Editor: Nguyenleminhchau 

Kết hôn ba năm, Hạ Kính Vũ không biết phải hình dung mối quan hệ giữa cô và Cố Khê Mặc như thế nào. Trong ba năm này, quan hệ giữa hai người càng lúc càng mờ nhạt, điều này cũng nằm trong dự liệu của cô, dù sao trước đó hai người cũng không quen biết nhiều về nhau, việc kết hôn cũng là do cô đề nghị trước, chẳng qua là cô có chút ngoài ý muốn khi cuộc hôn nhân này đã kéo dài đến hiện nay mà mối quan hệ giữa hai người vẫn còn lạnh nhạt như vậy, cô cho rằng ít nhất quan hệ của hai người cũng phải tốt hơn lúc trước, nhưng bây giờ lại càng xa cách hơn.

Chuyện tình cảm cô cũng không muốn cưỡng cầu nên thuận theo tự nhiên, càng chung đụng nhiều với Cố Khê Mặc cô càng hiểu rõ người đàn ông này, cũng càng khẳng định hắn là một người lạnh lùng từ trong ra ngoài. Cô biết nam nhân như vậy chính là độc dược, bề ngoài nhìn xa cách ưu nhã, tác phong nhanh nhẹn, thế nhưng tận sâu trong xương cốt của người đàn ông này, ngay cả huyết cũng đều lạnh, nói hắn là động vật máu lạnh cũng không quá đáng. Cô cũng thấy thật hiếu kì, nam nhân như hắn cũng sẽ có một ngày đi yêu một nữ nhân sao. Nếu quả thật có ngày đó, cô cảm thấy mình có chút ít hả hê. Nam nhân cao cao tại thượng như hắn nếu như yêu một người phụ nữ, tình cảnh lúc ấy sẽ như thế nào đây? Hạ Kính Vũ đứng ở ngoài trường học không biết bản thân vì sao lại nghĩ đến người đàn ông tên Cố Khê Mặc này. Mím môi quyến rũ ra một nụ cười lạnh lùng. Thôi, đó là chuyện của hắn, không liên quan gì đến cô cả.

Reng, reng, reng,…!

Tiếng chuông tan học vang lên đem cô từ trong suy tư đẩy ra ngoài, Kính Vũ nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, đã năm giờ rưỡi, thấy rất nhiều đứa nhỏ từ cửa trường học đi ra, cô đứng ở cổng trường, tập trung tìm kiếm bóng dáng của người bạn nhỏ trong đám học sinh tiểu học mới vừa ra. Đợi thêm năm phút nữa mới thấy Tiểu Trạm đang đeo bọc sách đi tới. Hạ Kính Vũ bước qua, hướng Tiểu Trạm ngoắc tay, hô một tiếng: “Tiểu Trạm”.

Tần Trạm nghe thấy tiếng của Hạ Kính Vũ, nâng lên con mắt tròn vo, đáy mắt sáng ngời hô một tiếng: “Chị dâu”.

Kính Vũ cầm tay Tiểu Trạm: “Đi, chúng ta về nhà thôi”

Tiểu Trạm gật đầu, nắm chặt tay của Kính Vũ, cảm giác thật ấm áp. Dọc theo đường đi, Kính Vũ chỉ thỉnh thoảng cùng Tiểu Trạm trò chuyện về những sự tình ở trường học, phần lớn vẫn là quay xung quanh các vấn đề về bạn học và việc học tập của Tiểu Trạm. Tiểu Trạm cực ít nói chuyện nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ trả lời vài câu. Trước kia khi Tiểu Trạm mới vừa chuyển đến đây, cô mỗi khi rảnh rỗi vẫn thường hay trò chuyện với đứa bé này. Lúc mới đầu cô vẫn còn cảm thấy có chút lo lắng bởi đứa nhỏ này tính cách quá lạnh nhạt, hơn nữa Tiểu Trạm càng lớn càng giống mẹ của mình thế nên bé càng được cả nhà yêu thương, sủng ái, phủng trong lòng bàn tay. Điều này cũng làm cho cô cảm thấy có chút ít áp lực, tuy nhiên điều khiến cho Hạ Kính Vũ cảm thấy ngoài ý muốn đó là đứa nhỏ này rất thích thân cận với cô. Cùng Tiểu Trạm chung đụng càng nhiều cô càng ngày càng yêu thích đứa nhỏ này, tựa hồ coi đứa bé như là con của mình.

Cả hai lên thang máy trở lại nhà trọ ở lầu ba, nơi này là chỗ bọn họ ở sau khi chuyển ra khỏi Cố gia, khoảng hơn 100m vuông, không lớn cũng không nhỏ, bên trong cũng rất chỉnh tề, sạch sẽ. Nhà trọ có tổng cộng bốn gian phòng, bao gồm cả thư phòng, phòng tắm cùng phòng bếp. Đối diện ghế sô pha ở phòng khách là một hàng cửa sổ sát đất, rèm cửa màu vàng nhạt cùng với những bồn hoa xanh mơn mởn càng làm tăng thêm sự ấm áp của căn phòng. 

Sau khi đổi giày, Kính Vũ nhường Tiểu Trạm đi lên phòng làm bài tập còn bản thân đi phòng bếp nấu cơm.

Buổi tối cô làm một bàn đồ ăn đơn giản gồm thịt xào rau, mướp đắng xào trứng, sườn xào chua ngọt cùng với một tô canh mướp đắng, sau khi làm xong cũng đã sáu giờ rưỡi. Một năm qua cô cũng đã dần quen thuộc với tiết tấu của cuộc sống này. Nói thật lòng thì cuộc sống bình thản như vầy luôn là điều mà cô hướng tới.

Tiểu Trạm đi ra, thấy anh trai mình vẫn chưa về, khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương lên, mím môi hỏi: “Chị dâu, anh trai vẫn chưa về sao?”

Kính Vũ trước múc cho Tiểu Trạm một chén cơm, muốn cho cô nhóc ăn trước để còn làm bài tập, không cần phải để ý đến những chuyện khác. Tiểu Trạm lắc đầu, bài tập cô đều đã làm xong không cần phải làm thêm nữa.

Kính Vũ suy nghĩ một chút cảm thấy vẫn là nên gọi điện thoại cho Cố Khê Mặc. Trong điện thoại đô đô vài tiếng liền có một giọng nói trầm thấp vang lên: “ Lúc này tôi đang có việc, đợi hai phút sau hãy gọi tới”. Nói xong không để cho đối phương có cơ hội đáp lại liền trực tiếp cúp điện thoại.

Kính Vũ ngây người một tý liền nhếch môi lên, thực cảm thấy cho dù không biết tướng mạo của người nam nhân này, chỉ cần nghe thấy thanh âm của hắn cũng tuyệt đối khiến người ta bị mê hoặc. Người đàn ông này quả thực chính là họa thủy, may mắn tính cách hắn lạnh như băng nếu không liền có cả tá thiếu nữ bu theo. Bất quá bề ngoài tuy rất hấp dẫn nhưng chủ nghĩa đại nam tử của hắn vẫn trước sau như một. Trong mắt hắn, phụ nữ còn không quan trọng bằng công việc. Cô cũng không phải là không cảm thấy được. Nếu hắn tắt điện thoại thì cũng nên để cô nói một chữ được rồi hẵng treo chứ.

Đem điện thoại bỏ vào trong túi, khom lưng xoa xoa đầu của Tiểu Trạm, ôn nhu nói: “ Tiểu Trạm, chúng ta ăn cơm trước đi, anh trai em có việc bận rồi, chắc hôm nay sẽ về khá trễ”.

Lúc này Tiểu Trạm mới ngoan ngoãn ngồi vào bàn, đảo đảo cơm trong bát, nghi hoặc nhìn Kính Vũ một cái, vẫn là bị Kính Vũ phát hiện, cô mím môi cười hỏi: “Tiểu Trạm, em đang nhìn gì vậy?”

“ Chị dâu, anh cả treo điện thoại của chị, chị không cảm thấy khó chịu sao?” Tiểu Trạm hé miệng, nghĩ đến điều gì liền nói: “ Mỗi lần ma ma gọi điện thoại cho ba ba, ông đều không nỡ cúp điện thoại trước, em biết rõ đó là vì ba ba rất thích ma ma nên ông mới không muốn là người cúp điện thoại trước.” Cô nhóc càng nói càng cảm thấy bất an, sắc mặt ngưng trọng giống hệt một tiểu đại nhân, thử dò xét hỏi: “Chị dâu, chị có thích anh cả không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương