Chương 24:

Vu Tịch khịt mũi, “Tôi làm rất nhiều việc.”

Cố Lâm Hàn lắc đầu nhìn cô.

Vu Tịch lười giải thích với anh, vội vàng ăn cơm xong đi theo anh lên xe, chở cô đến nhà Vu, anh lái một chiếc Land Rover, đi nhận Bugatti của anh.

“Con về rồi.”

Vu Tịch vào phòng thay giày, nhưng chợt phát hiện không khí trong phòng có gì đó không ổn.

Dừng một chút, thấy bên trong có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.

Ngoài gia đình ba người nhà họ Vu, còn có nhà xí nghiệp Lâm thị đã ăn tối cùng nhau vào ngày hôm đó.

Cô bị tính kế.

Quay về thảo luận cái quằn, là trực tiếp ép buộc cô kết thân.

Vu Tịch nghĩ tới đây không ngăn được nở nụ cười.

Cô không thèm thay giày mà đi thẳng đôi giày trắng bẩn thỉu của mình vào.


Quả nhiên, Tô Hoành nhìn thấy liền nhướng mày, Vu Tịch này thật sự rất cẩu thả.

Tô Hoành lên tiếng trước: “Ha, Vu Tịch đã ở nước ngoài lâu, người nước ngoài cũng giống thế này, không câu nệ tiểu tiết… Vu Tịch, bây giờ con đã về nước rồi, sau này phải học hỏi những quy tắc, con xem đi, vào nhà cũng không chào hỏi.”

Vu Tịch liếc nhìn những người bên trong.

Không cần phải nói, người nhà họ Lâm đã nhìn chằm chằm vào Vu Tịch như vậy, đặc biệt là người ở giữa tuổi bốn mươi, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng ánh mắt Lâm Hữu Nghiệp đã không tự chủ được để lộ ra vẻ dung tục, như muốn nhìn thấu Vu Tịch.

“Chào hỏi… cái gì, con ở nước ngoài quen không câu nệ tiểu tiết rồi, sẽ không chào hỏi.”

“Con…” Sắc mặt Tô Hoành thay đổi, đi tới bắt lấy Vu Tịch nói, “Được rồi, mau qua đây xem, con chưa từng gặp mặt, làm sao có thể phách lối như vậy.

Đừng thấy người ta lớn tuổi, lớn tuổi một chút sẽ cưng chiều con, sau này sẽ cưng chiều con như con gái.”

Vu Tịch nói, “Đó là đương nhiên, con cũng gần bằng tuổi của con trai ông ta, chẳng phải là con gái sao?”

“Cũng không kém nhiều lắm.” Tô Hoành đẩy cô qua, nói, “Đây là Tiểu Tịch nhà chúng tôi, Tiểu Tịch, đây là Hữu Nghiệp, nhìn xem, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, mới từng tuổi này đã là chủ tịch xí nghiệp Lâm thị.”

Vu Tịch nhìn ông ta, ông ta lập tức mỉm cười đưa tay ra muốn bắt tay Vu Tịch.

Vu Tịch không thèm đụng tới ông ta, không đợi ông ta vươn tay đã trực tiếp nói: “Hì hì, ông tới kết thân cho con trai ông à? Con trai ông bao nhiêu tuổi rồi?”


“…”

Biểu cảm của người đàn ông lập tức bị kéo xuống.

Vu Tịch vô tội nhìn khuôn mặt cứng ngắc của mọi người, “Làm sao vậy? Con nói sai sao?”

“Vu Tịch!”

Bên kia, Vu Tân Nông lại sắp nổi giận.

Tô Hoành nhìn thấy ở đây có người, vội vàng nói, “Được rồi, Vu Tịch không hiểu là chuyện bình thường, là mẹ không nói trước, trách mẹ, con xem, anh này vừa đẹp trai, vừa có sự nghiệp.

Anh ta vừa mất vợ yêu, đang cần một người làm phu nhân chủ tịch.”

Mặc dù Lâm Hữu Nghiệp cũng rất tức giận.

Tuy nhiên, nhìn gương mặt non nớt của Vu Tịch, ông ta cảm thấy mọi chuyện đều có thể tha thứ được.

Vu Tịch nói: “A, là ông à… tôi nhớ ra rồi, con trai ông cũng trạc tuổi tôi.

Tôi thấy như này không hay lắm đâu, con trai ông tuổi trẻ tràn đầy sức lực, ông cưới tôi một cô gái xinh đẹp như hoa, tuổi lại trẻ làm mẹ kế, nếu xảy ra chuyện nguy hiểm gì, đến lúc đó hối hận cũng không kịp đâu.

Tôi nghĩ ông nên từ bỏ đi.”

“Con… Vu Tịch, con, con không biết xấu hổ.” Vu Tân Nông thực sự tức giận.

Sắc mắt Lâm Hữu Nghiệp ở đối diện đã đen ngòm, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Vu Tịch, cũng không thể nguôi ngoai cơn giận trong lòng.

Vu Tịch này rõ ràng là đang chê ông ta già.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương