Hôn Nhân Máu: Gặp Gỡ Ác Ma Đội Lốt Người
-
Chương 11: Em gái nuôi?
Đó chỉ là một câu chuyện buồn của vài năm trước. Uông Hy Vấn có một cô em gái nuôi, cô ấy là một cô bé mồ côi.
Sau khi được hắn nhận nuôi, cô bé được đổi tên thành Uông Diễm Tâm.
Diễm Tâm tròn 18 tuổi, nụ cười ngây thơ và đôi mắt đen láy thực sự khiến con người tàn nhẫn như hắn cũng phải rung động.
Năm Diễm Tâm 20 tuổi, cô giới thiệu bạn trai của mình cho hắn, hắn tức giận, khi ấy Diễm Tâm nói:
"Anh lấy cớ gì ngăn cản tôi với bạn trai, sau cùng, anh chẳng là gì với tôi cả."
Đêm hôm đó mưa rất lớn, hắn cướp đi đồng trinh của Diễm Tâm, đưa mối quan hệ anh em của họ trở thành mối quan hệ nam nữ, hắn muốn Diễm Tâm là người phụ nữ của hắn.
Nhưng cô gái ương bướng vốn dĩ không có tình cảm với hắn. Diễm Tâm bỏ trốn khỏi Thương Thành vào ngay một đêm không trăng.
Uông Hy Vấn vốn là người có rất nhiều kẻ thù, hơn nữa, Diễm Tâm ban đầu đã là tâm điểm chú ý của bọn họ.
Cô gái đáng yêu đã không bao giờ cười nữa, cô ấy không may mắn như Hồng Thất hôm nay, còn Uông Hy Vấn chẳng thể làm cho Diễm Tâm sống lại. Ngày hôm nay, lặp lại những việc ấy một lần nữa, trong lòng hắn chẳng thể nào dễ chịu, nếu ai còn tác động đến Uông Hy Vấn, hắn sẽ giết kẻ đó ngay lập tức.
Hồng Thất nằm yên tĩnh trên chiếc giường màu trắng trong một căn phòng đơn giản. Bác sĩ băng vết thương lại cho cô xong liền đi ra ngoài.
Màn đêm dày đặc, tuyết đã như dừng rơi hẳn, không khí vẫn lạnh vô cùng, Thẩm Dịch Đình chỉ biết lo lắng cho Hồng Thất mà chẳng cách nào lên thăm cô được.
Nửa đem, cô tỉnh dậy không gian trong phòng rất yên tĩn, đó là một căn phòng vô cùng đơn giản, cách bài trí cũng gọn gàng, rèm cửa tung bay theo từng đợt gió thổi qua vừa sổ sát đất.
Hồng Thất bước xuống khỏi giường, rời khỏi căn phòng, bên ngoài cũng vắng lạng, giống như không ai ở đây cả, đèn chùm trên trần nhà rọi màu vàng nhẹ nhàng xuống nền nhà lanh lẽo.
Trong thứ ánh sáng màu nhiệm kia cô chợt nhung thấy một bức tranh rất lớn được treo trên cầu thang. Từ cửa chính nhìnpm thẳng vào đã thấy cầu thang rẽ sang hai hướng khác nhau còn chính giữa là bức tranh ấy. Bức tranh vẽ chân dung của một người phụ nữ, đôi mắt xinh đẹp, có lẽ là tranh sao chép từ những bức tranh từ thời kì phục hưng.
Cô đứng sững nhìn bức tranh rất lâu, càng nhìn cô càng thấy đau lòng, người phụ nữ có cái nhìn vô cùng mất mát.
Cô chợt ngoảnh đầu bất chợt nhìn thấy Uông Hy Vấn, hắn chỉ mặc một hộ đồ ngủ màu đen ôm vừa với cơ thể, dáng người cao lớn che khuất tầm nhìn của cô.
Hắn với tay kéo cô sát về phía mình, một tay còn lại nắm lấy cổ tay trái của cô. Cô không cố tình tránh né, ngước nhìn hắn một cách rất xa lạ:
"Xem như là đền ơn anh đã cứu tôi!" Cô nói.
Hắn nhíu mày, ôm chặt cô hơn một chút, nói khẽ, giọng nói âm trầm như một cơn gió thổi qua tai cô:
"Không lạnh sao?"
"Không lạnh. Tôi muốn trở về phòng mình!" Cô nói.
Bàn tay hắn siết chặt tay cô, hắn cúi xuống hôn cô, bất ngờ nên cô sững người hồi lâu đến khi đôi môi nóng bỏng của hắn điêu luyện tách môi cô, cô vội vã đẩy hắn ra, chạy đi. Hắn liền đuổi theo cô.
Bên ngoài băng tan thành nhiều vũng nước lạnh, trong long Hồng Thất cũng voi cùng nhổn nhanh, chẳng phải hắn có tình cảm với Dung Hoa mới giữ cô ấy lại, vậy vì sao lúc này lại hôn cô?
Màn đêm rất trên tĩnh, Uông Hy Vấn rất nhanh đuổi kịp cô bế xốc cô lên tãy đi trở lại vào trong, mặc cho cô giãy giụa đến mức nào.
Đem cô ném lên chiếc giường của mình, hắn chỉ dùng hai tay đã có thể cố trụ được cô trong lòng hắn, nhưng cô vẫn bướng bỉnh giãy giụa tìm cách thoát, đến khi hắn tức giận nói lớn:
"Nếu em còn tiếp tục, tôi sẽ không giữ lời hứa đâu!"
Cô giật mình, lời hứa? Trước đây, hắn chọn cô, chẳng phải là chỉ để thoả mãn dục vọng của mình thôi sao, vậy thì khi cô còn ở đây, bất cứ khi nào hắn đều có thể có được cỗ chỉ là lần đó, hắn nói chọn cô trở thành thuộc hạ, nên cô cứ nghĩ sẽ không sao. Đến cuối cùng, cô vẫn là không thể thoát khỏi hắn được.
Trong đầu cô cứ hiện đi hiện lại câu nói của hắn:
"Không được bỏ trốn, nếu không tôi sẽ bán em ngược lại về chỗ cũ! Cho em sống không bằng một con nô lệ quỳ dưới chân người khác, cuối cùng là chết một cách thê thảm nhất có thể."
Chết thê thảm nhất có thể? Không! Cô có ước mơ chưa thực hiện được, có khao khát được sống cùng gia đình mình, không! Cô không muốn mình tàn lụi trong tay hắn. Nén cô im lặng, hắn cũng liền dịu dàng xoa xoa lấy mái tóc của cô, thanh âm cũng cũng nhẹ hẳn đi:
"Ngoan lắm, một cô bé nhỏ phải ngoan như vậy!"
Chỉ một lát sau cô nghe thấy tiếng thở đều đặn, ngẩng đầu đã nhìn thấy hắn nhắm nghiền mắt ngủ ngon, trong lòng nhớ đến những lần gặp hắn, chỉ thấy hắn khẽ nhíu mãy khuôn mặt rất lạnh nhạt, không có cảm xúc gì đặc biệt.
Nhưng thực ra, khi hắn ngũ cũng rất đáng yêu, hàng lông mi rất dài và cũng giống như con gái, đôi khi run run, cánh mũi, da không tì vết, tối hơn cô một bậc. Hắn ngủ rất yên tĩnh. Tới mức thấy hắn thật hiền lành.
Cô chợt lắc đầu, đằng sau vẻ bề ngoài đẹp đẽ có lẽ là một tâm hồn đen đặc, ban đầu cô cũng giống như những nữ nhân khác, có thể trước đây cũng đã có những cô gái đáng thương rơi vào tay hắn, rồi bị ruồng bỏ một cách đáng thương, những cô gái ấy có lẽ cũng như cô, bị về ngoài của hắn thu hút.
Hắn chợt cử động, hai cánh tay gọng kìm ôm chặt cô kéo sát vào người:
"Còn chưa ngủ? Đang làm gì vậy?"
Cô giật thót mình:
"Anh chưa ngủ!"
Nhưng hắn không nói gì cả, tất cả chỉ còn sự vắng lặng.
Sau khi được hắn nhận nuôi, cô bé được đổi tên thành Uông Diễm Tâm.
Diễm Tâm tròn 18 tuổi, nụ cười ngây thơ và đôi mắt đen láy thực sự khiến con người tàn nhẫn như hắn cũng phải rung động.
Năm Diễm Tâm 20 tuổi, cô giới thiệu bạn trai của mình cho hắn, hắn tức giận, khi ấy Diễm Tâm nói:
"Anh lấy cớ gì ngăn cản tôi với bạn trai, sau cùng, anh chẳng là gì với tôi cả."
Đêm hôm đó mưa rất lớn, hắn cướp đi đồng trinh của Diễm Tâm, đưa mối quan hệ anh em của họ trở thành mối quan hệ nam nữ, hắn muốn Diễm Tâm là người phụ nữ của hắn.
Nhưng cô gái ương bướng vốn dĩ không có tình cảm với hắn. Diễm Tâm bỏ trốn khỏi Thương Thành vào ngay một đêm không trăng.
Uông Hy Vấn vốn là người có rất nhiều kẻ thù, hơn nữa, Diễm Tâm ban đầu đã là tâm điểm chú ý của bọn họ.
Cô gái đáng yêu đã không bao giờ cười nữa, cô ấy không may mắn như Hồng Thất hôm nay, còn Uông Hy Vấn chẳng thể làm cho Diễm Tâm sống lại. Ngày hôm nay, lặp lại những việc ấy một lần nữa, trong lòng hắn chẳng thể nào dễ chịu, nếu ai còn tác động đến Uông Hy Vấn, hắn sẽ giết kẻ đó ngay lập tức.
Hồng Thất nằm yên tĩnh trên chiếc giường màu trắng trong một căn phòng đơn giản. Bác sĩ băng vết thương lại cho cô xong liền đi ra ngoài.
Màn đêm dày đặc, tuyết đã như dừng rơi hẳn, không khí vẫn lạnh vô cùng, Thẩm Dịch Đình chỉ biết lo lắng cho Hồng Thất mà chẳng cách nào lên thăm cô được.
Nửa đem, cô tỉnh dậy không gian trong phòng rất yên tĩn, đó là một căn phòng vô cùng đơn giản, cách bài trí cũng gọn gàng, rèm cửa tung bay theo từng đợt gió thổi qua vừa sổ sát đất.
Hồng Thất bước xuống khỏi giường, rời khỏi căn phòng, bên ngoài cũng vắng lạng, giống như không ai ở đây cả, đèn chùm trên trần nhà rọi màu vàng nhẹ nhàng xuống nền nhà lanh lẽo.
Trong thứ ánh sáng màu nhiệm kia cô chợt nhung thấy một bức tranh rất lớn được treo trên cầu thang. Từ cửa chính nhìnpm thẳng vào đã thấy cầu thang rẽ sang hai hướng khác nhau còn chính giữa là bức tranh ấy. Bức tranh vẽ chân dung của một người phụ nữ, đôi mắt xinh đẹp, có lẽ là tranh sao chép từ những bức tranh từ thời kì phục hưng.
Cô đứng sững nhìn bức tranh rất lâu, càng nhìn cô càng thấy đau lòng, người phụ nữ có cái nhìn vô cùng mất mát.
Cô chợt ngoảnh đầu bất chợt nhìn thấy Uông Hy Vấn, hắn chỉ mặc một hộ đồ ngủ màu đen ôm vừa với cơ thể, dáng người cao lớn che khuất tầm nhìn của cô.
Hắn với tay kéo cô sát về phía mình, một tay còn lại nắm lấy cổ tay trái của cô. Cô không cố tình tránh né, ngước nhìn hắn một cách rất xa lạ:
"Xem như là đền ơn anh đã cứu tôi!" Cô nói.
Hắn nhíu mày, ôm chặt cô hơn một chút, nói khẽ, giọng nói âm trầm như một cơn gió thổi qua tai cô:
"Không lạnh sao?"
"Không lạnh. Tôi muốn trở về phòng mình!" Cô nói.
Bàn tay hắn siết chặt tay cô, hắn cúi xuống hôn cô, bất ngờ nên cô sững người hồi lâu đến khi đôi môi nóng bỏng của hắn điêu luyện tách môi cô, cô vội vã đẩy hắn ra, chạy đi. Hắn liền đuổi theo cô.
Bên ngoài băng tan thành nhiều vũng nước lạnh, trong long Hồng Thất cũng voi cùng nhổn nhanh, chẳng phải hắn có tình cảm với Dung Hoa mới giữ cô ấy lại, vậy vì sao lúc này lại hôn cô?
Màn đêm rất trên tĩnh, Uông Hy Vấn rất nhanh đuổi kịp cô bế xốc cô lên tãy đi trở lại vào trong, mặc cho cô giãy giụa đến mức nào.
Đem cô ném lên chiếc giường của mình, hắn chỉ dùng hai tay đã có thể cố trụ được cô trong lòng hắn, nhưng cô vẫn bướng bỉnh giãy giụa tìm cách thoát, đến khi hắn tức giận nói lớn:
"Nếu em còn tiếp tục, tôi sẽ không giữ lời hứa đâu!"
Cô giật mình, lời hứa? Trước đây, hắn chọn cô, chẳng phải là chỉ để thoả mãn dục vọng của mình thôi sao, vậy thì khi cô còn ở đây, bất cứ khi nào hắn đều có thể có được cỗ chỉ là lần đó, hắn nói chọn cô trở thành thuộc hạ, nên cô cứ nghĩ sẽ không sao. Đến cuối cùng, cô vẫn là không thể thoát khỏi hắn được.
Trong đầu cô cứ hiện đi hiện lại câu nói của hắn:
"Không được bỏ trốn, nếu không tôi sẽ bán em ngược lại về chỗ cũ! Cho em sống không bằng một con nô lệ quỳ dưới chân người khác, cuối cùng là chết một cách thê thảm nhất có thể."
Chết thê thảm nhất có thể? Không! Cô có ước mơ chưa thực hiện được, có khao khát được sống cùng gia đình mình, không! Cô không muốn mình tàn lụi trong tay hắn. Nén cô im lặng, hắn cũng liền dịu dàng xoa xoa lấy mái tóc của cô, thanh âm cũng cũng nhẹ hẳn đi:
"Ngoan lắm, một cô bé nhỏ phải ngoan như vậy!"
Chỉ một lát sau cô nghe thấy tiếng thở đều đặn, ngẩng đầu đã nhìn thấy hắn nhắm nghiền mắt ngủ ngon, trong lòng nhớ đến những lần gặp hắn, chỉ thấy hắn khẽ nhíu mãy khuôn mặt rất lạnh nhạt, không có cảm xúc gì đặc biệt.
Nhưng thực ra, khi hắn ngũ cũng rất đáng yêu, hàng lông mi rất dài và cũng giống như con gái, đôi khi run run, cánh mũi, da không tì vết, tối hơn cô một bậc. Hắn ngủ rất yên tĩnh. Tới mức thấy hắn thật hiền lành.
Cô chợt lắc đầu, đằng sau vẻ bề ngoài đẹp đẽ có lẽ là một tâm hồn đen đặc, ban đầu cô cũng giống như những nữ nhân khác, có thể trước đây cũng đã có những cô gái đáng thương rơi vào tay hắn, rồi bị ruồng bỏ một cách đáng thương, những cô gái ấy có lẽ cũng như cô, bị về ngoài của hắn thu hút.
Hắn chợt cử động, hai cánh tay gọng kìm ôm chặt cô kéo sát vào người:
"Còn chưa ngủ? Đang làm gì vậy?"
Cô giật thót mình:
"Anh chưa ngủ!"
Nhưng hắn không nói gì cả, tất cả chỉ còn sự vắng lặng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook