Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Chương 337: Đại boss phía sau màn (2)

Editor: Tâm Thường Lạc

Nhà tang lễ, một mảnh trang nghiêm, Cận Tử Kỳ mặc váy màu đen, mái tóc tết thành đuôi sam rũ xuống ở trước ngực, trên đầu là một đóa hoa trắng, từng tốp một đoàn người đến chia buồn, không chỗ nào không tiếc thương thay cho Cận Tử Kỳ.

Bởi vì nếu như bọn họ nhớ không lầm, vị Cận tiểu thư này cùng thiếu gia nhà họ Tống kết hôn vẫn chưa tới một năm, nghe nói còn vừa sinh con trai, chuyện này chưa hết, Tống thiếu mất rồi, cũng chỉ còn lại mẹ quóa con côi chèo chống cái công ty to lớn như vậy!

Đối mặt với những ánh mắt đồng tình thương hại kia, Cận Tử Kỳ cũng không có bao nhiêu cảm xúc, vẻ mặt nhàn nhạt đốt giấy tiền vàng bạc.

Trâu Hướng cúi đầu, đôi mắt đỏ hồng, từ ngày Tống Kỳ Diễn gặp chuyện không may đến bây giờ, cậu ta cũng không sao ăn nổi chút đồ, không làm sao chợp mắt được, vẫn luôn lo trong lo ngoài, vào những đêm khuya thanh vắng rơi lệ không ít.

Nếu như ngày đó cậu ta đi theo, có lẽ còn có thể thay chắn cho Boss một phen, có thể Boss sẽ không chết rồi.

"Anh ngốc à, anh mà đi theo chỉ là để cho lò hỏa táng có thêm một mối làm ăn, gas nổ mạnh vậy, anh thật coi mình là Siêu Nhân Điện Quang sao?" Tiêu Tiêu lau lau nước mắt, liếc mắt nhìn vẻ mặt Trâu Hướng đang tự trách mình một cái.

Tô Ngưng Tuyết đi đến bên cạnh Cận Tử Kỳ: "Ra ngoài dạo chút đi con, cứ ở bên trong này hoài sẽ chịu không nổi."

Từ khi biết được Tống Kỳ Diễn gặp chuyện không may đến bây giờ, Cận Tử Kỳ không có rơi một giọt nước mắt, cũng không có toát ra vẻ tuyệt vọng.

Mặc dù lúc này, cô quỳ ở nơi đây hoá vàng mã nguyên bảo, vẻ mặt tĩnh nhã, dáng người thẳng tắp, ưu nhã cao quý, khiến người ta một chút cũng không thể tìm được vẻ buồn thảm ai oán của một goá phụ hay sự luống cuống ở trên người cô.

Cận Tử Kỳ đứng dậy, nhìn về phía bức ảnh trắng đen ở lễ đường, Tống Kỳ Diễn hơi nhếch khóe môi lên, đôi mắt đen sâu đẹp đẽ lại thâm thuý, lúc nhìn hắn, giống như đều có thể nhìn thấy được loáng thoáng trong mắt hắn có rất nhiều lời muốn nói.

"Tiểu Kỳ, nén bi thương." Một giọng nói quen thuộc bay vào bên tai cô, Cận Tử Kỳ ngẩng đầu lên, là Doãn Lịch.

Gần nửa năm qua, bởi vì anh cả của Doãn Lịch bị tai nạn xe mà hôn mê, Doãn Lịch không thể không trở lại Doãn thị giúp đỡ cha quản lý xí nghiệp, đầu tháng còn bị Doãn Quốc Bình phái đến chi nhánh công ty ở Châu Phi để rèn luyện.

Doãn Lịch mặc áo đen quần đen, bên trong là áo sơ mi trắng, tóc cắt có phần hơi ngắn, khuôn mặt vốn trắng nõn bị phơi nắng đen đi một chút, khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt thâm trầm, đôi mắt phượng hôm nay ngược lại trở thành mắt hai mí.

Từ quầng thâm dưới vành mắt anh có thể thấy được, sau khi anh biết được tin tức đã vội vàng từ Châu Phi chạy về.

Doãn Lịch tiến lên một bước, cho cô một cái ôm: "Gánh vác được không?"

Cận Tử Kỳ mặt áp vào áo vest trước lồng ngực anh, vành mắt hơi khô chát, "Cũng tạm được."

Doãn Lịch khom người cúi chào với bức ảnh của Tống Kỳ Diễn ba cái, sau đó mới cùng Cận Tử Kỳ đi ra ngoài tản bộ.

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Đợi đi đến chỗ người qua lại thưa thớt Doãn Lịch mới xoay người hỏi Cận Tử Kỳ đang ở bên cạnh.

Trước khi anh đi Châu Phi, Tống Kỳ Diễn còn cùng anh đối chọi gay gắt, tại sao chớp mắt liền áp vào cái khung hình đen trắng kia rồi?

"Em cũng không biết nên giải thích thế nào cái chuyện ngoài ý muốn này." Cận Tử Kỳ nhếch môi, hơi chua xót đau đớn, "Anh tin rằng anh ấy cứ như vậy mà chết đi sao? A Lịch, em không tin anh ấy lại vứt bỏ mẹ con chúng em như vậy."

Sắc mặt của Doãn Lịch hoàn toàn phẳng lặng mà nhìn dung nhan cô ngày càng xuống sắc: "Một khi đã không tin vậy tại sao em còn tiều tụy như vậy?"

Cận Tử Kỳ ngước mắt, nhìn Doãn Lịch, trong lúc nhất thời không phản bác được.

Đúng vậy, cô không tin, nhưng cũng không thể không tiếp nhận sự thực này, mỗi ngày nửa đêm tỉnh mộng, đưa tay sờ đến bên cạnh lạnh buốt vắng vẻ, lập tức lại không có cách nào chìm vào giấc ngủ lần nữa, từng giây từng phút hồi tưởng lại những điều họ đã trải qua.

Doãn Lịch đi đến trước mặt cô, hai tay khoát lên bờ vai của Cận Tử Kỳ, vẻ mặt chưa bao giờ nghiêm túc thận trọng như vậy.

"Tiểu Kỳ, những lời này trước kia anh đã từng nói, sau đó có Tống Kỳ Diễn anh cho rằng đời này cũng sẽ không cần dùng, hiện tại anh ta đã mất, anh vẫn là muốn nói lại lần nữa, mặc kệ em gặp phải chuyện gì, anh vẫn sẽ luôn ở sau lưng em."

Hai mắt Cận Tử Kỳ nhìn Doãn Lịch chằm chằm, cảm kích kéo khóe môi lên: "A Lịch, cảm ơn anh."

"Nếu thật sự cảm ơn anh, để cho Tiểu Bảo nhận anh làm cha nuôi đi."

"Em cho rằng, anh vốn định làm cậu nuôi của bé cưng."

Cha nuôi, cậu nuôi, trong chuyện này có sự khác biệt thế nào sao Doãn Lịch lại không hiểu chứ?

Anh ngắm nhìn Cận Tử Kỳ thật sâu: "Làm cậu nuôi thì làm cậu nuôi, dù sao anh cũng không khác anh trai của em là mấy."

Hai người đang nói, chợt nghe có tiếng bước chân đang đi tới phía bên này.

Cận Tử Kỳ và Doãn Lịch liếc mắt nhìn nhau, chuẩn bị quay trở về, lại phát hiện đối phương cũng đang đi đến phía của họ.

Hiển nhiên là tiếng bước chân của hai người, lúc nhẹ lúc nặng, một loại trầm ổn, một loại vội vàng gấp gáp.

Chỗ Cận Tử Kỳ và Doãn Lịch đứng, vừa vặn có một lùm cây che chắn, khiến đối phương không kịp thời phát hiện ra họ.

Tiếng bước chân ở cách chỗ họ không xa thì dừng lại.

Một giọng nói lành lạnh ở trong yên tĩnh vang lên: "Nơi này không có người, có chuyện gì dì cứ nói đi."

Đáy mắt Cận Tử Kỳ có phần kinh ngạc, bởi vì chủ nhân giọng nói này không là ai khác chính là Hàn Mẫn Tranh, sao anh ta có thể đến đây?

Cô đang muốn ló nhìn thử một người nữa là ai, nhưng Doãn Lịch đã giữ cô lại, lắc lắc đầu với cô.

Ánh mắt kia có ý thật giống như là: Nghe lén phải có tính tự giác nghe lén, đừng bại lộ mục tiêu!

"Mẫn Tranh, hiện giờ người dì có thể tìm chỉ có cậu, cậu giúp dì một chút được không?"

Đây là giọng nói của Kiều Hân Hủy, giọng điệu rõ ràng rất hốt hoảng và đầy khẩn cầu.

Cận Tử Kỳ không ngờ Kiều Hân Hủy sẽ đột nhiên xuất hiện tại nơi này, thật đúng là làm cho người khác không thể tưởng tượng nổi.

"Tôi không hiểu dì đang nói cái gì, tôi bất quá cũng chỉ là một trợ lý nho nhỏ, có thể làm gì chứ?"

Giọng nói của Hàn Mẫn Tranh lành lạnh mà bình tĩnh, không mang theo bất kỳ tình cảm nào.

Cận Tử Kỳ quét về phía mặt đất, nhìn thấy bóng dáng Hàn Mẫn Tranh khẽ động, hiển nhiên là muốn rời đi, lại bị Kiều Hân Hủy ngăn lại.

"Mẫn Tranh, dì biết cậu hận không thể giả bộ như không quen biết dì, nhưng dì tự nhận thời gian ở nhà họ Hàn cũng chưa từng bạc đãi cậu, khi đó, dù cho tất cả mọi người giựt giây Hành Thư đưa cậu đi đến cô nhi viện, dì cũng đã yêu cầu giữ cậu lại, hơn nữa đối đãi chăm sóc cậu cũng giống như con ruột của mình, dì cho rằng mình cũng không có làm chuyện gì gây tổn hại đến cậu."

Dính đến tư mật của nhà họ Hàn, có vẻ mình không nên nghe thấy nội dung...

Bất quá bây giờ đi ra ngoài sợ rằng càng lúng túng hơn, chi bằng mắt xem mũi mũi nhìn miệng, chờ bọn họ nói xong rồi đi.

So với Cận Tử Kỳ, Doãn Lịch tựa hồ đối với mối quan hệ giữa Hàn Mẫn Tranh và Kiều Hân Hủy thì rất có hứng thú, nghe đến say sưa.

"Mẫn Tranh, dù sao con cũng họ Hàn, không nể mặt thầy tu thì nể mặt Phật, coi như thấy ba của cậu mà nể mặt giúp dì lần này."

"Xem ra dì đã quên, dì là người bị ba của tôi mời ra khỏi nhà họ Hàn."

Bên ngoài đột nhiên yên tĩnh lại.

Qua cả buổi, mới nghe được Kiều Hân Hủy ngập ngừng mà mở miệng...

"Vậy... Nếu như dì nói... Niệm Chiêu nó... Thật ra là con gái của ba cậu thì sao?"

Con ngươi của Cận Tử Kỳ bỗng dưng căng thẳng, có chút không dám tin điều mình nghe được, lặng im bất động mà đứng sững người tại nơi đó.

Thổi qua đầu cô chính là bản giám định DNA về mối quan hệ của Cận Chiêu Đông và Kiều Niệm Chiêu đã từng bị đăng lên trên báo lúc ở Tam Á, kết quả rõ ràng hiển thị hai người là quan hệ cha con, tại sao Kiều Hân Hủy đến nơi này lại thay đổi thành một kiểu khác?

Hiển nhiên Hàn Mẫn Tranh cũng có cách nghĩ giống như Cận Tử Kỳ.

Anh ta nhẹ cười khẽ hai tiếng: "Nếu như tôi nhớ không lầm, trên tờ báo sáng vào tháng ba ở Tam Á trong đó còn có bản giám định DNA của chủ tịch Cận và Kiều Niệm Chiêu, dì muốn tìm người để nói đùa, tôi chỉ có thể nói rằng dì tìm nhầm người rồi."

"Về phần bản giám định đó... đã bị dì động đậy tay chân!" Kiều Hân Hủy vội vàng mở miệng.

Cận Tử Kỳ lại nghe thấy như nhịp tim dừng lại, Kiều Hân Hủy nói là bà ta động tay động chân, chẳng lẽ chính bà ta cung cấp cho tòa soạn báo?!

"Khi đó, dì và Niệm Chiêu đã cùng đường, dì chỉ có thể được ăn cả ngã về không, vốn tưởng rằng có thể nhờ vào việc cung cấp đó tạo cơ hội cho Niệm Chiêu thành công vào nhà họ Cận, nhưng mà dù thế nào cũng không thể ngờ còn có thể lộ ra nhiều tin tức tiêu cực như vậy..."

Trong ngữ điệu của Kiều Hân Hủy khó nén sự hối tiếc.

"Những thứ đó đều là lời từ một phía của dì, dì nói cái gì thì chính là cái đó, xin lỗi, tôi còn có việc đi trước một bước."

Hàn Mẫn Tranh không phải người dễ bị gạt gẫm, không hề bị Kiều Hân Hủy thuyết phục, xoay người muốn đi về.

"Thật ra lúc dì lên Thiên Sơn đi tìm Cận Chiêu Đông thì đã phát hiện mình mang thai."

Lần này không chỉ nhóm người Cận Tử Kỳ, Hàn Mẫn Tranh cũng dừng bước lại, quay đầu: "Dì nói cái gì?"

Kiều Hân Hủy đỡ lấy bên trán của mình, vẻ mặt có chút ủ rũ: "Lúc trước, nếu như không phải cha cậu đuổi dì đi, còn nhìn vừa mắt một nữ sinh đại học vừa mới tốt nghiệp trong chính phủ và nói muốn cưới vợ cô ta vào cửa, dì cũng sẽ không trong cơn tức giận ngàn dặm xa xôi đi đến Thiên Sơn, trên đường đi đến Thiên Sơn dì phát hiện mình lại mang thai."

"Cậu thấy rất lạ là tại sao Cận Chiêu Đông không có phát hiện đúng hay không?"

Kiều Hân Hủy cười khổ mà giải thích: "Ở trên Thiên Sơn khi dì tìm được Cận Chiêu Đông, đã mang thai ba tháng, khi đó dì không còn cách nào, nhà họ Kiều không thể quay về, nhà họ Hàn lại không cần dì, dì đành phải... Cách hai tháng sau dì liền giả bộ như nôn nghén, thật ra lúc ấy bụng của dì đã có chút lớn rồi, nhưng dì mặc quần áo rộng cho nên không nhìn ra được."

"Sau đó dì âm thầm tiết lộ cho Cận Chiêu Đông chuyện dì mang thai, dì nói cho ông ta biết phụ nữ mang thai không thích hợp ở nơi có độ cao so với mặt biển như vậy, một khi không để ý sẽ dẫn đến sanh non, huống hồ, phía trên đó không có bác sĩ, khi đó ông ta vẫn còn rất nghe lời của dì, hôm sau liền đưa dì xuống thị trấn dưới Thiên Sơn, người ở đó vốn không biết dì mang thai mấy tháng, chỉ xem dì là phụ nữ mang thai chờ sanh."

"Chủ tịch Cận không phải kẻ ngốc, dì mấy tháng sinh con làm sao có thể một chút cũng không có phát giác?"

"Ông ta không ngốc, bất quá dì vẫn luôn cho rằng là ông trời đang giúp dì, lúc ấy, ông ta vừa vặn bị điều đi đến Tây Tạng tạm thời, khoảng nửa năm mới quay lại, chờ lúc ông ta trở lại thì dì đã sinh ra đứa bé, chỉ nói đứa bé sinh ra tạng người hơi lớn, lúc đó ông ta đắm chìm trong niềm vui sướng làm cha, thì sao có thể nghĩ được gì nhiều?"

Bên ngoài, thật lâu cũng không có động tĩnh, nhưng Hàn Mẫn Tranh cũng không vội vã rời đi.

"Mẫn Tranh, tuy rằng Niệm Chiêu không phải em gái ruột của cậu, nhưng dầu gì cũng là con gái của cha nuôi cậu, coi như là cậu báo đáp công ơn nuôi dưỡng của cha nuôi đã dưỡng nuôi cậu nhiều năm, giúp tôi tìm Niệm Chiêu về."

"Nếu như cô ta đúng thật là con gái của cha nuôi tôi, tất nhiên tôi sẽ không ngồi nhìn mặc kệ, nhưng, dì có chắc cô ta đúng thật là con gái ông ấy không?"

Giọng nói của Hàn Mẫn Tranh vẫn cứ bình tĩnh không gợn sóng, nhưng giọng điệu lại kiên định lạnh lùng tàn bạo, làm cho lòng người phát lạnh.

"Mẫn Tranh, tại sao cậu nói như vậy? Niệm Chiêu không phải là con của Hành Thư thì còn có thể là con của ai? Cứ như vậy mà cậu không tin tôi?"

"Không phải tôi không tin dì, mà là không tin cái bụng của dì."

Hàn Mẫn Tranh dừng lại một hồi mới mở miệng: "Khi đó, tôi nghe thấy bác sĩ nói rất có khả năng dì sẽ không sinh con được, dù cho mang thai thì đứa bé kia sinh ra cũng là đứa trẻ kém cỏi hoặc sinh ra sẽ là một bào thai đã chết, tôi lại thấy Kiều Niệm Chiêu vui vẻ tung tăng so với ai khác còn khỏe mạnh hơn, một điểm quan trọng nhất, chẳng lẽ dì không giải thích một chút là tại sao dáng dấp cô ta và Cận Tử Kỳ rất giống nhau sao?"

Kiều Hân Hủy không lên tiếng, nhưng Cận Tử Kỳ có thể tưởng tượng ra vẻ mặt rối rắm của bà ta, Hàn Mẫn Tranh hỏi vấn đề mà chính cô cũng tò mò.

Nếu Kiều Niệm Chiêu thật sự không phải con gái của Cận Chiêu Đông, tại sao lại giống với cô như vậy?

Chẳng lẽ Kiều Hân Hủy muốn nói thật ra Hàn Hành Thư và Cận Chiêu Đông là anh em thất lạc nhiều năm qua, tránh cho lời nói quá mức vô căn cứ?

Doãn Lịch ra dấu tay với Cận Tử Kỳ, khóe miệng vểnh lên, nhà của em thật đúng là mảnh đất sinh ra mấy chuyện cẩu huyết mà!

"Nếu như tôi cho cậu biết chuyện cậu sẽ ra tay giúp tôi tìm Niệm Chiêu sao?"

"Vậy phải xem dì đối với tôi có chỗ nào không còn giấu diếm nữa hay không."

Dường như Kiều Hân Hủy lại do dự một hồi mới nói: "Thật ra, Niệm Chiêu là do tôi nhận nuôi lúc ở cô nhi viện khi nó được năm tuổi."

Những lời này giống như là một đạo sấm sét trên đất bằng, “ầm” một tiếng, vang lên kịch liệt sau một hồi im lìm tĩnh mịch.

Kiều Niệm Chiêu là được Kiều Hân Hủy nhận nuôi?!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương