Hôn Nhân Máu: Gặp Gỡ Ác Ma Đội Lốt Người
-
Chương 1: Gặp gỡ
Cơn mưa đổ xuống tầm tã.
Mưa cuối đông lạnh lẽo, Hồng Thất ra khỏi trung tâm, dắt xe đạp trở về nhà. Ánh đèn đường ban đêm hắt xuống lòng đường làm mặt đường sáng óng ánh như một lớp vàng.
Vi vu cái miệng nhỏ, cô gái hát bài Someone like you của Adele, vừa đi vừa ngắm nhìn thành phố về đêm.
Thành phố là thành phố khá nhỏ, phát triển kinh tế không cao, trọng điểm là một khi công nghiệp ở vùng trung tâm, nơi bố mẹ Hồng Thất đang làm việc.
Rẽ vào một con ngõ nhỏ, cô đạp xe thật nhanh vào cửa nhà. Chống xe kĩ càng cô mới cởi chiếc áo mưa đang ướt đẫm ra khỏi người rồi đi trong nhà. Bố mẹ đều đi làm đêm, cô phải ở nhà một mình. Cũng giống như nhiều đêm khác, cô học bài và dự định sẽ đi ngủ sớm.
Chương trình thời sự đang phát trên tivi, cô biên tập viên xinh đẹp với giọng nói bắt tai đang điểm qua thông tin:
"Gần đây, các vụ mất tích liên tiếp xảy ra. Ngày hôm qua, chiều ngày 25 tháng 10 một nữ sinh đã bị bắt cóc. Theo camera ghi lại được, cô gái này bị bắt cóc bởi một nhóm người trong một chiếc xe mười sáu chỗ hiệu Toyota. Đến hôm nay vẫn chưa tìm thấy manh mối. Nghi ngờ rằng đây là đường dây buôn bán người đa quốc gia..."
Hồng Thất nghe cô phát thanh viên nói cũng hết sức bàng hoàng. Buôn bán người ư? Kinh khủng quá. Trước đây cũng nghe nói có nhiều cô gái bị bắt bán sang những nước khác làm trâu làm ngựa cho người khác. Còn có người chết không thấy xác.
Bỗng cô thấy lạnh cả sống lưng. Con người ra không cần đẹp đẽ, đẹp thì chúng bắt làm "gái làng chơi", xấu xí thì xui xẻo hơn, bị đem bán làm tay sai cho người khác, cuối cùng chính là bị lấy nội tạng, còn thân các thì sẽ bị ném đến một nơi xa xôi hẻo lánh, người nhà không tìm thấy, hay bị bỏ vào thùng rác như súc vật.
Ai cũng có số phận, người sinh rá đu trong hoàn cảnh nào, nếu đã bị định đoạt là chịu khổ, thì có cố gắng mấy cũng chỉ có thể khích lệ bản thân vượt qua mà thôi, còn nỗi khổ thì vẫn còn ở đó, chẳng bao giờ ta thoát được.
Gió thổi nhè nhẹ, cô leo lên giường, đồng hồ điểm mười một giờ tối. Điện thoại cô bỗng rung lên, một dãy số lạ hiện ra. Côi hơi dè dặt khi có số lạ gọi đến, tuy nhiên cô vẫn bắt máy.
Bên kia đầu vang lên giọng phụ nữ:
"Có phải Hồng Thất không? Bố mẹ cháu bị tai nạn trên đường đi làm về, cháu mau tới đi, ba mẹ cháu đang ở bệnh viện X."
Cô như kẻ điên mở cửa lao ra ngoài, chỉ kịp khoá cửa lại, dắt xe đạp, đạp hết dức để chạy đến bệnh viện X.
Gió thổi rất mạnh, mưa rơi, cô trên người chỉ mặc một hộ đồ ngủ lạnh đến co hết cả ngón tay ngón chân lại. Đi qua một khoảng tối, cô nhìn thấy phía trước là một chiếc xe nhưng tối quá cô không thấy rõ, trong lòng lại đang lo lắng cho ba mẹ, cô chẳng quan tâm đến chiếc xe.
Nhưng dường như cô cũng quên, chiếc xe đó là chiếc xe được cảnh báo trên tivi lúc tối.
- -- ------ ------
Cô mở mắt, xung quanh tối đen, chỉ nghe thấy tiếng xe chạy, cô sợ hãi không biết phải làm thế nào. Ú ớ được vài câu, cô chợt nghe tiếng người đàn ông bên ngoài vọng vào:
"Mau đi trói chúng, bịt miệng lại, có lẽ thuốc đã hết tác dụng rồi!"
Cô giật thót mình, chỉ có cách nín thở vờ như chưa tỉnh, để người kia trói mình. Qua ánh sáng le lói ở cửa, cô ti hí nhìn người đàn ông kia, một gã vừa lùn vừa mập nhưng khuôn mặt vô cùng dữ tợn, trên người xăm rổ hình một con hổ, cô bị nhân hình không ra nhân hình của hắn làm vào sợ đến tái mặt.
Lâm vào tình trạng này cô đã biết rói cuộc mình đang lại bắt, giống như trên ti vi vào tối hom đó. Qua ánh sáng bên ngoài, hình như đã là buổi trưa. Trong đầu cô chỉ còn hình ảnh lúc cô ngang qua chiếc xe trong bóng tối đó, cô bị bọn họ kéo vào trong xe, đúng lúc đó bố mẹ cô vừa đi ngang qua, cô tuyệt vọng gọi hai người, nhưng chẳng ai để ý cả.
Đó là những gì cô còn nhớ. Thực ra, cuộc gọi đó là lừa cô thôi.
Trong đầu cô chỉ xuất hiện qua lại những hình ảnh kinh dị, trống ngực đập thình thịch.
Gã kia đi ra khỏi nơi cô đang bị trói, cô bắt đầu nhìn quanh. Qua khe sáng nhỏ bé ở cửa rọi vào, cô nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
Dung Hoa!
Cô ấy là bạn học của Hồng Thất.
Cùng mười bảy tuổi, Hồng Thất ngoài gia đình ra thì không còn gì khác. Nhưng Dung Hoa tuy không phải là tiểu thư nhà giàu lại chẳng phải con nhà quyền quý, Dung Hoa so với Hồng Thất lại hơn về mọi mặt, ngoại hình, học lực, tiền bạc, bạn bè đều nhiều hơn.
Trong lớp, Hồng Thất khá ít nói, bạn bè vì thế mà chỉ đến được trên đầu ngón tay. Đã học chung với nhau được hai năm nhưng Hồng Thất và Dung Hoa cũng chưa bao giờ thực sự nói chuyện như những người bạn thật sự.
Lúc này, cô gái xinh đẹp trước mặt Hồng Thất thật sự chính là Dung Hoa, cưỡng cầu mấy thì Hồng Thất vẫn cảm thấy mình có hi vọng trốn thoát.
Chiếc xe đó di chuyển mãi, cô bị trói cả người nên không cách nào thoát được. Qua cánh cửa bên ngoài, ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy ánh trăng sáng. Bị bắt bán, cô tự hỏi làm sao mình còn có tâm trí để ngắm trăng? Trong khi rất nhiều cô gái cũng bị bắt giống cô vẫn đang nhắm nghiền mắt.
Bọn họ vẫn không biết, có một kiểu người giống như cô vậy, với người khác, thuốc mê có tác dụng rất lâu, còn đối với cô, nó chỉ là vài tiếng. Trước đây, trong lần tiểu phẫu cắt amidan, bác sĩ xét nghiệm máu của cô và cho biết cô có lượng hoạt chất chống gây mê trong máu, kết quả của một hội chứng không quá phổ biến. Lần đó cô bị gây mê gấp đôi người thường, thế nhưng cô vẫn là người tỉnh dậy sớm nhất.
Chẳng ai tỉnh dậy cả.
Cô tranh thủ lúc mình còn tỉnh mà suy nghĩ cách trốn chạy.
Họ sẽ đưa cô đi đâu? Sang nước khác? Vượt biên ư?
Cô cho rằng phải bỏ trốn trước khi họ đưa các nạn nhân vượt biên. Bây giờ xe vẫn chạy ổn, có lẽ họ đang đi qua con đường lên phía Bắc. Vì qua hết con đường này, cửa khẩu ở ngay trước mặt.
Làm sao họ qua mặt được hết cảnh sát giao thông?
Cô vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Đến sáng hôm sau. Cô được họ mở trói, tất cát những cô gái kia đều đã tỉnh lại. Người hoảng loạn la hét liền bị bọn người hung tợn đánh cho mấy bạt tai ngã nhào xuống sàn xe. Những cô gái sợ hãi nép hết vào một góc, người thút thít khóc, người cố gắng chạy ra ngoài nhưng trước những tên to cao vạm vỡ và sẵn sàng đánh họ mọi lúc thì lòng can đảm kia cũng tự nhiên bay biến.
Gã ném cho những cô gái tội nghiệp vài hộp cơm, qua ra bằng chất giọng khàn đặc khó nghe do hút thuốc lá nhiều:
"Ăn đi. Đưa nào không ăn ông cho chết."
Rồi ai cũng ăn, một phần vì sợ gã bặm trợn kia, một phần họ cũng đói rã rời vì mấy ngày chưa có gì vào bụng.
Hồng Thất nhìn Dung Hoa. Trên khuôn mặt xinh đẹp của Dung Hoa đã ướt đẫm nước mắt. Dung Hoa run rẩy ôm lấy cô, khóc lóc thảm thiết:
"Có phải tớ sẽ chết không? Bon họ sẽ làm gì chúng ta vậy?"
Hồng Thất mặc dug chưa bao giờ thân thiết với Dung Hoa như thế nhưng trong lòng cũng trỗi dậy một chút dịu dàng, bàn tay vỗ vỗ vào vai Dung Hoa, nói:
"Cứ ăn no cái đã, chúng ta nhất định phải bỏ trốn. Cậu yên tâm, chúng ta không sao cả."
Có ăn được một ít cơm, Hồng Thất lại nghiên cứu phải bỏ trốn thế nào.
Các cô bị đem đến một căn nhà kì lạ giữa mảnh đất trống. Một người phụ nữ xinh đẹp với lối trang điểm loè loẹt bước vào trong căn nhà, bà ta yêu cầu bật đèn sáng lên.
Đôi mắt chuốt macara dày cộm bắt đầu quan sát những thiếu nữ xinh đẹp, đôi mắt cong chẳng khác nào một con cáo bắt đầu xem xét.
Cánh tay bao bởi một chiếc bao tay màu đen bí ẩn, bà ta chỉ lần lượt những người mà mình chọn. Đến phiên cô, bà ta suy nghĩ rất lâu. Chẳng ai biết bà ta nghĩ gì cả, rồi bà ta cất giọng ngọt ngào đến khó chịu mà nói:
"Những cô gái tôi không chọn thì cho qua bên kia hết, còn những cô được chọn thì ở lại chỗ tôi!"
Cô đảo mắt, bà ta chỉ chọn được vài người, có cả Dung Hoa.
Cô ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, bà ta nhìn cô bằng ánh máy lạnh lùng đến mức cô lạnh toát cả sống lưng mà không dám quay đầu đi hướng khác. Bà ta cúi người xuống, cánh tay nâng cằm của cô lên, nói:
"Cô gái này không đặc biệt nhưng có người cần một cô gái như cô ta. Các người nhớ phải trong coi cô gái này cẩn thận!"
Rồi quay sang nhìn Dung Hoa, nói tiếp:
"Cả cô gái kia nữa."
Trong số các thiếu nữ ở đó có một cô bé còn rất nhỏ tuổi, hình như chỉ mới chín mười tuổi. Cô bé đó giương đôi mắt ngay thơ nhìn mọi thứ đang xảy ra. Lòng cô đau như cắt, cô bé đó còn nhỏ quá, những thứ đang xảy ra dường như quá xa lạ.
Mưa cuối đông lạnh lẽo, Hồng Thất ra khỏi trung tâm, dắt xe đạp trở về nhà. Ánh đèn đường ban đêm hắt xuống lòng đường làm mặt đường sáng óng ánh như một lớp vàng.
Vi vu cái miệng nhỏ, cô gái hát bài Someone like you của Adele, vừa đi vừa ngắm nhìn thành phố về đêm.
Thành phố là thành phố khá nhỏ, phát triển kinh tế không cao, trọng điểm là một khi công nghiệp ở vùng trung tâm, nơi bố mẹ Hồng Thất đang làm việc.
Rẽ vào một con ngõ nhỏ, cô đạp xe thật nhanh vào cửa nhà. Chống xe kĩ càng cô mới cởi chiếc áo mưa đang ướt đẫm ra khỏi người rồi đi trong nhà. Bố mẹ đều đi làm đêm, cô phải ở nhà một mình. Cũng giống như nhiều đêm khác, cô học bài và dự định sẽ đi ngủ sớm.
Chương trình thời sự đang phát trên tivi, cô biên tập viên xinh đẹp với giọng nói bắt tai đang điểm qua thông tin:
"Gần đây, các vụ mất tích liên tiếp xảy ra. Ngày hôm qua, chiều ngày 25 tháng 10 một nữ sinh đã bị bắt cóc. Theo camera ghi lại được, cô gái này bị bắt cóc bởi một nhóm người trong một chiếc xe mười sáu chỗ hiệu Toyota. Đến hôm nay vẫn chưa tìm thấy manh mối. Nghi ngờ rằng đây là đường dây buôn bán người đa quốc gia..."
Hồng Thất nghe cô phát thanh viên nói cũng hết sức bàng hoàng. Buôn bán người ư? Kinh khủng quá. Trước đây cũng nghe nói có nhiều cô gái bị bắt bán sang những nước khác làm trâu làm ngựa cho người khác. Còn có người chết không thấy xác.
Bỗng cô thấy lạnh cả sống lưng. Con người ra không cần đẹp đẽ, đẹp thì chúng bắt làm "gái làng chơi", xấu xí thì xui xẻo hơn, bị đem bán làm tay sai cho người khác, cuối cùng chính là bị lấy nội tạng, còn thân các thì sẽ bị ném đến một nơi xa xôi hẻo lánh, người nhà không tìm thấy, hay bị bỏ vào thùng rác như súc vật.
Ai cũng có số phận, người sinh rá đu trong hoàn cảnh nào, nếu đã bị định đoạt là chịu khổ, thì có cố gắng mấy cũng chỉ có thể khích lệ bản thân vượt qua mà thôi, còn nỗi khổ thì vẫn còn ở đó, chẳng bao giờ ta thoát được.
Gió thổi nhè nhẹ, cô leo lên giường, đồng hồ điểm mười một giờ tối. Điện thoại cô bỗng rung lên, một dãy số lạ hiện ra. Côi hơi dè dặt khi có số lạ gọi đến, tuy nhiên cô vẫn bắt máy.
Bên kia đầu vang lên giọng phụ nữ:
"Có phải Hồng Thất không? Bố mẹ cháu bị tai nạn trên đường đi làm về, cháu mau tới đi, ba mẹ cháu đang ở bệnh viện X."
Cô như kẻ điên mở cửa lao ra ngoài, chỉ kịp khoá cửa lại, dắt xe đạp, đạp hết dức để chạy đến bệnh viện X.
Gió thổi rất mạnh, mưa rơi, cô trên người chỉ mặc một hộ đồ ngủ lạnh đến co hết cả ngón tay ngón chân lại. Đi qua một khoảng tối, cô nhìn thấy phía trước là một chiếc xe nhưng tối quá cô không thấy rõ, trong lòng lại đang lo lắng cho ba mẹ, cô chẳng quan tâm đến chiếc xe.
Nhưng dường như cô cũng quên, chiếc xe đó là chiếc xe được cảnh báo trên tivi lúc tối.
- -- ------ ------
Cô mở mắt, xung quanh tối đen, chỉ nghe thấy tiếng xe chạy, cô sợ hãi không biết phải làm thế nào. Ú ớ được vài câu, cô chợt nghe tiếng người đàn ông bên ngoài vọng vào:
"Mau đi trói chúng, bịt miệng lại, có lẽ thuốc đã hết tác dụng rồi!"
Cô giật thót mình, chỉ có cách nín thở vờ như chưa tỉnh, để người kia trói mình. Qua ánh sáng le lói ở cửa, cô ti hí nhìn người đàn ông kia, một gã vừa lùn vừa mập nhưng khuôn mặt vô cùng dữ tợn, trên người xăm rổ hình một con hổ, cô bị nhân hình không ra nhân hình của hắn làm vào sợ đến tái mặt.
Lâm vào tình trạng này cô đã biết rói cuộc mình đang lại bắt, giống như trên ti vi vào tối hom đó. Qua ánh sáng bên ngoài, hình như đã là buổi trưa. Trong đầu cô chỉ còn hình ảnh lúc cô ngang qua chiếc xe trong bóng tối đó, cô bị bọn họ kéo vào trong xe, đúng lúc đó bố mẹ cô vừa đi ngang qua, cô tuyệt vọng gọi hai người, nhưng chẳng ai để ý cả.
Đó là những gì cô còn nhớ. Thực ra, cuộc gọi đó là lừa cô thôi.
Trong đầu cô chỉ xuất hiện qua lại những hình ảnh kinh dị, trống ngực đập thình thịch.
Gã kia đi ra khỏi nơi cô đang bị trói, cô bắt đầu nhìn quanh. Qua khe sáng nhỏ bé ở cửa rọi vào, cô nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
Dung Hoa!
Cô ấy là bạn học của Hồng Thất.
Cùng mười bảy tuổi, Hồng Thất ngoài gia đình ra thì không còn gì khác. Nhưng Dung Hoa tuy không phải là tiểu thư nhà giàu lại chẳng phải con nhà quyền quý, Dung Hoa so với Hồng Thất lại hơn về mọi mặt, ngoại hình, học lực, tiền bạc, bạn bè đều nhiều hơn.
Trong lớp, Hồng Thất khá ít nói, bạn bè vì thế mà chỉ đến được trên đầu ngón tay. Đã học chung với nhau được hai năm nhưng Hồng Thất và Dung Hoa cũng chưa bao giờ thực sự nói chuyện như những người bạn thật sự.
Lúc này, cô gái xinh đẹp trước mặt Hồng Thất thật sự chính là Dung Hoa, cưỡng cầu mấy thì Hồng Thất vẫn cảm thấy mình có hi vọng trốn thoát.
Chiếc xe đó di chuyển mãi, cô bị trói cả người nên không cách nào thoát được. Qua cánh cửa bên ngoài, ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy ánh trăng sáng. Bị bắt bán, cô tự hỏi làm sao mình còn có tâm trí để ngắm trăng? Trong khi rất nhiều cô gái cũng bị bắt giống cô vẫn đang nhắm nghiền mắt.
Bọn họ vẫn không biết, có một kiểu người giống như cô vậy, với người khác, thuốc mê có tác dụng rất lâu, còn đối với cô, nó chỉ là vài tiếng. Trước đây, trong lần tiểu phẫu cắt amidan, bác sĩ xét nghiệm máu của cô và cho biết cô có lượng hoạt chất chống gây mê trong máu, kết quả của một hội chứng không quá phổ biến. Lần đó cô bị gây mê gấp đôi người thường, thế nhưng cô vẫn là người tỉnh dậy sớm nhất.
Chẳng ai tỉnh dậy cả.
Cô tranh thủ lúc mình còn tỉnh mà suy nghĩ cách trốn chạy.
Họ sẽ đưa cô đi đâu? Sang nước khác? Vượt biên ư?
Cô cho rằng phải bỏ trốn trước khi họ đưa các nạn nhân vượt biên. Bây giờ xe vẫn chạy ổn, có lẽ họ đang đi qua con đường lên phía Bắc. Vì qua hết con đường này, cửa khẩu ở ngay trước mặt.
Làm sao họ qua mặt được hết cảnh sát giao thông?
Cô vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Đến sáng hôm sau. Cô được họ mở trói, tất cát những cô gái kia đều đã tỉnh lại. Người hoảng loạn la hét liền bị bọn người hung tợn đánh cho mấy bạt tai ngã nhào xuống sàn xe. Những cô gái sợ hãi nép hết vào một góc, người thút thít khóc, người cố gắng chạy ra ngoài nhưng trước những tên to cao vạm vỡ và sẵn sàng đánh họ mọi lúc thì lòng can đảm kia cũng tự nhiên bay biến.
Gã ném cho những cô gái tội nghiệp vài hộp cơm, qua ra bằng chất giọng khàn đặc khó nghe do hút thuốc lá nhiều:
"Ăn đi. Đưa nào không ăn ông cho chết."
Rồi ai cũng ăn, một phần vì sợ gã bặm trợn kia, một phần họ cũng đói rã rời vì mấy ngày chưa có gì vào bụng.
Hồng Thất nhìn Dung Hoa. Trên khuôn mặt xinh đẹp của Dung Hoa đã ướt đẫm nước mắt. Dung Hoa run rẩy ôm lấy cô, khóc lóc thảm thiết:
"Có phải tớ sẽ chết không? Bon họ sẽ làm gì chúng ta vậy?"
Hồng Thất mặc dug chưa bao giờ thân thiết với Dung Hoa như thế nhưng trong lòng cũng trỗi dậy một chút dịu dàng, bàn tay vỗ vỗ vào vai Dung Hoa, nói:
"Cứ ăn no cái đã, chúng ta nhất định phải bỏ trốn. Cậu yên tâm, chúng ta không sao cả."
Có ăn được một ít cơm, Hồng Thất lại nghiên cứu phải bỏ trốn thế nào.
Các cô bị đem đến một căn nhà kì lạ giữa mảnh đất trống. Một người phụ nữ xinh đẹp với lối trang điểm loè loẹt bước vào trong căn nhà, bà ta yêu cầu bật đèn sáng lên.
Đôi mắt chuốt macara dày cộm bắt đầu quan sát những thiếu nữ xinh đẹp, đôi mắt cong chẳng khác nào một con cáo bắt đầu xem xét.
Cánh tay bao bởi một chiếc bao tay màu đen bí ẩn, bà ta chỉ lần lượt những người mà mình chọn. Đến phiên cô, bà ta suy nghĩ rất lâu. Chẳng ai biết bà ta nghĩ gì cả, rồi bà ta cất giọng ngọt ngào đến khó chịu mà nói:
"Những cô gái tôi không chọn thì cho qua bên kia hết, còn những cô được chọn thì ở lại chỗ tôi!"
Cô đảo mắt, bà ta chỉ chọn được vài người, có cả Dung Hoa.
Cô ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, bà ta nhìn cô bằng ánh máy lạnh lùng đến mức cô lạnh toát cả sống lưng mà không dám quay đầu đi hướng khác. Bà ta cúi người xuống, cánh tay nâng cằm của cô lên, nói:
"Cô gái này không đặc biệt nhưng có người cần một cô gái như cô ta. Các người nhớ phải trong coi cô gái này cẩn thận!"
Rồi quay sang nhìn Dung Hoa, nói tiếp:
"Cả cô gái kia nữa."
Trong số các thiếu nữ ở đó có một cô bé còn rất nhỏ tuổi, hình như chỉ mới chín mười tuổi. Cô bé đó giương đôi mắt ngay thơ nhìn mọi thứ đang xảy ra. Lòng cô đau như cắt, cô bé đó còn nhỏ quá, những thứ đang xảy ra dường như quá xa lạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook