Hôn Nhân Giả
Chương 40: Nâng niu trong long bàn tay – P6

Viết xong di ngôn của mình, Cố Ái đi vào phòng ngủ, chọn cho mình một bộ trang phục đẹp nhất mặc lên người rồi sau đó đi ra khỏi cửa.

Thời tiết cũng thật ứng với lòng người, lúc này cô đang vô cùng buồn bã, bầu trời lại cũng ảm đạm xám xịt tựa như tâm trạng của cô.

Xem ra, chẳng mấy chốc nữa trời sẽ đổ mưa!

Mỗi một cơn gió lạnh thổi qua, cả người Cố Ái lạnh run, theo bản năng đưa hai tay ôm lấy chính mình.

Thời điểm này đã là cuối thu bắt đầu chớm đông, mà cô lại chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, phía dưới là quần jean, bên ngoài khoác áo khoác nhẹ của La Perla.

Lạnh thì cứ lạnh đi, không sao cả.

Có lẽ là vì tối hôm qua không ngủ chút nào, thế nên lúc này cô cảm thấy toàn thân như không còn sức lực, đầu còn ê ẩm đau.

Đưa tay lên sờ trán, có hơi nóng lên, có lẽ sắp lên cơn sốt.

Phát sốt liền phát sốt đi, cô không muốn bận tâm nữa.

Hai tay ôm chặt lấy mình, trong lòng Cố Ái mang một mối tâm sự nặng nề một mình rảo bước đi giữa ngã tư đường.

Vừa đi vừa nhìn phong cảnh xung quanh, lặng lẽ nhìn dòng người qua lại trên đường.

Ven phố có cửa hàng bán bánh mì, mùi hương của bánh mì mới nướng ra lò xông vào mũi, thơm ngào ngạt. Cố Ái hít hít cái mũi, thật là muốn ăn…

Còn sống thật là tốt, chẳng phải sẽ có thể ngắm cảnh đẹp, có thể thưởng thức món ăn ngon hay sao?

Nghĩ như vậy, khóe miệng Cố Ái hơi cong lên, hay là cô vẫn tiếp tục cuộc sống này?

Chỉ cần còn sống, có khó khăn gì lại không thể giải quyết được?

Huống chi, hiện tại cô còn có Lâm Trình, nếu thực sự có một ngày Lâm Trình rời cô mà đi, chẳng phải cô còn có Sally sao. Cô có thể sang Thụy Sỹ tìm Sally kia mà.

Còn sống là sẽ còn có hy vọng.

Vừa suy tư, vừa nhìn ngắm cảnh đẹp hai bên đường, cô đã đi tới con sông W đẹp nhất thành phố S.

Vốn dĩ cô dự định trong đầu là sẽ nhảy sông tự sát, thế nhưng khi nãy vừa nảy lên trong đầu liền lập tức biến mất, cho nên lúc này đi tới bờ sông, cô liền đứng vịn lan can ngắm nhìn cảnh đẹp dọc hai bên bờ.

Có lẽ thời tiết hôm nay không tốt, trời như muốn đổ mưa, cũng có thể là vì lúc này đang là ban ngày, cảnh không đẹp bằng ban đêm, cho nên hai bên bờ sông cũng không có bao nhiêu người.

Phía đầu dòng chảy con sông có một cây cầu thật lớn, trong lúc lơ đãng Cố Ái ngẩng đầu nhìn về hướng đó, chợt nhìn thấy có một đám đông đang vây quanh lại một chỗ. Trên bờ lan can cầu, có một cô gái đang nhoài người ra, xem chừng là muốn nhảy xuống phía dưới.

Bởi vì lên cơn sốt, đầu Cố Ái lúc này choáng váng kịch liệt, trong người lại lạnh đến run rẩy, nhìn cô gái dường như cùng cảnh ngộ với cô, đang rất muốn tự sát, Cố Ái kiên cường xốc lại tinh thần nhanh chân đi về phía cầu.

Cô muốn đi an ủi cô gái kia, chết còn không sợ thì còn gì mà phải phải sợ nữa. Còn sống thì sẽ còn có hy vọng, rồi tương lai tốt đẹp sang lạn sẽ tới thôi.

Đầu cô liên tục choáng váng, khi lên đến trên cầu, đám người xem đột nhiên tản đi.

Mà cô gái muốn nhảy cầu đang được một người đàn ông ôm chặt lấy.

Cô gái kia vừa cắn lại vừa đá, vừa đánh vào người đàn ông, nhưng anh ta lại không hề phản kháng lại chút nào, chỉ đáp lại bằng một cái ôm như siết chặt cô gái vào trong lòng, trên mặt tràn đầy vẻ yêu thương.

Cố Ái chợt khẽ cười, được một người đàn ông yêu như vậy quả thật hạnh phúc.

Khi nào thì mới có thể có người đàn ông như vậy xuất hiện bên cô, yêu thương cô như thế đây?

Trời không biết từ khi nào đã lất phất những hạt mưa nho nhỏ, nước mưa thấm trên người càng trở nên lạnh hơn.

Cố Ái xoay người đi xuống dưới chân cầu, lại cảm giác hai chân không thể đứng vững được nữa.

Cũng không biết qua bao lâu, trong đầu Cố Ái đột nhiên trở nên trống rỗng, thật muốn …thật muốn nằm xuống nghỉ ngơi một lát.

Ngay tại lúc người cô như muốn khuỵu xuống, bỗng cảm giác như có một ai đó đang ôm cô vào trong ngực, được nằm trong một vòng tay ấm áp còn thoang thoảng một mùi hương dễ chịu.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cô nghe thấy có người gọi tên mình: “Ái Ái, Ái Ái…”

“Lâm ca ca, có phải là anh không?” Cố Ái vừa nghĩ đã chìm vào cơn hôn mê…

Trong bệnh viện.

Mùi thuốc sát khuẩn nồng nặc gay mũi.

Buổi sáng ngày hôm qua Lâm Trình tới công ty làm việc, mí mắt liên tục giật giật, cảm thấy Cố Ái có thể xảy ra chuyện cho nên cuống quýt chạy về nhà. Quả nhiên không thấy Cố Ái đâu, lại nhìn thấy trên bàn đặt một mảnh giấy. Tới khi đọc hết nội dung trên đó, biết trong lòng Cố Ái nghĩ quẩn muốn tự sát. Anh lập tức cuống cuồng sai người đi tìm cô, cuối cùng cũng tìm thấy cô bên bờ sông. Đưa cô đang ngất xỉu vào bệnh viện.

Lúc này, Lâm Trình đang ngồi bên giường bệnh ngây ngốc nhìn Cố Ái.

Cô đã mê man suốt hai ngày.

Anh cũng đã ngồi bên giường bệnh của cô hai ngày.

Thời gian trôi qua, anh hết mực trông nom bên cạnh cô, trong mơ cô không ngừng gặp ác mộng, luôn miệng nói mớ.

Lúc thì nói: “Không được lại đây, tôi sẽ chết cho các người xem.”

Lúc sau lại: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không bước vào Cố gia nửa bước.”

“Tôi không phải tiểu tam, tôi không biết anh ấy đã kết hôn.”

“Tôi chỉ còn hai bàn tay trắng, bây giờ tôi nên làm cái gì bây giờ?”

Lâm trình vuốt ve hai má cô, mấy ngày qua quả thật cô đã gặp quá nhiều chuyện không hay.

Có thể chịu đựng đến lúc này cũng đã quá sức của cô.

“Trình thiếu gia, anh ăn chút cơm đi, cả ngày qua anh đã không ăn gì rồi.”

Ninh Phi vừa vào phòng liền chứng kiến Lâm Trình đang nắm chặt tay Cố Ái trong bàn tay mình.

Nhìn gương mặt tiều tụy của anh, Ninh Phi có chút đau lòng, đưa cơm đặt tại bên giường, nhỏ giọng nói: “Dù ít hay nhiều anh cũng nên ăn một chút, bác sỹ cũng đã nói Cố tiểu thư chỉ là mệt mỏi quá sức, nghỉ ngơi mấy ngày rồi sẽ tỉnh lại, anh không cần lo lắng nhiều như thế đâu.” Nhìn Lâm Trình vẫn bất động, Ninh Phi tiếp tục nói: “Anh không ăn cơm, Cố tiểu thư tỉnh dậy nhìn thấy anh tiều tụy như vậy cũng sẽ đau lòng thôi.”

Đau lòng, cô sẽ đau lòng vì anh sao?

Nếu cô có một chút đau lòng vì anh, sẽ không nghĩ tới chuyện tự sát.

Nhớ tới bức di ngôn kia của Cố Ái “Nếu em chết, mong anh thay em hiến tạng cho những người cần.” Lâm Trình lại thấy tức giận, tay nắm lại thành quyền, miệng cười chua chát: “Tất cả mọi người đều nhìn ra được tôi yêu cô ấy, tôi không thể không có cô ấy, thế nhưng cô ấy lại không hề nhận ra điều đó.” Nói xong, anh thở dài: “Cô ấy căn bản không biết, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, về sau tôi không biết phải làm cái gì bây giờ. Cô ấy muốn điều gì, chỉ cần mở miệng, tôi sẽ không nói hai lời mà đáp ứng, cho dù là tính mạng của tôi, tôi cũng có thể đưa cho cô ấy. Thật sự tôi không thể không có cô ấy, không thể không nhìn thấy cô ấy.” Dừng một chút, Lâm Trình lại nói: “Tôi rốt cuộc nên làm gì bây giờ, tôi biết cô ấy thiếu cảm giác an toàn, tôi muốn cho cô ấy khoảng trời bình yên, muốn nói cho cô ấy biết, tôi yêu cô ấy, yêu đến mức điên cuồng, chỉ cần cô ấy nguyện ý, tôi sẽ chắm sóc cho cô ấy cả đời. Thế nhưng tôi lại sợ hãi nếu nói ra như vậy, chỉ sợ cô ấy không tiếp nhận được lại càng tăng thêm áp lực tâm lý, khiến cô ấy càng tránh né tôi. Nói ra không được, không nói cũng không xong, haiz.”

Lâm Trình làm việc không bao giờ do dự, hơn nữa cô chưa bao giờ gặp qua bộ dạng anh mâu thuẫn rối rắm như bây giờ, Ninh Phi không biết là may mắn hay bất hạnh.

Vận khí của Cố Ái quả thật quá tốt. Tốt đến mức làm cho cô thấy ghen tị.

Anh thích cô ư?

Lâm ca ca thích cô?

Vì sao cô lại cảm thấy thực hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc.

Cố Ái mơ mơ màng màng nghe được lời Lâm Trình nói, có chút vui sướng, khóe miệng có hơi cong lên, cô muốn mở mắt ra nhìn Lâm Trình, hỏi anh xem lời nói đó có phải sự thật, chỉ là, cô đã cố hết sức nhưng mí mắt lại không chịu nghe lời. Hơn nữa toàn thân lại không thể động đậy.

Đột nhiên cô cảm giác nụ hôn của Lâm Trình như rơi trên mu bàn tay của mình, rồi sau đó như có thứ gì ẩm ướt rơi lên trên đó.

“Ái Ái, sau này tỉnh lại phải biết tự yêu lấy chính bản thân mình được chứ? Đừng để anh phải lo lắng.”

Đừng làm cho anh lo lắng.

Anh vì cô mà lo lắng rất nhiều.

Tuy rằng Cố Ái không thể cử động, mắt không thể mở ra được, nhưng ý thức đã trở nên thanh tỉnh. Trong đầu cô như hiện ra hình ảnh: Lâm Trình bất ngờ xuất hiện bên cạnh mà ôm lấy cô khi cô té xỉu, Lâm Trình tức giận trách cô không biết tự chăm sóc cho bản thân. Lâm Trình không kìm được cơn giận mà đánh mông cô khi cô tùy tiện băng qua đường xíu chút nữa là bị xe đụng phải, Lâm Trình lo lắng khi cô bị đuổi ra khỏi nhà, nói cho cô biết cô còn có anh bên cạnh…

Nếu không phải anh thích cô, anh vì sao phải làm nhiều việc như vậy cho cô? Cố Ái như bừng tỉnh đại ngộ, tự mắng mình một câu “Đồ ngốc!!!”

Hơn nữa, điều trọng yếu nhất chính là anh đã thích cô, nhưng lại có thể để Thẩm Luật Ngôn đưa cô đi, cũng chỉ là vì muốn làm cho cô vui vẻ…

Nghĩ đến đây, Cố Ái lại cố gắng hết sức mở mắt ra, nhưng vẫn không có cách nào nhúc nhích…

“Trình thiếu gia, tôi tin tưởng Cố tiểu thư sẽ có một ngày hiểu rõ lòng anh, sẽ ở bên cạnh anh.” Ninh Phi an ủi vỗ về bờ vai Lâm Trình, sau đó lại không thấy phiền mà tiếp tục lặp lại: “Anh ăn một chút gì đi.”

Lâm Trình lắc đầu” Cô ấy còn chưa tỉnh lại, tôi ăn không vào.”

Ăn không vào sao…

Anh đối với cô thật tốt, Cố Ái thật sự muốn mở mắt ra, nói với anh: mau mau đi ăn cơm, cô sẽ không có việc gì. Về sau cô sẽ tự chăm sóc mình, hơn nữa cũng sẽ … sẽ ngoan ngoãn ở cạnh bên anh.

Đầu cô lại ê ẩm đau, ý thức dần trở nên mơ hồ, chẳng mấy chốc lại bắt đầu chìm vào cơn mê man…

Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, rốt cục cô cũng tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra, cô bỗng thấy Lâm Trình đang ngủ thiếp đi bên giường cô.

Diện mạo của anh tuấn tú khôi ngô, dáng ngủ đẹp đến mức lại làm cho người ta không thể rời mắt.

Cố Ái nâng cánh tay lên, muốn sờ hai má anh, nhưng vừa đưa lên giữa không trung rồi lại hạ xuống.

Hay là không nên quấy rầy anh, cứ để cho anh ngủ một giấc an lành.

Áo khoác của Lâm Trình khoát lên đuôi giường của cô, Cố Ái ngồi dậy, nhẹ nhàng đem áo khoác đắp lên người anh. Sau đó cô ngồi bó gối trên giường, hai tay nâng má nhìn anh.

Người đàn ông này, vậy mà lại thích cô.

Thật là vui vẻ, thật là hạnh phúc…

Hơn nữa, có anh thích cô, cô sẽ không còn lẻ loi một mình nữa.

Khóe miêng bất giác mỉm cười, Cố Ái khẽ cắn cắn môi, nhẹ nhàng tiến đến bên người anh, tinh nghịch lấy tay điểm nhẹ một cái lên mũi Lâm Trình.

Điểm một cái không thấy anh tỉnh lại, Cố Ái lại điểm nhẹ thêm một cái nữa.

Lúc này vừa làm xong, tay cô đột nhiên bị anh bắt được.

Trời ạ, làm anh tỉnh ngủ mất rồi.

Cố Ái kinh hãi khẽ kêu một tiếng, cuống quýt muốn rút tay về.

Lâm Trình ngồi ngủ trọng tâm không vững, lúc này anh căn bản không nhận ra Cố Ái đang muốn rút tay về, cho nên khi Cố Ái giật mạnh tay, anh không kịp phòng bị lập tức bị kéo dậy về phía trước, cả người đổ ập lên người Cố Ái.

Bị Lâm Trình đè nặng, trong tích tắc nhìn anh, ma xui quỷ khiến thế nào mà Cố Ái đột nhiên lại vòng tay ôm lấy cổ anh, sau đó cô nhắm mắt dâng môi mình đến gần môi anh…

Cảm ơn anh, cảm ơn anh vẫn luôn yêu cô…

Bất quá, khi môi hai người chạm vào nhau, Cố Ái bất chợt thấy hối hận: con gái sao lại chủ động cường hôn người ta như thế này?

Nghĩ vậy, hai tay cô lập tức buông ra khỏi cổ anh, môi cũng dần rời khỏi môi Lâm Trình.

Cô cảm thấy thực xấu hổ muốn úp mặt vào gối để che đi gương mặt nóng bừng, nhưng khi nhìn sang Lâm Trình lại thấy mặt anh còn đỏ rực hơn cả cô. Hơn nữa không biết làm sao trông anh ngốc nghếch không chịu được…

Trông anh như vậy, Cố Ái không nhịn được ôm bụng cười ha ha trên giường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương