Hôn Nhân Giả
-
Chương 68
Yêu cô ấy 10 năm …
Nghe Lâm Trình nói như vậy, khoé miệng Cố Ái khẽ cong lên, hạnh phúc không nói lên lời, nhưng mà dáng vẻ vui vẻ của cô mà bị Lâm Trình thấy được nhất định anh sẽ đắc ý, hơn nữa trên bàn này cô hiện là vị hôn thê của Otto, nghĩ một lúc, đành che giấu lòng mình, Cố Ái nhíu mày, làm bộ lườm Lâm Trình xong lại giơ một chân đạp Lâm Trình.
Cú đá này so với lần trước quả thực lực quá mạnh, hơn nữa đều bị đá cùng một chỗ, Lâm Trình đau đớn la thành tiếng.
“Anh họ, sao thế?” Cố Ái giả vờ quan tâm quay sang hỏi han Lâm Trình, “Có phải chân anh lại bị căng cơ không? Hay là đi bệnh viện xem thế nào đi?”
Cố Ái nghĩ, Lâm Trình quả là thích bị ngược.
Lần thứ 2 đá anh xong cô đã ra sức nháy mắt ý bảo anh đi đi, nhưng anh vẫn mặt dày không đi, đã thế còn làm ra vẻ không có gì cưng chiều xoa đầu cô, “Ái Ái không cần lo lắng cho anh, em cũng biết chân anh hay bị căng cơ mà, không có gì đáng ngại cả.”
Làm trò ngay trước mặt Otto xoa đầu cô, tên khốn này, muốn cô nổi điên sao? Cố Ái nhìn Otto, thấy vẻ mặt Otto cũng vô cùng khó coi.
Cô cũng không tin hôm nay cô không đuổi được anh đi.
Nghĩ một chút, Cố Ái giơ chân lên lại chuẩn bị đá tiếp, nhưng lần này chân cô đạp vào không khí, không có đá phải anh.
Nếu như chỉ cần đá trượt thì cũng không sao, nhưng cái khổ chính là, chân của cô lại bị chân anh kẹp chặt.
Anh rất khoẻ, lực ở hai chân còn khoẻ hơn.
Chân cô bị kẹp chặt, căn bản là không rút ra được.
Lâm Trình quả là tên đen tối, thế nhưng lại đề phòng cô.
Vốn định giơ cái chân còn lại đá anh, nhưng lại nghĩ, vạn nhất cả hai chân của cô đều bị anh kẹp lấy, đến lúc đó cô thực sự không còn gì mà chống đỡ, nhíu nhíu mày, đành phải ngồi yên.
“Ái Ái, ăn nhiều một chút, em gầy quá.”
Cố Ái nghĩ, Lâm Trình quả là tên tiểu nhân được một tấc tiến một thước, đầu tiên là không coi ai ra gì xoa đầu cô, bây giờ lại không chút kiêng nể gì gắp đồ ăn cho cô.
Cố Ái liếc mắt nhìn mẹ Otto, vẻ mặt Demi có chút hoang mang.
Anh em họ mà tình cảm mập mờ như vậy, thực sự là nghi ngờ.
Khi Cố Ái đang nghĩ làm cách nào để mẹ Otto không nảy sinh nghi ngờ lại nghe Otto thay cô giải vây: “Mẹ, Ái Ái cùng anh họ cô ấy lớn lên bên nhau từ nhỏ, cho nên anh họ có vẻ chiều cô ấy hơn một chút.” Dứt lời liếc mắt nhìn Lâm Trình, “Lâm tiên sinh, sau này chúng ta là người một nhà, tôi nghĩ, tôi cũng theo Ái Ái nên gọi anh một tiếng anh họ.”
Anh họ cái con khỉ nhà anh.
Lâm Trình ngoài cười nhưng trong không cười, hùa theo Otto, “Mọi việc đều không nói trước được, Ái Ái nhà tôi cao giá như vậy, hơn nữa Ái Ái cùng tôi lớn lên từ nhỏ, tôi rất chiều cô ấy, cho nên anh họ là tôi đây phải chọn vài mối thì mới quyết định được cô ấy sẽ gả cho ai được.”
Lâm Trình nói xong, bầu không khí trên bàn ăn thoáng cái lạnh xuống.
Tên khốn này!
Cố Ái căm hận mắng thầm anh, lạnh lùng nói: “Em trưởng thành rồi, cho nên muốn gả cho ai, tự em quyết định được, không cần anh phí tâm.”
Demi thích du lịch, là một người có chút rộng rãi nhiệt tình, nhìn vẻ mặt anh họ và Cố Ái xong cuống quýt giải vây: “Ái Ái à, anh họ cháu cũng là muốn tốt cho cháu thôi, bác hiểu suy nghĩ của cậu ấy.”
Lâm Trình quay lại cười lễ phép với Demi, “Cảm ơn bác đã hiểu, dù sao hôn nhân cũng là chuyện lớn trong đời, hai bên đều phải suy nghĩ thật kỹ mới được. Chẳng qua cháu thấy, Ái Ái nhà cháu tính hơi trẻ con, sợ là không chăm sóc tốt cho quý công tử được.”
Cố Ái bực mình, xem ra hôm nay Lâm Trình không chia rẽ được cô vào Otto thì sẽ không bỏ qua, suy nghĩ một lúc, Cố Ái nói: “Em muốn đi toilet.” Dứt lời liền liếc mắt nhìn Lâm Trình, Lâm Trình chỉ có thể buông chân cô ra.
Đi đến toilet, Cố Ái liền nhắn cho Lâm Trình một tin nhắn đầy tức giận, “Cho anh 5 phút để rời đi, nếu không em sẽ hận anh cả đời.”
Nhìn tin nhắn của Cố Ái, Lâm Trình bĩu môi, hận anh cả đời, có thể dùng câu nào mới mẻ hơn mà nói không, nhíu nhíu mày, trả lời một tin, “Em thích thì cứ hận anh cả đời đi, cũng tốt hơn em ly hôn với anh xong gả cho Otto.”
Lúc Lâm Trình mặt dày thì vô cùng khó dây dưa, nghĩ một lúc, Cố Ái quyết định ăn ngay nói thật: “Em và Otto không phải như anh nghĩ đâu, em sẽ giải thích với anh sau, anh ngoan ngoãn đi đi mà, đừng làm hỏng việc của em.”
Lâm Trình không tha cho cô, “Không phải như anh nghĩ, vậy là như thế nào?”
“Em yêu anh mà, Lâm Trình, người em yêu là anh, là anh, chỉ một mình anh, vậy được chưa. Em xin anh đó, đi đi mà.”
Xem ra anh thực sự chọc giận cô rồi, nhìn Cố Ái bực mình gửi tin nhắn ngọt ngào cho mình, Lâm Trình chớp mắt cười, “Bây giờ anh sẽ đi, nhưng em phải chờ anh ở ngoài hành lang.”
“Được, vậy anh mau ra đi, em chờ anh ở hành lang.”
Gửi tin nhắn xong, Lâm Trình áy náy đứng dậy, nói còn có chút việc nên phải rời đi trước.
Chẳng qua trước khi rời đi anh vẫn diễn tròn vai: “Otto, Ái Ái quay lại nhớ bảo cô ấy là tôi có việc phải đi trước.”
Lâm Trình đi ra hành lang, quả thực Cố Ái đang ở đây.
Đèn hành lang rất đẹp, Cố Ái trong mắt anh lại càng đẹp, ánh sáng dịu dàng chiếu lên người cô, Lâm Trình đến gần khẽ ôm lấy eo cô, chăm chú nhìn cô: “Ái Ái, em nói là thật sao? Em vẫn luôn yêu anh?”
Nhưng mà lúc này Cố Ái đang tức điên, nghĩ đến cảnh anh bám dai như đỉa, cô lại càng phiền. Cho nên khi anh vừa tới cô liền đẩy anh ra: “Tôi ghét anh mới là thật, Lâm Trình tôi ghét anh cứ bám lấy tôi.”
“Ái Ái.”
Khi mới nhận được tin nhắn anh hạnh phúc dạt dào, anh tin là thật, nhưng lúc này dáng vẻ nói ghét anh của Cố Ái khiến Lâm Trình lạnh đứng người, như rơi xuống hồ băng.
Tên khốn Lâm Trình này có khuôn mặt quá đẹp trai, cho nên khi giả bộ đáng thương cũng khiến người ta đau lòng.
Nhưng mà cô không thể có lỗi với Otto, Otto nhờ cô, cô không cho phép người khác phá hỏng, dù người đó là Lâm Trình.
Nếu như phải làm tổn thương một trong hai người Lâm Trình và Otto cô chỉ có thể chọn Lâm Trình.
“Hôm nay quấy rầy em rồi, xin lỗi, hẹn gặp lại.” Lâm Trình cười khổ sau đó xuay người rời đi.
Cô ghét anh cười, mặc dù là cười khổ, trước tới giờ anh chỉ cười với cô, cho dù là cô làm anh tổn thương.
Tên ngốc này,
Nhìn bóng lưng anh, Cố Ái bấm chặt móng tay vào thịt, đau quá.
Vì sao trong khoảng thời gian khó khăn nhất cuộc đời cô, người bên cạnh cô không phải là anh?
Sau khi Lâm Trình rời đi, Cố Ái như người mất hồn, vì không muốn ảnh hưởng đến Otto, cô đi toilet rửa mặt, đợi tâm tình ổn định cô mới quay lại bàn ăn.
Trở lại bàn ăn, vì sợ Demi nghi ngờ, Cố Ái cố ý hỏi: “Anh họ em đâu?”
“Anh họ cô đi rồi.” Em họ Otto trả lời, xong lại nói: “Anh họ cô đẹp trai quá, hơn nữa nhìn qua có vẻ rất chiều cô.”
Cố Ái cười cười: “Thật sao?”
Thật sao? Chẳng lẽ không đúng sao? Cố Ái thở dài, chỉ cảm thấy tim mơ hồ đau đớn.
Lời tác giả: Nam chủ thực sự rất đáng thương … Đây là tôi muốn ngược nam chủ đó … luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó …
Nghe Lâm Trình nói như vậy, khoé miệng Cố Ái khẽ cong lên, hạnh phúc không nói lên lời, nhưng mà dáng vẻ vui vẻ của cô mà bị Lâm Trình thấy được nhất định anh sẽ đắc ý, hơn nữa trên bàn này cô hiện là vị hôn thê của Otto, nghĩ một lúc, đành che giấu lòng mình, Cố Ái nhíu mày, làm bộ lườm Lâm Trình xong lại giơ một chân đạp Lâm Trình.
Cú đá này so với lần trước quả thực lực quá mạnh, hơn nữa đều bị đá cùng một chỗ, Lâm Trình đau đớn la thành tiếng.
“Anh họ, sao thế?” Cố Ái giả vờ quan tâm quay sang hỏi han Lâm Trình, “Có phải chân anh lại bị căng cơ không? Hay là đi bệnh viện xem thế nào đi?”
Cố Ái nghĩ, Lâm Trình quả là thích bị ngược.
Lần thứ 2 đá anh xong cô đã ra sức nháy mắt ý bảo anh đi đi, nhưng anh vẫn mặt dày không đi, đã thế còn làm ra vẻ không có gì cưng chiều xoa đầu cô, “Ái Ái không cần lo lắng cho anh, em cũng biết chân anh hay bị căng cơ mà, không có gì đáng ngại cả.”
Làm trò ngay trước mặt Otto xoa đầu cô, tên khốn này, muốn cô nổi điên sao? Cố Ái nhìn Otto, thấy vẻ mặt Otto cũng vô cùng khó coi.
Cô cũng không tin hôm nay cô không đuổi được anh đi.
Nghĩ một chút, Cố Ái giơ chân lên lại chuẩn bị đá tiếp, nhưng lần này chân cô đạp vào không khí, không có đá phải anh.
Nếu như chỉ cần đá trượt thì cũng không sao, nhưng cái khổ chính là, chân của cô lại bị chân anh kẹp chặt.
Anh rất khoẻ, lực ở hai chân còn khoẻ hơn.
Chân cô bị kẹp chặt, căn bản là không rút ra được.
Lâm Trình quả là tên đen tối, thế nhưng lại đề phòng cô.
Vốn định giơ cái chân còn lại đá anh, nhưng lại nghĩ, vạn nhất cả hai chân của cô đều bị anh kẹp lấy, đến lúc đó cô thực sự không còn gì mà chống đỡ, nhíu nhíu mày, đành phải ngồi yên.
“Ái Ái, ăn nhiều một chút, em gầy quá.”
Cố Ái nghĩ, Lâm Trình quả là tên tiểu nhân được một tấc tiến một thước, đầu tiên là không coi ai ra gì xoa đầu cô, bây giờ lại không chút kiêng nể gì gắp đồ ăn cho cô.
Cố Ái liếc mắt nhìn mẹ Otto, vẻ mặt Demi có chút hoang mang.
Anh em họ mà tình cảm mập mờ như vậy, thực sự là nghi ngờ.
Khi Cố Ái đang nghĩ làm cách nào để mẹ Otto không nảy sinh nghi ngờ lại nghe Otto thay cô giải vây: “Mẹ, Ái Ái cùng anh họ cô ấy lớn lên bên nhau từ nhỏ, cho nên anh họ có vẻ chiều cô ấy hơn một chút.” Dứt lời liếc mắt nhìn Lâm Trình, “Lâm tiên sinh, sau này chúng ta là người một nhà, tôi nghĩ, tôi cũng theo Ái Ái nên gọi anh một tiếng anh họ.”
Anh họ cái con khỉ nhà anh.
Lâm Trình ngoài cười nhưng trong không cười, hùa theo Otto, “Mọi việc đều không nói trước được, Ái Ái nhà tôi cao giá như vậy, hơn nữa Ái Ái cùng tôi lớn lên từ nhỏ, tôi rất chiều cô ấy, cho nên anh họ là tôi đây phải chọn vài mối thì mới quyết định được cô ấy sẽ gả cho ai được.”
Lâm Trình nói xong, bầu không khí trên bàn ăn thoáng cái lạnh xuống.
Tên khốn này!
Cố Ái căm hận mắng thầm anh, lạnh lùng nói: “Em trưởng thành rồi, cho nên muốn gả cho ai, tự em quyết định được, không cần anh phí tâm.”
Demi thích du lịch, là một người có chút rộng rãi nhiệt tình, nhìn vẻ mặt anh họ và Cố Ái xong cuống quýt giải vây: “Ái Ái à, anh họ cháu cũng là muốn tốt cho cháu thôi, bác hiểu suy nghĩ của cậu ấy.”
Lâm Trình quay lại cười lễ phép với Demi, “Cảm ơn bác đã hiểu, dù sao hôn nhân cũng là chuyện lớn trong đời, hai bên đều phải suy nghĩ thật kỹ mới được. Chẳng qua cháu thấy, Ái Ái nhà cháu tính hơi trẻ con, sợ là không chăm sóc tốt cho quý công tử được.”
Cố Ái bực mình, xem ra hôm nay Lâm Trình không chia rẽ được cô vào Otto thì sẽ không bỏ qua, suy nghĩ một lúc, Cố Ái nói: “Em muốn đi toilet.” Dứt lời liền liếc mắt nhìn Lâm Trình, Lâm Trình chỉ có thể buông chân cô ra.
Đi đến toilet, Cố Ái liền nhắn cho Lâm Trình một tin nhắn đầy tức giận, “Cho anh 5 phút để rời đi, nếu không em sẽ hận anh cả đời.”
Nhìn tin nhắn của Cố Ái, Lâm Trình bĩu môi, hận anh cả đời, có thể dùng câu nào mới mẻ hơn mà nói không, nhíu nhíu mày, trả lời một tin, “Em thích thì cứ hận anh cả đời đi, cũng tốt hơn em ly hôn với anh xong gả cho Otto.”
Lúc Lâm Trình mặt dày thì vô cùng khó dây dưa, nghĩ một lúc, Cố Ái quyết định ăn ngay nói thật: “Em và Otto không phải như anh nghĩ đâu, em sẽ giải thích với anh sau, anh ngoan ngoãn đi đi mà, đừng làm hỏng việc của em.”
Lâm Trình không tha cho cô, “Không phải như anh nghĩ, vậy là như thế nào?”
“Em yêu anh mà, Lâm Trình, người em yêu là anh, là anh, chỉ một mình anh, vậy được chưa. Em xin anh đó, đi đi mà.”
Xem ra anh thực sự chọc giận cô rồi, nhìn Cố Ái bực mình gửi tin nhắn ngọt ngào cho mình, Lâm Trình chớp mắt cười, “Bây giờ anh sẽ đi, nhưng em phải chờ anh ở ngoài hành lang.”
“Được, vậy anh mau ra đi, em chờ anh ở hành lang.”
Gửi tin nhắn xong, Lâm Trình áy náy đứng dậy, nói còn có chút việc nên phải rời đi trước.
Chẳng qua trước khi rời đi anh vẫn diễn tròn vai: “Otto, Ái Ái quay lại nhớ bảo cô ấy là tôi có việc phải đi trước.”
Lâm Trình đi ra hành lang, quả thực Cố Ái đang ở đây.
Đèn hành lang rất đẹp, Cố Ái trong mắt anh lại càng đẹp, ánh sáng dịu dàng chiếu lên người cô, Lâm Trình đến gần khẽ ôm lấy eo cô, chăm chú nhìn cô: “Ái Ái, em nói là thật sao? Em vẫn luôn yêu anh?”
Nhưng mà lúc này Cố Ái đang tức điên, nghĩ đến cảnh anh bám dai như đỉa, cô lại càng phiền. Cho nên khi anh vừa tới cô liền đẩy anh ra: “Tôi ghét anh mới là thật, Lâm Trình tôi ghét anh cứ bám lấy tôi.”
“Ái Ái.”
Khi mới nhận được tin nhắn anh hạnh phúc dạt dào, anh tin là thật, nhưng lúc này dáng vẻ nói ghét anh của Cố Ái khiến Lâm Trình lạnh đứng người, như rơi xuống hồ băng.
Tên khốn Lâm Trình này có khuôn mặt quá đẹp trai, cho nên khi giả bộ đáng thương cũng khiến người ta đau lòng.
Nhưng mà cô không thể có lỗi với Otto, Otto nhờ cô, cô không cho phép người khác phá hỏng, dù người đó là Lâm Trình.
Nếu như phải làm tổn thương một trong hai người Lâm Trình và Otto cô chỉ có thể chọn Lâm Trình.
“Hôm nay quấy rầy em rồi, xin lỗi, hẹn gặp lại.” Lâm Trình cười khổ sau đó xuay người rời đi.
Cô ghét anh cười, mặc dù là cười khổ, trước tới giờ anh chỉ cười với cô, cho dù là cô làm anh tổn thương.
Tên ngốc này,
Nhìn bóng lưng anh, Cố Ái bấm chặt móng tay vào thịt, đau quá.
Vì sao trong khoảng thời gian khó khăn nhất cuộc đời cô, người bên cạnh cô không phải là anh?
Sau khi Lâm Trình rời đi, Cố Ái như người mất hồn, vì không muốn ảnh hưởng đến Otto, cô đi toilet rửa mặt, đợi tâm tình ổn định cô mới quay lại bàn ăn.
Trở lại bàn ăn, vì sợ Demi nghi ngờ, Cố Ái cố ý hỏi: “Anh họ em đâu?”
“Anh họ cô đi rồi.” Em họ Otto trả lời, xong lại nói: “Anh họ cô đẹp trai quá, hơn nữa nhìn qua có vẻ rất chiều cô.”
Cố Ái cười cười: “Thật sao?”
Thật sao? Chẳng lẽ không đúng sao? Cố Ái thở dài, chỉ cảm thấy tim mơ hồ đau đớn.
Lời tác giả: Nam chủ thực sự rất đáng thương … Đây là tôi muốn ngược nam chủ đó … luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó …
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook