Hôn Trộm Làn Gió
-
Chương 12-13
Cuối cùng, Cận Tập Ngôn vẫn không hút thuốc nữa, anh lạnh mặt giảng kiến thức ba chương đầu môn Toán lớp 10 cho Hướng Vãn Vãn.
Vốn dĩ lúc đợi Cận Tập Ngôn về nhà, Hướng Vãn Vãn đã ôn lại rất nhiều các kiến thức trọng điểm của lớp 10, nhưng mà xem xong cô vẫn không làm được bài, sau đó Cận Tập Ngôn lại giảng lại cho cô từng bài từng bài một.
Mỗi ngày, mỗi phần kiến thức trọng điểm Cận Tập Ngôn đều giao cho cô những bài luyện tập liên quan. Sau đó khi cô nhìn lại đề của 3 chương đầu tiên, cho dù cô có làm đúng hay không, nhưng tư duy, cách làm từng dạng bài của cô vẫn rất rõ ràng mạch lạc.
Hướng Vãn Vãn từ tận đáy lòng rất khâm phục anh. Nhìn thấy đã hơn 11 giờ đêm, mà mỗi ngày người mẹ y đức của cô đều dặn dò anh nên đi ngủ sớm để bảo vệ sức khỏe, lúc này Hướng Vãn Vãn cảm thấy có chút áy náy.
Cô cũng nhìn thấy dáng vẻ buồn ngủ của anh, nói: “Anh trai, ngày mai vừa hay là chủ nhật, em chuẩn bị bữa sáng cho anh nhé?”
Cận Tập Ngôn nhướng mày nhìn cô, xoa trán không nói.
Khang Phương Bội đã từng nói, vì tính cách của anh khá lạnh lùng, lãnh đạm, làm gì cũng thích một mình. Vậy nên gia đình anh đã đưa ra một quy định, ngày nào cả nhà cũng đều phải ăn cơm với nhau.
Hướng Vãn Vãn nghĩ một chút rồi nói: “Nếu bữa sáng mai không được thì…..”
Vốn dĩ cô muốn nói, nếu bữa sáng mai không được thì có thể đợi trà chiều hoặc bữa khuya.
Không ngờ rằng người đàn ông đã ngắt lời cô: “Được.”
“Anh…anh muốn ăn bữa sáng em làm?” Hướng Vãn Vãn có chút kinh ngạc
“Có gì lạ sao? Hay em nói cho vui?” Có lẽ hơi mệt, nên giọng người đàn ông có chút uể oải, nhưng không quên cà khịa Hướng Vãn Vãn.
“…” Hướng Vãn Vãn lắc đầu
“Sao lại như thế được, trước đây em nấu đồ ăn ngon cho anh vẫn còn ít sao.”
Người đàn ông cười lạnh: “Nhưng hôm nay không có làm.”
Hướng Vãn Vãn vò đầu bứt tóc, hình như hôm trước nắm trong tay nhược điểm của anh, cô thật sự quên lời hứa làm đồ ăn cho anh rồi.
Nghĩ đến việc anh giảng bài cho cô rất nghiêm túc, Hướng Vãn Vãn rất “không tình nguyện leo xuống bậc thang”: “ Em thấy hoa quả hôm nay không tươi lắm, nên hay là ngày mai em làm cho anh nhé.”
“Hoa quả hôm nay tôi đã sớm nhờ dì Khang mua rồi.”
“…”
Cận Tập Ngôn vạch trần cô một cách tàn nhẫn không thương tiếc.
Đối với ánh mắt không hài lòng của người đàn ông, Hướng Vãn Vãn không hề ngượng ngùng, trái lại còn cười rất tươi: “Thôi được rồi, em thừa nhận, vì em có điểm yếu của anh, nên anh mới đồng ý giảng bài cho em. Vậy nên, bây giờ em sẽ không làm đồ ăn cho anh nữa, đâu cần hối lộ nữa đâu.”
“….”
Cận Tập Ngôn nhìn chằm chằm cô, khuôn mặt bất mãn và cố nén sự giận dữ.
“Anh trai, anh lườm em cũng không có tác dụng.” Hướng Vãn Vãn vừa nói vừa thu dọn sách vở.
“Anh trai, anh có nhớ lúc trước anh có điểm yếu của em không, anh thái độ với em thế nào, không những muốn em làm đồ ngon cho anh, còn bắt em tự mang lên tận phòng.”
Nhất thời, người đàn ông không thể tìm được lý do nào để phản bác.
Hướng Vãn Vãn lại nói: “Năng lực học tập của em rất tốt, anh trai làm gì là em sẽ học tập lại rất nhanh.”
Cận Tập Ngôn: “…”
Thấy khuôn mặt người đàn ông vẫn tối sầm lại, Hướng Vãn Vãn vui vẻ cầm sách lên, trước khi rời đi nói: “Anh trai, anh ngủ sớm nhé, 9h sáng mai nhớ đến ăn sáng.”
Nói xong, Hướng Vãn Vãn quay người rời đi, Cận Tập Ngôn nhìn theo bóng lưng cô, có cảm giác bị lợi dụng xong giờ bị người ta vứt bỏ.
———————-
8:30 sáng, phòng bếp tòa phía Đông thỉnh thoảng vang lên những tiếng thìa dĩa va chạm nhau.
Cận Tập Ngôn lật tờ báo, bữa sáng trước mặt, trừ sữa ấm còn lại anh không động vào món nào.
“Không hợp khẩu vị em à?” Cận Kha đặt đũa xuống, đánh vỡ sự im lặng trên bàn ăn.
“Không phải.”
Cận Tập Ngôn nhẹ nhàng trả lời, sau đó liếc nhìn đồng hồ treo tường.
“Hay em có việc gì gấp? Anh thấy nãy giờ em xem đồng hồ ba lần rồi đấy.”
“Không có.” Cận Tập Ngôn tiếp tục lật tờ báo trong tay, tựa như không muốn nói nhiều.
Cận Kha cau mày. Anh không biết có chuyện gì xảy ra với em trai của mình.
Một lúc sau, như nhớ ra điều gì, anh hỏi: “Sắp tới sinh nhật em rồi, đã nghĩ ra muốn quà gì chưa? Anh trai tặng em.”
Cận Tập Ngôn khẽ lắc đầu, lần này cũng nói tiếng nào.
Cận Kha có chút bất đắc dĩ. Người em trai này nhà anh từ nhỏ đã ít nói, càng lớn càng ít nói. Nếu không phải hai người sống với nhau từ nhỏ trong tình yêu thương của bố mẹ, thì Cận Kha sẽ thực sự cho rằng Cận Tập Ngôn bị người ta chèn ép, bắt nạt mà lớn lên. Khi trưởng thành hoàn toàn không yêu thích, có hứng thú với bất kể điều gì, dường như mặc kệ tất cả.
Bố mẹ đi du lịch thế giới, sức khỏe ông nội không tốt nên thức ăn hầu như đều được y tá đưa vào tận phòng.
Ngay cả người hay ồn ào, náo nhiệt nhất là Cận Mộng Kỳ, ăn sáng xong cũng không biết chạy đi đâu rồi.
Phòng ăn chỉ có hai anh em, yên tĩnh đến đáng sợ.
Cận Kha không quen với bầu không khí này, muốn hút một điếu thuốc lại phát hiện bản thân không mang theo, anh chỉ có thể nhìn sang Cận Tập Ngôn.
“Em có mang thuốc không? Cho anh một điếu.”
Nghe vậy, Cận Tập Ngôn lấy hộp thuốc lá từ túi áo ra và đưa cho anh.
Cận Kha cầm lấy hộp thuốc lá, mở ra. Bên trong đáng lẽ ra phải đựng thuốc lá, nhưng lại tràn đầy kẹo dâu tây. Anh nhướng mày, có chút kinh ngạc.
“Em có bạn gái rồi à?”
Cận Tập Ngôn không hiểu, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt không giống như đùa giỡn của anh trai, dừng một chút: “Không có.”
“A? Chú nhỏ có bạn gái rồi ạ? Cháu có thím nhỏ rồi?” Cận Mộng Kỳ không biết từ đâu nghe thấy, chạy về phía bàn ăn. Cô bé nhìn thấy kẹo dâu ở trong hộp thuốc lá, cảm thấy cực kỳ quen thuộc.
Cô bé ngẫm nghĩ, đột nhiên vui vẻ vỗ tay: “ Là kẹo của chị Vãn Vãn. Bạn gái của chú nhỏ là chị Vãn Vãn.”
Ánh mắt của Cận Tập Ngôn rơi vào bao thuốc, anh nhíu mày. Anh mơ hồ nhớ lại, tối hôm qua, lúc anh đang chợp mắt, cô gái nhỏ đang ngồi làm bài tập. Khi anh tỉnh lại, cô gái nhỏ đang nhìn anh với nụ cười vô hại.
Lúc đó anh không để ý lắm, nhưng bây giờ nghĩ lại, mỗi khi cô gái nhỏ làm điều gì khuất tất, đều sẽ lộ ra nụ cười như vậy.
Cận Tập Ngôn lấy lại bao thuốc lá, bỏ nó vào túi áo khoác: “Không phải.”
“Vãn Vãn?” Cận Kha bế Cận Mộng Kỳ lên, cẩn thận lau lòng bàn tay nghịch bẩn của cô bé: “Chị Vãn Vãn là ai?”
Cận Mộng Kỳ: “Là chị gái ở trên tầng 2 tòa phía Tây ạ.”
“Tầng 2?” Cận Kha hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn em trai: “Hửm?”
“Không phải.” Cận Tập Ngôn lạnh lùng đáp lại, nhưng sau khi nói xong, anh cảm thấy có hơi mất tự nhiên, dù sao cô gái nhỏ cũng ở tầng 2 tòa phía Tây thật.
Anh thầm giải thích: “Không phải bạn gái.”
Cận Mộng Kỳ bĩu môi: “Nhưng dì Khang nói với con, chú nhỏ từ khi chuyển sang tòa phía Tây, đây là lần đầu tiên chú đồng ý cho người khác ở chung tầng với chú.”
“A, cái này baba cũng có thể làm chứng.” Cận Kha xoa đầu con gái, trên mặt biểu lộ sự hài lòng.
Cận Tập Ngôn từ 12 tuổi đã một mình chuyển sang tầng 2 tòa phía Tây. Trong suốt những năm qua, kể cả kỳ nghỉ, Cận gia cho dù có nhiều khách khứa, anh cũng chưa bao giờ đồng ý cho người khác lên đó. Đột nhiên, vì một cô gái nhỏ, mà phá vỡ quy ước ngầm đó bấy lâu nay.
Cận Kha thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như sẽ không cần phải lo em trai khi về già sẽ sống cô độc một mình rồi.
Ba người đều có suy nghĩ của riêng mình, không ai nói với ai câu nào, bầu không khí rơi vào tĩnh lặng.
Cận Mộng Kỳ vẻ mặt khó xử, đột nhiên nói: “Nhưng mà….”
Cận Kha: “Sao thế con?”
“Nhưng mà chị Vãn Vãn nhỏ tuổi hơn chú nhỏ.” Cận Mộng Kỳ tự đặt câu hỏi với giọng điệu ngây thơ: “Thế thì chú nhỏ trâu già gặm ư ư…”
Cận Kha đưa tay bịt miệng con gái: “Ha ha ha, trẻ con không hiểu chuyện, nói bừa, nói bừa thôi.”
“Không phải.” Cận Tập Ngôn đặt tờ báo sang một bên, nghiêm túc nói: “Cô ấy là con gái của bác sĩ Mã, cô ấy đến ở cùng chúng ta, ông nội cũng đã đồng ý rồi.”
“Ừm.” Cận Kha gật đầu tỏ vẻ đã biết, nhưng trên khuôn mặt vẫn tỏ chút ý tứ, anh căn bản không tin lời giải thích này.
Những gì cần nói đã nói, Cận Tập Ngôn nhìn đồng hồ đã 8:55 rồi, anh đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
“Em ăn xong rồi.”
“Ừm.” Cận Kha gật đầu với nụ cười trên khóe môi. Khi Cận Tập Ngôn chuẩn bị ra đến cửa, anh lại nhắc nhở: “Cô gái nhỏ chưa thành niên nên không thể ngủ cùng phòng, nghe chưa?”
“Không có.” Cận Tập Ngôn dừng lại một chút, có chút khó chịu.
“Tại sao chú nhỏ không thể ở cùng phòng với chị Vãn Vãn ạ? Cận Mộng Kỳ sau khi nghe hai người nói chuyện, cô bối rối kéo tay Cận Kha.
“Baba, không phải ba nói, ba với mẹ ở cùng với nhau thì Kỳ Kỳ mới có em gái sao? Nhưng Kỳ Kỳ cũng rất mong chờ chú nhỏ và chị Vãn Vãn ở cùng phòng. Như vậy, Kỳ Kỳ sẽ có thêm một em gái nữa rồi.”
Cận Kha tâm trạng tốt, xoa đầu cô: “Bởi vì chú nhỏ và chị Vãn Vãn của con vẫn chưa trưởng thành.”
“Nhưng mà chú nhỏ nhìn trông rất người lớn nha.” Thấy Cận Tập Ngôn đang đi xa, Cận Mộng Kỳ có chút lo lắng: “Baba, chú nhỏ đang đi tìm chị Vãn Vãn ạ? Con cũng muốn đi!”
“Không phải con nói muốn có em gái sao? Con định đi làm phiền chú con à? Cận Kha nói.
“Để baba đưa con về nhà, hai ngày nay mẹ con không gặp con, rất nhớ con đó.”
“Vâng ạ…”
“…”
Một lớn một nhỏ nói chuyện như thể không có ai ở đây. Cận Tập Ngôn mặt không đổi sắc bước ra khỏi phòng ăn.
Khi đi ngang qua cánh cổng tòa phía Đông, anh cau mày nhìn vào mặt mình phản chiếu qua tấm kính.
Rõ ràng không hề “già” mà!
Sau khi nhận ra mình đang nghĩ gì, Cận Tập Ngôn cảm thấy điều đó thật hoang đường. Anh nhanh chóng vứt cái suy nghĩ đó ra sau đầu, đi thẳng trở về tòa phía Tây.
——————-
Khi Cận Tập Ngôn bước đến quầy bar tầng 2, Hướng Vãn Vãn vẫn đang vắt nước trái cây. Cô thấy anh đến, nhanh chóng mang salad trái cây và bánh mì nướng đặt trên bàn.
“Anh trai, đến thưởng thức tay nghề của em nào.”
Người đàn ông nhìn đ ĩa bánh mì được nướng vàng ruộm, giòn tan trước mặt, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn Hướng Vãn Vãn.
Khuôn mặt cô gái nhỏ vẫn còn nét trẻ con, hai má phúng phính, nhìn không giống học sinh cuối cấp chút nào.
Đối mặt với ánh mắt kỳ quái của anh, Hướng Vãn Vãn có chút khó hiểu: “Làm sao thế ạ? Hay anh không thích ăn bánh mì?”
“Không phải.” Cận Tập Ngôn cầm dao nĩa cắt miếng bánh mì, như có như không hỏi cô: “Em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Sắp sang tuổi 18 ạ.”
Hướng Vãn Vãn vừa nói vừa rót nước hoa quả ra cốc, đưa cho anh, hỏi: “Còn anh?”
Cận Tập Ngôn không nói gì, vẫn ăn bánh mì một cách rất tao nhã.
Nghĩ rằng anh sẽ không nói chuyện khi đang ăn, Hướng Vãn Vãn ngập ngừng hỏi: “Anh 22 tuổi rồi à?”
Cô vừa dứt lời, sắc mặt Cận Tập Ngôn hơi tối lại, anh đặt miếng bánh mì trong tay lên đ ĩa. Nuốt xuống, anh lại nhấp một ngụm nước trái cây, lạnh lùng nói: “Tôi 22 tuổi?”
—————–
Tác giả có điều muốn nói:
Cận Tập Ngôn: Anh mới 20 tuổi!!!!
Cận Mộng Kỳ: “Ai bảo chú nhỏ suốt ngày đều mang khuôn mặt nghiêm túc, nhìn rất dữ, rất nghiêm.”
Hướng Vãn Vãn: “Mà những người có sự nghiêm túc ấy, đa số đều lớn tuổi.”
Vốn dĩ lúc đợi Cận Tập Ngôn về nhà, Hướng Vãn Vãn đã ôn lại rất nhiều các kiến thức trọng điểm của lớp 10, nhưng mà xem xong cô vẫn không làm được bài, sau đó Cận Tập Ngôn lại giảng lại cho cô từng bài từng bài một.
Mỗi ngày, mỗi phần kiến thức trọng điểm Cận Tập Ngôn đều giao cho cô những bài luyện tập liên quan. Sau đó khi cô nhìn lại đề của 3 chương đầu tiên, cho dù cô có làm đúng hay không, nhưng tư duy, cách làm từng dạng bài của cô vẫn rất rõ ràng mạch lạc.
Hướng Vãn Vãn từ tận đáy lòng rất khâm phục anh. Nhìn thấy đã hơn 11 giờ đêm, mà mỗi ngày người mẹ y đức của cô đều dặn dò anh nên đi ngủ sớm để bảo vệ sức khỏe, lúc này Hướng Vãn Vãn cảm thấy có chút áy náy.
Cô cũng nhìn thấy dáng vẻ buồn ngủ của anh, nói: “Anh trai, ngày mai vừa hay là chủ nhật, em chuẩn bị bữa sáng cho anh nhé?”
Cận Tập Ngôn nhướng mày nhìn cô, xoa trán không nói.
Khang Phương Bội đã từng nói, vì tính cách của anh khá lạnh lùng, lãnh đạm, làm gì cũng thích một mình. Vậy nên gia đình anh đã đưa ra một quy định, ngày nào cả nhà cũng đều phải ăn cơm với nhau.
Hướng Vãn Vãn nghĩ một chút rồi nói: “Nếu bữa sáng mai không được thì…..”
Vốn dĩ cô muốn nói, nếu bữa sáng mai không được thì có thể đợi trà chiều hoặc bữa khuya.
Không ngờ rằng người đàn ông đã ngắt lời cô: “Được.”
“Anh…anh muốn ăn bữa sáng em làm?” Hướng Vãn Vãn có chút kinh ngạc
“Có gì lạ sao? Hay em nói cho vui?” Có lẽ hơi mệt, nên giọng người đàn ông có chút uể oải, nhưng không quên cà khịa Hướng Vãn Vãn.
“…” Hướng Vãn Vãn lắc đầu
“Sao lại như thế được, trước đây em nấu đồ ăn ngon cho anh vẫn còn ít sao.”
Người đàn ông cười lạnh: “Nhưng hôm nay không có làm.”
Hướng Vãn Vãn vò đầu bứt tóc, hình như hôm trước nắm trong tay nhược điểm của anh, cô thật sự quên lời hứa làm đồ ăn cho anh rồi.
Nghĩ đến việc anh giảng bài cho cô rất nghiêm túc, Hướng Vãn Vãn rất “không tình nguyện leo xuống bậc thang”: “ Em thấy hoa quả hôm nay không tươi lắm, nên hay là ngày mai em làm cho anh nhé.”
“Hoa quả hôm nay tôi đã sớm nhờ dì Khang mua rồi.”
“…”
Cận Tập Ngôn vạch trần cô một cách tàn nhẫn không thương tiếc.
Đối với ánh mắt không hài lòng của người đàn ông, Hướng Vãn Vãn không hề ngượng ngùng, trái lại còn cười rất tươi: “Thôi được rồi, em thừa nhận, vì em có điểm yếu của anh, nên anh mới đồng ý giảng bài cho em. Vậy nên, bây giờ em sẽ không làm đồ ăn cho anh nữa, đâu cần hối lộ nữa đâu.”
“….”
Cận Tập Ngôn nhìn chằm chằm cô, khuôn mặt bất mãn và cố nén sự giận dữ.
“Anh trai, anh lườm em cũng không có tác dụng.” Hướng Vãn Vãn vừa nói vừa thu dọn sách vở.
“Anh trai, anh có nhớ lúc trước anh có điểm yếu của em không, anh thái độ với em thế nào, không những muốn em làm đồ ngon cho anh, còn bắt em tự mang lên tận phòng.”
Nhất thời, người đàn ông không thể tìm được lý do nào để phản bác.
Hướng Vãn Vãn lại nói: “Năng lực học tập của em rất tốt, anh trai làm gì là em sẽ học tập lại rất nhanh.”
Cận Tập Ngôn: “…”
Thấy khuôn mặt người đàn ông vẫn tối sầm lại, Hướng Vãn Vãn vui vẻ cầm sách lên, trước khi rời đi nói: “Anh trai, anh ngủ sớm nhé, 9h sáng mai nhớ đến ăn sáng.”
Nói xong, Hướng Vãn Vãn quay người rời đi, Cận Tập Ngôn nhìn theo bóng lưng cô, có cảm giác bị lợi dụng xong giờ bị người ta vứt bỏ.
———————-
8:30 sáng, phòng bếp tòa phía Đông thỉnh thoảng vang lên những tiếng thìa dĩa va chạm nhau.
Cận Tập Ngôn lật tờ báo, bữa sáng trước mặt, trừ sữa ấm còn lại anh không động vào món nào.
“Không hợp khẩu vị em à?” Cận Kha đặt đũa xuống, đánh vỡ sự im lặng trên bàn ăn.
“Không phải.”
Cận Tập Ngôn nhẹ nhàng trả lời, sau đó liếc nhìn đồng hồ treo tường.
“Hay em có việc gì gấp? Anh thấy nãy giờ em xem đồng hồ ba lần rồi đấy.”
“Không có.” Cận Tập Ngôn tiếp tục lật tờ báo trong tay, tựa như không muốn nói nhiều.
Cận Kha cau mày. Anh không biết có chuyện gì xảy ra với em trai của mình.
Một lúc sau, như nhớ ra điều gì, anh hỏi: “Sắp tới sinh nhật em rồi, đã nghĩ ra muốn quà gì chưa? Anh trai tặng em.”
Cận Tập Ngôn khẽ lắc đầu, lần này cũng nói tiếng nào.
Cận Kha có chút bất đắc dĩ. Người em trai này nhà anh từ nhỏ đã ít nói, càng lớn càng ít nói. Nếu không phải hai người sống với nhau từ nhỏ trong tình yêu thương của bố mẹ, thì Cận Kha sẽ thực sự cho rằng Cận Tập Ngôn bị người ta chèn ép, bắt nạt mà lớn lên. Khi trưởng thành hoàn toàn không yêu thích, có hứng thú với bất kể điều gì, dường như mặc kệ tất cả.
Bố mẹ đi du lịch thế giới, sức khỏe ông nội không tốt nên thức ăn hầu như đều được y tá đưa vào tận phòng.
Ngay cả người hay ồn ào, náo nhiệt nhất là Cận Mộng Kỳ, ăn sáng xong cũng không biết chạy đi đâu rồi.
Phòng ăn chỉ có hai anh em, yên tĩnh đến đáng sợ.
Cận Kha không quen với bầu không khí này, muốn hút một điếu thuốc lại phát hiện bản thân không mang theo, anh chỉ có thể nhìn sang Cận Tập Ngôn.
“Em có mang thuốc không? Cho anh một điếu.”
Nghe vậy, Cận Tập Ngôn lấy hộp thuốc lá từ túi áo ra và đưa cho anh.
Cận Kha cầm lấy hộp thuốc lá, mở ra. Bên trong đáng lẽ ra phải đựng thuốc lá, nhưng lại tràn đầy kẹo dâu tây. Anh nhướng mày, có chút kinh ngạc.
“Em có bạn gái rồi à?”
Cận Tập Ngôn không hiểu, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt không giống như đùa giỡn của anh trai, dừng một chút: “Không có.”
“A? Chú nhỏ có bạn gái rồi ạ? Cháu có thím nhỏ rồi?” Cận Mộng Kỳ không biết từ đâu nghe thấy, chạy về phía bàn ăn. Cô bé nhìn thấy kẹo dâu ở trong hộp thuốc lá, cảm thấy cực kỳ quen thuộc.
Cô bé ngẫm nghĩ, đột nhiên vui vẻ vỗ tay: “ Là kẹo của chị Vãn Vãn. Bạn gái của chú nhỏ là chị Vãn Vãn.”
Ánh mắt của Cận Tập Ngôn rơi vào bao thuốc, anh nhíu mày. Anh mơ hồ nhớ lại, tối hôm qua, lúc anh đang chợp mắt, cô gái nhỏ đang ngồi làm bài tập. Khi anh tỉnh lại, cô gái nhỏ đang nhìn anh với nụ cười vô hại.
Lúc đó anh không để ý lắm, nhưng bây giờ nghĩ lại, mỗi khi cô gái nhỏ làm điều gì khuất tất, đều sẽ lộ ra nụ cười như vậy.
Cận Tập Ngôn lấy lại bao thuốc lá, bỏ nó vào túi áo khoác: “Không phải.”
“Vãn Vãn?” Cận Kha bế Cận Mộng Kỳ lên, cẩn thận lau lòng bàn tay nghịch bẩn của cô bé: “Chị Vãn Vãn là ai?”
Cận Mộng Kỳ: “Là chị gái ở trên tầng 2 tòa phía Tây ạ.”
“Tầng 2?” Cận Kha hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn em trai: “Hửm?”
“Không phải.” Cận Tập Ngôn lạnh lùng đáp lại, nhưng sau khi nói xong, anh cảm thấy có hơi mất tự nhiên, dù sao cô gái nhỏ cũng ở tầng 2 tòa phía Tây thật.
Anh thầm giải thích: “Không phải bạn gái.”
Cận Mộng Kỳ bĩu môi: “Nhưng dì Khang nói với con, chú nhỏ từ khi chuyển sang tòa phía Tây, đây là lần đầu tiên chú đồng ý cho người khác ở chung tầng với chú.”
“A, cái này baba cũng có thể làm chứng.” Cận Kha xoa đầu con gái, trên mặt biểu lộ sự hài lòng.
Cận Tập Ngôn từ 12 tuổi đã một mình chuyển sang tầng 2 tòa phía Tây. Trong suốt những năm qua, kể cả kỳ nghỉ, Cận gia cho dù có nhiều khách khứa, anh cũng chưa bao giờ đồng ý cho người khác lên đó. Đột nhiên, vì một cô gái nhỏ, mà phá vỡ quy ước ngầm đó bấy lâu nay.
Cận Kha thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như sẽ không cần phải lo em trai khi về già sẽ sống cô độc một mình rồi.
Ba người đều có suy nghĩ của riêng mình, không ai nói với ai câu nào, bầu không khí rơi vào tĩnh lặng.
Cận Mộng Kỳ vẻ mặt khó xử, đột nhiên nói: “Nhưng mà….”
Cận Kha: “Sao thế con?”
“Nhưng mà chị Vãn Vãn nhỏ tuổi hơn chú nhỏ.” Cận Mộng Kỳ tự đặt câu hỏi với giọng điệu ngây thơ: “Thế thì chú nhỏ trâu già gặm ư ư…”
Cận Kha đưa tay bịt miệng con gái: “Ha ha ha, trẻ con không hiểu chuyện, nói bừa, nói bừa thôi.”
“Không phải.” Cận Tập Ngôn đặt tờ báo sang một bên, nghiêm túc nói: “Cô ấy là con gái của bác sĩ Mã, cô ấy đến ở cùng chúng ta, ông nội cũng đã đồng ý rồi.”
“Ừm.” Cận Kha gật đầu tỏ vẻ đã biết, nhưng trên khuôn mặt vẫn tỏ chút ý tứ, anh căn bản không tin lời giải thích này.
Những gì cần nói đã nói, Cận Tập Ngôn nhìn đồng hồ đã 8:55 rồi, anh đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
“Em ăn xong rồi.”
“Ừm.” Cận Kha gật đầu với nụ cười trên khóe môi. Khi Cận Tập Ngôn chuẩn bị ra đến cửa, anh lại nhắc nhở: “Cô gái nhỏ chưa thành niên nên không thể ngủ cùng phòng, nghe chưa?”
“Không có.” Cận Tập Ngôn dừng lại một chút, có chút khó chịu.
“Tại sao chú nhỏ không thể ở cùng phòng với chị Vãn Vãn ạ? Cận Mộng Kỳ sau khi nghe hai người nói chuyện, cô bối rối kéo tay Cận Kha.
“Baba, không phải ba nói, ba với mẹ ở cùng với nhau thì Kỳ Kỳ mới có em gái sao? Nhưng Kỳ Kỳ cũng rất mong chờ chú nhỏ và chị Vãn Vãn ở cùng phòng. Như vậy, Kỳ Kỳ sẽ có thêm một em gái nữa rồi.”
Cận Kha tâm trạng tốt, xoa đầu cô: “Bởi vì chú nhỏ và chị Vãn Vãn của con vẫn chưa trưởng thành.”
“Nhưng mà chú nhỏ nhìn trông rất người lớn nha.” Thấy Cận Tập Ngôn đang đi xa, Cận Mộng Kỳ có chút lo lắng: “Baba, chú nhỏ đang đi tìm chị Vãn Vãn ạ? Con cũng muốn đi!”
“Không phải con nói muốn có em gái sao? Con định đi làm phiền chú con à? Cận Kha nói.
“Để baba đưa con về nhà, hai ngày nay mẹ con không gặp con, rất nhớ con đó.”
“Vâng ạ…”
“…”
Một lớn một nhỏ nói chuyện như thể không có ai ở đây. Cận Tập Ngôn mặt không đổi sắc bước ra khỏi phòng ăn.
Khi đi ngang qua cánh cổng tòa phía Đông, anh cau mày nhìn vào mặt mình phản chiếu qua tấm kính.
Rõ ràng không hề “già” mà!
Sau khi nhận ra mình đang nghĩ gì, Cận Tập Ngôn cảm thấy điều đó thật hoang đường. Anh nhanh chóng vứt cái suy nghĩ đó ra sau đầu, đi thẳng trở về tòa phía Tây.
——————-
Khi Cận Tập Ngôn bước đến quầy bar tầng 2, Hướng Vãn Vãn vẫn đang vắt nước trái cây. Cô thấy anh đến, nhanh chóng mang salad trái cây và bánh mì nướng đặt trên bàn.
“Anh trai, đến thưởng thức tay nghề của em nào.”
Người đàn ông nhìn đ ĩa bánh mì được nướng vàng ruộm, giòn tan trước mặt, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn Hướng Vãn Vãn.
Khuôn mặt cô gái nhỏ vẫn còn nét trẻ con, hai má phúng phính, nhìn không giống học sinh cuối cấp chút nào.
Đối mặt với ánh mắt kỳ quái của anh, Hướng Vãn Vãn có chút khó hiểu: “Làm sao thế ạ? Hay anh không thích ăn bánh mì?”
“Không phải.” Cận Tập Ngôn cầm dao nĩa cắt miếng bánh mì, như có như không hỏi cô: “Em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Sắp sang tuổi 18 ạ.”
Hướng Vãn Vãn vừa nói vừa rót nước hoa quả ra cốc, đưa cho anh, hỏi: “Còn anh?”
Cận Tập Ngôn không nói gì, vẫn ăn bánh mì một cách rất tao nhã.
Nghĩ rằng anh sẽ không nói chuyện khi đang ăn, Hướng Vãn Vãn ngập ngừng hỏi: “Anh 22 tuổi rồi à?”
Cô vừa dứt lời, sắc mặt Cận Tập Ngôn hơi tối lại, anh đặt miếng bánh mì trong tay lên đ ĩa. Nuốt xuống, anh lại nhấp một ngụm nước trái cây, lạnh lùng nói: “Tôi 22 tuổi?”
—————–
Tác giả có điều muốn nói:
Cận Tập Ngôn: Anh mới 20 tuổi!!!!
Cận Mộng Kỳ: “Ai bảo chú nhỏ suốt ngày đều mang khuôn mặt nghiêm túc, nhìn rất dữ, rất nghiêm.”
Hướng Vãn Vãn: “Mà những người có sự nghiêm túc ấy, đa số đều lớn tuổi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook