Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)
Chương 8: Sự tận tụy của anh em nhà họ phong

*Ầm ầm*

Tiếng sóng khẽ khàng vỗ vào bờ,chạm nhẹ bàn chân trắng muốt của nó,giày ở một nơi và người ở một nơi.Nhẹ nhàng khụy xuống con nước kia nó đắm chìm vào cảm giác quen thuộc,9 năm trước sau vụ tai nạn nó rất muốn biến mất,cho nên đã ra biển để tự dìm mình,nếu không có anh có lẽ nó đã chết.Còn bây giờ,một lần nữa cảm nhận vị lạnh này,không yêu Shyz tại sao lại đau lòng?Từng cho lời nói năm xưa là vớ vẩn,cớ sao vẫn tiếp tục hi vọng,rốt cuộc là nó đang nghĩ gì?

_Mình bị sao vậy?Đầu óc đúng là có vấn đề rồi! Chắc là dây thần kinh bị đứt thì phải!

Hướng mắt ra xa nó lẩm bẩm,người con trai ở phía sau nhìn thấy,anh vội chạy nhanh lại.

_Khiết Như! Em đang làm cái gì vậy?

Là giọng của Ken,nó quay lại anh cười nhạt.

_Không có gì!

_Em còn nói là không có gì!Anh nói cho em biết,dây thần kinh em đúng là bị đứt rồi!

Ken lớn tiếng mắng nó,nhìn anh nó mỉm cười,phải,là toàn bộ dây thần kinh đều bị đứt,mặt Ken đanh lại,anh nhanh chóng lau nhanh về phía nó,mặc kệ là bản thân có ướt hay không?Đưa tay kéo nó đứng dậy,Ken cau mày,toàn thân của nó hiện tại ướt sũng,chiếc áo mỏng manh thấm đẫm nước khiến anh rất khó chịu.Cởi áo vest trên người ra,anh nhẹ nhàng đưa cho nó.

_Mặc nhanh áo vào cho anh!Hay là em muốn anh mặc cho em?

Cầm lấy chiếc áo vest,nó có chút do dự,nhưng sau đó vẫn quyết định mặc vào.Cơ thể bé nhỏ ướm thử chiếc áo của anh rất vừa vặn,nhìn người con gái trước mặt ngoan ngoãn,Ken khẽ cười.

_Nói anh biết,em quen biết người con trai đó sao?Còn khóc vì anh ta nữa?

_Hả?

Nó bất giác giật mình đưa đôi mắt đen láy vô hồn lên nhìn anh.

_Rốt cuộc em bị sao vậy?

_Em...

_Là chuyện anh nói em là vợ của anh sao?Nếu vậy,cho anh xin lỗi!Anh biết sai rồi!

*Lắc đầu*

_Được được! Không muốn nói thì không nói,chúng ta về nhà thôi! Anny đang đợi em.

*Gật gật*

Nó cúi xuống cầm lấy giày rồi bước theo sau Ken,mỗi bước chân ngày một chậm dần rồi dừng hẳn.Chán đi,cảm giác không còn sức nữa.Anh quay lại nhìn nó cau mày,đôi bàn tay khỏe mạnh khẽ đặt nhẹ lên bờ vai gầy nhỏ.

_Em sao vậy?Đau chân sao?

Nhìn xuống bàn chân người con gái trước mặt,Ken lo lắng,nhìn Ken,nó bất giác xụ mặt.Dù không phải trẻ con,nhưng hiện tại tính cách của nó rất trẻ con,vừa muốn mạnh mẽ nhưng lại vừa muốn yếu đuối.

_Mang giày vào nhanh lên!Nếu không,chân em sẽ đau đó!

_Ken! Em rất muốn khóc!

Nó mè nheo,Ken đưa tay vỗ vào trán thở dài,có một đứa em đã rất phiền rồi,không ngờ người anh thích,còn trẻ con hơn cả em gái anh =_=!

_Được được được!Nếu muốn khóc thì cứ khóc,anh làm sọt rác cho em!

Anh nhướng mày,ngay lúc này nó như nhẹ nhõm,không hiểu sao lại không muốn khóc.

_Em không khóc nữa,chúng ta về nhà đi!

Cầm lấy đôi giày trên tay nó lặng lẽ bỏ đi trước Ken,đưa tay chỉ theo con người trước mặt,anh cứng họng.

Con gái là nỗi phiền phức của con trai =_=!

*Phía bên này*

Anh cũng thích biển và cũng từng thường xuyên đến biển,cảm giác của ngày xưa và hôm nay lại hoàn toàn khác.Anh có gia đình,có gánh nặng ở trên vai,hơn bao giờ hết là rất nặng.

Kì lạ,sau khi nghe cái tên ấy,quá khứ như một lần nữa trôi dạt về,không tiếp xúc quá lâu,không có nhiều kỉ niệm,vì một câu nói mà khiến anh dở khóc dở cười.Nếu người con gái đó còn sống,chắc chắn sẽ rất hận anh,hận vì sự khinh bỉ từ ba anh làm trái tim nhỏ bé bị trầy xước,sẽ hận anh vì lời hứa kia không thực hiện.Nhưng..không phải người đó đã biến mất 9 năm trước rồi sao?

Cầm lấy chiếc nhẫn ở trên tay,Shyz cười nhạt ném xuống biển,lời hứa đã không làm tròn,giữ lại vật này để làm gì?

____________________

*Hắc xì*

Tựa lưng vào Sofa,nó khẽ xoa xoa mũi,không phải chứ,chỉ mới ngâm nước biển một lúc đã bị cảm rồi sao?Đúng thật,quá tàn nhẫn.

_Dạ dạ! Em biết rồi!

Tắt điện thoại,Anny cầm ngay ly trà rừng bước đến cạnh nó rồi đặt xuống bàn.

_Ai vừa mới gọi cho mày vậy?Còn thứ đáng sợ này là gì?Không phải muốn tao uống chứ?Ghê quá đi.

Người con gái trước mặt đứng hình,cô đã có lòng tốt muốn nó không bị viêm họng,vậy mà lại phũ phàng chê bai.Được lắm,từ từ cô sẽ ép nó phải uống thứ đáng sợ này.Ngã lưng xuống cạnh nó,Anny ủ rũ.

_Ông anh mày gọi chứ ai,giờ này bên đó đã là 10 giờ đêm,vậy mà còn có thời gian quan tâm mày,đáng nể thật!

Hóa ra là K.O,nhưng kì lạ,tại sao không trực tiếp gọi cho nó mà lại là Anny?

*Hắc xì*

Lần thứ hai nó tiếp tục xoa xoa mũi,đầu óc hiện tại có chút choáng váng,nếu như bị bệnh,ngày mai làm sao có thể đi học đây?Ngày đầu tiên nhận lớp,không lẽ nó phải nằm ở nhà dưỡng bệnh!

_Không xong rồi!

Nó thở dài,người bên cạnh cười gian tà cầm lấy ly trà rừng đưa ra trước mặt nó.

_Uống này sẽ không sao!

_Tao không muốn uống thứ đáng sợ này đâu! Ghê quá à?Mùi của nó thật sự rất đáng sợ!

Nhìn cô,con người kia sợ hãi lắc đầu.Khóe môi Anny méo xệch,cầm lấy ly trà rừng trên tay đặt lên môi uống một ngụm rồi nhìn nó nhướng mày.

_Thử đi,đảm bảo trà rừng Phong tiểu thư pha không có vấn đề!

Gật nhẹ đầu nó cầm lấy ly trà rừng nhăn mặt.

*Cộp*

Nhìn thấy người con trai từ trên lầu bước xuống,nó cười cười nhanh chóng chạy nhanh về phía Ken.

_Ken! Uống thử đi!

Đưa tách trà rừng ra trước mắt anh nó mỉm cười,ngửi được mùi rừng,anh có chút khó hiểu.

_Là em pha cho anh sao?

_Phải!

Nó nhe răng,chủ yếu đang muốn trốn tránh trách nhiệm sử lý ly trà rừng này (T Miu"s K: Chị ấy thật gian manh).Ken vừa biết nó có lòng liền gật đầu,anh khẽ khàng đưa tay cầm lấy.

_Anh 2! Đừng..Haizz thôi rồi!

Cô thở dài vì kế hoạch ngăn cản thất bại,uống nốt ly trà rừng,anh cười tươi nhìn chăm chăm vào nó,cảm giác có chút là lạ.

*Hắc xì*

Sờ nhẹ lên trán nó,anh cau mày,nóng thật.Nhìn sang Anny rồi nhìn xuống ly trà rừng trên tay anh mới hiểu ra vấn đề =_=!

_Cái này..

_Phong Vũ An! Anh đúng là dễ bị gạt!-Cô nhẹ giọng_ MAU LÀM LẠI LY KHÁC ĐƯA CHO NÓ UỐNG NGAY CHO EM!

Nhìn Ken,miệng nó méo xệch.

___________________

Đêm..

Trong một căn phòng sáng đèn,hai cô bé nằm trên giường khép chặt mắt.Vì nó bị cảm nên Anny tự nguyện đến chăm sóc,xem như đây là vị hôn thê bé nhỏ của cô,cũng có thể là thân đến mức không biết gọi là gì.

*Cạch*

Nghe thấy động tĩnh,cô mở to mắt hướng ra phía cửa,ngoài ông anh cô ra thì đâu còn ai khác.Nhìn sang gương mặt say ngủ kia,cô nhanh chóng ngồi dậy bước xuống khỏi giường đi lại phía anh.

_Phong Vũ An! Giờ này anh đến phòng nó làm gì? Ai đời,con trai lại đến phòng con gái lúc nửa đêm!

Cô cau mày,người con trai trước mặt khẽ đưa tay chỉ vào trán cô nàng một cái rõ.

_Con bé này! Anh là đến thay ca cho em mà,không phải ngày mai hai đứa đi học sao?-Anh cười_Bây giờ,mau về phòng ngủ đi,để anh chăm sóc Angel-Bước nhanh vào phía trong,Ken đặt hai tay lên vai cô đẩy ra ngoài,bị đẩy ra cô đanh mặt.

_Anh 2! Không được..

_Biết rồi! Không được động tay động chân đúng không?Đi đi!Nhanh lên!

Ken phũ phàng xua đuổi,mặt Anny khó coi lủi thủi rời đi,nhìn theo bóng dáng kia anh mỉm cười cho cửa đóng lại.

Tiến đến cạnh giường nó là khuôn mặt đầy dịu dàng của anh,ngồi bên cạnh anh tỉ mỉ thay khăn lạnh.Ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ kia,anh có chút không thể kìm lòng,trong giây phút đó anh đã cúi khuôn mặt điển trai của mình xuống cạnh khuôn mặt nó.

*Chụt*

Làn môi anh khẽ khàng đặt lên mí mắt của nó kéo dài khoảng tầm 30s rồi rời ra,cảm giác này có chút là lạ,dù anh đã từng ở bên rất nhiều cô gái nhưng ở bên nó cảm giác lại hoàn toàn khác,có lẽ đây mới chính là tình yêu.

_Ngủ ngoan! Anh ở đây với em!

Đứng bên ngoài Anny cau mày,không thể vào bên trong vì cửa khóa trái,cũng không biết bây giờ họ đang làm gì =_=!

_Hehehe! Phong tiểu thư đã cài đặt camera ở trong! Ken! Ken! Ken! Anh chết chắc!

Sau một hồi tự mãn,cô nhanh chóng phi về phòng với tốc độ ánh sáng.

Về đến phòng cô chui tọt vô chăn ngồi hướng mắt vào laptop canh gác hành vi của Ken.

_Ngoan lắm! Không động tay động chân!

Ai đó cười đắc ý,nhưng để khẳng định cô đành ôm cái laptop từ tận khuya đến bình minh ló dạng=_=!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương