy mọi người nhìn chằm chằm mình, miệng không phát ra một tiếng, làm trong lòng cô có chút hoang mang, chuyện gì xảy ra vậy.
Như thế nào cô lại ở trong này? Diệp Thập Nhất đâu? Chẳng lẽ cô bị bắt cóc hả? Không phải đâu, mấy tên bắt cóc này cũng quá không có mắt nhìn, cô một nghèo hai khổ, chỉ có quả thận thì còn có chút đáng giá!
Đột nhiên, cô nghe thấy được một cỗ mùi hôi, đương nhiên phát ra từ trên người của người đàn ông trước mặt này, cô bịt mũi lui về phía sau một bước, trên mặt tràn đầy ghét bỏ.
Mà đúng là biểu tình của cô, triệt để kích thích đến Cố Mộ Nghiêm, lại một lần nữa nghiến răng nghiến lợi nói, "Nhanh lấy dao tới đây, tôi muốn làm thịt cô ta!"
Cô gái này vậy mà còn dám bày ánh mắt ghét bỏ nhìn anh, toàn bộ trên người anh là do người nào ban tặng chứ!
"Cố thiếu, bình tĩnh một chút!" Lý Mặc ngăn chặn anh lại, "Còn hai ngày nữa hội đồng quản trị liền chọn cậu làm tổng giám đốc Thịnh Vũ, hiện tại là lúc mấu chốt nhất, cậu không thể nháo ra chuyện! Cậu phải nhịn, chờ qua thời gian này, cậu muốn làm như thế nào cũng được! Tôi tuyệt đối không ngăn cản cậu, người anh em là tôi sẽ đứng một bên xem diễn trò!"
Hôm nay Cố Mộ Nghiêm thật sự muốn chém cô gái này, lấy thực lực của Cố Gia ra là có thể áp chế xuống, nhưng mà khó tránh khỏi không bị người có tâm mang ra mổ xẻ, đến lúc đó ảnh hưởng đến kết quả liền không tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook