Mộ Dương có cảm giác mình sẽ mất vợ bởi người phụ nữ này, nhìn Tạ Như Phương cứ như có ý đồ mờ ám gì với Từ Ninh Hi vậy.

Anh đứng dậy rồi rời đi không nói lời nào, bây giờ là giờ ăn trưa, nếu để cô ngủ dậy biết anh về sẽ nghi ngờ mất, anh biết Từ Ninh Hi có nhiều chuyện để hỏi lắm nhưng anh không nói ra điều gì nên cô cũng thôi.

Tạ Như Phương ngồi ở đó nhìn điện thoại, dòng tin nhắn trong máy hiện lại.

"Tại sao lại tha cho cô ấy?"
[Không có gì.

]
"Anh biết gì sao?"
[Một đoạn ghi âm được gửi đến.

]
Tạ Như Phương bất ngờ khi có một đoạn ghi âm dài được gửi đến, cái gì vậy chứ?
[Cô ta đáng thương.

]
Tạ Như Phương cau mày, cô ngồi đó nghe hết đoạn ghi âm.

Cuối cùng âm thanh trên máy cũng kết thúc, hai tay cô run rẩy cầm điện thoại, Tạ Như Phương lúc này thấy khó thở làm sao.

"Mộ Dương! tên khốn này.

"
Không biết đoạn ghi âm đó là gì, nhưng dường như làm cô rất giận.

!

Một tháng sau.

Mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên diễn ra như không có gì, Tạ Như Phương vẫn ở cùng cô chăm sóc cho cô, Mộ Dương sáng đi tối về, anh cũng dần để tâm đến cô nhiều hơn.

Tạ Như Phương ném cho anh một hộp thuốc, Mộ Dương chụp lấy thì hoài nghi.

"Gì vậy?"
"Tôi có chuyện cần ra ngoài, anh giúp tôi bôi thuốc cho em ấy đi.

"
"Thuốc gì vậy?"
"Làm đi rồi biết.

" Tạ Như Phương cau có đáp.

Nói xong cô rời đi, Mộ Dương cảm thấy mình làm gì cũng không hài lòng với Tạ Như Phương vậy.

Anh cầm hộp thuốc vào trong, nghe tiếng mở cửa Từ Ninh Hi giật mình.

"Tôi đến để bôi thuốc, cô ta có việc bận rồi.

" Mộ Dương nói.

Từ Ninh Hi im lặng không nói gì, cô chỉ gật đầu biểu thị đồng ý, cô đưa tay lên cởi áo mình xuống.

Mộ Dương bất ngờ với hành động của cô, nhưng sau đó anh liền sững sờ rồi.

Trên lưng cô có rất nhiều vết sẹo, vết bỏng cũ cũng để lại dấu vết, tấm lưng ấy!
"Phiền anh rồi.

" Từ Ninh Hi nói.

"Anh đừng sợ nhé.

" Cô nói thêm.

Mộ Dương từ từ đi đến, anh mở hộp thuốc ra rồi từ từ bôi giúp cô, thì ra là thuốc trị sẹo.

Ở cùng mấy tháng nay nhưng anh lại không hề biết chuyện này, dường như đều là tự tay Tạ Như Phương làm cả.

"Có đau không?" Anh chạm vào vết sẹo trên lưng cô rồi hỏi.

"Không có, cũng đã lâu rồi.

" Từ Ninh Hi nói, hai tay cô nắm chặt, cô không nghĩ mình sẽ để anh nhìn thấy cảnh tượng như thế này.

Mộ Dương cũng không tiện hỏi tại sao cô lại bị như vậy, bôi thuốc xong anh giúp cô mặc áo vào, mặt của Từ Ninh Hi sớm đã đỏ ửng, tuy không nhìn thấy mặt anh, nhưng để anh nhìn thấy cô trong bộ dạng thế này khiến cho Từ Ninh Hi có chút ngại.

"Còn ngại gì chứ, thân thể này tôi cũng đã nhìn qua rồi.


" Mộ Dương bình tĩnh nói.

Nhưng lúc đó là say rượu rồi xảy ra quan hệ, anh không hề biết tấm lưng ấy lại!
Từ Ninh Hi cúi đầu, đời nào Mộ Dương lại để ý đến cô chứ, anh có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp vây quanh, cơ thể họ đẹp và quyến rũ nhiều hơn cô, anh làm sao mà.

.

Mộ Dương không rời đi, anh bất thình lình nằm xuống rồi kéo cô vào lòng mình.

"Thơm quá! " Anh nói.

"Mộ Dương! anh làm gì vậy?" Từ Ninh Hi bất ngờ.

"Vợ chồng ngủ chung có vấn đề gì sao?" Mộ Dương hỏi cô.

"Nhưng mà! "
Có bao giờ anh và cô ngủ chung một giường đâu chứ, từ lúc kết hôn tới giờ phòng ai nấy ở mà.

"Trễ rồi, tối nay tôi muốn ngủ ở đây.

" Mộ Dương kéo mền lên đắp cho cô.

"Chị Phương! chị ấy ngủ đâu?" Từ Ninh Hi hỏi.

"Bây giờ cô lo cho người chăm sóc của mình hơn là chồng mình sao?" Mộ Dương không vui cúi xuống nhìn cô.

"Em không có! chỉ là! "
"Cô ta ra ngoài rồi, có việc gấp nên sẽ không về nhà sớm đâu.

" Mộ Dương vòng tay ôm lấy cô.

"Vậy sao.

"

"Chị ấy không nói gì cho em biết cả.

" Từ Ninh Hi bảo.

"Cô ta đi làm vì đam mê mà.

" Mộ Dương đáp.

"Ngủ đi, tôi mệt rồi.

" Anh xoa đầu cô.

Từ Ninh Hi nằm trong lòng anh vừa thấy lạ vừa hồi hộp làm sao, cô cũng không biết nên làm gì, cuối cùng chỉ đành ngoan ngoãn nằm im rồi ngủ quên lúc nào không hay.

Mộ Dương làm gì ngủ được chứ, chỉ một lúc thấy cô đã ngủ say, anh cúi xuống nhìn cô, đúng là không hề cảnh giác gì luôn, cô thật sự tin tưởng anh tuyệt đối mà.

Đây là lần đầu anh ôm cô vào lòng rồi ngủ như thế này, chuyện bình thường của một đôi vợ chồng trẻ nhưng là lần đầu của Từ Ninh Hi, anh trước đây chẳng màn gì đến cô cả.

Mộ Dương khẽ cúi xuống hôn lên trán cô, anh cũng không biết nữa, nhưng lúc nhìn tấm lưng chỉ toàn sẹo đó khiến trái tim anh đau nhói.

Cô! từng bị hành hạ sao? Vết sẹo nhìn có vẻ đã lâu, là từ nhỏ đã bị đánh đập dã man như thế sao.

Anh! không biết gì về cô cả.

Đúng là một người chồng tồi tệ mà.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương