Hôn Nhân Giả
Chương 26: Chân tướng - P2

*

Lâm Trình chân trước vừa đuổi tới bệnh viện, ngay sau đó mẹ Cố Ái là Diệp Mĩ Lâm cũng đã tới.

Lâm Trình vừa định hỏi bác sĩ tình hình của Cố Ái thế nào, Diệp Mĩ Lâm đã nhanh miệng hỏi trước.

“Bác sĩ, con gái tôi thế nào? Con bé không sao chứ? Có phải truyền máu hay không? Nếu phải truyền máu thì hãy lấy máu của tôi.”

Truyền máu?

Vừa nghe Diệp Mĩ Lâm nhắc đến chuyện này, Lâm Trình nhất thời hoảng sợ: “Cố Ái cô ấy nghiêm trọng lắm sao?”

Bác sĩ chỉ mỉm cười: “Cố phu nhân, Lâm tiên sinh, hai người đừng quá lo lắng, Cố tiểu thư cô ấy phúc lớn mạng lớn, chỉ bị chấn động não nhẹ, ngoài ra không bị thương nơi nào nữa.”

Cám ơn trời đất.

Nghe bác sĩ nói như vậy, Lâm Trình nhất thời nhẹ nhàng thở ra.

“Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi.” Nghe Diệp Mĩ Lâm thì thào tự nói, Lâm Trình quay sang nhìn bà ấy. Thế nhưng không biết có phải do anh nhìn nhầm hay không, giây vừa rồi anh lại nhìn thấy trong mắt bà ấy có một tia thất vọng. Lâm Trình nhíu mày, nhất định là nhìn lầm, Diệp Mĩ Lâm là mẹ của Cố Ái, Cố Ái không bị gì thì bà ấy phải vui vẻ hơn ai khác mới phải, sao có thể thất vọng được? Không nghĩ nhiều nữa, anh đi theo Diệp Mĩ Lâm vào phòng bệnh của Cố Ái.

Khi hai người bọn họ vào bên trong phòng, Cố Ái đang nằm trên giường bệnh, tai đeo headphone nghe nhạc, tay bóc cam ăn trông thật thoải mái.

Nhìn thấy hai người vừa đến, Cố Ái cười hì hì: “Mẹ và anh đến sao?”

“Ái Ái, con sao lại thế này? Sao lại để xảy ra tai nạn xe thế hả? Con có biết mẹ vừa nghe chuyện đã bị dọa thế nào không? Con muốn hù chết mẹ phải không? Ba con vừa xảy ra chuyện chưa lâu giờ lại đến lượt con, con muốn mẹ phải sống thế nào đây?” Nói tới đây, Diệp Mĩ Lâm khóc như mưa.

Nhìn nước mắt của mẹ, Cố Ái nhất thời luống cuống: “Mẹ, con xin lỗi, sau này con nhất định sẽ lái xe cẩn thận mà.”

“Mẹ còn chưa dám đem chuyện này nói cho ông nội con, nếu để ông nội con biết, sau này e rằng con không được đụng vào vô lăng xe nữa.” Diệp Mĩ Lâm nói xong vướt ve mặt cô, bất đắc dĩ thở dài: “Ái Ái, con đã trưởng thành rồi, phải biết tự chăm sóc mình, mẹ thật sự không muốn nghe bất cứ tin tức không tốt nào về con nữa….Mẹ chịu không nổi.”

“Con biết mẹ yêu con mà.” Cố Ái nhào vào lòng mẹ: “Con hứa sau này sẽ chăm sóc mình thật tốt, không để mẹ phải lo lắng nữa.”

“Con bé ngốc này.”

Nhìn hình ảnh hai mẹ con Cố Ái yêu thương ôm lấy nhau, Lâm Trình đứng ở một bên chỉ biết im lặng mỉm cười.

Thấy Cố Ái không có gì nghiêm trọng, Diệp Mĩ Lâm cũng yên lòng, dặn dò Lâm Trình chăm sóc cô thật tốt sau đó liền rời đi.

Nhìn theo bóng dáng Diệp Mĩ Lâm, Cố Ái ôm mặt cảm động: “Từ khi ba tôi rời đi, mẹ và ông nội chính là tất cả của tôi, sau này tôi không những chăm sóc cho mình, mà còn phải chăm sóc họ thật tốt nữa.”

Cô quay sang nhìn Lâm Trình một cái, đột nhiên làm bộ đáng thương chìa tay ra: “Lâm ca ca, coi như vì chuyện tôi bị tai nạn xe này mà mủi lòng cho tôi mượn chút tiền có được không?”

Lâm Trình nhíu mày: “Cố Ái, đừng nói với tôi là em cố ý bị tai nạn xe là để mượn tiền tôi đấy nhé?”

“Sao lại như thế được?” Nghe anh hỏi như vậy, Cố Ái chỉ cảm thấy có chút buồn cười: “Tôi mới không ngu ngốc thếm lấy sinh mạng mình ra để đùa giỡn.” Nói xong, cô nhướng mày nhìn anh đầy nghi hoặc: “Nói đến cũng kỳ quái, phanh xe của tôi không hiểu sao đột nhiên lại bị hỏng, trong khi đó chiếc xe này của tôi mới mua được ba tháng, vẫn còn mới tinh, bộ phanh sao lại dễ hỏng được chứ?”

Phanh xe đột nhiên hỏng?

Lâm Trình mơ hồ cảm thấy dường như có điều bất thường, nhưng lại không biết phải nói ra như thế nào với cô.

Có điều, phanh xe bị hư hỏng cũng là chuyện bình thường, không nghĩ ngợi thêm nữa, sau khi nhìn sang Cố Ái, Lâm Trình đột nhiên cúi người một phen ôm lấy cả người Cố Ái đang nằm trên giường bệnh bế lên.

Bất chợt bị anh ‘tập kích’, Cố Ái kinh ngạc: “Lâm ca ca, anh đang làm gì thế hả?”

“Bác sĩ nói em có thể về nhà. Nên giờ tôi đưa em về.”

Cố Ái hừ nhẹ: “Vậy ông bác sĩ kia có nói, tôi chỉ bị chấn động não rất nhẹ, có thể tự đi được không?”

Lâm Trình gật đầu: “Bác sĩ đúng là nói như vậy. Nhưng Cố tiểu thư này, em phải rõ ràng, bệnh viện này chính là do ông nội em bỏ vốn ra đầu tư thành lập, tất cả người ở đây đều là người của ông nội em, chẳng lẽ tôi để em lững thững đi khi mới vừa nằm viện sao?”

Nghe có vẻ cũng có lý, Cố Ái cụp đầu xuống, âm thầm chấp nhận.

Thấy bộ đạng ngoan ngoãn của Cố Ái, Lâm Trình cười xấu xa, điểm đáng yêu nhất của cô nhóc này chính là dễ dỗ.

Ôm cô vừa đi ra khỏi phòng bệnh, Cố Ái đột nhiên ngẩng đầu lên: “Lâm ca ca, xin anh ấy, cho tôi mượn chút tiền này một thời gian thôi.”

“Thì em nói nguyên nhân đi, tôi sẽ cho em mượn.”

“Aizzzz.” Cố Ái làm nũng, giả bộ làm mặt cực kì đáng thương: “Anh không cần biết nguyên nhân làm gì đâu, tôi nhất định sẽ trả anh mà.”

Lâm Trình chớp mắt mấy cái trêu tức: “Không nói nguyên nhân, không cho mượn.”

Cố Ái xù lông nhím: “Không cho mượn? Anh có tin tôi sẽ bôi hết nước mũi lên áo anh hay không?” Bật thốt lên câu đó, Cố Ái ngẩn ra, quan hệ giữa hai người bọn họ khi nào thì tốt như vậy? Mấy lời nói giỡn này hẳn phải nói với Giang Giang, Tả Dật mới đúng. Cô sao lại nói với Lâm Trình thế này? Nhưng mà tại sao cô luôn có cảm giác dù cô chọc ghẹo anh ta thế nào, anh ta đều bao dung vô hạn với cô đây? Cố Ái nhíu mày, cảm giác thật kì lạ.

Nghe Cố Ái tùy hứng trêu đùa, Lâm Trình làm bộ ghét bỏ tặc lưỡi: “Cố Ái, em thật là kinh dị.”

Cố Ái bĩu môi: “Không cho tôi mượn tiền, sau này tôi không nói chuyện với anh nữa.”

“Cũng được.” Lâm Trình cười thầm, một người luôn miệng nói cười như cô mà không nói lời nào nghe có vẻ khó khắn lắm.

Cũng được? Cố Ái căm tức, người gì thế không biết!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương