Hôn Nhân Giả
Chương 55: Mặt dày theo đuôi – P1

“Lâm Trình, anh mau thả tôi xuống.” Bị anh ôm chặt, cảm nhận được lồng ngực ấm áp quen thuộc mà như thật xa lạ của anh, trong lòng Cố Ái phiền muộn, mày nhíu chặt không kiên nhẫn trừng mắt anh, giãy dụa muốn rời khỏi vòng tay Lâm Trình. Thế nhưng anh vẫn ôm thật chặt không hề buông lỏng, mặc cho cô giãy dụa như thế nào, cũng không thể thoát khỏi.

Nếu đã không thể tách ra, cô dứt khoát từ bỏ việc chống cự, chỉ giương mắt nhìn anh trừng trừng, giọng điệu lạnh như băng: “Lâm Trình, rốt cuộc anh muốn như thế nào?”

Anh không trả lời, chỉ lẳng lặng ôm chặt lấy cô.

Hai người như đang đi về phía bãi đỗ xe, Cố Ái nghi hoặc: “Anh đưa tôi đến bãi đỗ xe để làm gì?”

Anh vẫn im lặng như trước, chỉ nghiêng mặt lại nhìn cô một cái, hai tay đang ôm lấy cô lại siết chặt thêm, bước chân phía dưới dường như cũng nhanh hơn.

Bãi đỗ xe chật kín xe, tìm được xe của mình rồi, kéo mở cửa ra, Lâm Trình nhẹ nhàng đặt Cố Ái ngồi vào ghế phụ, rồi sau đó cũng đè thân mình lên theo.

Anh thật sự nhớ cô muốn chết, nhớ đến mức sắp nổi điên. Đêm nay nhìn thấy cô, anh chỉ có duy nhất một loại xúc động: là hung hăng mà hôn cô.

Nằm ở trên người Cố Ái, hai tay anh giữ chặt lấy khuôn mặt cô, một lời chưa nói liền hôn ngấu nghiến.

“Ưm… Lâm Trình, đồ khốn… Ưm…” Anh bá đạo tàn sát bừa bãi đôi môi của cô, chân tay cô lóng ngóng, chỉ biết ra sức đánh vào lưng anh, thấy anh không hề muốn buông mình ra, Cố Ái liều mình cắn lên môi Lâm Trình.

Mùi máu tươi xộc vào mũi.

Cô cũng thật tàn nhẫn, cắn anh đau điếng, Lâm Trình buông cô ra, chà xát môi mình, vừa nhìn cô lại bất chợt bật cười.

Anh cười đến kỳ quái, Cố Ái căm phẫn nhìn anh, lấy tay che trước ngực mình: “Rốt cuộc anh muốn như thế nào?”

Nhìn bộ dạng cô bảo vệ ngực mình, Lâm Trình cười càng vui vẻ, bất chợt anh đột nhiên đưa tay lên giữ lấy khuôn mặt cô lần nữa, trên mặt thay vào bằng một vẻ cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt anh vô cùng chăm chú nhìn thẳng vào mắt cô: “Ái Ái của anh rốt cục đã về rồi.”

Rốt cục cô cũng chịu quay về…

Nhìn bộ dạng anh đang chăm chú nhìn mình, Cố Ái nhất thời sửng sốt, cẩn thận quan sát anh, ba năm không gặp, anh chín chắn thành thục hơn rất nhiều, cũng đẹp trai nam tính hơn. Nhưng dường như anh gầy hơn nhiều trước kia, khiến cô cảm thấy đau lòng không thôi. Kìm lòng không được, cô nâng tay lên muốn chạm vào má anh, nhưng tay lên được nửa đường, không hiểu sao lại từ từ hạ xuống.

Ba năm qua, anh ở lại thành phố này cuộc sống dường như không hề tẻ nhạt, bên người có mỹ nhân bầu bạn, nếu anh có gầy thì đương nhiên sẽ có người đến lo cho anh, cần gì đến lượt cô phải suy nghĩ nhọc lòng?

Nghĩ vậy, Cố Ái dùng sức đẩy mạnh anh ra khỏi người mình, rồi sau đó xuống xe muốn rời đi.

Đứng ngoài xe nhìn anh, nét mặt Cố Ái không hề thay đổi: “Anh Lâm, tôi nghĩ, ở thành phố S này với một người có thể một tay che trời như anh mà nói, tôi có lẽ chẳng còn giá trị nào đáng để lợi dụng. Anh yên tâm, tôi sẽ không đem chuyện năm đó anh lợi dụng cô vợ trước là tôi đây để lấy danh tiếng nói ra ngoài, chúng ta chấm dứt ỏ đây, hợp được thì tan được.”

Cô vẫn còn hiểu lầm anh!

Lâm Trình bất đắc dĩ thở dài: “Ái Ái, em phải tin tưởng anh, anh yêu em thật lòng, trước nay vẫn như thế. Năm đó anh là vì Lâm Chính Phong, nên chỉ còn cách giả vờ trước mặt ông ta cho có lệ…” Cũng là vì muốn bảo vệ em. Nhưng câu nói tiếp theo anh lại giữ lại trong lòng mình, anh biết mình có nói ra thì cô cũng không tin, ngược lại sẽ làm cô khinh bỉ anh hơn…

Chuyện đã xảy ra ở quá khứ thì cứ để nó ở yên trong quá khứ đi.

Truy cứu ai đúng ai sai lúc này cũng không còn ý nghĩa gì.

Thời gian vẫn sẽ tiếp tục đi về tương lai.

Nghĩ vậy, Cố Ái nói: “Mặc kệ thế nào, lợi dụng cũng được, thật lòng cũng được, tôi cũng đều cảm ơn anh, vì ở lúc tôi khó khăn cô độc nhất, thậm chí không còn nhà để về đã cưu mang tôi, giúp đỡ tôi. Lâm Trình, ba năm rồi, thời gian đã qua, chúng ta ai cũng thay đổi, suốt ba năm qua chúng ta đều đã có cuộc sống riêng của mỗi người, có người bầu bạn bên cạnh, tôi nghĩ, điều chúng ta nên làm nhất lúc này là quý trọng người đang ở bên mình, đúng không?” Khẽ nhướng mày, Cố Ái mỉm cười: “Chúng ta bắt tay lần này, xem như buông hết thảy đi.”

Cô vốn là cười nói, nhưng khi chìa tay ra trước mặt anh, hốc mắt của cô đột nhiên đỏ lên.

Sợ rằng nước mắt sẽ không cầm được mà chảy xuống, cô chỉ còn cách cúi đầu xuống để anh không thấy được.

Cô mới vừa ngẩng đầu lên, lập tức bị Lâm Trình ôm lấy, cái ôm lúc này của anh so với hồi nãy còn chặt hơn, chặt đến mức làm cô không thở nổi, cô nghe thấy anh ghé vào tai cô thì thầm: “Ba năm qua tuy rằng thời gian đã thay đổi, nhưng tâm anh thì vẫn như vậy, vẫn luôn hướng về phía Cố Ái, tâm trí của anh chỉ tồn tại duy nhất một mình Cố Ái mà thôi.”

Nghe anh nói như vậy, nước mắt của cô lúc này bất chợt chảy xuống.

Cô từng bị trầm cảm.

Ngay từ khi biết cô mắc chứng trầm cảm, trong vô số đêm không ngủ được, không biết bao nhiêu lần anh đã lên Baidu tìm hiểu về căn bệnh này, chính anh cũng không nhớ rõ. Anh chỉ biết, cuộc sống của người bị bệnh trầm cảm vô cùng đau khổ, luôn thấy bức bách, u ám.

Anh không biết ba năm qua cô làm sao để trải qua được, nhưng anh biết, cô nhất định đã phải chịu không ít khổ.

Ôm lấy cô, Lâm Trình nói: “Ái Ái, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không? Để anh dùng quãng đời còn lại bù đắp cho ba năm qua anh không ở bên em, được chứ?”

“Nhưng tôi có bạn trai rồi.”

Bạn trai?

Nghe cô nói câu này, cả người Lâm Trình lập tức cứng đờ.

“Tạm biệt.” Cố Ái lau nước mắt, rời khỏi lồng ngực anh, mỉm cười đi nhanh ra khỏi bãi đỗ xe này, nhưng lúc cô đi còn chưa được trăm mét, anh đột nhiên tiến lên giữ cô lại.

“Cố Ái, anh mặc kệ em có bạn trai hay không. Em nên nhớ, anh vẫn còn là chồng của em, chúng ta còn chưa ly hôn.” Ba năm trước, cô đã ký vào đơn ly hôn trước khi rời khỏi anh, nhưng anh lại chưa hề ký. Lúc này Lâm Trình đột xốc cô lên vai mình, ôm quay lại chỗ xe anh đậu.

Cô là của anh, vĩnh viễn là của anh, lần này anh sẽ không để cô rời đi nữa, anh sẽ mặt dày sống chết quấn lấy cô, một lần nữa khiến cô ở lại bên mình.

Bỏ cô vào trong xe mình xong, Lâm Trình dịu dàng giúp cô thắt dây an toàn, rồi sau đó mỉm cười ôn nhu với cô: “Để anh đưa em về.” Anh ngồi vào ghế lái, đưa tay mở nhạc trong xe, là bài hát mà trước kia cô rất thích.

“Ái Ái, ba năm rồi, em còn thích bài hát này không? Hay đã thay đổi khẩu vị rồi?” Anh hỏi, hỏi thật cẩn thận, ngữ khí đầy vẻ lấy lòng.

Lẳng lặng nhìn anh, Cố Ái đột nhiên nói không ra lời.

Suốt đường đi, hai người không hề nói với nhau câu nào.

Nhưng có điều kỳ quái chính là, cô không nói cho anh biết cô đang ở nơi nào, nhưng anh lại lái xe rất chuẩn xác mà dừng ngay dưới lầu nhà cô.

Xe vừa dừng lại, anh cười nhìn cô: “Ái Ái, mời anh lên ngồi một lát chứ?”

Tuy giọng điệu anh là đang hỏi, nhưng hành động lại không chút lưỡng lự, bởi vì, cô xuống xe, anh cũng không đợi chờ mà đi theo sau lưng cô vui vẻ muốn lên lầu.

Cô không muốn có quan hệ gì với anh ta nữa…

Cho nên, biết anh muốn theo cô đi lên lầu, Cố Ái buồn bực quay lại, nhìn anh: “Lâm Trình, đừng ầm ĩ nữa được không?” Dừng một chút, thanh âm cô trầm xuống: “Anh mau ký vào đơn ly hôn đi.”

“Ái Ái, anh muốn dùng cả đời này trả cho em.” Lâm Trình mặt dày cười nịnh nọt, cả người như dán vào người cô, anh ôm lấy eo cô, giọng điệu như đứa trẻ đang làm nũng: “Đừng vứt bỏ anh mà, được không?”

Một đại nam nhân lại có thể nói ra những lời này, cơ mặt Cố Ái bắt đầu giật giật.

Cố Ái trước kia thật sự không biết Lâm Trình thế nhưng lại có thể mặt dày đến mức này.

Đã vậy, anh dán vào cô một hồi, tuỳ tiện làm nũng với cô, rồi đột nhiên anh bế bổng cô lên trực tiếp đi lên lầu.

Anh thật sự là thần thông quảng đại, thế nhưng ngay cả số phòng của cô là bao nhiêu anh cũng nắm rõ trong lòng.

Anh ôm cô đến trước cửa phòng trọ, rồi sau đó trực tiếp cầm lấy túi xách của cô, mở ra tìm chìa khoá bên trong.

Mở cửa đi vào nhà, nhìn căn phòng sạch sẽ ngăn nắp, Lâm Trình khẽ cười: “Tuy rằng nơi này cũng không tệ lắm, nhưng em là vợ của anh, nếu em theo anh về nhà sống cùng anh thì có lẽ tốt hơn.”

Cố Ái chán chường: “Tôi muốn ly hôn với anh.”

“Ly hôn? Em cũng đừng nằm mơ!” Lâm Trình xấu xa ôm cô đặt lên sô pha, rồi sau đó cả người anh cũng đè lên người lên người cô: “Cố Ái, em là của anh.”

Cô hôm nay mặc một bộ lễ phục dạ hội không dài, Lâm Trình nằm ở trên người cô, lại gàn rỡ vói tay vào dưới tà váy, kéo quần lót của cô xuống.

“Lâm Trình, anh muốn làm gì?” Thấy anh làm vậy, Cố Ái kinh hãi, vội vã đưa tay xuống ngăn cản, nhưng Lâm Trình lại nhanh hơn, lấy tay kia của anh chặn cả hai tay của cô, không cho cô động đậy.

Đã hơn ba năm chưa làm chuyện đó, vừa bị anh chạm nhẹ cũng khiến cô theo bản năng run rẩy.

Bàn tay của anh không ngừng ve vuốt mảnh đất mẫn cảm nhất của cô, Cố Ái run rẩy, căm giận nhìn anh: “Lâm Trình, anh muốn cưỡng bức tôi phải không?”

Cảm nhận được nơi đó của cô rõ ràng vô cùng ướt át, Lâm Trình cười khẽ, rồi sau đó đột nhiên hôn lên đôi môi của cô, nụ hôn của anh nóng bỏng mà mãnh liệt khiến cô như ngạt thở, nhưng cũng thực say mê lòng người.

“Ái Ái, em chẳng phải cũng động tình sao, em vẫn còn yêu anh đúng không?” Lâm Trình phả hơi thở nóng rực bên tai cô: “Ái Ái của anh thực sự nhẫn tâm đi tố cáo anh vậy sao?”

Anh nhìn cô, ánh mắt của cô vẫn xinh đẹp trong suốt như trước.

Kỳ thật dù không làm gì hết, chỉ cần được nhìn cô anh cũng thấy vô cùng hạnh phúc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương