Hôn Quân Chỉ Nam
-
Chương 42: Phiên Ngoại 8 – Minh nguyệt chiếu câu cừ (2)
Nam Thiên đế quân có được bộ tranh vẽ quý giá của tên hôn quân kia phiên bản dành cho người lớn, quả thực là như nhặt được báu vật, tìm một căn phòng yên tĩnh tinh tế quan sát, mức độ nỗ lực học tập này không thua gì đám thư sinh vào kinh đi thi.
Đợi cho thông hiểu toàn bộ đạo lí rồi, đế quân bịt mũi đưa mắt nhìn ra ngoài phòng, kết quả liếc mắt một cái liền thấy tên hôn quân kia đang được vị Đại tướng quân không có ý chí kiên định vứt bỏ chức Thái tổ sửa lại mệnh số cõng trên lưng, còn cười đến thật là vui vẻ.
Nhìn nhìn đến Trọng Hoa ngồi trên xích đu bên cạnh mỉm cười thưởng thức trà, vẻ mặt vui vẻ, đế quân sờ sờ cằm, ê, cõng trên lưng cũng không tệ, bộ dáng nhìn qua cũng được, muốn cõng Trọng Hoa nhà bọn họ quá…
Tiết Cảnh Hoa hiếm khi có được một chút nhàn rỗi uống miếng trà thuận tiện chơi với tiểu hoàng đế nhà bọn họ, mới vừa mở miệng nói cái gì đó thì thấy một người ngồi xổm trước mặt,đôi mắt so với Trường Ninh còn sáng hơn, rõ ràng viết: “Đến đây cõng nào, cõng nào, cõng nào!”
Tiết Cảnh Hoa yên lặng ngẩng đầu nhìn trong chốc lát, yên lặng đứng dậy trở về phòng tiếp tục phê tấu chương, còn thứ đang ngồi trên mặt đất kia, hoàn toàn không nhìn thấy là không nhìn thấy.
Người trong lòng đi rồi, Nam Thiên đế quân cúi đầu đầy mất mát, ngẩng đầu lên hung ác trừng mắt cái tên hôn quân đang cười hạnh phúc cùng tên Tướng quân ngốc nghếch đang cõng hôn quân và cười còn hạnh phúc hơn kia.
“Hắn là?” Liêu Trường Ninh hơi hơi dịch chuyển bước chân, vẫn cõng tiểu hoàng đế nhà bọn họ trên lưng, tay trái nắm lấy chuôi kiếm bày ra tư thế phòng ngự. Người này đột nhiên xuất hiện, nhưng mà bệ hạ và Cảnh Hoa lại đều là bộ dáng kiến quái bất quái(*), hiển nhiên là có quen biết, chính là sát khí này cũng không che dấuđược.
(*không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị)
“Tình yêu đích thực của Cảnh Hoa nhà bọn họ.” Tiêu Quân Duệ biết cái mạng nhỏ của mình được cam đoan, nhưng việc vị đại tiên kia lúc nào cũng muốn đánh y cũng là thật, bây giờ bên người có Tiểu Tam hộ giá, lá gan liền lớn lên, cũng dám nói hưu nói vượn.
Nói chưa trọn một câu, ánh mắt Liêu Trường Ninh mở to hơn, Nam Thiên đế quân nơi đó cũng đang kích động.
Tình yêu đích thực của Cảnh Hoa nhà bọn họ!
Cảnh Hoa nhà bọn họ!
Nhà bọn họ!
Tình yêu đích thực!
Cái tên hôn quân kia cũng thực đáng yêu nha!
Nam Thiên đế quân lập tức chuyển sang bộ mặt tươi cười chói loà như ánh mặt trời. Người mà Thất tiên nữ, Tam Thánh Mẫu qua lại đều là người trần thế, có thể thấy được người trần thế có mắt nhìn và hiểu tình yêu nhất, nếu tên hôn quân kia nói hắn là tình yêu đích thực của Trọng Hoa, khẳng định sẽ không sai!
Hức, Trọng Hoa hạ phàm chuyển kiếp hai mươi bảy, hai mươi tám năm vẫn còn độc thân, không có người trong lòng hắn mới thấy lạ đó! Phải biết, ở cái nơi này mười bảy mười tám thành thân mới là bình thường!
Được những chữ ‘tình yêu đích thực’ làm cho cảm thấy hạnh phúc, đế quân liền kích động chạy đến Trọng Hoa cung vấn an tình yêu đích thực nhà bọn họ.
Bị đôi mắt sáng rực như vậy nhìn chằm chằm, Tiết Cảnh Hoa trong lòng tức giận lại bất lực, vừa nhấc bút liền đánh một dấu chéo thật to vào sổ con trong tay mình. Mẹ kiếp, mấy việc lông gà vỏ tỏi này mà cũng đưa vào sổ, muốn bệ hạ mệt chết sao? Kỳ tâm khả tru(*)! Hừ, ngày mai liền khấu trừ tiền lương của ngươi, chặt đứt đường tiền tài của cả nhà ngươi!
(*ý bảo mấy người dù không ra tay nhưng chỉ cần có ý nghĩ xấu thì cũng đáng chết)
Lại nhìn nhìn vị Nam Thiên đế quân hai tay bám vào mép bàn ngồi xổm ở đó hoàn toàn không có chút tư thái cao cao tại thượng ngày xưa, Tiết Cảnh Hoa lại ngậm một ngụm máu. Mẹ kiếp! Có võ đánh còn không lại, đừng nói y chỉ là một văn chức, toàn bộ tiên hữu hắn biết trong thiên giới dù cho cùng hợp lực chỉ sợ cũng không thể đấu được vài hiệp với tên sát phôi này. Nếu tên sát phôi này bị khơi dậy chiến ý, chỉ sợ toàn bộ võ tướng ở thượng giới cũng chịu không được sự chà đạp của hắn. Dùng lời văn? Tên sát phôi này căn bản là không có khả năng nói đạo lý! Mà có nói hắn cũng nghe không hiểu!
Nuốt xuống ngụm máu kia, Tiết Cảnh Hoa yên lặng nhịn. Không thể trêu vào, lại không thể trốn đi, được rồi, kỳ thật cái tên kia bộ dáng cũng tạm được, trước hết cứ như vậy đi!
Tiết Cảnh Hoa nghẹn khí phê tấu chương xong, bữa tối cũng được mang lên, theo thường lệ vẫn là món ăn thanh đạm, còn có một chén cháo tổ yến nhỏ. Tổ yến là do bệ hạ phân phó người ra bờ biển leo vách đá để khai thác rồi được thái y lệnh tự tay bào chế, rất quý giá, ngoại trừ An Hòa công chúa được một ít, còn lại đều được bệ hạ đưa tới Trọng Hoa cung, đến cả Trường Ninh cũng không có. Tiết Cảnh Hoa thực quý trọng ăn từng miếng đến hết.
Đế quân xót xa trong lòng. Thế gian khói lửa này có gì tốt, ngũ cốc hoa màu một chút linh khí cũng không có, lò luyện đan lần trước cướp được từ chỗ của Thái Thượng Lão Quân hắn còn chưa có đụng đến đâu, tròn tròn thơm ngào ngạt, Trọng Hoa thế mà lại nhìn cũng không thèm nhìn một cái! Hừ! Tên hôn quân đáng chết, Tiên Quân trên thượng giới, ngươi một tên người trần thế có thể qua lại sao! Không đúng, qua lại với Thất tiên nữ, Tam Thánh Mẫu cũng là người trần thế!
Đại tiên lại bắt đầu sát khí đầy người.
Bữa tối của Tiêu Quân Duệ và Liêu Tiểu Tam chính là món thịt dê hầm được yêu thích nhất, hai tay cầm một miếng đùi dê gặm đến mặt dính đầy mỡ, lại cảm thấy sau lưng chợt lạnh. Vì thế hoàng đế bệ hạ biết, vị đại tiên đóng đô ở Trọng Hoa cung không chịu đi kia lại muốn đánh y rồi!
Liêu Trường Ninh cũng cảm giác được cỗ sát khí kia, theo trực giác tay cầm kiếm.
“Không có việc gì.” Tiêu Quân Duệ bị miếng thịt đùi làm cho nghẹn mém chết, thật vất vả nuốt xuống, đang muốn vỗ vỗ quả tim nhỏ đang nhảy múa loạn xạ, nhìn thấy bàn tay đầy dầu mỡ liền đổi phương hướng, đưa mu bàn tay bóng nhẫy cọ cọ lên khuôn mặt cũng bóng nhẫy y hệt, yên lặng hít một hơi.
Đối với đại tiên y không có cách nào khác, đến cả người thông minh tuyệt đỉnh như Thừa tướng cũng không biết, một tiểu hôn quân được Thừa tướng nuôi như y làm sao có thể là đối thủ của đại tiên thượng giới, nói chi là còn phải đề phòng bị người ta đánh. Tiêu Quân Duệ dám nói, nếu đại tiên đánh y, nhất định là đánh cho ra đánh, giống như khi y đánh phán quan vậy. Nhưng mà sức chiến đấu của y có thể so được với đại tiên sao? Khả năng chống đỡ của y ngược lại không khác phán quan cho lắm. Tuy nói không biết lực sát thương của đại tiên rất cao, nhưng mà đổi thành Tiểu Tam đánh Thừa tướng mỹ nhân tơi bời, trường hợp kia cũng hung tàn lắm đó!
“Đại tiên, cần lấy lòng!” Thời khắc hoàng đế bệ hạ lo lắng sẽ bị đánh đau đớn nói ra.
“Kia cũng không dễ dàng, đóng gói Cảnh Hoa lại đưa cho hắn là được.” Liêu Tiểu Tam lập tức ra chủ ý. Tặng người, cũng đỡ phải nhìn kẻ ỷ vào gương mặt gây họa mà câu dẫn bệ hạ nhà mình.
Tiêu Quân Duệ khiếp sợ nhìn Liêu Tiểu Tam. Quá tàn nhẫn, đây là thanh mai trúc mã sao! Đây là kế sau khi bịa đặt bôi nhọ thì bắt đầu buôn bán người sao? Tiểu Tam, ngươi làm sao lại có thể sa đọa nhanh như vậy!
Lại qua vài ngày, Tiêu Quân Duệ cầm một xấp hình Thừa tướng mỹ nhân mới vẽ xong đi qua Trọng Hoa cung tìm người.
Nam Thiên đế quân đang ôm bàn ngắm Trọng Hoa nhà bọn hắn, nhìn thấy tên hôn quân kia ngoắc ngoắc hắn, nheo mắt, đi qua, tâm tư cũng trỗi lên. Tên hôn quân kia cũng yếu như vậy, cho dù có thực long hộ thể cũng không có tác dụng gì lớn, thừa dịp không có ai, nên một nhát đâm chết y tốt hơn, hay một tay đập chết tốt hơn, hay nện một đấm vào đầu tốt hơn, hay một đá đạp chết tốt hơn, hay trực tiếp hù chết người ta tốt hơn?
Tiêu Quân Duệ rùng mình một cái, nhanh chóng dâng một quyển tranh vẽ lên.
Ánh mắt đế quân nhìn thẳng phía trước.
A, hoàn toàn không thèm nhìn. Tiêu Quân Duệ yên lặng lau mồ hôi, thành khẩn nói rằng: “Cảnh Hoa vẽ đẹp hơn ta, viết tốt hơn ta, còn thích viết thơ đọc thơ, đây chính là người làm công tác văn hoá điển hình. Người làm công tác văn hoá yêu nhất người lịch sự tao nhã, ngươi nên làm theo những gì y thích!” Cho nên, ngươi đi đến mấy trăm năm sau bắt Lý Thái Bạch đi, còn hơn ở đây hù người!
Đế quân vuốt cằm trầm tư đứng lên.
Xuất chiêu xong, vài ngày không thấy mặt đại tiên, Tiêu Quân Duệ cảm thấy tựa hồ có thể nhìn thấy một chút ánh sáng ban mai.
Sau đó, lúc đi đến Trọng Hoa cung, hắn thấy đại tiên đang bị Thừa tướng mỹ nhân rút kiếm đuổi giết, cũng nhìn thấy tư thế ngồi, nằm của Thừa tướng không được tự nhiên, giống hệt với y khi đó hạ sai dược đi sai giường.
Sau đó nữa, đại tiên vỗ bờ vai của y nói: “Biện pháp của ngươi không hiệu nghiệm, vẫn là cái tên họ Liêu kia nói rất đúng, chúng ta là người thô kệch thì dùng phương pháp của người thô kệch thôi, a ha ha ha!”
Đợi cho thông hiểu toàn bộ đạo lí rồi, đế quân bịt mũi đưa mắt nhìn ra ngoài phòng, kết quả liếc mắt một cái liền thấy tên hôn quân kia đang được vị Đại tướng quân không có ý chí kiên định vứt bỏ chức Thái tổ sửa lại mệnh số cõng trên lưng, còn cười đến thật là vui vẻ.
Nhìn nhìn đến Trọng Hoa ngồi trên xích đu bên cạnh mỉm cười thưởng thức trà, vẻ mặt vui vẻ, đế quân sờ sờ cằm, ê, cõng trên lưng cũng không tệ, bộ dáng nhìn qua cũng được, muốn cõng Trọng Hoa nhà bọn họ quá…
Tiết Cảnh Hoa hiếm khi có được một chút nhàn rỗi uống miếng trà thuận tiện chơi với tiểu hoàng đế nhà bọn họ, mới vừa mở miệng nói cái gì đó thì thấy một người ngồi xổm trước mặt,đôi mắt so với Trường Ninh còn sáng hơn, rõ ràng viết: “Đến đây cõng nào, cõng nào, cõng nào!”
Tiết Cảnh Hoa yên lặng ngẩng đầu nhìn trong chốc lát, yên lặng đứng dậy trở về phòng tiếp tục phê tấu chương, còn thứ đang ngồi trên mặt đất kia, hoàn toàn không nhìn thấy là không nhìn thấy.
Người trong lòng đi rồi, Nam Thiên đế quân cúi đầu đầy mất mát, ngẩng đầu lên hung ác trừng mắt cái tên hôn quân đang cười hạnh phúc cùng tên Tướng quân ngốc nghếch đang cõng hôn quân và cười còn hạnh phúc hơn kia.
“Hắn là?” Liêu Trường Ninh hơi hơi dịch chuyển bước chân, vẫn cõng tiểu hoàng đế nhà bọn họ trên lưng, tay trái nắm lấy chuôi kiếm bày ra tư thế phòng ngự. Người này đột nhiên xuất hiện, nhưng mà bệ hạ và Cảnh Hoa lại đều là bộ dáng kiến quái bất quái(*), hiển nhiên là có quen biết, chính là sát khí này cũng không che dấuđược.
(*không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị)
“Tình yêu đích thực của Cảnh Hoa nhà bọn họ.” Tiêu Quân Duệ biết cái mạng nhỏ của mình được cam đoan, nhưng việc vị đại tiên kia lúc nào cũng muốn đánh y cũng là thật, bây giờ bên người có Tiểu Tam hộ giá, lá gan liền lớn lên, cũng dám nói hưu nói vượn.
Nói chưa trọn một câu, ánh mắt Liêu Trường Ninh mở to hơn, Nam Thiên đế quân nơi đó cũng đang kích động.
Tình yêu đích thực của Cảnh Hoa nhà bọn họ!
Cảnh Hoa nhà bọn họ!
Nhà bọn họ!
Tình yêu đích thực!
Cái tên hôn quân kia cũng thực đáng yêu nha!
Nam Thiên đế quân lập tức chuyển sang bộ mặt tươi cười chói loà như ánh mặt trời. Người mà Thất tiên nữ, Tam Thánh Mẫu qua lại đều là người trần thế, có thể thấy được người trần thế có mắt nhìn và hiểu tình yêu nhất, nếu tên hôn quân kia nói hắn là tình yêu đích thực của Trọng Hoa, khẳng định sẽ không sai!
Hức, Trọng Hoa hạ phàm chuyển kiếp hai mươi bảy, hai mươi tám năm vẫn còn độc thân, không có người trong lòng hắn mới thấy lạ đó! Phải biết, ở cái nơi này mười bảy mười tám thành thân mới là bình thường!
Được những chữ ‘tình yêu đích thực’ làm cho cảm thấy hạnh phúc, đế quân liền kích động chạy đến Trọng Hoa cung vấn an tình yêu đích thực nhà bọn họ.
Bị đôi mắt sáng rực như vậy nhìn chằm chằm, Tiết Cảnh Hoa trong lòng tức giận lại bất lực, vừa nhấc bút liền đánh một dấu chéo thật to vào sổ con trong tay mình. Mẹ kiếp, mấy việc lông gà vỏ tỏi này mà cũng đưa vào sổ, muốn bệ hạ mệt chết sao? Kỳ tâm khả tru(*)! Hừ, ngày mai liền khấu trừ tiền lương của ngươi, chặt đứt đường tiền tài của cả nhà ngươi!
(*ý bảo mấy người dù không ra tay nhưng chỉ cần có ý nghĩ xấu thì cũng đáng chết)
Lại nhìn nhìn vị Nam Thiên đế quân hai tay bám vào mép bàn ngồi xổm ở đó hoàn toàn không có chút tư thái cao cao tại thượng ngày xưa, Tiết Cảnh Hoa lại ngậm một ngụm máu. Mẹ kiếp! Có võ đánh còn không lại, đừng nói y chỉ là một văn chức, toàn bộ tiên hữu hắn biết trong thiên giới dù cho cùng hợp lực chỉ sợ cũng không thể đấu được vài hiệp với tên sát phôi này. Nếu tên sát phôi này bị khơi dậy chiến ý, chỉ sợ toàn bộ võ tướng ở thượng giới cũng chịu không được sự chà đạp của hắn. Dùng lời văn? Tên sát phôi này căn bản là không có khả năng nói đạo lý! Mà có nói hắn cũng nghe không hiểu!
Nuốt xuống ngụm máu kia, Tiết Cảnh Hoa yên lặng nhịn. Không thể trêu vào, lại không thể trốn đi, được rồi, kỳ thật cái tên kia bộ dáng cũng tạm được, trước hết cứ như vậy đi!
Tiết Cảnh Hoa nghẹn khí phê tấu chương xong, bữa tối cũng được mang lên, theo thường lệ vẫn là món ăn thanh đạm, còn có một chén cháo tổ yến nhỏ. Tổ yến là do bệ hạ phân phó người ra bờ biển leo vách đá để khai thác rồi được thái y lệnh tự tay bào chế, rất quý giá, ngoại trừ An Hòa công chúa được một ít, còn lại đều được bệ hạ đưa tới Trọng Hoa cung, đến cả Trường Ninh cũng không có. Tiết Cảnh Hoa thực quý trọng ăn từng miếng đến hết.
Đế quân xót xa trong lòng. Thế gian khói lửa này có gì tốt, ngũ cốc hoa màu một chút linh khí cũng không có, lò luyện đan lần trước cướp được từ chỗ của Thái Thượng Lão Quân hắn còn chưa có đụng đến đâu, tròn tròn thơm ngào ngạt, Trọng Hoa thế mà lại nhìn cũng không thèm nhìn một cái! Hừ! Tên hôn quân đáng chết, Tiên Quân trên thượng giới, ngươi một tên người trần thế có thể qua lại sao! Không đúng, qua lại với Thất tiên nữ, Tam Thánh Mẫu cũng là người trần thế!
Đại tiên lại bắt đầu sát khí đầy người.
Bữa tối của Tiêu Quân Duệ và Liêu Tiểu Tam chính là món thịt dê hầm được yêu thích nhất, hai tay cầm một miếng đùi dê gặm đến mặt dính đầy mỡ, lại cảm thấy sau lưng chợt lạnh. Vì thế hoàng đế bệ hạ biết, vị đại tiên đóng đô ở Trọng Hoa cung không chịu đi kia lại muốn đánh y rồi!
Liêu Trường Ninh cũng cảm giác được cỗ sát khí kia, theo trực giác tay cầm kiếm.
“Không có việc gì.” Tiêu Quân Duệ bị miếng thịt đùi làm cho nghẹn mém chết, thật vất vả nuốt xuống, đang muốn vỗ vỗ quả tim nhỏ đang nhảy múa loạn xạ, nhìn thấy bàn tay đầy dầu mỡ liền đổi phương hướng, đưa mu bàn tay bóng nhẫy cọ cọ lên khuôn mặt cũng bóng nhẫy y hệt, yên lặng hít một hơi.
Đối với đại tiên y không có cách nào khác, đến cả người thông minh tuyệt đỉnh như Thừa tướng cũng không biết, một tiểu hôn quân được Thừa tướng nuôi như y làm sao có thể là đối thủ của đại tiên thượng giới, nói chi là còn phải đề phòng bị người ta đánh. Tiêu Quân Duệ dám nói, nếu đại tiên đánh y, nhất định là đánh cho ra đánh, giống như khi y đánh phán quan vậy. Nhưng mà sức chiến đấu của y có thể so được với đại tiên sao? Khả năng chống đỡ của y ngược lại không khác phán quan cho lắm. Tuy nói không biết lực sát thương của đại tiên rất cao, nhưng mà đổi thành Tiểu Tam đánh Thừa tướng mỹ nhân tơi bời, trường hợp kia cũng hung tàn lắm đó!
“Đại tiên, cần lấy lòng!” Thời khắc hoàng đế bệ hạ lo lắng sẽ bị đánh đau đớn nói ra.
“Kia cũng không dễ dàng, đóng gói Cảnh Hoa lại đưa cho hắn là được.” Liêu Tiểu Tam lập tức ra chủ ý. Tặng người, cũng đỡ phải nhìn kẻ ỷ vào gương mặt gây họa mà câu dẫn bệ hạ nhà mình.
Tiêu Quân Duệ khiếp sợ nhìn Liêu Tiểu Tam. Quá tàn nhẫn, đây là thanh mai trúc mã sao! Đây là kế sau khi bịa đặt bôi nhọ thì bắt đầu buôn bán người sao? Tiểu Tam, ngươi làm sao lại có thể sa đọa nhanh như vậy!
Lại qua vài ngày, Tiêu Quân Duệ cầm một xấp hình Thừa tướng mỹ nhân mới vẽ xong đi qua Trọng Hoa cung tìm người.
Nam Thiên đế quân đang ôm bàn ngắm Trọng Hoa nhà bọn hắn, nhìn thấy tên hôn quân kia ngoắc ngoắc hắn, nheo mắt, đi qua, tâm tư cũng trỗi lên. Tên hôn quân kia cũng yếu như vậy, cho dù có thực long hộ thể cũng không có tác dụng gì lớn, thừa dịp không có ai, nên một nhát đâm chết y tốt hơn, hay một tay đập chết tốt hơn, hay nện một đấm vào đầu tốt hơn, hay một đá đạp chết tốt hơn, hay trực tiếp hù chết người ta tốt hơn?
Tiêu Quân Duệ rùng mình một cái, nhanh chóng dâng một quyển tranh vẽ lên.
Ánh mắt đế quân nhìn thẳng phía trước.
A, hoàn toàn không thèm nhìn. Tiêu Quân Duệ yên lặng lau mồ hôi, thành khẩn nói rằng: “Cảnh Hoa vẽ đẹp hơn ta, viết tốt hơn ta, còn thích viết thơ đọc thơ, đây chính là người làm công tác văn hoá điển hình. Người làm công tác văn hoá yêu nhất người lịch sự tao nhã, ngươi nên làm theo những gì y thích!” Cho nên, ngươi đi đến mấy trăm năm sau bắt Lý Thái Bạch đi, còn hơn ở đây hù người!
Đế quân vuốt cằm trầm tư đứng lên.
Xuất chiêu xong, vài ngày không thấy mặt đại tiên, Tiêu Quân Duệ cảm thấy tựa hồ có thể nhìn thấy một chút ánh sáng ban mai.
Sau đó, lúc đi đến Trọng Hoa cung, hắn thấy đại tiên đang bị Thừa tướng mỹ nhân rút kiếm đuổi giết, cũng nhìn thấy tư thế ngồi, nằm của Thừa tướng không được tự nhiên, giống hệt với y khi đó hạ sai dược đi sai giường.
Sau đó nữa, đại tiên vỗ bờ vai của y nói: “Biện pháp của ngươi không hiệu nghiệm, vẫn là cái tên họ Liêu kia nói rất đúng, chúng ta là người thô kệch thì dùng phương pháp của người thô kệch thôi, a ha ha ha!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook