Hỗn Thiên Giới
-
Chương 18: Hắc Y Nhân
Lâm Hoài tỉnh dậy và phát hiện mình bị lấp bởi một lớp tuyết dày, dự là tối hôm qua đỉnh tuyết sơn lại có bão tuyết, mà hắn thì cơ thể lại không thể cử động được, thế nên đành ngậm ngùi gồng mình chịu đựng rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Thử vận động tay chân một cái, cuối cùng thì cũng có thể cử động, Huyền Thanh lôi cũng thật là đáng sợ, bị đánh chúng một phát liền bị tê liệt một ngày một đêm, vùng mình một cái hắn liền trồi đầu ra khỏi tuyết, thế nhưng sắc mặc hắn lập tức đen lại, bên kia cách hắn không xa đang có một con nhện khổng lồ, ít nhất cũng phải dài đến hai mét, toàn thân trắng muốt, nếu không nhìn kĩ sẽ lầm tưởng nó là một cồn tuyết. Nó rất nhanh phát hiện ra Lâm Hoài, liền ngoái đầu sang dùng sáu con mắt chầm chầm nhìn hắn, trong cái mồm liên tục phát ra âm thanh lèo sèo lèo sèo. Bị ba cặp mắt đen ngòm nhìn trầm trầm, trán của hắn cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt đen lại.
--" Độc tuyết ma chu, ma thú tam cấp hậu kỳ...".
Hồng lão nhàn nhạt lên tiếng.
--" Klééécccc...".
Cự chu rống lên một tiếng khó nghe sau đó hướng phía hắn lao tới, hai chiếc răng to khủng bố khiến cho người vừa nhìn đã thấy da đầu tê dại. Lâm Hoài nhìn thấy một màng trước mắt tóc gáy cũng dựng lên, liền vận chân nguyên tung người một cái vụt khỏi lớp tuyết bay lên trên không, chỉ nghe bên dưới vang lên một tiếng phập, hắn từ trên không nhìn xuống trông thấy chỗ tuyết bị cự nhện cắn vào lập tức biến thành màu đen rõ ràng chính là kịch độc, nếu bị cắn trúng chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều. Lâm Hoài sau cú bật người liền lộb một vòng lảo đảo rơi xuống cách đó vài mét. Cự nhện sau một kích đánh hụt liền hung hăng quay đầu nhìn hắn một cái, từ cái lỗ nhỏ bên dưới miệng bắng ra một chùm tơ màu trắng đ-c, lao tới như một mũi tên, Lâm Hoài không kịp phản ứng, chỉ có thể lách mình qua một bên tránh né. luồn tơ sượt qua người hắn bắn thẳng vào một thân cây gần đó. Chỉ thấy cự nhện lắc đầu một cái, thân cây to bằng một người lớn nhẹ nhàng bị nhổ bật cả rễ làm cho hắn kinh hồn bạt vía. Nó đến cùng là mạnh đến mức nào chứ. Không để cho hắn có thời gian suy nghĩ nó lại liên tiếp bắn ra năm sợi tơ như một cái l-ng vây hắn vào trong. Mặc dù thân thủ hắn vô cùng nhanh nhẹn, thế nhưng vẫn không thể tránh khỏi liền bị một sợi tơ bắt vào chân, cự nhện không chậm trễ liền thu tơ lại khiến hắn như một con cún con nhẹ nhàng bị kéo đi. Mặc nhiên cho dù hắn có vùng vẫy như thế nào thì vẫn giống như một con cá bị mắc câu không thể thoát khỏi sợi tơ cứng chắc, còn nó thì như một ngư ông đắc thủ không ngừng mạnh mẽ kéo phăng dây câu, thản nhiên thu lấy chiến lợi phẩm, hai chiếc nanh sắc lạnh sẵn sàng kết liễu mạng sống nhỏ bé của hắn. Bần cùng, bấn loạn, hắn như một con thú hoang điên cuồng gào thét.
--" Chết tiệt, lão tử liều mạng với ngươi, Huyền Thanh lôi".
Hai tay hắn nắm chặt lấy sợi tơ, từ trong người hắn một luồng lôi điện màu xanh như những đầu mãng xà nhỏ không ngừng chạy qua kinh mạch truyền vào cánh tay, sau đó lại từ lòng bàn tay truyền qua sợi tơ. Tơ nhện bình thường không thể dẫn điện thế nhưng đối với Huyền Thanh Lôi thì lại chẵng là gì, Huyền Thanh lôi có khả năng bị động là tĩnh điện, hoàn toàn có thể truyền dẫn qua bất cứ vật liệu nào trong thiên địa nên hoàn toàn có thể truyền qua tơ nhện. Bằng mắt thường có thể nhìn thấy luồng lôi điện màu xanh đang không ngừng chạy qua sợi tơ tiến lại gần cự nhện, khi lôi điện truyền vào cơ thể nó, lập tức cự nhện liền run rẩy, sau đó là co giật liên hồi, không ngừng vùng vẫy dưới tuyết, miệng phát ra những âm thanh như tiếng heo bị thọc huyết. Lâm Hoài điên cuồng sạc điện cho nó cho đến khi không còn la hét nữa mà chỉ nằm co giật phê tê tê thì mới dừng lại. Hắn nhẹ nhàng buông sợi tơ ra, hồng hộc thở, trên trán và lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Hắn mất một lúc mới có thể xé đứt được sợi tơ không biết làm từ gì mà lại vô cùng cứng chắc, sau đó chật vật đứng dậy, tập tểnh bước lại gần chỗ cự nhện đang nằm, chân phải co lên, vận lực tối đa, tung ra một cước, lực đạo mạnh hơn mười lần hai cầu thủ ronaldo cùng messi cộng lại, khiến cho cự nhện dài hơn hai mét nặng vài chục kg lại như một quả bóng bị một cước đá bay mất dạng.
--" Hừ....".
Hắn hừ lạnh một tiếng, lấy lại tinh thần, miệng thở ra một ngụm trọc khí, ánh mắt không tự chủ nhìn về nơi cao cao tuyết phủ phía trước, trong đầu lại nhớ tới một màng hôm qua, đó cũng chính là hướng mà nàng bay đi, hắn cứ thế thẫn thờ đứng nhìn, sau đó không tự chủ mà bước đi trên nền tuyết trắng.
..........
Thiên Sơn Môn.
Trên cái sân lớn dành cho các đệ tử luyện tập, không ngừng phát ra âm thanh binh khí va chạm leng keng, lâu lâu lại có vài tiếng kêu đau đớn vang lên.... Chợt từ trên không một vật thể màu trắng rơi xuống đánh ầm một cái làm tất cả các đệ tử giật mình, vật thể đó chính là cự nhện bị Lâm Hoài đá bay lúc nãy không ngờ lại bị văng xuống tận đây, nếu hắn mà nhìn thấy chắc phải ngạc nhiên đến há hốc mồm. Thế nhưng cự nhện hung hăng là dậy lại nằm bất động không nhúc nhích, bị té từ trên núi xuống trấn thương sọ não chết bất đắc kỳ tử.
........
Năm ngày sau....
--" Chết tiệt, tại sao nó cứ đuổi theo hoài dậy chứ...".
Lâm Hoài giờ phút này giống như chó nhà có tang, không ngừng bỏ chạy thụt mạng, trên tay ôm một đóa hoa màu trắng, miệng khong ngừng quang quang chửi. Năm ngày nay hắn lang thang trên núi ngoại trừ việc tu luyện ra thì hắn thường đi loanh quanh tìm hiểu, càng lúc hắn càng đi lên cao hơn, và hắn phát hiện trên đỉnh núi này lại là một bình nguyên bằng phẳng, hơn thế lại còn vô cùng rộng lớn, đặc biệt chính là ở đây còn có huyễn trận, hắn vừa vào đã lâm vào mê cảnh, ngây ngốc hai ngày mà vẫn không thể thoát ra. Vừa sáng hắn lại vô tình phát hiện không phải nói là Hồng lão phát hiện mới đúng, trong một sơn động nhỏ, có một đóa Bách Tiên Tử, mặc dù không phải kì hoa dị thảo như cũng là linh thảo hiếm có, trăm năm khó gặp, hắn liền không ngần ngại đi vào, ai ngờ lúc đang thu lấy bông hoa vô tình chạm phải tổ của một đàn thiên sí linh phong, bị cả đàn truy đuổi khiến hắn phải ngậm đắng nuốt cay, cắm đầu bỏ chạy, mặc dù Thiên Sí Linh Phong này toàn là ong thợ, cao nhất cũng chỉ là linh thú cấp hai, thế nhưng lại đông vô số kể, hắn tuy mấy ngày nay tu vi đại tăng đã là luyện kỳ tầng tám, "năm ngày tăng hai cấp " thế nhưng vẫn không thể đối phó với cả bầy ong đông như dậy, phải biết đây là linh thú khong phải ong vò vẽ a. Cứ thế hắn một đường bỏ chạy, phía sau là Thiên Sí Linh Phong ùù truy đuổi...
........
Bên trong bình nguyên, khác xa với huyễn trận rối loạn, mơ hồ kia, nơi đây lại là một quang cảnh thanh bình, có một nữ tử bạch y đang đứng lạnh lùng ngắm những đóa sen tuyết trắng muốt xinh đẹp. Kì lạ ở chỗ những bông hoa sen này lại không hề mọc trong đầm hay trong nước mà la phá tuyết trồi lên, không những thế còn tươi tốt đến dị thường, gió tuyết thổi qua làm những cánh hoa lay động nhịp nhàng, tỏa ra hương thơm man mát, khiến cho tâm hồn người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu. Cộng thêm một nữ xinh đẹp thanh khiết đang đứng thưởng hoa càng khiến cho khung cảnh đẹp càng thêm đẹp.
Chợt chân mày nữ tử nhíu lại, ánh mắt khẽ nhìn về phía một lùm cây, trong lùm cây im ắng lại vang lên tiếng cười kì dị.
--" Haha... cuối cùng cũng ra khỏi, mê trận đó tuy lợi hại nhưng vẫn không qua khỏi thần nhãn của ta....".
Từ trong khe tối của khu rừng một hắc y nhân thân hình cao lớn đi ra.
--" Phương Huynh nhìn kìa, đây không phải la thiên sơn tuyết liên như trong lời đồn đại đó sao.....".
Đi sau hắn còn có một hắc y nhân khác, thế nhưng người này dáng người lại ốm yếu, gầy còm chỉ toàn da bọc xương giống như thiếu máu lâu ngày dậy.
Nàng nhìn thấy hai người này mang theo khí tức nguy hiểm, lại không biết từ đâu đến đây rõ ràng không phải ý tốt, dậm chân một cái, cả người bay lên cao sau đó đến chắn trước mặt họ.
--" Hai người là ai, đây là cấm địa Thiên Sơn mời rời khỏi...".
Giọng nói của nàng lạnh lùng như băng tuyết vạn năm, đối với hai hắc y nhân trước mặt không hề có ý nhân nhượng, mặc dù tu vi của hai tên kia cũng không hề dưới nàng.
--" Haha... không ngờ ở đây con có một nữ nhân xinh đẹp, quả là may mắn....".
Tên hắc y to cao nhìn nàng cười lớn, giọng nói như trêu ghẹo.
--" Phải a... huynh đệ chúng ta thật là có phúc cùng hưởng a...".
Tên kia cũng lên tiếng phụ họa.
--" Nè tiểu nương tử, nàng mau mau giao ra Ngẫu Liên Vạn Năm cho bọn ta sau đó ngoan ngoãn để cho huynh đệ bọn ta hảo hảo hưởng thụ một phen thì bọn ta sẽ tha cho nàng một mạng... ".
Tên cao to hung hăng nói, trong giọng nói còn có chút bỡn cợt.
--" Đúng đúng biết đâu nàng làm bon ta thấy sướng khoái liền đem về làm thiếp hảo hảo chiều chuộng... haha..".
Tên thấp bé vô sỉ lại bồi thêm một câu phụ họa.
--" Hừ... ràn rỡ...".
Nàng bị hai tên này nói làm cho tức giận, sắc mặt âm lãnh, tay tụ ra một chuôi hàn băng chi kiếm, uy vũ cuồng cuộn, khí hàn băng lạnh thấu xương khiến cho người không rét mà run. Hai tên kia thấy uy thế của nàng cũng không dám lơ là nữa, tay tế ra pháp bảo sẵng sàng ứng chiến. Kiếm vũ thét gào, nàng cầm băng kiếm trong tay, thả người bay lên không trung, cánh tay vòng một cái, chém ra một đạo kiếm mang về phía hai tên hắc y nhân, hai tên đó nhìn thấy kiếm mang cuồng bạo lập hoảng sợ, pháp bảo lóe hung quang, lập tức phóng xuất, cự phủ trong tay tên to con cùng với quỷ đao trong tay ten ốm đồng loạt bay ra va chạm cùng kiếm mang. Kình phong cuồng quét, tuyết trắng mịt trời. Ba đạo hung mang giằng co khoảnh khắc rồi bùng nổ. kình lực phản trấn cuồng bạo oanh tạc khiến cây cối trong vong nguoi dặm nghiên sang một bên. Ngay cả Lâm Hoài đàng điên cuồng chạy chốn cũng bị kình lực mạnh mẽ hất lên
không rồi nhu bịch muối nặng nề rơi xuống. Đám Thiên Sí Linh Phong đang đuổi theo hắn cũng không thoát khỏi, bị oanh tạc tan tác, bỏ chạy loạn xạ.
________lạc kỳ nam______
Thử vận động tay chân một cái, cuối cùng thì cũng có thể cử động, Huyền Thanh lôi cũng thật là đáng sợ, bị đánh chúng một phát liền bị tê liệt một ngày một đêm, vùng mình một cái hắn liền trồi đầu ra khỏi tuyết, thế nhưng sắc mặc hắn lập tức đen lại, bên kia cách hắn không xa đang có một con nhện khổng lồ, ít nhất cũng phải dài đến hai mét, toàn thân trắng muốt, nếu không nhìn kĩ sẽ lầm tưởng nó là một cồn tuyết. Nó rất nhanh phát hiện ra Lâm Hoài, liền ngoái đầu sang dùng sáu con mắt chầm chầm nhìn hắn, trong cái mồm liên tục phát ra âm thanh lèo sèo lèo sèo. Bị ba cặp mắt đen ngòm nhìn trầm trầm, trán của hắn cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt đen lại.
--" Độc tuyết ma chu, ma thú tam cấp hậu kỳ...".
Hồng lão nhàn nhạt lên tiếng.
--" Klééécccc...".
Cự chu rống lên một tiếng khó nghe sau đó hướng phía hắn lao tới, hai chiếc răng to khủng bố khiến cho người vừa nhìn đã thấy da đầu tê dại. Lâm Hoài nhìn thấy một màng trước mắt tóc gáy cũng dựng lên, liền vận chân nguyên tung người một cái vụt khỏi lớp tuyết bay lên trên không, chỉ nghe bên dưới vang lên một tiếng phập, hắn từ trên không nhìn xuống trông thấy chỗ tuyết bị cự nhện cắn vào lập tức biến thành màu đen rõ ràng chính là kịch độc, nếu bị cắn trúng chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều. Lâm Hoài sau cú bật người liền lộb một vòng lảo đảo rơi xuống cách đó vài mét. Cự nhện sau một kích đánh hụt liền hung hăng quay đầu nhìn hắn một cái, từ cái lỗ nhỏ bên dưới miệng bắng ra một chùm tơ màu trắng đ-c, lao tới như một mũi tên, Lâm Hoài không kịp phản ứng, chỉ có thể lách mình qua một bên tránh né. luồn tơ sượt qua người hắn bắn thẳng vào một thân cây gần đó. Chỉ thấy cự nhện lắc đầu một cái, thân cây to bằng một người lớn nhẹ nhàng bị nhổ bật cả rễ làm cho hắn kinh hồn bạt vía. Nó đến cùng là mạnh đến mức nào chứ. Không để cho hắn có thời gian suy nghĩ nó lại liên tiếp bắn ra năm sợi tơ như một cái l-ng vây hắn vào trong. Mặc dù thân thủ hắn vô cùng nhanh nhẹn, thế nhưng vẫn không thể tránh khỏi liền bị một sợi tơ bắt vào chân, cự nhện không chậm trễ liền thu tơ lại khiến hắn như một con cún con nhẹ nhàng bị kéo đi. Mặc nhiên cho dù hắn có vùng vẫy như thế nào thì vẫn giống như một con cá bị mắc câu không thể thoát khỏi sợi tơ cứng chắc, còn nó thì như một ngư ông đắc thủ không ngừng mạnh mẽ kéo phăng dây câu, thản nhiên thu lấy chiến lợi phẩm, hai chiếc nanh sắc lạnh sẵn sàng kết liễu mạng sống nhỏ bé của hắn. Bần cùng, bấn loạn, hắn như một con thú hoang điên cuồng gào thét.
--" Chết tiệt, lão tử liều mạng với ngươi, Huyền Thanh lôi".
Hai tay hắn nắm chặt lấy sợi tơ, từ trong người hắn một luồng lôi điện màu xanh như những đầu mãng xà nhỏ không ngừng chạy qua kinh mạch truyền vào cánh tay, sau đó lại từ lòng bàn tay truyền qua sợi tơ. Tơ nhện bình thường không thể dẫn điện thế nhưng đối với Huyền Thanh Lôi thì lại chẵng là gì, Huyền Thanh lôi có khả năng bị động là tĩnh điện, hoàn toàn có thể truyền dẫn qua bất cứ vật liệu nào trong thiên địa nên hoàn toàn có thể truyền qua tơ nhện. Bằng mắt thường có thể nhìn thấy luồng lôi điện màu xanh đang không ngừng chạy qua sợi tơ tiến lại gần cự nhện, khi lôi điện truyền vào cơ thể nó, lập tức cự nhện liền run rẩy, sau đó là co giật liên hồi, không ngừng vùng vẫy dưới tuyết, miệng phát ra những âm thanh như tiếng heo bị thọc huyết. Lâm Hoài điên cuồng sạc điện cho nó cho đến khi không còn la hét nữa mà chỉ nằm co giật phê tê tê thì mới dừng lại. Hắn nhẹ nhàng buông sợi tơ ra, hồng hộc thở, trên trán và lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Hắn mất một lúc mới có thể xé đứt được sợi tơ không biết làm từ gì mà lại vô cùng cứng chắc, sau đó chật vật đứng dậy, tập tểnh bước lại gần chỗ cự nhện đang nằm, chân phải co lên, vận lực tối đa, tung ra một cước, lực đạo mạnh hơn mười lần hai cầu thủ ronaldo cùng messi cộng lại, khiến cho cự nhện dài hơn hai mét nặng vài chục kg lại như một quả bóng bị một cước đá bay mất dạng.
--" Hừ....".
Hắn hừ lạnh một tiếng, lấy lại tinh thần, miệng thở ra một ngụm trọc khí, ánh mắt không tự chủ nhìn về nơi cao cao tuyết phủ phía trước, trong đầu lại nhớ tới một màng hôm qua, đó cũng chính là hướng mà nàng bay đi, hắn cứ thế thẫn thờ đứng nhìn, sau đó không tự chủ mà bước đi trên nền tuyết trắng.
..........
Thiên Sơn Môn.
Trên cái sân lớn dành cho các đệ tử luyện tập, không ngừng phát ra âm thanh binh khí va chạm leng keng, lâu lâu lại có vài tiếng kêu đau đớn vang lên.... Chợt từ trên không một vật thể màu trắng rơi xuống đánh ầm một cái làm tất cả các đệ tử giật mình, vật thể đó chính là cự nhện bị Lâm Hoài đá bay lúc nãy không ngờ lại bị văng xuống tận đây, nếu hắn mà nhìn thấy chắc phải ngạc nhiên đến há hốc mồm. Thế nhưng cự nhện hung hăng là dậy lại nằm bất động không nhúc nhích, bị té từ trên núi xuống trấn thương sọ não chết bất đắc kỳ tử.
........
Năm ngày sau....
--" Chết tiệt, tại sao nó cứ đuổi theo hoài dậy chứ...".
Lâm Hoài giờ phút này giống như chó nhà có tang, không ngừng bỏ chạy thụt mạng, trên tay ôm một đóa hoa màu trắng, miệng khong ngừng quang quang chửi. Năm ngày nay hắn lang thang trên núi ngoại trừ việc tu luyện ra thì hắn thường đi loanh quanh tìm hiểu, càng lúc hắn càng đi lên cao hơn, và hắn phát hiện trên đỉnh núi này lại là một bình nguyên bằng phẳng, hơn thế lại còn vô cùng rộng lớn, đặc biệt chính là ở đây còn có huyễn trận, hắn vừa vào đã lâm vào mê cảnh, ngây ngốc hai ngày mà vẫn không thể thoát ra. Vừa sáng hắn lại vô tình phát hiện không phải nói là Hồng lão phát hiện mới đúng, trong một sơn động nhỏ, có một đóa Bách Tiên Tử, mặc dù không phải kì hoa dị thảo như cũng là linh thảo hiếm có, trăm năm khó gặp, hắn liền không ngần ngại đi vào, ai ngờ lúc đang thu lấy bông hoa vô tình chạm phải tổ của một đàn thiên sí linh phong, bị cả đàn truy đuổi khiến hắn phải ngậm đắng nuốt cay, cắm đầu bỏ chạy, mặc dù Thiên Sí Linh Phong này toàn là ong thợ, cao nhất cũng chỉ là linh thú cấp hai, thế nhưng lại đông vô số kể, hắn tuy mấy ngày nay tu vi đại tăng đã là luyện kỳ tầng tám, "năm ngày tăng hai cấp " thế nhưng vẫn không thể đối phó với cả bầy ong đông như dậy, phải biết đây là linh thú khong phải ong vò vẽ a. Cứ thế hắn một đường bỏ chạy, phía sau là Thiên Sí Linh Phong ùù truy đuổi...
........
Bên trong bình nguyên, khác xa với huyễn trận rối loạn, mơ hồ kia, nơi đây lại là một quang cảnh thanh bình, có một nữ tử bạch y đang đứng lạnh lùng ngắm những đóa sen tuyết trắng muốt xinh đẹp. Kì lạ ở chỗ những bông hoa sen này lại không hề mọc trong đầm hay trong nước mà la phá tuyết trồi lên, không những thế còn tươi tốt đến dị thường, gió tuyết thổi qua làm những cánh hoa lay động nhịp nhàng, tỏa ra hương thơm man mát, khiến cho tâm hồn người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu. Cộng thêm một nữ xinh đẹp thanh khiết đang đứng thưởng hoa càng khiến cho khung cảnh đẹp càng thêm đẹp.
Chợt chân mày nữ tử nhíu lại, ánh mắt khẽ nhìn về phía một lùm cây, trong lùm cây im ắng lại vang lên tiếng cười kì dị.
--" Haha... cuối cùng cũng ra khỏi, mê trận đó tuy lợi hại nhưng vẫn không qua khỏi thần nhãn của ta....".
Từ trong khe tối của khu rừng một hắc y nhân thân hình cao lớn đi ra.
--" Phương Huynh nhìn kìa, đây không phải la thiên sơn tuyết liên như trong lời đồn đại đó sao.....".
Đi sau hắn còn có một hắc y nhân khác, thế nhưng người này dáng người lại ốm yếu, gầy còm chỉ toàn da bọc xương giống như thiếu máu lâu ngày dậy.
Nàng nhìn thấy hai người này mang theo khí tức nguy hiểm, lại không biết từ đâu đến đây rõ ràng không phải ý tốt, dậm chân một cái, cả người bay lên cao sau đó đến chắn trước mặt họ.
--" Hai người là ai, đây là cấm địa Thiên Sơn mời rời khỏi...".
Giọng nói của nàng lạnh lùng như băng tuyết vạn năm, đối với hai hắc y nhân trước mặt không hề có ý nhân nhượng, mặc dù tu vi của hai tên kia cũng không hề dưới nàng.
--" Haha... không ngờ ở đây con có một nữ nhân xinh đẹp, quả là may mắn....".
Tên hắc y to cao nhìn nàng cười lớn, giọng nói như trêu ghẹo.
--" Phải a... huynh đệ chúng ta thật là có phúc cùng hưởng a...".
Tên kia cũng lên tiếng phụ họa.
--" Nè tiểu nương tử, nàng mau mau giao ra Ngẫu Liên Vạn Năm cho bọn ta sau đó ngoan ngoãn để cho huynh đệ bọn ta hảo hảo hưởng thụ một phen thì bọn ta sẽ tha cho nàng một mạng... ".
Tên cao to hung hăng nói, trong giọng nói còn có chút bỡn cợt.
--" Đúng đúng biết đâu nàng làm bon ta thấy sướng khoái liền đem về làm thiếp hảo hảo chiều chuộng... haha..".
Tên thấp bé vô sỉ lại bồi thêm một câu phụ họa.
--" Hừ... ràn rỡ...".
Nàng bị hai tên này nói làm cho tức giận, sắc mặt âm lãnh, tay tụ ra một chuôi hàn băng chi kiếm, uy vũ cuồng cuộn, khí hàn băng lạnh thấu xương khiến cho người không rét mà run. Hai tên kia thấy uy thế của nàng cũng không dám lơ là nữa, tay tế ra pháp bảo sẵng sàng ứng chiến. Kiếm vũ thét gào, nàng cầm băng kiếm trong tay, thả người bay lên không trung, cánh tay vòng một cái, chém ra một đạo kiếm mang về phía hai tên hắc y nhân, hai tên đó nhìn thấy kiếm mang cuồng bạo lập hoảng sợ, pháp bảo lóe hung quang, lập tức phóng xuất, cự phủ trong tay tên to con cùng với quỷ đao trong tay ten ốm đồng loạt bay ra va chạm cùng kiếm mang. Kình phong cuồng quét, tuyết trắng mịt trời. Ba đạo hung mang giằng co khoảnh khắc rồi bùng nổ. kình lực phản trấn cuồng bạo oanh tạc khiến cây cối trong vong nguoi dặm nghiên sang một bên. Ngay cả Lâm Hoài đàng điên cuồng chạy chốn cũng bị kình lực mạnh mẽ hất lên
không rồi nhu bịch muối nặng nề rơi xuống. Đám Thiên Sí Linh Phong đang đuổi theo hắn cũng không thoát khỏi, bị oanh tạc tan tác, bỏ chạy loạn xạ.
________lạc kỳ nam______
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook