Hôn Nhân Thất Bại
-
Chương 60
Càng đến gần với khu vực xảy ra động đất, lộ trình càng gian nan, rất nhiều đường lớn bị sụp xuống, chỉ có thể đi đường nhỏ, cả đoạn đường sóc nảy, mọi người trên xe lắc lư đến mức đều nôn ra.
Nôn xong, không dám chậm trễ một giây, chúng tôi lại tiếp tục lên đường.
Lần quay phim này Tiểu Đinh cũng đi theo cả đoàn, tôi nhớ trước đây Tiểu Đinh là một chàng trai chất phác tràn đầy sức sống, thế nhưng lần này gặp mặt, lại phát hiện khuôn mặt cậu ấy chỉ còn lại sự tăm tối và hiện thực.
Tranh thủ lúc xuống xe nôn, Tiểu Đinh nói cho tôi, cậu ấy chia tay với người bạn gái yêu nhau nhiều năm rồi. Cậu ấy nhịn ăn nhịn mặc cuối cùng cũng gom góp đủ tiền trả tiền mua nhà mới, cậu ấy cầu hôn bạn gái, nhưng bạn gái cậu ấy lại cự tuyệt đồng thời đòi chia tay. Một tháng sau, bạn gái kết hôn với một người đàn ông bốn mươi tuổi có đủ năng lực để một lần trả hết tiền mua nhà mới. Lúc bấy giờ Tiểu Đinh mới biết, trước khi chia tay, bạn gái cậu ấy đã một chân đạp hai thuyền nửa năm rồi.
Cậu chất vấn cô, cô khóc nói: “Là em có lỗi với anh, nhưng nếu như cho em một cơ hội em vẫn lựa chọn anh ấy. Em vẫn còn trẻ, em không muốn sống một cuộc sống mà đến mua một mớ rau cũng phải cò kè mặc cả với người ta. Em nhịn ăn nhịn mặc cùng anh gom góp tiền mua nhà, nhưng em hy sinh thanh xuân của mình, hy sinh sắc đẹp của mình, lại chẳng thể nào giữ nổi tấm phiếu bảo đảm rằng khi gặp một người phụ nữ trẻ đẹp anh sẽ không vứt bỏ vợ mình, như thế không công bẳng với em. Hôn nhân đối với phụ nữ giống như một lần đầu thai, lần đầu thai đầu tiên của em không tốt, lần này em nhất định phải đầu thai vào một chỗ tốt.”
Cuối cùng tôi đã hiểu được sự thay đổi của Tiểu Đinh.
Phản bội là điều mà con người ta sợ hãi nhất, cũng là thứ làm tổn thương người ta sâu sắc nhất.
Nhưng hễ là người từng nếm trải sự phản bội, linh hồn họ đều đã tan vỡ mất một góc, sẽ chẳng thể nào tìm lại được bản thân trước đây.
“Điều này chứng tỏ, cô ấy không phải là người thích hợp với cậu. Khi những người đó làm tổn thương cậu, họ cũng đã dạy cậu làm thế nào để thật lòng quý trọng những người đối xử tốt với cậu.” Tôi khuyên.
“Chị Ninh, chị thật lạc quan.” Tiểu Đinh cười khổ.
“Không lạc quan sao có thể sống trong cái xã hội gian nan, nguy hiểm này. Chuyện đã xảy ra rồi, thì phải chấp nhận nó, từ bỏ nó, thì mới có thể bước tiếp.” Tôi nói.
Nói chuyện xong, chúng tôi mỗi người lại nôn một lần nữa, sau đó lên xe tiếp tục lên đường.
Tình cảnh này khiến tôi nghĩ đến mấy năm về trước, khi lần đầu tiên phỏng vấn gặp phải vụ tai nạn xe cộ, tôi và Tiểu Đinh cũng đứng bên đường nôn đến trời đất quay cuồng.
Nghĩ lại chuyện xưa, tựa như đã cách mấy đời.
Tôi ở thời khắc đó, rơi vào đáy vực, chỉ cảm thấy con đường trước mắt mờ mịt tăm tối. Trái tim trôi nổi giữa không trung, chỉ cần một cơn gió thổi lay ngọn cỏ cũng khiến nó run sợ không ngừng.
Mà hôm nay, trong sinh mệnh tôi có một người đối xử tốt với tôi xuất hiện, giúp trái tim ấy trở về chỗ cũ, che chở, bảo vệ nó, sẽ chẳng phải thê lương, sẽ chẳng còn phải lo lắng sợ hãi nữa.
Chỉ có điều, người đối xử tốt với tôi ấy liệu có đang bình an không?
Càng tiến đến gần khu vực động đất, đường đi càng nguy hiểm, kiến trúc nhà cửa bên đường cũng bị tổn hại nghiêm trọng, nhưng mọi người không đứng ở đó mà than trời trách đất, họ chỉ thu dọn đồ đạc, dựng lại mái ấm, tiếp tục sống cuộc sống của mình.
Sự kiên cường ấy, sức dẻo dai bền bỉ ấy khiến cho lòng người lay động.
Đi đường cả một ngày trời, cuối cùng cũng đến được đích. Phía trước là con đường vành đai núi, để vào nơi bị tổn hại nghiêm trọng chỉ có con đường này, đường đi …….., khúc ngoặt khá nhiều, hơn nữa luôn có những vụn đất đá lăn xuống.
Nhìn về con đường này, tôi như ngừng thở, đám người Cố Dung Dịch xảy ra tại nạn, chính là ở con đường này.
Bên đường có bộ đội canh giữ, tiến hành quản lý xe cộ qua lại 24/24. Lúc này, lại một cơn dư trấn nhỏ xảy ra, bộ đội ra lệnh cho mọi xe cộ dừng lại, đợi dư trấn qua đi mới được phép đi vào đường vành đai núi. Theo cơn dư trấn, phía trước có những hòn đá to bằng bàn tay không ngừng lăn xuống, rơi trên mặt đường. Mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng, nếu như những hòn đá này rơi xuống xe, với lực mạnh như thế, nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Lúc ấy, không biết ai cất tiếng: “Mấy ngày trước không phải có đội bác sĩ cứu hộ xảy ra tai nạn ở đây sao, nghe nói là do tránh đá rơi từ trên núi, những người bác sĩ đó đến để chữa bệnh cứu người, lại chẳng ngờ đâu sẽ gặp phải loại chuyện này.”
Một người chiến sĩ dùng giọng điệu thở dài nói: “Lúc ấy chúng tôi tham gia cứu hộ, có mấy bác sĩ chết, trong đó có một người hẵng còn rất trẻ, lại đẹp trai, đáng tiếc quá, người nhà không biết đau lòng đến nhường nào.”
Lời nói của người chiến sĩ như cột băng đâm vào trái tim tôi, khiến cả người tôi lạnh cứng, thế nhưng trên trán lại toát ra từng hạt mồ hôi to đùng.
Tiểu Đinh lo lắng nói: “Chị Ninh, chị không sao chứ, sao sắc mặt kém thế này?”
Tôi lắc đầu, động tác này tưởng chừng như tiêu hao toàn bộ sức lực của tôi.
Trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ: đừng nghĩ, đừng nghĩ đến bất cứ chuyện gì!
Dư chấn kết thúc, xe cộ tiếp tục hướng về con đường phía trước, đường đi vẫn có những hò đá nhỏ không ngừng đập vào cửa kính, thậm chí có hòn còn rơi vào cửa kính bên mặt tôi, phát ra âm thanh nặng nề, mọi người trong xe đều bị dọa đến mức hét lên, tôi lại ngoảnh mặt làm ngơ.
Cuồi cùng cũng đến giữa trưa, chiếc xe đưa chúng tôi tiến vào khu vực bị tổn hại nghiêm trọng. Trước tiên tôi đi đến chỗ đội cứu hộ, nơi đây một mảnh yên bình, khắp nơi cắm lều trại, ngoài mỗi lều trại đều treo một tấm bảng đơn giản, phía trên viết “phòng phẫu thuật”, “khoa sản phụ” , “phòng bệnh”, “phòng hóa nghiệm”. Tôi xem từng cái lều một, bác sĩ và y tá bên trong nhìn thấy tôi, đều hỏi: “Bị thương ở đâu?”
Toi nghĩ dáng vẻ của mình lúc này chắc đáng sợ lắm, sắc mặt trắng bệch, nhìn trông giống dáng vẻ của một người bị thương nặng.
Nhưng chỗ mà tôi bị thương, lại là trái tim.
Không thuốc nào chữa nổi.
Tận cho đến khi nhìn xong chiếc lều cuối cùng, vẫn chẳng tìm thấy bóng dáng Cố Dung Dịch đâu. Bên tai tôi bắt đầu vang lên tiếng ù ù, cảnh vật trước mắt tôi bắt đầu đảo lộn, tôi nghiêng ngả bước về phía trước, mỗi bước đi tựa như dẫm trên mây, không chạm tới mặt đất.
Chân vấp phải đá vụn, tôi ngã nhào xuống đất, cái đau đớt truyền từ cổ tay truyền khắp cơ thể. Tôi từ từ nâng tay lên, máu đỏ tươi chảy ra từ miệng viết thương, đâm vào mắt tôi đau nhức.
Tôi chẳng thể nào cất nổi bước chân nữa.
Tôi ngồi xổm tại chỗ, lòng đau như sắp nổ tung lên, trái tim đong đầy những ký ức bên Cố Dung Dịch.
Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, anh mặc áo tắm ra mở cửa, khuôn mặt anh tuấn tràn ngập sự bất lực.
Tôi đẩy cửa phòng bệnh, nhìn thấy Cố Dung Dịch nắm tay Khỉ Con ngủ say sưa, ánh mặt trời tựa hạt cát nhẹ bao chùm lên anh.
Trong nhà hàng, anh nhìn tôi cất giọng: “Tình cảm. Nếu như không thể dũng cảm bước lên một bước, thì em mãi mãi sẽ không biết, bản thân mình sẽ đạt được những điều đẹp đẽ gì.”
Từng mảnh hồi ức, tất cả lấn vào trái tim tôi, khiến cho trái tim vỡ thành hoa máu.
Người mà anh binh sĩ kia nói, là Cố Dung Dịch thật sao?
Cố Dung Dịch thật sự đã ….. chết rồi sao?
Đau thương khiến cổ họng tôi tắc nghẹn, không thể nào hít thở, chỉ dư lại dòng nước mắt lăn đều trên má, thấm ướt vết máu trên gạch vụn, tạo thành một vệt tựa đất cát.
Cố Dung Dịch … của tôi.
Ngay lúc tôi sắp ngừng hơi thở, trên đỉnh đẩu truyền đến một giọng nói lưỡng lự: “Ninh….Chân?”
Ngẩng đầu lên nhìn, ánh mặt trời chói chang, tôi lại nhìn thấy một khuôn mặt còn chói chang hơn ánh mặt trời kia.
Cố Dung Dịch.
Tôi vội vàng đứng dậy, muốn ôm chặt lấy anh. Dù là người hay là ma, tôi đều muốn ôm anh, không cho anh rời đi.
Cảm xúc phập phồng liên tiếp trong tôi, giây phút đứng dậy, trước mắt tôi đen xì, tôi ngất xỉu. Trước khi mất đi ý thức, tôi cảm nhận được một cánh tay to lớn ôm trọn lấy mình.
Tôi mơ một giấc mộng.
Trong giấc mộng, tôi rơi vào một khu rừng hiểm ác, xung quanh đầy rẫy những con rắn độc, kiến độc, chúng đòi hút máu của tôi, gặm nuốt da thịt của tôi, mặt tôi cắt không còn giọt máu, cố gắng rút chân ra khỏi vũng lầy. Đoạn đường này cực kỳ nguy hiểm, những người xung quanh không rõ là ai đều ngã xuống, chỉ có mình tôi vẫn kiên trì lê từng bước hướng về phía trước. Mệt mỏi, đói khát, đau đớn, tất cả gia tăng gấp bội lên người tôi, nhưng tôi không từ bỏ, tôi biết, chỉ cần đi qua đoạn đường này, tôi sẽ thấy được ánh sáng.
Tôi tin, người đã trải qua cực khổ tra tấn, sẽ có được hạnh phúc của riêng mình.
Cuối cùng, tôi cũng thoát được khu rừng địa ngục. Thế giới bên ngoài tràn ngập tiếng chim chóc hót líu lo, hoa thơm đua nở, ánh mặt trời rực rỡ ấm áp. Bỗng một bàn tay vươn ra, ôm chặt lấy tôi vào lòng, tôi tùy người đó dẫn dắt, trong lòng tràn đầy sự bình an và hạnh phúc.
Khi tôi tỉnh lại đã là đêm khuya. Tôi nằm trong lều trại đơn bạc, bên cạnh là Cố Dung Dịch đang nắm tay tôi, hai mắt sưng đỏ.
Tôi cử động mình ngồi dậy, ôm chặt lấy anh.
Giữa chúng tôi có biết bao nhiêu điều muốn nói, nhưng vào giờ khắc này, mọi lời nói đều là dư thừa.
Tất cả những lời ngon tiếng ngọt, đều không sánh được với một cái ôm chân thật.
Ánh trăng lặng lẽ xuyên qua cửa lều chiếu vào bên trong, ánh lên mặt sàn, khiến cảnh này trông như mộng ảo. Tôi ôm Cố Dung Dịch, cảm thấy ấm áp đến tận đáy lòng.
Mấy ngày qua không thể tắm rửa, trên người anh đã không còn mùi sữa tắm thanh khiết, mà thay vào đó là mùi mồ hôi của đàn ông, nhưng tôi lại thấy rất đỗi quen thuộc.
Đây chính là Cố Dung Dịch của tôi.
Cơ thể Cố Dung Dịch hơi run run, anh chôn mặt vào hõm vai tôi, cất tiếng: “Anh rất nhớ em, mấy ngày qua anh đều mơ thấy em. Vừa nãy khi nhìn thấy em, anh còn tưởng mình sinh ảo giác. Nhưng là em thật, là em thật, … Ninh Chân em biết không, nhìn các đồng nghiệp cùng xe với anh lần lượt chết đi, nhưng anh lại không thể làm gì được. Sinh mệnh thật yếu ớt, được sống chính là niềm hạnh phúc nhất… Ninh Chân, anh rất nhớ em, chúng ta đừng tách ra nữa có được không?”
Bờ vai tôi bỏng rát, bởi vì nước mắt của anh.
Khi đối diện với cái chết, con người ta mới biết quý trọng sinh mạng, mới biết trân trọng những gì mình đang có.
Tôi lục trong đống quần áo lấy ra hộp nhẫn, mở ra, dưới ánh trăng, nhẫn kim cương tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
“Giúp em mang đi.” Tôi nức nở nói.
Ngón tay Cố Dung Dịch run rẩy, ngón tay tôi cũng run rẩy, đeo trật vài lần mới mang được cái nhẫn vào đúng ngón áp út.
Không to không nhỏ, vừa khít, chứng tỏ Cố Dung Dịch rất dụng tâm.
” Trở về chúng ta lập tức kết hôn.” Tôi vui mừng nói: “Em không đi nữa, em sẽ về, em muốn ở bên anh.”
Chúng tôi lại ôm nhau.
Tôi tuyệt đối sẽ không hối hận, tôi cần sự nghiệp, nhưng cũng cần đoạn tình cảm này.
Cuộc sống chính là như vậy, bạn chọn cái này, thì tất yếu phải hi sinh cái khác.
Sở dĩ tôi li hôn là vì tình cảm của bản thân, mà nay sao lại vì vật ngoài thân mà từ bỏ tình cảm mình đã tìm kiếm bao lâu nay chứ.
Tôi suýt nữa đã đi lệch khỏi quỹ đạo, may mà tôi tỉnh ngộ sớm.
Cho dù ở lại thành phố C, tôi vẫn sẽ không ngừng cố gắng trong công việc, tuy không đạt được thành tựu huy hoàng, nhưng tôi tin, tình cảm của tôi và Cố Dung Dịch nhất định sẽ bù đắp được thiếu sót này.
Sống ở đời, mục đích cuối cùng là phải nhận thức được bản thân muốn gì.
Tôi cuối cùng cũng hiểu rõ bản thân, hiểu rõ thứ mà mình muốn.
Và tôi nghĩ, rốt cuộc mình đã có tư cách để có được hạnh phúc.
Hai tuần sau, tôi và Cố Dung Dịch rời khỏi khu thiên tai, tuy rằng nhà cửa sụp đổ, nhưng trải qua hai tuần tu bổ, hi vọng về một cuộc sống mới lại tràn ngập khắp nơi trên vùng xảy ra động đất này.
Chỉ cần còn sống, cái gì cũng có thể gây dựng lại được.
Gây dựng nhà cửa, tình cảm.
Sau khi trở về, tôi chuyển về thành phố C, kết hôn với Cố Dung Dịch.
Một lần nữa, tôi lại trở thành phụ nữ đã kết hôn.
Cuộc sống của tôi, lại khôi phục sự ấm áp và yên bình.
Vào một này cuối tuần của ba tháng sau, tôi từ toilet đi ra, rồi bước vội ra ngoài sân chung cư. Đưa mắt nhìn xa xa, tôi thấy Cố Dung Dịch và Khỉ Con đang ngồi xổm bên đường, không biết đang nhìn gì.
Tôi đi tới, tò mò hỏi: “Hai người đang nhìn gì vậy?”
Hai người đều làm động tác ‘suỵt’ với tôi, tôi cúi đầu nhìn, phát hiện hai người đang quan sát đoàn kiến đang tha những cánh hoa về tổ.
Giữa trưa, cả chung cư yên tĩnh, hai người một lớn một nhỏ cứ ngồi như vậy.
Tôi cũng ngồi xuống cạnh Cố Dung Dịch, dịu dàng nói: “Chúc mừng anh, một Khỉ Con lại đến nữa.”
Vẻ mặt của Cố Dung Dịch đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là nỗi vui mừng không thể che giấu được, anh ôm lấy tôi, hôn tôi một cái thật sâu.
Khỉ Con ngồi che mắt, cười khanh khách.
Tôi cũng cười.
Đây là con gái của tôi, chồng của tôi, có được họ, là may mắn lớn nhất trong cuộc đời này.
Mấy tháng sau, Cố Dung Dịch cùng tôi đến bệnh viện kiểm tra thai, đến lúc về thì tôi gặp người quen – Dương Dung.
Cô ấy bước xuống xe, bụng phình to, chắc là có thai lần hai. Bạch Hồng Văn cũng bước xuống xe, săn sóc cầm lấy túi xách từ tay vợ, sau đó đỡ lấy bả vai vợ tựa vào mình.
Tôi và Dương Dung đều bị chồng phản bội, hơn nữa còn chọn đi theo hai con đường khác nhau, mà nay hai chúng tôi đều đang mang thai.
Trải qua sự phản bội, chúng tôi đều nếm trải vô số đau khổ, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng đến ngày hôm nay.
Mặc kệ quá trình xảy ra những gì, tôi và cô ấy đều đạt được những gì mình muốn.
Cô ấy đứng ở đầu đường bên kia, còn tôi đứng ở bên này, chúng tôi đứng xa xa nhìn nhau, không nói gì, chỉ mỉm cười.
Trên đường về nhà, nghĩ lại đoạn đường ngày trước, mắt tôi không hiểu vì sao cay cay.
Cố Dung Dịch nắm lấy tay tôi, cười nói: “Nghĩ gì thế?”
Tôi lắc đầu: “Không nghĩ gì cả.”
Cố Dung Dịch không tin, nhưng không ép hỏi.
Quả thật tôi không nghĩ gì mà, còn nghĩ gì nữa, cuộc sống sau này của tôi, chính là cuộc sống của một người phụ nữ đã kết hôn như bao người khác. Có được một cuộc sống yên bình như vậy, tôi rất vui vẻ.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là ánh mặt trời ấm áp, là những áng mây trắng nhẹ trôi bồng bềnh.
Tôi nhắm mắt lại, mỉm cười hạnh phúc.
Nôn xong, không dám chậm trễ một giây, chúng tôi lại tiếp tục lên đường.
Lần quay phim này Tiểu Đinh cũng đi theo cả đoàn, tôi nhớ trước đây Tiểu Đinh là một chàng trai chất phác tràn đầy sức sống, thế nhưng lần này gặp mặt, lại phát hiện khuôn mặt cậu ấy chỉ còn lại sự tăm tối và hiện thực.
Tranh thủ lúc xuống xe nôn, Tiểu Đinh nói cho tôi, cậu ấy chia tay với người bạn gái yêu nhau nhiều năm rồi. Cậu ấy nhịn ăn nhịn mặc cuối cùng cũng gom góp đủ tiền trả tiền mua nhà mới, cậu ấy cầu hôn bạn gái, nhưng bạn gái cậu ấy lại cự tuyệt đồng thời đòi chia tay. Một tháng sau, bạn gái kết hôn với một người đàn ông bốn mươi tuổi có đủ năng lực để một lần trả hết tiền mua nhà mới. Lúc bấy giờ Tiểu Đinh mới biết, trước khi chia tay, bạn gái cậu ấy đã một chân đạp hai thuyền nửa năm rồi.
Cậu chất vấn cô, cô khóc nói: “Là em có lỗi với anh, nhưng nếu như cho em một cơ hội em vẫn lựa chọn anh ấy. Em vẫn còn trẻ, em không muốn sống một cuộc sống mà đến mua một mớ rau cũng phải cò kè mặc cả với người ta. Em nhịn ăn nhịn mặc cùng anh gom góp tiền mua nhà, nhưng em hy sinh thanh xuân của mình, hy sinh sắc đẹp của mình, lại chẳng thể nào giữ nổi tấm phiếu bảo đảm rằng khi gặp một người phụ nữ trẻ đẹp anh sẽ không vứt bỏ vợ mình, như thế không công bẳng với em. Hôn nhân đối với phụ nữ giống như một lần đầu thai, lần đầu thai đầu tiên của em không tốt, lần này em nhất định phải đầu thai vào một chỗ tốt.”
Cuối cùng tôi đã hiểu được sự thay đổi của Tiểu Đinh.
Phản bội là điều mà con người ta sợ hãi nhất, cũng là thứ làm tổn thương người ta sâu sắc nhất.
Nhưng hễ là người từng nếm trải sự phản bội, linh hồn họ đều đã tan vỡ mất một góc, sẽ chẳng thể nào tìm lại được bản thân trước đây.
“Điều này chứng tỏ, cô ấy không phải là người thích hợp với cậu. Khi những người đó làm tổn thương cậu, họ cũng đã dạy cậu làm thế nào để thật lòng quý trọng những người đối xử tốt với cậu.” Tôi khuyên.
“Chị Ninh, chị thật lạc quan.” Tiểu Đinh cười khổ.
“Không lạc quan sao có thể sống trong cái xã hội gian nan, nguy hiểm này. Chuyện đã xảy ra rồi, thì phải chấp nhận nó, từ bỏ nó, thì mới có thể bước tiếp.” Tôi nói.
Nói chuyện xong, chúng tôi mỗi người lại nôn một lần nữa, sau đó lên xe tiếp tục lên đường.
Tình cảnh này khiến tôi nghĩ đến mấy năm về trước, khi lần đầu tiên phỏng vấn gặp phải vụ tai nạn xe cộ, tôi và Tiểu Đinh cũng đứng bên đường nôn đến trời đất quay cuồng.
Nghĩ lại chuyện xưa, tựa như đã cách mấy đời.
Tôi ở thời khắc đó, rơi vào đáy vực, chỉ cảm thấy con đường trước mắt mờ mịt tăm tối. Trái tim trôi nổi giữa không trung, chỉ cần một cơn gió thổi lay ngọn cỏ cũng khiến nó run sợ không ngừng.
Mà hôm nay, trong sinh mệnh tôi có một người đối xử tốt với tôi xuất hiện, giúp trái tim ấy trở về chỗ cũ, che chở, bảo vệ nó, sẽ chẳng phải thê lương, sẽ chẳng còn phải lo lắng sợ hãi nữa.
Chỉ có điều, người đối xử tốt với tôi ấy liệu có đang bình an không?
Càng tiến đến gần khu vực động đất, đường đi càng nguy hiểm, kiến trúc nhà cửa bên đường cũng bị tổn hại nghiêm trọng, nhưng mọi người không đứng ở đó mà than trời trách đất, họ chỉ thu dọn đồ đạc, dựng lại mái ấm, tiếp tục sống cuộc sống của mình.
Sự kiên cường ấy, sức dẻo dai bền bỉ ấy khiến cho lòng người lay động.
Đi đường cả một ngày trời, cuối cùng cũng đến được đích. Phía trước là con đường vành đai núi, để vào nơi bị tổn hại nghiêm trọng chỉ có con đường này, đường đi …….., khúc ngoặt khá nhiều, hơn nữa luôn có những vụn đất đá lăn xuống.
Nhìn về con đường này, tôi như ngừng thở, đám người Cố Dung Dịch xảy ra tại nạn, chính là ở con đường này.
Bên đường có bộ đội canh giữ, tiến hành quản lý xe cộ qua lại 24/24. Lúc này, lại một cơn dư trấn nhỏ xảy ra, bộ đội ra lệnh cho mọi xe cộ dừng lại, đợi dư trấn qua đi mới được phép đi vào đường vành đai núi. Theo cơn dư trấn, phía trước có những hòn đá to bằng bàn tay không ngừng lăn xuống, rơi trên mặt đường. Mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng, nếu như những hòn đá này rơi xuống xe, với lực mạnh như thế, nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Lúc ấy, không biết ai cất tiếng: “Mấy ngày trước không phải có đội bác sĩ cứu hộ xảy ra tai nạn ở đây sao, nghe nói là do tránh đá rơi từ trên núi, những người bác sĩ đó đến để chữa bệnh cứu người, lại chẳng ngờ đâu sẽ gặp phải loại chuyện này.”
Một người chiến sĩ dùng giọng điệu thở dài nói: “Lúc ấy chúng tôi tham gia cứu hộ, có mấy bác sĩ chết, trong đó có một người hẵng còn rất trẻ, lại đẹp trai, đáng tiếc quá, người nhà không biết đau lòng đến nhường nào.”
Lời nói của người chiến sĩ như cột băng đâm vào trái tim tôi, khiến cả người tôi lạnh cứng, thế nhưng trên trán lại toát ra từng hạt mồ hôi to đùng.
Tiểu Đinh lo lắng nói: “Chị Ninh, chị không sao chứ, sao sắc mặt kém thế này?”
Tôi lắc đầu, động tác này tưởng chừng như tiêu hao toàn bộ sức lực của tôi.
Trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ: đừng nghĩ, đừng nghĩ đến bất cứ chuyện gì!
Dư chấn kết thúc, xe cộ tiếp tục hướng về con đường phía trước, đường đi vẫn có những hò đá nhỏ không ngừng đập vào cửa kính, thậm chí có hòn còn rơi vào cửa kính bên mặt tôi, phát ra âm thanh nặng nề, mọi người trong xe đều bị dọa đến mức hét lên, tôi lại ngoảnh mặt làm ngơ.
Cuồi cùng cũng đến giữa trưa, chiếc xe đưa chúng tôi tiến vào khu vực bị tổn hại nghiêm trọng. Trước tiên tôi đi đến chỗ đội cứu hộ, nơi đây một mảnh yên bình, khắp nơi cắm lều trại, ngoài mỗi lều trại đều treo một tấm bảng đơn giản, phía trên viết “phòng phẫu thuật”, “khoa sản phụ” , “phòng bệnh”, “phòng hóa nghiệm”. Tôi xem từng cái lều một, bác sĩ và y tá bên trong nhìn thấy tôi, đều hỏi: “Bị thương ở đâu?”
Toi nghĩ dáng vẻ của mình lúc này chắc đáng sợ lắm, sắc mặt trắng bệch, nhìn trông giống dáng vẻ của một người bị thương nặng.
Nhưng chỗ mà tôi bị thương, lại là trái tim.
Không thuốc nào chữa nổi.
Tận cho đến khi nhìn xong chiếc lều cuối cùng, vẫn chẳng tìm thấy bóng dáng Cố Dung Dịch đâu. Bên tai tôi bắt đầu vang lên tiếng ù ù, cảnh vật trước mắt tôi bắt đầu đảo lộn, tôi nghiêng ngả bước về phía trước, mỗi bước đi tựa như dẫm trên mây, không chạm tới mặt đất.
Chân vấp phải đá vụn, tôi ngã nhào xuống đất, cái đau đớt truyền từ cổ tay truyền khắp cơ thể. Tôi từ từ nâng tay lên, máu đỏ tươi chảy ra từ miệng viết thương, đâm vào mắt tôi đau nhức.
Tôi chẳng thể nào cất nổi bước chân nữa.
Tôi ngồi xổm tại chỗ, lòng đau như sắp nổ tung lên, trái tim đong đầy những ký ức bên Cố Dung Dịch.
Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, anh mặc áo tắm ra mở cửa, khuôn mặt anh tuấn tràn ngập sự bất lực.
Tôi đẩy cửa phòng bệnh, nhìn thấy Cố Dung Dịch nắm tay Khỉ Con ngủ say sưa, ánh mặt trời tựa hạt cát nhẹ bao chùm lên anh.
Trong nhà hàng, anh nhìn tôi cất giọng: “Tình cảm. Nếu như không thể dũng cảm bước lên một bước, thì em mãi mãi sẽ không biết, bản thân mình sẽ đạt được những điều đẹp đẽ gì.”
Từng mảnh hồi ức, tất cả lấn vào trái tim tôi, khiến cho trái tim vỡ thành hoa máu.
Người mà anh binh sĩ kia nói, là Cố Dung Dịch thật sao?
Cố Dung Dịch thật sự đã ….. chết rồi sao?
Đau thương khiến cổ họng tôi tắc nghẹn, không thể nào hít thở, chỉ dư lại dòng nước mắt lăn đều trên má, thấm ướt vết máu trên gạch vụn, tạo thành một vệt tựa đất cát.
Cố Dung Dịch … của tôi.
Ngay lúc tôi sắp ngừng hơi thở, trên đỉnh đẩu truyền đến một giọng nói lưỡng lự: “Ninh….Chân?”
Ngẩng đầu lên nhìn, ánh mặt trời chói chang, tôi lại nhìn thấy một khuôn mặt còn chói chang hơn ánh mặt trời kia.
Cố Dung Dịch.
Tôi vội vàng đứng dậy, muốn ôm chặt lấy anh. Dù là người hay là ma, tôi đều muốn ôm anh, không cho anh rời đi.
Cảm xúc phập phồng liên tiếp trong tôi, giây phút đứng dậy, trước mắt tôi đen xì, tôi ngất xỉu. Trước khi mất đi ý thức, tôi cảm nhận được một cánh tay to lớn ôm trọn lấy mình.
Tôi mơ một giấc mộng.
Trong giấc mộng, tôi rơi vào một khu rừng hiểm ác, xung quanh đầy rẫy những con rắn độc, kiến độc, chúng đòi hút máu của tôi, gặm nuốt da thịt của tôi, mặt tôi cắt không còn giọt máu, cố gắng rút chân ra khỏi vũng lầy. Đoạn đường này cực kỳ nguy hiểm, những người xung quanh không rõ là ai đều ngã xuống, chỉ có mình tôi vẫn kiên trì lê từng bước hướng về phía trước. Mệt mỏi, đói khát, đau đớn, tất cả gia tăng gấp bội lên người tôi, nhưng tôi không từ bỏ, tôi biết, chỉ cần đi qua đoạn đường này, tôi sẽ thấy được ánh sáng.
Tôi tin, người đã trải qua cực khổ tra tấn, sẽ có được hạnh phúc của riêng mình.
Cuối cùng, tôi cũng thoát được khu rừng địa ngục. Thế giới bên ngoài tràn ngập tiếng chim chóc hót líu lo, hoa thơm đua nở, ánh mặt trời rực rỡ ấm áp. Bỗng một bàn tay vươn ra, ôm chặt lấy tôi vào lòng, tôi tùy người đó dẫn dắt, trong lòng tràn đầy sự bình an và hạnh phúc.
Khi tôi tỉnh lại đã là đêm khuya. Tôi nằm trong lều trại đơn bạc, bên cạnh là Cố Dung Dịch đang nắm tay tôi, hai mắt sưng đỏ.
Tôi cử động mình ngồi dậy, ôm chặt lấy anh.
Giữa chúng tôi có biết bao nhiêu điều muốn nói, nhưng vào giờ khắc này, mọi lời nói đều là dư thừa.
Tất cả những lời ngon tiếng ngọt, đều không sánh được với một cái ôm chân thật.
Ánh trăng lặng lẽ xuyên qua cửa lều chiếu vào bên trong, ánh lên mặt sàn, khiến cảnh này trông như mộng ảo. Tôi ôm Cố Dung Dịch, cảm thấy ấm áp đến tận đáy lòng.
Mấy ngày qua không thể tắm rửa, trên người anh đã không còn mùi sữa tắm thanh khiết, mà thay vào đó là mùi mồ hôi của đàn ông, nhưng tôi lại thấy rất đỗi quen thuộc.
Đây chính là Cố Dung Dịch của tôi.
Cơ thể Cố Dung Dịch hơi run run, anh chôn mặt vào hõm vai tôi, cất tiếng: “Anh rất nhớ em, mấy ngày qua anh đều mơ thấy em. Vừa nãy khi nhìn thấy em, anh còn tưởng mình sinh ảo giác. Nhưng là em thật, là em thật, … Ninh Chân em biết không, nhìn các đồng nghiệp cùng xe với anh lần lượt chết đi, nhưng anh lại không thể làm gì được. Sinh mệnh thật yếu ớt, được sống chính là niềm hạnh phúc nhất… Ninh Chân, anh rất nhớ em, chúng ta đừng tách ra nữa có được không?”
Bờ vai tôi bỏng rát, bởi vì nước mắt của anh.
Khi đối diện với cái chết, con người ta mới biết quý trọng sinh mạng, mới biết trân trọng những gì mình đang có.
Tôi lục trong đống quần áo lấy ra hộp nhẫn, mở ra, dưới ánh trăng, nhẫn kim cương tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
“Giúp em mang đi.” Tôi nức nở nói.
Ngón tay Cố Dung Dịch run rẩy, ngón tay tôi cũng run rẩy, đeo trật vài lần mới mang được cái nhẫn vào đúng ngón áp út.
Không to không nhỏ, vừa khít, chứng tỏ Cố Dung Dịch rất dụng tâm.
” Trở về chúng ta lập tức kết hôn.” Tôi vui mừng nói: “Em không đi nữa, em sẽ về, em muốn ở bên anh.”
Chúng tôi lại ôm nhau.
Tôi tuyệt đối sẽ không hối hận, tôi cần sự nghiệp, nhưng cũng cần đoạn tình cảm này.
Cuộc sống chính là như vậy, bạn chọn cái này, thì tất yếu phải hi sinh cái khác.
Sở dĩ tôi li hôn là vì tình cảm của bản thân, mà nay sao lại vì vật ngoài thân mà từ bỏ tình cảm mình đã tìm kiếm bao lâu nay chứ.
Tôi suýt nữa đã đi lệch khỏi quỹ đạo, may mà tôi tỉnh ngộ sớm.
Cho dù ở lại thành phố C, tôi vẫn sẽ không ngừng cố gắng trong công việc, tuy không đạt được thành tựu huy hoàng, nhưng tôi tin, tình cảm của tôi và Cố Dung Dịch nhất định sẽ bù đắp được thiếu sót này.
Sống ở đời, mục đích cuối cùng là phải nhận thức được bản thân muốn gì.
Tôi cuối cùng cũng hiểu rõ bản thân, hiểu rõ thứ mà mình muốn.
Và tôi nghĩ, rốt cuộc mình đã có tư cách để có được hạnh phúc.
Hai tuần sau, tôi và Cố Dung Dịch rời khỏi khu thiên tai, tuy rằng nhà cửa sụp đổ, nhưng trải qua hai tuần tu bổ, hi vọng về một cuộc sống mới lại tràn ngập khắp nơi trên vùng xảy ra động đất này.
Chỉ cần còn sống, cái gì cũng có thể gây dựng lại được.
Gây dựng nhà cửa, tình cảm.
Sau khi trở về, tôi chuyển về thành phố C, kết hôn với Cố Dung Dịch.
Một lần nữa, tôi lại trở thành phụ nữ đã kết hôn.
Cuộc sống của tôi, lại khôi phục sự ấm áp và yên bình.
Vào một này cuối tuần của ba tháng sau, tôi từ toilet đi ra, rồi bước vội ra ngoài sân chung cư. Đưa mắt nhìn xa xa, tôi thấy Cố Dung Dịch và Khỉ Con đang ngồi xổm bên đường, không biết đang nhìn gì.
Tôi đi tới, tò mò hỏi: “Hai người đang nhìn gì vậy?”
Hai người đều làm động tác ‘suỵt’ với tôi, tôi cúi đầu nhìn, phát hiện hai người đang quan sát đoàn kiến đang tha những cánh hoa về tổ.
Giữa trưa, cả chung cư yên tĩnh, hai người một lớn một nhỏ cứ ngồi như vậy.
Tôi cũng ngồi xuống cạnh Cố Dung Dịch, dịu dàng nói: “Chúc mừng anh, một Khỉ Con lại đến nữa.”
Vẻ mặt của Cố Dung Dịch đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là nỗi vui mừng không thể che giấu được, anh ôm lấy tôi, hôn tôi một cái thật sâu.
Khỉ Con ngồi che mắt, cười khanh khách.
Tôi cũng cười.
Đây là con gái của tôi, chồng của tôi, có được họ, là may mắn lớn nhất trong cuộc đời này.
Mấy tháng sau, Cố Dung Dịch cùng tôi đến bệnh viện kiểm tra thai, đến lúc về thì tôi gặp người quen – Dương Dung.
Cô ấy bước xuống xe, bụng phình to, chắc là có thai lần hai. Bạch Hồng Văn cũng bước xuống xe, săn sóc cầm lấy túi xách từ tay vợ, sau đó đỡ lấy bả vai vợ tựa vào mình.
Tôi và Dương Dung đều bị chồng phản bội, hơn nữa còn chọn đi theo hai con đường khác nhau, mà nay hai chúng tôi đều đang mang thai.
Trải qua sự phản bội, chúng tôi đều nếm trải vô số đau khổ, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng đến ngày hôm nay.
Mặc kệ quá trình xảy ra những gì, tôi và cô ấy đều đạt được những gì mình muốn.
Cô ấy đứng ở đầu đường bên kia, còn tôi đứng ở bên này, chúng tôi đứng xa xa nhìn nhau, không nói gì, chỉ mỉm cười.
Trên đường về nhà, nghĩ lại đoạn đường ngày trước, mắt tôi không hiểu vì sao cay cay.
Cố Dung Dịch nắm lấy tay tôi, cười nói: “Nghĩ gì thế?”
Tôi lắc đầu: “Không nghĩ gì cả.”
Cố Dung Dịch không tin, nhưng không ép hỏi.
Quả thật tôi không nghĩ gì mà, còn nghĩ gì nữa, cuộc sống sau này của tôi, chính là cuộc sống của một người phụ nữ đã kết hôn như bao người khác. Có được một cuộc sống yên bình như vậy, tôi rất vui vẻ.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là ánh mặt trời ấm áp, là những áng mây trắng nhẹ trôi bồng bềnh.
Tôi nhắm mắt lại, mỉm cười hạnh phúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook