Hôn Trộm Làn Gió
-
Chương 49
Cận Tập Ngôn nhìn cô một cái, mở hộp ra: “Em thật sự nghĩ như vậy sao?”
Mặc dù là một câu hỏi, nhưng anh nói với giọng khẳng định chắc chắn là như vậy.
Hướng Vãn Vãn nhìn đi chỗ khác, cười gượng: “Làm sao có thể thế được.”
Cảm thấy giọng điệu của mình có chút chột dạ, cô bình tĩnh bổ sung: “Anh đẹp trai như vậy, làm sao em nỡ ném vào mặt được.”
“Em biết là tốt.” Cận Tập Ngôn hài lòng nói.
Cận Tập Ngôn lấy chiếc vòng tay ra, ngón tay vân vê vài lần, chiếc nhẫn liền tách ra khỏi chiếc vòng.
Đeo chiếc vòng vào cổ tay của Hướng Vãn Vãn, trên làn da trắng nõn nổi bật lên viên kim cương màu hồng xinh đẹp, cả hai kết hợp với nhau cực kỳ hài hòa đẹp mắt.
Chỉ đến khi bàn tay của Cận Tập Ngôn trượt từ cổ tay đến lòng bàn tay cô, vươn tay nắm lấy một ngón tay của Hướng Vãn Vãn.
Tim cô vô thức đập nhanh hơn, cả người rơi vào trạng thái căng thẳng. Mà người đang cầm chiếc nhẫn là Cận Tập Ngôn, cũng không khá hơn là bao.
Anh nhìn chằm chằm vào ngón áp út của cô, yết hầu khẽ trượt: “Đeo lên đây được không?”
Nói xong, không cần nhận được sự động ý của cô, anh đã đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô với vẻ mặt nghiêm túc.
Kích thước của mỗi ngón tay là khác nhau, mà anh không ngần ngại trực tiếp đeo thẳng lên ngón tay cô, rõ ràng là đã có chuẩn bị từ trước.
Hướng Vãn Vãn không thể không nói: “Anh à, nhẫn đính hôn không phải đeo ở ngón áp út.”
“Ồ” Cận Tập Ngôn như không nghe thấy lời cô nói, càng nghiêm túc đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô: “Đeo ở đó, lúc anh không ở đây, những kẻ có ý đồ với em sẽ ít đi một chút.”
Hướng Vãn Vãn không chớp mắt nhìn chiếc nhẫn từ từ được đeo lên ngón tay mình.
Cả hai đang rất nghiêm túc, như đang thực sự ở trong lễ đường cử hành hôn lễ vậy.
Nhưng, khi chiếc nhẫn được đeo hoàn toàn vào ngón áp út của Hướng Vãn Vãn, cả hai người đều sửng sốt khi thấy chiếc nhẫn lỏng lẻo, không khít với ngón tay, bất cứ khi nào cũng có thể rơi ra.
Bầu không khí trở nên gượng gạo.
Cận Tập Ngôn không thể không hoài nghi khi nhìn chằm chằm.
Một lúc sau, Hướng Vãn Vãn phá vỡ bầu không khí bế tắc này: “Vậy là anh trai, đến size tay của em anh cũng không biết, nên mua bừa sao?”
Cận Tập Ngôn: “Anh đã đo rồi.”
Hướng Vãn Vãn nghĩ đến những bộ phim truyền hình, mỗi khi nam chính muốn cầu hôn nữ chính, anh ta sẽ dùng tay lén lút đo ngón tay nữ chính để mua đúng cỡ nhẫn, nên cô nghĩ Cận Tập Ngôn cũng làm như vậy.
Thấy sắc mặt của anh rất xấu.
Trong lòng tuy có chút mất mát, nhưng vẫn an ủi anh: “Đó có thể do tay anh đo không chính xác rồi. Cảm nhận sai cũng là điều bình thường mà.”
“Không phải.” Cận Tập Ngôn cũng từ trong túi lấy ra một chiếc hộp khác, mở nắp hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn nam cũng có cùng kiểu dáng.
Bên cạnh chiếc nhẫn có một sợi chỉ đỏ, ở giữa sợi chỉ có thắt một cái nút.
Hướng Vãn Vãn chỉ vào sợi chỉ đỏ: “Đây là?”
Cận Tập Ngôn: “Số đo lúc trước.”
“Lúc trước là bao lâu?” Hướng Vãn Vãn âm thầm mắng “cầm thú”, hỏi: “Khi em học cấp ba sao?”
Cận Tập Ngôn nghiêm mặt nói: “Đêm trước khi em đi tập quân sự.”
Vừa nói, anh lấy ra sợi chỉ đỏ, luồn nó vào ngón áp út của Hướng Vãn Vãn. Sợi chỉ đỏ rõ ràng là lớn hơn.
Cận Tập Ngôn cau mày nhìn chằm chằm vào cô: “Không ăn uống tử tế?”
Hướng Vãn Vãn chột dạ: “À thì…..”
Cô luôn ăn rất chậm, nhưng trong quân đội có thời gian quy định, mỗi lần cô đều ăn được một nửa là đã hết thời gian an rồi, nếu ăn nhanh quá sẽ cảm thấy khó chịu, nên trong suốt thời gian tập quân sự cô đều không hề ăn no.
Vốn dĩ bình thường cường độ huấn luyện dày đặc, ngoại trừ ăn cơm thì cũng không còn gì khác để ăn.
Cân nặng cứ vậy mà giảm xuống.
Chỉ không nghĩ tới cân nặng giảng xuống, đến ngón tay cũng nhỏ đi.
Cận Tập Ngôn: “Gầy đi bao nhiêu?”
Hướng Vãn Vãn: “Không nhiều lắm đâu.”
Không tin lời cô nói, Cận Tập Ngôn liền ôm eo cô đi về phía phòng bếp.
Trong phòng bếp có một cái cân điện tử, ngày đầu tiên khi hai người dọn đến đây, cô đã mua nó ở siêu thị để theo dõi cân nặng hàng ngày.
Cận Tập Ngôn đặt cô lên cân.
42kg.
Khi cô mới mua chiếc cân này về, Hướng Vãn Vãn kéo Cận Tập Ngôn tới cùng nhau cân, lúc đó cô nặng 45kg.
So sánh với lúc đó, gầy đi tròn 3kg.
Cận Tập Ngôn cau mày sâu hơn. Khi anh đến đón cô ở cổng trại quân đội, ôm lấy cô đã cảm thấy cô gầy rồi, nhưng không nghĩ tới sẽ gầy như vậy.
Sắc mặt anh càng ngày càng nghiêm túc, Hướng Vãn Vãn lo lắng nuốt nước bọt, duỗi ngón giữa ra, cầm lấy chiếc nhẫn từ trong tay anh: “Anh à, đính hôn là đeo ngón giữa, người khác nhìn thấy là cũng biết em đã có vị hôn phu rồi.”
Vừa nói, cô vừa đeo nhẫn vào, không ngờ chiếc nhẫn vẫn rộng hơn ngón giữa.
Vẻ mặt Cận Tập Ngôn càng trở nên xấu hơn: “……”
Hướng Vãn Vãn an ủi: “Anh à, ý nghĩa của việc đeo lên ngón nào đều là do người khác nói, chúng ta không nên nghe theo những gì người ta nói. Em cảm thấy nhẫn đính hôn đeo ở ngón trỏ cũng tốt.”
Hướng Vãn Vãn xấu hổ tháo chiếc nhẫn ra, đeo thử nó vào cả mười ngón tay….nhưng không ngờ vẫn to hơn.
“….”
Ngón út không cần phải thử, chỉ có ngón cái là chưa đeo lên, chỉ là……
Đặt chiếc nhẫn ở gần ngón tay cái, Hướng Vãn Vãn thế nào cũng không thể xuống tay được.
Không có ai đeo nhẫn đính hôn ở ngón cái cả.
Hướng Vãn Vãn cũng không biết phải làm thế nào. Nhìn những ngón tay đeo không vừa của mình mà như c.h.ế.t lặng, không nói nên lời.
Cận Tập Ngôn thở dài một hơi, nhận lấy chiếc nhẫn và cài nó vào lại chiếc vòng tay.
Chiếc nhẫn vừa cài vào liền trở thành một phần của chiếc vòng tay.
Hướng Vãn Vãn thở phào nhẹ nhõm, khen ngợi: “Chiếc nhẫn này dùng để làm vật chủ đạo của chiếc vòng tay này thật đẹp nha, anh trai thật có con mắt tinh tường.”
Cận Tập Ngôn nhướng mày, ngữ khí tràn đầy tức giận: “Làm nhẫn nhìn vẫn đẹp hơn.”
“Đó là điều đương nhiên rồi, em cũng đeo giúp anh nhé.” Hướng Vãn Vãn cầm lấy chiếc hộp của anh, lấy chiếc nhẫn nam ra vào đeo vào ngón áp út của Cận Tập Ngôn.
Những ngón tay trắng trẻo của người đàn ông kết hợp với những viên kim cương màu hồng hài hòa một cách khó hiểu, nhưng tạo thêm một cảm giác ấm áp.
Hướng Vãn Vãn hài lòng nhìn, nhưng Cận Tập Ngôn lại cảm thấy nó quá chói mắt.
Cận Tập Ngôn nắm tay cô và đi ra ngoài.
Hướng Vãn Vãn: “Chúng ta đi đâu đây?”
Cận Tập Ngôn: “Đi mua đồ tẩm bổ cho em.”
Hai người đi thẳng đến siêu thị to nhất gần đó.
Cô đã 20 ngày không đi siêu thị hay ăn đồ ăn vặt rồi, đêm nào cũng nghĩ tới nó, Hướng Vãn Vãn vừa vào siêu thị đã đi thẳng tới khu đồ ăn vặt.
Cận Tập Ngôn đi cùng cô, nhưng không ở lại, anh nói: “Anh đi mua rau và thịt, em chọn đồ ăn vặt xong đến tìm anh nhé.”
Hướng Vãn Vãn gật đầu: “Vâng ạ.”
Sau đó liền chìm vào thế giới đồ ăn vặt.
Cận Tập Ngôn đẩy xe đến khu vực nguyên liệu, nhìn một loạt các thực phẩm tràn đầy màu sắc, anh không biết nên chọn thế nào.
Dựa theo tiêu chí càng đắt càng tốt, anh đi cả khu nguyên liệu, để vào xe tất cả những món đồ có giá tương đối cao.
Khi bước đến khu vực bán móng giò heo tươi sống, có dì trung niên cầm một chiếc kẹp gắp lên một chiếc móng giò, dò xét một lúc rồi mới nói với chủ quầy: “Chiếc móng giò này là của ngày hôm nay sao?”
Chủ quầy: “Dì thật tinh mắt, con heo này mới được mổ sáng nay, móng giò này vừa mới về, tươi lắm đấy.”
Dì trung niên cười nói: “Tôi nhìn là biết mà! Máu còn rất tươi. Lấy giúp tôi hai cái to nhất. Cháu gái tôi gần đây gần quá rồi, tôi phải bồi bổ tốt cho nó.”
Từ “bồi bổ” này dễ dàng giải quyết vấn đề lo lắng trong lòng Cận Tập Ngôn.
Anh dừng xe đẩy lại, đứng bên cạnh dì, khiêm tốn hỏi ý kiến: “Dì ơi, ăn cái này rất bổ sao?”
Dì trung niên quay đầu lại: “Đúng vậy, móng giò hầm rất bổ! Không chỉ có tác dụng dưỡng nhan, nếu hầm thêm cùng các nguyên liệu khác còn có thể bồi bổ khí huyết, con gái ăn rất tốt.”
Dì vừa nói, ánh mắt liền rơi vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của Cận Tập Ngôn, lập tức sắc mặt trở nên đầy ẩn ý: “Chàng trai, cháu đã kết hôn rồi sao? Đây là muốn bồi bổ thân thể cho vợ sao?”
Cận Tập Ngôn nhìn khu bán đồ ăn nhanh trong siêu thị, mím môi gật đầu.
Dì nhìn anh từ trên xuống dưới: “Thân hình cháu nhìn rất tốt nha, vợ cháu thật sự phải bồi bổ thật tốt!”
Cận Tập Ngôn: “Mua móng giò này về rồi nấu thế nào cho bổ ạ?”
“Rất đơn giản!” Dì nhiệt tình nói: “Người chồng bây giờ biết nghĩ đến vợ như cháu không nhiều đâu! Vợ cháu thật may mắn! Hôm nay dì sẽ truyền thụ lại cho cháu công thức gia truyền của dì.”
“Được ạ.” Cận Tập Ngôn gật đầu, vẻ mặt còn nghiêm túc hơn đi thi đại học.
Dì: “Móng giò cùng với táo đỏ, nhân sâm, kỷ tử, mã đề, hoàng kỳ, hầm vài tiếng. Ăn không chỉ ngon mà còn rất tốt, đặc biệt thích hợp cho vợ chồng mới cưới như cháu.”
Cận Tập Ngôn tiếp thu kiến thức, gật đầu. Sau đó nói với chủ quầy: “Giúp tôi chọn hai cái to nhất.”
Sau khi biết mình muốn mua gì, việc mua sắm của Cận Tập Ngôn trở nên có ý nghĩa hơn. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên siêu thị, anh đến khu vực bán nhân sâm và các loại đồ bổ khác, nhưng nhìn những củ nhân sâm bé xíu ở đây, cũng không biết có thể bổ được cái gì.
Món canh bổ dưỡng này nghe có vẻ đơn giản, nên Cận Tập Ngôn định tự tay làm, chỉ cầm là làm cho cô gái nhỏ ăn, cái nào cũng phải là nguyên liệu tốt nhất.
Anh trực tiếp gọi điện cho Trần Sâm, để anh ta mua hai củ nhân sâm thượng hạng, cũng như táo đỏ, kỷ tử, mã đề và hoàng kỳ, mua xong liền mang đến nhà.
Khi Hướng Vãn Vãn chọn xong đồ ăn vặt và đi tìm Cận Tập Ngôn, thì thấy anh đang chọn trái cây một cách rất nghiêm túc. Nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy có chút sợ hãi. Nhìn xe đẩy chất đầy những nguyên liệu cao cấp, Hướng Vãn Vãn liền nói:
“Anh à, anh đặc biệt đến để tra tấn em đúng không? Anh thì không biết nấu ăn, mua nhiều đồ ăn như vậy rồi không phải lại đến tay em nấu sao.”
Cận Tập Ngôn nhìn cô: “Ai nói muốn em nấu?”
Hướng Vãn Vãn: “Thiếu gia mười ngón tay không chạm nước như anh chẳng nhẽ còn muốn nấu cho em ăn sao?”
Hướng Vãn Vãn “hừ” một tiếng, vẻ mặt “đừng có mà coi thường anh.”
Như là không hài lòng với lời nói của cô vậy.
Nhìn dáng vẻ của anh còn càng cảm thấy đáng sợ hơn.
Hướng Vãn Vãn huých khuỷu tay vào anh, ngữ khí có chút không xác định: “Anh thật sự muốn nấu cho em ăn à?”
Cận Tập Ngôn: “Không được sao?”
Vị thiếu gia rửa bát còn không nổi này lại muốn nấu cơm cho cô, không biết nên cảm thấy vinh hạnh hay nên đau lòng mình nữa.
Hướng Vãn Vãn trầm mặc một lúc, cố gắng xua tan suy nghĩ trong lòng: “Anh à, anh có lòng như vậy em đã rất vui rồi, nhưng vừa đi một chặng đường dài để đến đây, quá vất vả, hay là để em nấu cho nhé?”
Cận Tập Ngôn kiên quyết nói: “Anh làm cho em ăn.”
“….”
Hướng Vãn Vãn cảm nhận được sự “không thể không làm” của anh, cô nở một nụ cười mong đợi: “Vậy sao? Thế em rất mong chờ nhé!”
Cứ vậy, cả hai người với những suy nghĩ khác nhau, cùng nhau về nhà.
Vừa về đến nhà không lâu, Trần Sâm cũng mang một túi đồ to đi vào nhà.
Hướng Vãn Vãn rất nóng lòng muốn xem Cận Tập Ngôn sẽ làm bữa tối như thế nào, có thể làm ra được món gì.
Cận Tập Ngôn không cho cô nhìn: “Em về phòng xem TV đi.”
Những túi lớn túi nhỏ trên bàn không phải là những thứ mà thiếu gia như anh có thể xử lý được, Hướng Vãn Vãn đề nghị: “Hay là em ở đây nhé, còn có thể giúp đỡ được anh.”
Cận Tập Ngôn tự tin nói: “Không cần.”
Sự “tự tin” này thật mơ hồ, Hướng Vãn Vãn thậm chí còn cảm thấy càng bất an hơn.
Mặc dù là một câu hỏi, nhưng anh nói với giọng khẳng định chắc chắn là như vậy.
Hướng Vãn Vãn nhìn đi chỗ khác, cười gượng: “Làm sao có thể thế được.”
Cảm thấy giọng điệu của mình có chút chột dạ, cô bình tĩnh bổ sung: “Anh đẹp trai như vậy, làm sao em nỡ ném vào mặt được.”
“Em biết là tốt.” Cận Tập Ngôn hài lòng nói.
Cận Tập Ngôn lấy chiếc vòng tay ra, ngón tay vân vê vài lần, chiếc nhẫn liền tách ra khỏi chiếc vòng.
Đeo chiếc vòng vào cổ tay của Hướng Vãn Vãn, trên làn da trắng nõn nổi bật lên viên kim cương màu hồng xinh đẹp, cả hai kết hợp với nhau cực kỳ hài hòa đẹp mắt.
Chỉ đến khi bàn tay của Cận Tập Ngôn trượt từ cổ tay đến lòng bàn tay cô, vươn tay nắm lấy một ngón tay của Hướng Vãn Vãn.
Tim cô vô thức đập nhanh hơn, cả người rơi vào trạng thái căng thẳng. Mà người đang cầm chiếc nhẫn là Cận Tập Ngôn, cũng không khá hơn là bao.
Anh nhìn chằm chằm vào ngón áp út của cô, yết hầu khẽ trượt: “Đeo lên đây được không?”
Nói xong, không cần nhận được sự động ý của cô, anh đã đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô với vẻ mặt nghiêm túc.
Kích thước của mỗi ngón tay là khác nhau, mà anh không ngần ngại trực tiếp đeo thẳng lên ngón tay cô, rõ ràng là đã có chuẩn bị từ trước.
Hướng Vãn Vãn không thể không nói: “Anh à, nhẫn đính hôn không phải đeo ở ngón áp út.”
“Ồ” Cận Tập Ngôn như không nghe thấy lời cô nói, càng nghiêm túc đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô: “Đeo ở đó, lúc anh không ở đây, những kẻ có ý đồ với em sẽ ít đi một chút.”
Hướng Vãn Vãn không chớp mắt nhìn chiếc nhẫn từ từ được đeo lên ngón tay mình.
Cả hai đang rất nghiêm túc, như đang thực sự ở trong lễ đường cử hành hôn lễ vậy.
Nhưng, khi chiếc nhẫn được đeo hoàn toàn vào ngón áp út của Hướng Vãn Vãn, cả hai người đều sửng sốt khi thấy chiếc nhẫn lỏng lẻo, không khít với ngón tay, bất cứ khi nào cũng có thể rơi ra.
Bầu không khí trở nên gượng gạo.
Cận Tập Ngôn không thể không hoài nghi khi nhìn chằm chằm.
Một lúc sau, Hướng Vãn Vãn phá vỡ bầu không khí bế tắc này: “Vậy là anh trai, đến size tay của em anh cũng không biết, nên mua bừa sao?”
Cận Tập Ngôn: “Anh đã đo rồi.”
Hướng Vãn Vãn nghĩ đến những bộ phim truyền hình, mỗi khi nam chính muốn cầu hôn nữ chính, anh ta sẽ dùng tay lén lút đo ngón tay nữ chính để mua đúng cỡ nhẫn, nên cô nghĩ Cận Tập Ngôn cũng làm như vậy.
Thấy sắc mặt của anh rất xấu.
Trong lòng tuy có chút mất mát, nhưng vẫn an ủi anh: “Đó có thể do tay anh đo không chính xác rồi. Cảm nhận sai cũng là điều bình thường mà.”
“Không phải.” Cận Tập Ngôn cũng từ trong túi lấy ra một chiếc hộp khác, mở nắp hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn nam cũng có cùng kiểu dáng.
Bên cạnh chiếc nhẫn có một sợi chỉ đỏ, ở giữa sợi chỉ có thắt một cái nút.
Hướng Vãn Vãn chỉ vào sợi chỉ đỏ: “Đây là?”
Cận Tập Ngôn: “Số đo lúc trước.”
“Lúc trước là bao lâu?” Hướng Vãn Vãn âm thầm mắng “cầm thú”, hỏi: “Khi em học cấp ba sao?”
Cận Tập Ngôn nghiêm mặt nói: “Đêm trước khi em đi tập quân sự.”
Vừa nói, anh lấy ra sợi chỉ đỏ, luồn nó vào ngón áp út của Hướng Vãn Vãn. Sợi chỉ đỏ rõ ràng là lớn hơn.
Cận Tập Ngôn cau mày nhìn chằm chằm vào cô: “Không ăn uống tử tế?”
Hướng Vãn Vãn chột dạ: “À thì…..”
Cô luôn ăn rất chậm, nhưng trong quân đội có thời gian quy định, mỗi lần cô đều ăn được một nửa là đã hết thời gian an rồi, nếu ăn nhanh quá sẽ cảm thấy khó chịu, nên trong suốt thời gian tập quân sự cô đều không hề ăn no.
Vốn dĩ bình thường cường độ huấn luyện dày đặc, ngoại trừ ăn cơm thì cũng không còn gì khác để ăn.
Cân nặng cứ vậy mà giảm xuống.
Chỉ không nghĩ tới cân nặng giảng xuống, đến ngón tay cũng nhỏ đi.
Cận Tập Ngôn: “Gầy đi bao nhiêu?”
Hướng Vãn Vãn: “Không nhiều lắm đâu.”
Không tin lời cô nói, Cận Tập Ngôn liền ôm eo cô đi về phía phòng bếp.
Trong phòng bếp có một cái cân điện tử, ngày đầu tiên khi hai người dọn đến đây, cô đã mua nó ở siêu thị để theo dõi cân nặng hàng ngày.
Cận Tập Ngôn đặt cô lên cân.
42kg.
Khi cô mới mua chiếc cân này về, Hướng Vãn Vãn kéo Cận Tập Ngôn tới cùng nhau cân, lúc đó cô nặng 45kg.
So sánh với lúc đó, gầy đi tròn 3kg.
Cận Tập Ngôn cau mày sâu hơn. Khi anh đến đón cô ở cổng trại quân đội, ôm lấy cô đã cảm thấy cô gầy rồi, nhưng không nghĩ tới sẽ gầy như vậy.
Sắc mặt anh càng ngày càng nghiêm túc, Hướng Vãn Vãn lo lắng nuốt nước bọt, duỗi ngón giữa ra, cầm lấy chiếc nhẫn từ trong tay anh: “Anh à, đính hôn là đeo ngón giữa, người khác nhìn thấy là cũng biết em đã có vị hôn phu rồi.”
Vừa nói, cô vừa đeo nhẫn vào, không ngờ chiếc nhẫn vẫn rộng hơn ngón giữa.
Vẻ mặt Cận Tập Ngôn càng trở nên xấu hơn: “……”
Hướng Vãn Vãn an ủi: “Anh à, ý nghĩa của việc đeo lên ngón nào đều là do người khác nói, chúng ta không nên nghe theo những gì người ta nói. Em cảm thấy nhẫn đính hôn đeo ở ngón trỏ cũng tốt.”
Hướng Vãn Vãn xấu hổ tháo chiếc nhẫn ra, đeo thử nó vào cả mười ngón tay….nhưng không ngờ vẫn to hơn.
“….”
Ngón út không cần phải thử, chỉ có ngón cái là chưa đeo lên, chỉ là……
Đặt chiếc nhẫn ở gần ngón tay cái, Hướng Vãn Vãn thế nào cũng không thể xuống tay được.
Không có ai đeo nhẫn đính hôn ở ngón cái cả.
Hướng Vãn Vãn cũng không biết phải làm thế nào. Nhìn những ngón tay đeo không vừa của mình mà như c.h.ế.t lặng, không nói nên lời.
Cận Tập Ngôn thở dài một hơi, nhận lấy chiếc nhẫn và cài nó vào lại chiếc vòng tay.
Chiếc nhẫn vừa cài vào liền trở thành một phần của chiếc vòng tay.
Hướng Vãn Vãn thở phào nhẹ nhõm, khen ngợi: “Chiếc nhẫn này dùng để làm vật chủ đạo của chiếc vòng tay này thật đẹp nha, anh trai thật có con mắt tinh tường.”
Cận Tập Ngôn nhướng mày, ngữ khí tràn đầy tức giận: “Làm nhẫn nhìn vẫn đẹp hơn.”
“Đó là điều đương nhiên rồi, em cũng đeo giúp anh nhé.” Hướng Vãn Vãn cầm lấy chiếc hộp của anh, lấy chiếc nhẫn nam ra vào đeo vào ngón áp út của Cận Tập Ngôn.
Những ngón tay trắng trẻo của người đàn ông kết hợp với những viên kim cương màu hồng hài hòa một cách khó hiểu, nhưng tạo thêm một cảm giác ấm áp.
Hướng Vãn Vãn hài lòng nhìn, nhưng Cận Tập Ngôn lại cảm thấy nó quá chói mắt.
Cận Tập Ngôn nắm tay cô và đi ra ngoài.
Hướng Vãn Vãn: “Chúng ta đi đâu đây?”
Cận Tập Ngôn: “Đi mua đồ tẩm bổ cho em.”
Hai người đi thẳng đến siêu thị to nhất gần đó.
Cô đã 20 ngày không đi siêu thị hay ăn đồ ăn vặt rồi, đêm nào cũng nghĩ tới nó, Hướng Vãn Vãn vừa vào siêu thị đã đi thẳng tới khu đồ ăn vặt.
Cận Tập Ngôn đi cùng cô, nhưng không ở lại, anh nói: “Anh đi mua rau và thịt, em chọn đồ ăn vặt xong đến tìm anh nhé.”
Hướng Vãn Vãn gật đầu: “Vâng ạ.”
Sau đó liền chìm vào thế giới đồ ăn vặt.
Cận Tập Ngôn đẩy xe đến khu vực nguyên liệu, nhìn một loạt các thực phẩm tràn đầy màu sắc, anh không biết nên chọn thế nào.
Dựa theo tiêu chí càng đắt càng tốt, anh đi cả khu nguyên liệu, để vào xe tất cả những món đồ có giá tương đối cao.
Khi bước đến khu vực bán móng giò heo tươi sống, có dì trung niên cầm một chiếc kẹp gắp lên một chiếc móng giò, dò xét một lúc rồi mới nói với chủ quầy: “Chiếc móng giò này là của ngày hôm nay sao?”
Chủ quầy: “Dì thật tinh mắt, con heo này mới được mổ sáng nay, móng giò này vừa mới về, tươi lắm đấy.”
Dì trung niên cười nói: “Tôi nhìn là biết mà! Máu còn rất tươi. Lấy giúp tôi hai cái to nhất. Cháu gái tôi gần đây gần quá rồi, tôi phải bồi bổ tốt cho nó.”
Từ “bồi bổ” này dễ dàng giải quyết vấn đề lo lắng trong lòng Cận Tập Ngôn.
Anh dừng xe đẩy lại, đứng bên cạnh dì, khiêm tốn hỏi ý kiến: “Dì ơi, ăn cái này rất bổ sao?”
Dì trung niên quay đầu lại: “Đúng vậy, móng giò hầm rất bổ! Không chỉ có tác dụng dưỡng nhan, nếu hầm thêm cùng các nguyên liệu khác còn có thể bồi bổ khí huyết, con gái ăn rất tốt.”
Dì vừa nói, ánh mắt liền rơi vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của Cận Tập Ngôn, lập tức sắc mặt trở nên đầy ẩn ý: “Chàng trai, cháu đã kết hôn rồi sao? Đây là muốn bồi bổ thân thể cho vợ sao?”
Cận Tập Ngôn nhìn khu bán đồ ăn nhanh trong siêu thị, mím môi gật đầu.
Dì nhìn anh từ trên xuống dưới: “Thân hình cháu nhìn rất tốt nha, vợ cháu thật sự phải bồi bổ thật tốt!”
Cận Tập Ngôn: “Mua móng giò này về rồi nấu thế nào cho bổ ạ?”
“Rất đơn giản!” Dì nhiệt tình nói: “Người chồng bây giờ biết nghĩ đến vợ như cháu không nhiều đâu! Vợ cháu thật may mắn! Hôm nay dì sẽ truyền thụ lại cho cháu công thức gia truyền của dì.”
“Được ạ.” Cận Tập Ngôn gật đầu, vẻ mặt còn nghiêm túc hơn đi thi đại học.
Dì: “Móng giò cùng với táo đỏ, nhân sâm, kỷ tử, mã đề, hoàng kỳ, hầm vài tiếng. Ăn không chỉ ngon mà còn rất tốt, đặc biệt thích hợp cho vợ chồng mới cưới như cháu.”
Cận Tập Ngôn tiếp thu kiến thức, gật đầu. Sau đó nói với chủ quầy: “Giúp tôi chọn hai cái to nhất.”
Sau khi biết mình muốn mua gì, việc mua sắm của Cận Tập Ngôn trở nên có ý nghĩa hơn. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên siêu thị, anh đến khu vực bán nhân sâm và các loại đồ bổ khác, nhưng nhìn những củ nhân sâm bé xíu ở đây, cũng không biết có thể bổ được cái gì.
Món canh bổ dưỡng này nghe có vẻ đơn giản, nên Cận Tập Ngôn định tự tay làm, chỉ cầm là làm cho cô gái nhỏ ăn, cái nào cũng phải là nguyên liệu tốt nhất.
Anh trực tiếp gọi điện cho Trần Sâm, để anh ta mua hai củ nhân sâm thượng hạng, cũng như táo đỏ, kỷ tử, mã đề và hoàng kỳ, mua xong liền mang đến nhà.
Khi Hướng Vãn Vãn chọn xong đồ ăn vặt và đi tìm Cận Tập Ngôn, thì thấy anh đang chọn trái cây một cách rất nghiêm túc. Nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy có chút sợ hãi. Nhìn xe đẩy chất đầy những nguyên liệu cao cấp, Hướng Vãn Vãn liền nói:
“Anh à, anh đặc biệt đến để tra tấn em đúng không? Anh thì không biết nấu ăn, mua nhiều đồ ăn như vậy rồi không phải lại đến tay em nấu sao.”
Cận Tập Ngôn nhìn cô: “Ai nói muốn em nấu?”
Hướng Vãn Vãn: “Thiếu gia mười ngón tay không chạm nước như anh chẳng nhẽ còn muốn nấu cho em ăn sao?”
Hướng Vãn Vãn “hừ” một tiếng, vẻ mặt “đừng có mà coi thường anh.”
Như là không hài lòng với lời nói của cô vậy.
Nhìn dáng vẻ của anh còn càng cảm thấy đáng sợ hơn.
Hướng Vãn Vãn huých khuỷu tay vào anh, ngữ khí có chút không xác định: “Anh thật sự muốn nấu cho em ăn à?”
Cận Tập Ngôn: “Không được sao?”
Vị thiếu gia rửa bát còn không nổi này lại muốn nấu cơm cho cô, không biết nên cảm thấy vinh hạnh hay nên đau lòng mình nữa.
Hướng Vãn Vãn trầm mặc một lúc, cố gắng xua tan suy nghĩ trong lòng: “Anh à, anh có lòng như vậy em đã rất vui rồi, nhưng vừa đi một chặng đường dài để đến đây, quá vất vả, hay là để em nấu cho nhé?”
Cận Tập Ngôn kiên quyết nói: “Anh làm cho em ăn.”
“….”
Hướng Vãn Vãn cảm nhận được sự “không thể không làm” của anh, cô nở một nụ cười mong đợi: “Vậy sao? Thế em rất mong chờ nhé!”
Cứ vậy, cả hai người với những suy nghĩ khác nhau, cùng nhau về nhà.
Vừa về đến nhà không lâu, Trần Sâm cũng mang một túi đồ to đi vào nhà.
Hướng Vãn Vãn rất nóng lòng muốn xem Cận Tập Ngôn sẽ làm bữa tối như thế nào, có thể làm ra được món gì.
Cận Tập Ngôn không cho cô nhìn: “Em về phòng xem TV đi.”
Những túi lớn túi nhỏ trên bàn không phải là những thứ mà thiếu gia như anh có thể xử lý được, Hướng Vãn Vãn đề nghị: “Hay là em ở đây nhé, còn có thể giúp đỡ được anh.”
Cận Tập Ngôn tự tin nói: “Không cần.”
Sự “tự tin” này thật mơ hồ, Hướng Vãn Vãn thậm chí còn cảm thấy càng bất an hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook