Đan Vy mặt dày quyết tấn công tới cùng. Cô ta gấp một miếng thịt óng ánh phẩm màu lên đưa tới gần Thành Luân. Tuy nhiên giữa đường đã bị sự xuất hiện của chiếc miệng to bự của Tuấn Triết chặn đứt.

Anh ta nắm lấy tay cô ả, và thay đổi hướng đi thẳng vào mồm mình. Sau khi nhai vài cái, anh ta thẳng thừng phun ra ngoài.

“Ghê chết tôi.”

Đan Vy giật tay mình ra khỏi tay của Tuấn Triết rồi sợ hãi: “Anh làm gì thế? Sao anh lại chạm vào tôi?”

Sau đó, cô ả uất ức nhìn về phía Thành Luân như mong muốn anh sẽ đứng ra bảo vệ mình. Nhưng cô ả chỉ thu về sự thất vọng. Bởi anh còn đang làm nũng với Viên Hân vì muốn ăn táo trên tay cô. Thấy có vẻ không được chú ý, cô ả quyết định nhắc thẳng đối tượng đang nhắm đến.

“Anh đừng có ý đồ gì với tôi. Thân thể tôi chỉ có một mình anh Luân được chạm đến.”

Một câu nói này mém nữa làm cho mọi người mắc nghẹn. Riêng Thành Luân thể hiện rõ vẻ mặt kinh tởm.


“Vợ ơi, anh nhìn thấy mặt cô ta thì tự nhiên mắc ói. Có phải cô ta mang bệnh gì không?”

Viên Hân nhẹ nhàng mỉm cười, vỗ nhẹ vào bàn tay của Thành Luân vài cái trấn an: “Không sao đâu. Chỉ là mồm thối nên hơi bốc mùi.”

“Cô nói ai miệng thúi hả?” Đan Vy đập mạnh đôi đũa xuống bàn, trừng mắt nhìn Viên Hân.

“Tội ghê. Vừa bị miệng thối lại còn bị điếc.” Tuyết Đan thừa cơ hội châm chọc. Cả người nghiêng về phía Viên Hân chứng tỏ mình đã leo lên thuyền bè với cô để đối đầu với trà xanh.

Đan Vy cắn môi. Điều này làm Viên Hân khó hiểu. Dường như cô ả khá sợ Tuyết Đan. Chẳng lẽ giữa họ có bí mật gì sao?

Cô ả quyết định không đối đầu với Viên Hân, ngược lại tiếp tục trở về trạng thái mềm mỏng mà dụ dỗ Thành Luân:

“Anh Luân, em khó khăn lắm mới làm ra mấy món này để giúp anh lấy lại trí nhớ. Anh đừng phụ lòng em.”

Tuấn Triết lần nữa xuất chiêu. Anh ta gấp một miếng khác lên mà ngán ngẩm:

“Luân không phụ lòng cô thì chẳng lẽ để cậu ta phụ bao tử của cậu ta à. Đồ thì nhạt toẹt. Món thì như giấy nhám. Cái này còn chưa chín. Tôi bắt đầu nghi ngờ về việc cô muốn giúp cậu ta rồi đó. Tôi nhớ bạn tôi đâu có trải qua thời kỳ ăn uống khắc khổ thế.”

Minh Thành im lặng từ đầu, bây giờ mới lên tiếng:


“Cô Đan Vy, nể tình cô là đại diện đối tác nên chúng tôi mới nhiệt tình tiếp đãi cô. Vì thế mong cô đừng ôm hi vọng đầu độc chủ tịch của tôi. Khó khăn lắm chủ tịch mới đi làm lại.”

“Anh Luân…” Cô ả đỏ hoe mắt, chực chờ rơi lệ để lấy lòng thương của Thành Luân.

Tuy nhiên Thành Luân đã đứng lên, sau đó nắm lấy tay của Viên Hân mà đi lên phòng chủ tịch. Anh chẳng muốn ở đây xem thêm kịch, vẫn còn rất nhiều chuyện để xử lý. Quan trọng nhất là anh muốn ôm vợ ngủ trưa.

Đan Vy lập tức chạy theo, nắm lấy bàn tay còn lại của Thành Luân mà níu kéo: “Anh Luân, chẳng lẽ anh không còn cảm giác gì với em thật sao? Nếu anh vẫn còn ký ức của chúng ta thì chắc chắn anh sẽ không đối xử với em như vậy.”

Thành Luân đứng yên, quay sang nhìn chằm chằm Đan Vy. Ở phía sau, Viên Hân không thể nhìn rõ biểu cảm của anh. Trái tim lần nữa dâng lên cảm giác bất an. Thứ cô sợ không phải là việc anh có khôi phục lại trí nhớ hay không. Mà là việc trí nhớ lộn xộn sẽ khiến anh lầm tưởng.

Viên Hân bất chợt thả lỏng bàn tay, chỉ còn một chút xíu nữa thôi là có thể tuột khỏi tay Thành Luân bất cứ lúc nào. Nhưng anh vẫn giữ chặt lấy. Tình cảnh thành ra không khác gì sự tranh giành giữa ba người.

Tuấn Triết đi nhanh đến, lập tức gỡ tay Đan Vy ra khỏi tay của Thành Luân, sau đó kéo cô ả lại bàn ăn lần nữa:

“Lại đây. Đồ ăn không nên bỏ phí. Đồ cô nấu thì cô tự ăn đi.”


Tuy nhiên ngay đến cả Đan Vy còn biết những thứ này khó nuốt đến mức nào, nên chẳng ngu dại mà khiến bản thân khó chịu. Ban đầu, cô ả cũng chỉ muốn lấy lòng của Thành Luân mà thôi, sau đó cả hai sẽ tiến triển thuận lợi ở nhà hàng và sau đó là trên giường. Vậy mà kế hoạch tan tành. Nhưng việc anh không đẩy cô ả ra khiến cô ả có lại hy vọng.

Thành Luân dẫn Viên Hân lên phòng chủ tịch, trực tiếp khóa cửa để tránh cho người khác lại làm phiền đến không gian riêng của hai vợ chồng. Sau khi thở dài một hơi, anh ngồi xuống ghế với vẻ mệt mỏi.

Cảnh tượng này rơi vào mắt cô không khác gì việc anh đang cố che đậy tình cảm thật của anh đối với Đan Vy. Dù Tuấn Triết đã giải thích rằng người anh để ý từ trước đến nay chỉ là cô nhưng sự tình ở hiện thực và hình ảnh ở kiếp trước là sao chứ?

Thấy Viên Hân không phản ứng gì, Thành Luân nhẹ nhàng kéo cô ngồi xuống đùi mình mà nâng niu: “Em sao vậy? Khó chịu ở đâu à?”

Cô sờ bụng, thì thầm:

“Chuyện em nói với anh trước khi em dọn đồ qua nhà chính, anh vẫn còn nhớ chứ?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương