Hôn Trộm 55 Lần
-
Chương 900: Về sau (16)
Hứa Gia Mộc chậm chạp không mở miệng nói chuyện.
Tống Tương Tư cũng không vội, bình tĩnh ung dung ngồi ở đó, xem ra có vẻ nhàn nhã hơn cả Hứa Gia Mộc.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, Hứa Gia Mộc mới phát ra một tiếng ngắn ngủi “Ừhm”, sau đsó giật giật người, lên tiếng hỏi: “Mấy năm nay, em ở Mỹ có tốt không?”
Chỉ là mấy chữ đơn giản, nhưng lại khiến lòng Tống Tương Tư mềm nhũn, cô không dễ dàng gì mới giữ được vẻ lạnh nhạt trước mặt anh, suýt nữa đã bị lộ tẩy.
Cô dùng lực nắm tay thành quả đấm, cố gắng để trên mặt mình không hề có bất kỳ cảm xúc gì, nhưng trong lòng bốn phía đều gợn sóng.
Ánh mắt cô lẳng lặng nhìn Hứa Gia Mộc một lúc, sau đó mới quét ra một nụ cười: “Đa tạ anh Hứa đã quan tâm, tôi rất tốt.”
Tống Tương Tư xa cách như vậy khiến trong lòng Hứa Gia Mộc không hề phòng ngự gì trở nên kích động, anh hơi rũ mắt xuống, dừng lại một lát mới mở miệng hỏi: “Nghe nói, em đã kết hôn ở Mỹ?”
Thật ra Tống Tương Tư rất muốn nói dối là đúng, nhưng cô lại không thể nói nên lời, sau cùng liền trực tiếp chọn cách im lặng.
Hứa Gia Mộc chờ đợi trong giây lát, không thấy cô nói gì, nâng mí mắt lên, chăm chú nhìn cô một lúc, sau đó lại mở miệng: “Người đàn ông ngày hôm qua... là chồng của em sao?”
Anh tự dưng lại hỏi những chuyện này là có ý gì? Sau khi xa cách muốn ôn chuyện sao?
Ba năm trước, cô dùng hết sức lực của bản thân, mới có thể bức ép chính mình chặt đứt hoàn toàn quan hệ của hai người.
Lúc đầu cô tha hương ở Mỹ, vô số lần trong mơ đều nghĩ về anh đến mất ngủ, mãi đến khi cô sinh ra Tiểu Hồng, lực chú ý của cô mới rời đi, cô mới dần dần bớt đi khổ sở.
Không ai biết, vì cô muốn quên anh, muốn buông bỏ anh xuống, tới cùng chưa có một ngày nào cảm giác được mình thực sự đang sống, ba năm trời ròng rã, chịu đựng đến bây giờ đều có cảm giác như sống không bằng chết.
Nếu có thể, cô thật sự không muốn có quá nhiều gặp gỡ với anh, bởi vì cô không muốn trơ mắt để bản thân lại giẫm lên vết xe đổ của ngày xưa.
Tống Tương Tư nghĩ đến đây, âm thầm hít một hơi, nhìn chằm chằm Hứa Gia Mộc, ngữ điệu mềm mại mở miệng: “Anh Hứa, về chuyện hợp đồng, vừa rồi người đại diện của tôi cũng đã nói rõ ràng, nếu anh không có ý kiến gì, hiện giờ tôi có thể ký tên được chứ?”
Tống Tương Tư nói xong, liền vươn tay, cầm hợp đồng trên bàn, lật đến một trang, cô chuẩn bị lấy bút, Hứa Gia Mộc lại vươn tay đè tay của cô lại.
Lòng bàn tay của anh rất nóng, nóng đến nỗi khiến cả người cô run rẩy, sau đó cô liền nghe được trong miệng anh nói ra một câu: “Tương Tư”, ngữ điệu vô cùng dịu dàng, giống như khi anh và cô cùng nhau trầm luân, Tống Tương Tư giống như chịu đả kích gì đó, mạnh mẽ rút tay lại, sau đó liền xách túi của mình đứng lên, đắn đo, nhưng lại vẫn như cũ nói: “Thật ngại quá, anh Hứa, về chuyện hợp đồng, người đại diện của tôi sẽ nói chuyện với anh, tôi đi trước.”
Tống Tương Tư nói xong, liền xoay người rời đi, chỉ là cô vừa đi chưa được hai bước, cổ tay lại bị anh tóm lấy, cô còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh kéo trở lại ghế một lần nữa.
Tống Tương Tư cũng không vội, bình tĩnh ung dung ngồi ở đó, xem ra có vẻ nhàn nhã hơn cả Hứa Gia Mộc.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, Hứa Gia Mộc mới phát ra một tiếng ngắn ngủi “Ừhm”, sau đsó giật giật người, lên tiếng hỏi: “Mấy năm nay, em ở Mỹ có tốt không?”
Chỉ là mấy chữ đơn giản, nhưng lại khiến lòng Tống Tương Tư mềm nhũn, cô không dễ dàng gì mới giữ được vẻ lạnh nhạt trước mặt anh, suýt nữa đã bị lộ tẩy.
Cô dùng lực nắm tay thành quả đấm, cố gắng để trên mặt mình không hề có bất kỳ cảm xúc gì, nhưng trong lòng bốn phía đều gợn sóng.
Ánh mắt cô lẳng lặng nhìn Hứa Gia Mộc một lúc, sau đó mới quét ra một nụ cười: “Đa tạ anh Hứa đã quan tâm, tôi rất tốt.”
Tống Tương Tư xa cách như vậy khiến trong lòng Hứa Gia Mộc không hề phòng ngự gì trở nên kích động, anh hơi rũ mắt xuống, dừng lại một lát mới mở miệng hỏi: “Nghe nói, em đã kết hôn ở Mỹ?”
Thật ra Tống Tương Tư rất muốn nói dối là đúng, nhưng cô lại không thể nói nên lời, sau cùng liền trực tiếp chọn cách im lặng.
Hứa Gia Mộc chờ đợi trong giây lát, không thấy cô nói gì, nâng mí mắt lên, chăm chú nhìn cô một lúc, sau đó lại mở miệng: “Người đàn ông ngày hôm qua... là chồng của em sao?”
Anh tự dưng lại hỏi những chuyện này là có ý gì? Sau khi xa cách muốn ôn chuyện sao?
Ba năm trước, cô dùng hết sức lực của bản thân, mới có thể bức ép chính mình chặt đứt hoàn toàn quan hệ của hai người.
Lúc đầu cô tha hương ở Mỹ, vô số lần trong mơ đều nghĩ về anh đến mất ngủ, mãi đến khi cô sinh ra Tiểu Hồng, lực chú ý của cô mới rời đi, cô mới dần dần bớt đi khổ sở.
Không ai biết, vì cô muốn quên anh, muốn buông bỏ anh xuống, tới cùng chưa có một ngày nào cảm giác được mình thực sự đang sống, ba năm trời ròng rã, chịu đựng đến bây giờ đều có cảm giác như sống không bằng chết.
Nếu có thể, cô thật sự không muốn có quá nhiều gặp gỡ với anh, bởi vì cô không muốn trơ mắt để bản thân lại giẫm lên vết xe đổ của ngày xưa.
Tống Tương Tư nghĩ đến đây, âm thầm hít một hơi, nhìn chằm chằm Hứa Gia Mộc, ngữ điệu mềm mại mở miệng: “Anh Hứa, về chuyện hợp đồng, vừa rồi người đại diện của tôi cũng đã nói rõ ràng, nếu anh không có ý kiến gì, hiện giờ tôi có thể ký tên được chứ?”
Tống Tương Tư nói xong, liền vươn tay, cầm hợp đồng trên bàn, lật đến một trang, cô chuẩn bị lấy bút, Hứa Gia Mộc lại vươn tay đè tay của cô lại.
Lòng bàn tay của anh rất nóng, nóng đến nỗi khiến cả người cô run rẩy, sau đó cô liền nghe được trong miệng anh nói ra một câu: “Tương Tư”, ngữ điệu vô cùng dịu dàng, giống như khi anh và cô cùng nhau trầm luân, Tống Tương Tư giống như chịu đả kích gì đó, mạnh mẽ rút tay lại, sau đó liền xách túi của mình đứng lên, đắn đo, nhưng lại vẫn như cũ nói: “Thật ngại quá, anh Hứa, về chuyện hợp đồng, người đại diện của tôi sẽ nói chuyện với anh, tôi đi trước.”
Tống Tương Tư nói xong, liền xoay người rời đi, chỉ là cô vừa đi chưa được hai bước, cổ tay lại bị anh tóm lấy, cô còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh kéo trở lại ghế một lần nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook