Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
-
Chương 302: Đánh mất đứa bé! (2)
Editor: Tâm Thường Lạc
"Ầm -- "
Phương Tình Vân rơi xuống mặt đất thật mạnh, dấy lên lớp bụi dày đặc.
Một tiếng kêu đau nặng nề bị chìm ngập dưới lớp băng keo, bụng dưới của cô ta truyền đến trận trận đau đớn kịch liệt, thậm chí có thể cảm nhận được có dòng máu ấm nóng tràn ra từ giữa hai chân cô, nhiễm đỏ chiếc váy, nhiễm đỏ cả mặt đất.
Mái tóc dài rối tung bởi vì ướt mèm mồ hôi mà dính ở trên má, dáng vẻ của cô ta quái dị mà quỳ ở trên đất, cánh tay vì bị trật khớp mà mất đi tri giác, nhưng cô ta vẫn ngẩng đầu lên, tầm mắt mơ hồ tìm tới người đàn ông đó.
"Về sau mỗi một buổi sáng, anh đều muốn uống sữa tươi do em nấu cho anh, Tình Vân, gả cho anh được không?"
"Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, Tình Vân, anh sẽ không bỏ em lại một mình."
Lời hứa chưa được bao lâu ấy vẫn vang vọng rõ ràng ở bên tai, nhưng một màn trước mắt này cũng thật tàn nhẫn và thật châm chọc.
Thân thể lại đau đớn nhưng cũng không so bằng người bạn yêu tàn nhẫn đâm một dao vào ngực mình.
Phương Tình Vân té ngã xuống đất, phần dưới cơ thể bị máu tươi nhuộm đỏ, cô ta nhìn Tần Viễn đang đứng cách Cận Tử Kỳ chưa đầy một mét chằm chằm không chớp mắt, nước mắt không ngừng lăn ra từ bên khóe mắt, cô ta lại không nhịn được mà muốn cười to.
"Nếu như nó sinh ra cũng chỉ là công cụ cô dùng để trói buộc tôi, vậy thừa dịp hiện tại, bỏ nó đi, nó đã không thể nào có cha, một khi mẹ cũng không thể trân trọng yêu quý nó thật tốt, chi bằng đừng đến cõi đời này."
Hiện tại đứa bé đã thật sự mất rồi, có phải vừa vặn hợp với tâm ý của anh ta không?
Vào mấy ngày hôm trước mẹ của cô ta gọi điện thoại cho cô ta, khuyên nhủ cô ta về thành phố B đi --
"Một khi Tần Viễn đã như vậy rồi, con cần gì phải ép mình vào trong ngõ cụt? Những năm qua, nó đối xử tốt với con căn bản không được một nửa con đối với nó!"
Đâu phải chỉ là không được một nửa, căn bản là ngay cả một phần vạn cũng không có...
Nhưng bất kể anh đối với cô ta tuyệt tình thế nào, cô ta vẫn thương anh, không thể kiềm chế mà thương anh, chỉ cần anh đối với mình bày ra một ánh mắt ôn nhu hay nói một câu quan tâm mà nói, cô ta sẽ phấn đấu quên mình, như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Cô ta dùng mười năm để đổi lấy sự rung động của Tần Viễn, nhưng quay đầu lại thì ngay cả đứa bé cũng không giữ được.
Mẹ của cô ta nói cô ta ngốc, cô ta biết mình là ngốc, ngốc đến mức cho đến giờ phút này còn muốn bào chữa cho anh.
Có lẽ là bởi vì anh căng thẳng, không cẩn thận nên chạy sai hướng, cho nên mới không đón lấy cô ta được...
Sắc mặt của Phương Tình Vân trắng bệch nhìn đăm đăm vào bóng lưng của Tần Viễn, nhưng, từ đầu đến cuối anh cũng không quay đầu lại.
......
"Tiểu Kỳ, có bị thương không?"
Tống Kỳ Diễn kéo miếng băng keo trên miệng và sợi dây trên tay Cận Tử Kỳ xuống, rồi vội vàng kiểm tra toàn thân cô.
"Có đau hay không? Trên cổ tay đều có máu bầm rồi, sớm biết đã bảo Trâu Hướng mang một ít thuốc bôi ngoài da rồi!"
Tống Kỳ Diễn giống như đang nâng lấy búp bê, dè dặt che chở cô vợ mang thai, hồn nhiên đến mức quên mất lúc này thân mình cũng đang vùi lấp trong ổ cướp, trong mắt của hắn như đang ở chốn không người cũng đã khiến cho tên lão đại của đám bắt cóc vô cùng bất mãn.
Mà Cận Tử Kỳ, sau khi hoạt động được khôi phục tự nhiên, liền nhào qua bên cạnh nôn thốc nôn tháo.
Bên cạnh mùi máu tươi nồng nặc làm cho cô nổi lên một trận buồn nôn, còn bởi vì một ngày một đêm chưa có được ăn cái gì, cho nên ói ra chỉ có mật và dịch dạ dày.
Tống Kỳ Diễn vừa vỗ nhẹ lưng Cận Tử Kỳ, vừa nhìn quanh một phen, nhưng không tìm ra được nước có thể uống. Ngay lập tức, quay sang tên bắt cóc đang đứng ở bên cạnh sửng sửng sốt sốt mà nhìn vợ chồng bọn họ hỏi: "Các người đây không có nước khoáng sao?"
"Nước khoáng à, có, anh chờ một chút, tôi đi lấy cho anh."
Có lẽ là vì khí trường của Tống Kỳ Diễn quá cường thế đến chấn động, nên tên bắt cóc đờ đẫn xoay người định đi lấy nước.
Lão đại nhìn thấy mà uất ức, gầm lên giận dữ với tên bắt cóc định lấy nước: "Tao nói con mẹ nó chứ! Rốt cuộc ai là đại ca của mày? Ông cũng chưa có sai bảo mày, ngược lại mày lâm trận thì quay đầu súng lại thật nhanh, là ngại sống lâu quá sao?"
Ngay sau đó, có một họng súng chống ở trên đầu Tống Kỳ Diễn, "Mày là ai, đến đây giả mạo ông mày!"
Tống Kỳ Diễn giơ tay lên nắm chặt khẩu súng, tên bắt cóc khẽ giật mình, ngay cả Cận Tử Kỳ cũng bị dọa sợ hết hồn.
"Kỳ Diễn..."
Tống Kỳ Diễn lại khẽ xê dịch họng súng qua bên cạnh, bình tĩnh mà mở miệng: "Không phải anh cần một tỷ sao?"
"Là anh, Tống Tổng?" Lão đại thử dò xét mà hỏi một câu.
Tống Kỳ Diễn hơi vểnh khóe môi: "Đúng vậy, tôi đặc biệt đến để đưa anh một tỷ."
Không ngờ, Tống Kỳ Diễn vừa dứt lời, sắc mặt của lão đại lại thay đổi rõ rệt, một khẩu súng nhắm thẳng vào Tần Viễn.
"Mẹ nó! Không phải tao đã nói không được phép báo cảnh sát, và dẫn những người khác tới sao? Mày cả gan dám đùa giỡn tao!"
Tần Viễn nhướn mày đầu, nhàn nhạt biện bạch: "Quả thật tôi không có báo cho cậu ta cùng tới đây."
Sắc mặt của lão đại hung tợn, nhổ nước bọt lên trên mặt đất: "Tao khinh, mày thật coi tao như thằng ngốc sao! Mày không dẫn nó tới sao? Mày không mang nó tới đây, vậy tại sao nó tìm tới được chỗ này? Nếu mày đã nói mà không giữ lời, cũng đừng trách tao!"
Chỉ là, lão đại vừa bóp cò, giọng nói đầy thoải mái nhàn nhã của Tống Kỳ Diễn vang lên từ phía sau.
"Cậu ta không mang tôi tới đây, thậm chí cậu ta còn muốn độc chiếm công lao, còn muốn giấu tôi mà cứu vợ của tôi ra để làm anh hùng một lần, thế nhưng, quan tâm sẽ bị loạn, có thể cậu ta đã không có chú ý đến tôi vẫn luôn đi theo phía sau cậu ta."
Lần này, đến cả Tần Viễn cũng nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, trong mắt đầy kinh ngạc: "Ngay từ khi bắt đầu cậu đã không tin tôi?"
"Vậy cậu cho rằng cậu đáng giá cho tôi tín nhiệm cậu trăm phần trăm ư, Tần Viễn?"
Khóe môi Tống Kỳ Diễn chứa ý cười, đối diện với đôi con ngươi thâm sâu của Tần Viễn, cười đến độ càng thêm rõ ràng.
Lão đại vẫn luôn bị coi như phông màn, vì cứ hết lần này đến lần khác bị xem nhẹ mà không kiềm chế được tức giận, lại quay họng súng nhắm ngay Tống Kỳ Diễn, quát: "Con mẹ nó mày đã xong chưa, trước tiên ông đánh chết mày, rồi,..."
Ba chữ cuối cùng, tên lão đại bắt cóc càng nói càng chậm, rồi về sau là hoàn toàn im bặt lại.
Bởi vì, dội vào trong tròng mắt đang trừng lớn của gã, là hình ảnh Tống Kỳ Diễn giơ lên điều khiển từ xa bom hẹn giờ.
Nhưng rất nhanh, tên lão đại liền bình tĩnh lại, ngước nhìn cái điều khiển từ xa trong tay Tống Kỳ Diễn.
"Lừa gạt ai đó! Mày thật coi ông đây chưa từng trải qua việc đời, cầm cái đạo cụ này ra hù dọa ông, ông nói cho mày biết, ông có giật mình hoảng sợ thật, nhưng mày đừng tưởng rằng như vậy là ông đây hồ đồ không biết gì!"
Chính ngay lúc này, lại có một thanh màu đen vụt sáng chỉ vào đầu của tên lão đại bắt cóc, Tần Viễn cười cười: "Vậy cái thanh này của tao thì sao? Có muốn thử một chút không, nghiệm chứng xem có phải là thật hay không?"
Trong lúc nhất thời, căn nhà lầu đã rối loạn, đám bắt cóc cũng đã cầm súng hoặc là dao hoặc côn vây tới đây.
Cận Tử Kỳ không khỏi nắm chặt áo trước ngực Tống Kỳ Diễn.
Tống Kỳ Diễn lại nhìn lão đại, cười cười: "Nếu không mày cho rằng tại sao so với Tần Viễn tao lại đến chậm một bước?"
-- bởi vì thừa dịp khoảng thời gian chúng mày nói chuyện với nhau, tao đã âm thầm chôn bom ở bên ngoài!
Ý ở ngoài lời của Tống Kỳ Diễn khiến cả đám bắt cóc đưa mắt nhìn nhau, không thể không bắt đầu sợ hãi mà nhìn ngang nhìn dọc.
Cho dù là trộm cướp bỏ mạng chân trời, thì cũng quý trọng tính mạng của mình, trừ phi rơi vào tình hình mọi sự không thể khác được.
Nhưng bây giờ, không phải tình hình này vẫn chưa tới mức bất đắc dĩ đâu?
Chỉ cần bọn họ thả hai người phụ nữ này, thì chuyện gì cũng xong, tất cả đều có kết cục vui vẻ.
"Lão đại, anh xem..." Lập tức liền có tên bắt cóc muốn khuyên nhủ lão đại nhà mình.
Tên lão đại cũng do dự, một bên, Tống Kỳ Diễn cầm chiếc điều khiển từ xa bất cứ lúc nào có thể cho nổ tung, một bên, Tần Viễn đang cầm súng chỉa vào mình, cuộc trao đổi này, nhìn kiểu gì cũng không được rồi.
Tuy rằng không giết Tống phu nhân thành công, nhưng không phải ba tỷ này cũng đã tới tay sao?
Mặc dù không hoàn thành nhiệm vụ với chủ thuê, cùng lắm thì bồi thường lại gấp đôi, không phải cũng còn một số tiền lớn sao!
Dù sao cũng hơn là bị súng bắn chết trong này, nhận lấy cái kết cục là ngay cả hài cốt cũng không còn.
Tên lão đại bắt cóc rối rắm một hồi, cắn răng, ngẩng đầu vừa định cầu hoà, bên kia đột nhiên vang lên một tiếng nổ thật lớn.
"Pằng -- "
"Ầm -- "
Phương Tình Vân rơi xuống mặt đất thật mạnh, dấy lên lớp bụi dày đặc.
Một tiếng kêu đau nặng nề bị chìm ngập dưới lớp băng keo, bụng dưới của cô ta truyền đến trận trận đau đớn kịch liệt, thậm chí có thể cảm nhận được có dòng máu ấm nóng tràn ra từ giữa hai chân cô, nhiễm đỏ chiếc váy, nhiễm đỏ cả mặt đất.
Mái tóc dài rối tung bởi vì ướt mèm mồ hôi mà dính ở trên má, dáng vẻ của cô ta quái dị mà quỳ ở trên đất, cánh tay vì bị trật khớp mà mất đi tri giác, nhưng cô ta vẫn ngẩng đầu lên, tầm mắt mơ hồ tìm tới người đàn ông đó.
"Về sau mỗi một buổi sáng, anh đều muốn uống sữa tươi do em nấu cho anh, Tình Vân, gả cho anh được không?"
"Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, Tình Vân, anh sẽ không bỏ em lại một mình."
Lời hứa chưa được bao lâu ấy vẫn vang vọng rõ ràng ở bên tai, nhưng một màn trước mắt này cũng thật tàn nhẫn và thật châm chọc.
Thân thể lại đau đớn nhưng cũng không so bằng người bạn yêu tàn nhẫn đâm một dao vào ngực mình.
Phương Tình Vân té ngã xuống đất, phần dưới cơ thể bị máu tươi nhuộm đỏ, cô ta nhìn Tần Viễn đang đứng cách Cận Tử Kỳ chưa đầy một mét chằm chằm không chớp mắt, nước mắt không ngừng lăn ra từ bên khóe mắt, cô ta lại không nhịn được mà muốn cười to.
"Nếu như nó sinh ra cũng chỉ là công cụ cô dùng để trói buộc tôi, vậy thừa dịp hiện tại, bỏ nó đi, nó đã không thể nào có cha, một khi mẹ cũng không thể trân trọng yêu quý nó thật tốt, chi bằng đừng đến cõi đời này."
Hiện tại đứa bé đã thật sự mất rồi, có phải vừa vặn hợp với tâm ý của anh ta không?
Vào mấy ngày hôm trước mẹ của cô ta gọi điện thoại cho cô ta, khuyên nhủ cô ta về thành phố B đi --
"Một khi Tần Viễn đã như vậy rồi, con cần gì phải ép mình vào trong ngõ cụt? Những năm qua, nó đối xử tốt với con căn bản không được một nửa con đối với nó!"
Đâu phải chỉ là không được một nửa, căn bản là ngay cả một phần vạn cũng không có...
Nhưng bất kể anh đối với cô ta tuyệt tình thế nào, cô ta vẫn thương anh, không thể kiềm chế mà thương anh, chỉ cần anh đối với mình bày ra một ánh mắt ôn nhu hay nói một câu quan tâm mà nói, cô ta sẽ phấn đấu quên mình, như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Cô ta dùng mười năm để đổi lấy sự rung động của Tần Viễn, nhưng quay đầu lại thì ngay cả đứa bé cũng không giữ được.
Mẹ của cô ta nói cô ta ngốc, cô ta biết mình là ngốc, ngốc đến mức cho đến giờ phút này còn muốn bào chữa cho anh.
Có lẽ là bởi vì anh căng thẳng, không cẩn thận nên chạy sai hướng, cho nên mới không đón lấy cô ta được...
Sắc mặt của Phương Tình Vân trắng bệch nhìn đăm đăm vào bóng lưng của Tần Viễn, nhưng, từ đầu đến cuối anh cũng không quay đầu lại.
......
"Tiểu Kỳ, có bị thương không?"
Tống Kỳ Diễn kéo miếng băng keo trên miệng và sợi dây trên tay Cận Tử Kỳ xuống, rồi vội vàng kiểm tra toàn thân cô.
"Có đau hay không? Trên cổ tay đều có máu bầm rồi, sớm biết đã bảo Trâu Hướng mang một ít thuốc bôi ngoài da rồi!"
Tống Kỳ Diễn giống như đang nâng lấy búp bê, dè dặt che chở cô vợ mang thai, hồn nhiên đến mức quên mất lúc này thân mình cũng đang vùi lấp trong ổ cướp, trong mắt của hắn như đang ở chốn không người cũng đã khiến cho tên lão đại của đám bắt cóc vô cùng bất mãn.
Mà Cận Tử Kỳ, sau khi hoạt động được khôi phục tự nhiên, liền nhào qua bên cạnh nôn thốc nôn tháo.
Bên cạnh mùi máu tươi nồng nặc làm cho cô nổi lên một trận buồn nôn, còn bởi vì một ngày một đêm chưa có được ăn cái gì, cho nên ói ra chỉ có mật và dịch dạ dày.
Tống Kỳ Diễn vừa vỗ nhẹ lưng Cận Tử Kỳ, vừa nhìn quanh một phen, nhưng không tìm ra được nước có thể uống. Ngay lập tức, quay sang tên bắt cóc đang đứng ở bên cạnh sửng sửng sốt sốt mà nhìn vợ chồng bọn họ hỏi: "Các người đây không có nước khoáng sao?"
"Nước khoáng à, có, anh chờ một chút, tôi đi lấy cho anh."
Có lẽ là vì khí trường của Tống Kỳ Diễn quá cường thế đến chấn động, nên tên bắt cóc đờ đẫn xoay người định đi lấy nước.
Lão đại nhìn thấy mà uất ức, gầm lên giận dữ với tên bắt cóc định lấy nước: "Tao nói con mẹ nó chứ! Rốt cuộc ai là đại ca của mày? Ông cũng chưa có sai bảo mày, ngược lại mày lâm trận thì quay đầu súng lại thật nhanh, là ngại sống lâu quá sao?"
Ngay sau đó, có một họng súng chống ở trên đầu Tống Kỳ Diễn, "Mày là ai, đến đây giả mạo ông mày!"
Tống Kỳ Diễn giơ tay lên nắm chặt khẩu súng, tên bắt cóc khẽ giật mình, ngay cả Cận Tử Kỳ cũng bị dọa sợ hết hồn.
"Kỳ Diễn..."
Tống Kỳ Diễn lại khẽ xê dịch họng súng qua bên cạnh, bình tĩnh mà mở miệng: "Không phải anh cần một tỷ sao?"
"Là anh, Tống Tổng?" Lão đại thử dò xét mà hỏi một câu.
Tống Kỳ Diễn hơi vểnh khóe môi: "Đúng vậy, tôi đặc biệt đến để đưa anh một tỷ."
Không ngờ, Tống Kỳ Diễn vừa dứt lời, sắc mặt của lão đại lại thay đổi rõ rệt, một khẩu súng nhắm thẳng vào Tần Viễn.
"Mẹ nó! Không phải tao đã nói không được phép báo cảnh sát, và dẫn những người khác tới sao? Mày cả gan dám đùa giỡn tao!"
Tần Viễn nhướn mày đầu, nhàn nhạt biện bạch: "Quả thật tôi không có báo cho cậu ta cùng tới đây."
Sắc mặt của lão đại hung tợn, nhổ nước bọt lên trên mặt đất: "Tao khinh, mày thật coi tao như thằng ngốc sao! Mày không dẫn nó tới sao? Mày không mang nó tới đây, vậy tại sao nó tìm tới được chỗ này? Nếu mày đã nói mà không giữ lời, cũng đừng trách tao!"
Chỉ là, lão đại vừa bóp cò, giọng nói đầy thoải mái nhàn nhã của Tống Kỳ Diễn vang lên từ phía sau.
"Cậu ta không mang tôi tới đây, thậm chí cậu ta còn muốn độc chiếm công lao, còn muốn giấu tôi mà cứu vợ của tôi ra để làm anh hùng một lần, thế nhưng, quan tâm sẽ bị loạn, có thể cậu ta đã không có chú ý đến tôi vẫn luôn đi theo phía sau cậu ta."
Lần này, đến cả Tần Viễn cũng nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, trong mắt đầy kinh ngạc: "Ngay từ khi bắt đầu cậu đã không tin tôi?"
"Vậy cậu cho rằng cậu đáng giá cho tôi tín nhiệm cậu trăm phần trăm ư, Tần Viễn?"
Khóe môi Tống Kỳ Diễn chứa ý cười, đối diện với đôi con ngươi thâm sâu của Tần Viễn, cười đến độ càng thêm rõ ràng.
Lão đại vẫn luôn bị coi như phông màn, vì cứ hết lần này đến lần khác bị xem nhẹ mà không kiềm chế được tức giận, lại quay họng súng nhắm ngay Tống Kỳ Diễn, quát: "Con mẹ nó mày đã xong chưa, trước tiên ông đánh chết mày, rồi,..."
Ba chữ cuối cùng, tên lão đại bắt cóc càng nói càng chậm, rồi về sau là hoàn toàn im bặt lại.
Bởi vì, dội vào trong tròng mắt đang trừng lớn của gã, là hình ảnh Tống Kỳ Diễn giơ lên điều khiển từ xa bom hẹn giờ.
Nhưng rất nhanh, tên lão đại liền bình tĩnh lại, ngước nhìn cái điều khiển từ xa trong tay Tống Kỳ Diễn.
"Lừa gạt ai đó! Mày thật coi ông đây chưa từng trải qua việc đời, cầm cái đạo cụ này ra hù dọa ông, ông nói cho mày biết, ông có giật mình hoảng sợ thật, nhưng mày đừng tưởng rằng như vậy là ông đây hồ đồ không biết gì!"
Chính ngay lúc này, lại có một thanh màu đen vụt sáng chỉ vào đầu của tên lão đại bắt cóc, Tần Viễn cười cười: "Vậy cái thanh này của tao thì sao? Có muốn thử một chút không, nghiệm chứng xem có phải là thật hay không?"
Trong lúc nhất thời, căn nhà lầu đã rối loạn, đám bắt cóc cũng đã cầm súng hoặc là dao hoặc côn vây tới đây.
Cận Tử Kỳ không khỏi nắm chặt áo trước ngực Tống Kỳ Diễn.
Tống Kỳ Diễn lại nhìn lão đại, cười cười: "Nếu không mày cho rằng tại sao so với Tần Viễn tao lại đến chậm một bước?"
-- bởi vì thừa dịp khoảng thời gian chúng mày nói chuyện với nhau, tao đã âm thầm chôn bom ở bên ngoài!
Ý ở ngoài lời của Tống Kỳ Diễn khiến cả đám bắt cóc đưa mắt nhìn nhau, không thể không bắt đầu sợ hãi mà nhìn ngang nhìn dọc.
Cho dù là trộm cướp bỏ mạng chân trời, thì cũng quý trọng tính mạng của mình, trừ phi rơi vào tình hình mọi sự không thể khác được.
Nhưng bây giờ, không phải tình hình này vẫn chưa tới mức bất đắc dĩ đâu?
Chỉ cần bọn họ thả hai người phụ nữ này, thì chuyện gì cũng xong, tất cả đều có kết cục vui vẻ.
"Lão đại, anh xem..." Lập tức liền có tên bắt cóc muốn khuyên nhủ lão đại nhà mình.
Tên lão đại cũng do dự, một bên, Tống Kỳ Diễn cầm chiếc điều khiển từ xa bất cứ lúc nào có thể cho nổ tung, một bên, Tần Viễn đang cầm súng chỉa vào mình, cuộc trao đổi này, nhìn kiểu gì cũng không được rồi.
Tuy rằng không giết Tống phu nhân thành công, nhưng không phải ba tỷ này cũng đã tới tay sao?
Mặc dù không hoàn thành nhiệm vụ với chủ thuê, cùng lắm thì bồi thường lại gấp đôi, không phải cũng còn một số tiền lớn sao!
Dù sao cũng hơn là bị súng bắn chết trong này, nhận lấy cái kết cục là ngay cả hài cốt cũng không còn.
Tên lão đại bắt cóc rối rắm một hồi, cắn răng, ngẩng đầu vừa định cầu hoà, bên kia đột nhiên vang lên một tiếng nổ thật lớn.
"Pằng -- "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook