Mùa xuân ở Nga có lẽ là thời gian đẹp nhất trong năm để tổ chức các chuyến hoạt động ngoài trời bổ ích. Theo lời mà Uông Hy Vấn muốn tổ chức một chuyến cắm trại cho nhân viên cấp cao của các phòng thì phòng Makerting của công ty đã lên sẵn những kế hoạch mong được sự thông qua của hắn. Vì chi phí chuyến đi do công ty chi trả nên ai cũng muốn được đi, ngay cả Hồng Thất cũng nóng lòng không biết mình có nằm trong danh sách nhân viên được tham gia cắm trại.

Thật là không may vì đợt cắm trại này chỉ dành cho nhân viên các phòng như trưởng phòng hoặc phó phòng, một số giám đốc bộ phận cũng không thể đi nên đã giao lại nhiệm vụ ấy cho trợ lí, ngoài ra các nhân viên làm việc một năm trở lên cũng sẽ được đi, cho nên Hồng Thất không được đi.

Anna thì may mắn hơn cô nhiều, Anna dù sao cũng là phó phòng, năng lực làm việc khá, đã gắn bó với công ty hơn ba năm. 

Buổi trưa, Uông Hy Vấn có một  cuộc hẹn với đối tác ở cách xa trung tâm Moscow. Đó là một nhà hàng sang trọng, không khí rất tốt. Buổi trưa Hồng Thất chưa kịp ăn uống gì đã phải chuẩn bị hồ sơ và văn bản hợp đồng cho cuộc làm ăn sắp tới của Uông Hy Vấn. 

Cô đã dần quen với công việc này, Uông Hy Vấn lúc nào cũng rất lạnh nhạt, khi làm việc cũng rất nghiêm túc, điều này một phần nào làm cô quên đi hắn lúc trong bệnh viện. 

Đến nhà hàng, tài xế mở cửa xe cho hắn, còn cô thì đã bước ra ngoài từ lâu để chờ lệnh hắn. Một khi hắn bước xuống xe, nguyên tắc là cô không được đi trước hắn, không được gần hắn quá ba bước, trừ phi hắn nhắc tên cô, cô không được gọi “chủ tịch là như thế này, thế kia...” tất cả những điều ấy là do cô học tập từ vị thư kí đáng kính của Uông Hy Vấn.

Đối tác bên kia là một công ty vật tư xây dựng có tiếng ở Nga, vị giám đốc kinh doanh kia cũng là người Nga. Cũng vì lần nói chuyện đó của hắn và vị đối tác mà cô mới mở mang tầm mắt về tiếng Nga, không ngờ, hắn lại giỏi tiếng Nga đến thế. Nghe nói, trước đây Uông Hy Vấn đa số sống ở Trung Quốc, chỉ đến trụ sở khi có công việc cần giải quyết, còn lại hắn giao cho các giám đốc từng bộ phận phụ trách, thông qua báo cáo mà làm việc tại nhà. Không ngờ hắn giỏi tiếng Nga thế, có rất nhiều từ cô chẳng hiểu gì, vì đa số cấp cao ở công ty đều là người Trung Quốc, văn bản mà cô làm ra cũng không cần đánh máy bằng tiếng nga.

Ăn trưa đối với cô chắc là cả một cực hình, có lẽ vì cô rất đói nhưng phải ăn rất hạn chế, hơn nữa phải uống khá nhiều rượu. Cô thấy chẳng thoải mái một chút nào.

Sau khi đối tác rời đi, Uông Hy Vấn cũng ra xe, nửa đường bỗng dừng lại, quay đầu hỏi cô:

“Em muốn đến nơi đang tổ chức cắm trại không?”

Cô có chút ngạc nhiên, trong lòng vô cùng hứng thú:

“Muốn, tất nhiên là muốn!”

Hắn gật đầu, lên xe, ngồi vị trí cũ.

Hôm đó hắn cho cô tham gia cắm trại, cô cứ nghĩ hắn sẽ về trước nên ở lại tới tối. Đến khi cô rời khỏi khu cắm trại ra ngoài và nhìn thấy xe hắn vẫn đỗ ở đó, cô hoàn toàn bất ngờ, hắn đã cho tài xế về nhà trước, một mình hắn ở lại trong xe chờ cô.

Cô vội vã chạy về phía hắn, gõ nhẹ cửa, rồi mở cửa vào xe, gấp gáp hỏi hắn:

“Chủ tịch, sao ông không về trước?”

Hắn không trả lời câu hỏi của cô, thay vào đó lại hỏi cô:

“Em giả vờ không nhớ hay đã quên thật sự?”

Cô ngơ ngác:

“Ông nói gì vậy?”

Hắn khởi động xe, lái về hướng đường cao tốc.

“Tôi đã nói vào năm đó rồi cơ mà, em không được phép rời khỏi!”

Cô nhìn hắn khó hiểu, ông ta đang nói gì vậy, cô chẳng thể hiểu nổi. Chỉ có một chuyện, cô không muốn dây dưa gì với hắn nữa. Nhưng đó cũng là lúc cô nhận ra hắn đang đi đúng đường nhà cô. 

Cô xuống xe, chẳng hiểu vì sao, cô chỉ kịp nhìn thấy cánh cửa nhà mình và khi quay đầu lại thì hắn đã đi đâu mất. Cô còn định hỏi hắn, vì sao hắn biết đường nhà cô mà đưa cô về, nhưng hắn đi nhanh quá, cô có muốn cũng chẳng có cơ hội. 

Ngày hôm sau, cô đến công ty thì thư kí Chu Tường Hinh báo với cô chủ tịch đã đi công tác, còn để lại cho cô một số hồ sơ cho cô soạn ra và đem phân phát cho các phòng.

Cô đối với vị Chu thư ký kia thấy có chút lãnh cảm, cảm giác này càng khiến cô càng xa lánh anh ta, cô ít nói chuyện với hắn, hơn nữa, suốt ngày ở trong phòng chủ tịch chuẩn bị hồ sơ, đến chiều muộn thì cô chuẩn bị tắt máy tính cũng đúng có một cuộc gọi video call, nhìn qua cô đã xuýt giật mình: là hắn.

Bật cam, cô ngồi chính diện trước máy tính, khác với với cô, hắn hình đang thoải mái ngồi trên sofa, nhìn thấy cô, hắm cất giọng quen thuộc:

“Số hồ sơ hôm nay giao cho em đã làm xong hết chưa!”

“Đã làm xong hết rồi, thưa chủ tịch!” Cô đáp.

Hắn nhìn cô, đôi mắt màu xanh sắc sảo như mắt chim ưng:

“Đã nói rồi, gọi tôi là ông Uông.”

Cô hoảng:

“Vâng. Ông Uông.”

“Phía sau, kệ tài liệu, ngăn thứ tư từ dưới lên có hơn 10 tập hồ sơ...”

Cô vừa nghe hắn nói liền đứng lên, đi về phía kệ tài liệu.

“...của các nhân viên từ phó phòng đến phó giám đốc. Trong vòng một tuần này, em xem thái độ hoạt động, làm việc của họ tới mức nào, đánh giá báo cáo cho tôi. Nhớ, việc này làm thầm lặng, không được cho ai biết.”

Cô gật đầu. Cô chưa kịp hỏi hắn nhận xét trên phương diện nào thì hắn đã kết thúc cuộc gọi.

Cô ngồi lặng im trước màn hình máy tính một lúc lâu, tự hỏi, vì sao hắn phải video call cho cô, vỗn dĩ hắn chỉ cần gọi điện cho cô?

Chiều muộn, cô quay về nhà. Trên đường đi cô ngang qua một tiệm thú cưng, dừng lại trước cửa kính, cô nhìn thấy một chú chó lông màu xám, hình như là chó thuần chủng loại thường, không hiểu sao cô lại thấy rất thích. Cô ghé vào cửa hàng, mua ngay chú chó đó cùng một chai sữa tắm chó và một túi thức ăn cho chó.

Cô dắt chú chó về tới tận nhà, cho chú chó một góc trong căn nhà nhỏ.

Suốt một tuần cô rất hay trao đổi công việc với hơn 10 đối tượng mà Uông Hy Vấn chỉ định, hơn nữa, còn quan sát cả cách họ đối xử với cấp dưới.

Vào chiều thứ sáu cô vẫn chưa làm báo cáo, hôm trước, Chu Tường Hinh nói chủ tịch có lẽ sẽ về sau chủ nhật tuần này nên cô cũng không vội làm báo cáo hoàn chỉnh. 

Hôm nay cô về muộn hơn thường ngày vì phải ngồi lại công ty thu xếp một ít ghi chép của mình. Chu Tường Hinh đã rời đi từ lâu, trước khi đi cũng có nói chủ tịch công tác lần này là vì việc quan trọng, có việc gì cần hỏi cứ liên hệ anh ta, không nên quấy rầy chủ tịch.

Cô tắt điện, lúc đi ra thì va phải một người làm cô xuýt ngã nhào xuống, nhưng may mắn, người đó đã đỡ kịp cô. Cô vì trời tối mà chẳng thấy người trước mặt là ai, nhưng đột ngột một đôi môi ấm áp phủ lên cô, cô chưa kịp chống cự thì người đó đã đi mất. Cô vội vã chạy khỏi đó ngay lập tức. Sao có thể chứ? Văn phòng chủ tịch, trừ phi cửa mở, ngoài ra khi khóa thì có mật mã riêng mà chỉ cô, Chu Tường Hinh và chủ tịch biết. Người vừa rồi vào được đây, chẳng nhẽ cửa chưa khóa? Nhưng vừa rồi Chu Tường Hinh ra ngoài đã khóa rồi cơ mà. Thật là khó hiểu.

Suốt dọc đường về, cô cứ mãi bâng khuâng, rốt cuộc người đó là ai? Hay công ty xuất hiện biến thái? 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương